Mọi người đi đến ven rừng, Vân Dật Long ngẩng lên, chợt trông thấy Nhạn Chuỷ Nhai, như nghĩ đến điều gì đó, chàng chững bước, buông tiếng cười khảy nói:
- Hẳn các ngươi không ngờ Vân Dật Long trở lại đây lần thứ hai.
Mọi người thấy Vân Dật Long dừng bước, cũng liền đứng lại theo.
Triển Ngọc Mai ngạc nhiên hỏi:
- Long đệ nói gì vậy hả?
Vân Dật Long cười nhạt:
- Chúng ta nên thay đổi kế hoạch thì hơn.
Triển Ngọc Mai kinh ngạc:
- Thay đổi kế hoạch, thay đổi như thế nào?
- Lãnh Vân Quán chủ sở dĩ án binh bất động chính là vì muốn cố thủ sào huyệt để đợi chúng ta. Lãnh Vân Quán ở trên đỉnh núi cao, chiếm lĩnh ưu thế tuyệt đối, nếu chúng ta dùng sức mạnh tấn công, dù đắc thủ cũng phải trả giá rất đắt, do đó chúng ta phải thay đổi kế hoạch mới được.
Huyết Manh gật đầu tán đồng:
- Cung chủ nói rất phải, nhưng chúng ta không rành về địa thế nơi đây, chẳng hay kế hoạch thay đổi ra sao xin Cung chủ hãy cho thuộc hạ biết!
- Vân Dật Long như đã tính toán xong nhếch môi cười nói:
- Ngay trên Nhạn Chủy Nhai kìa!
Đọan đưa tay chỉ lên Đoạn Chủy Nhai trước mắt, mọi người cùng hướng mắt trông theo, lập tức thảy đều tái mặt.Triển Ngọc Mai vội phản đối:
- Nơi đây treo leo thế này, tiến lên chẳng phải dễ, đừng nói là Lãnh Vân Quán chủ canh giữ, dù gặp một kẻ võ công tầm thường cũng khó có thể lên được. Long đệ, Mai tỷ thấy ta nên hành động theo kế hoạch đã định thì hơn.
Vân Dật Long ánh mắt sắc lạnh:
- Điều ấy thì Lãnh Vân Quán chủ đã nghĩ đến trước rồi, nhưng tin chắc lão ta nhất định không ngờ Vân Dật Long này trong thương sắp chết mà lại hồi phục nhanh chóng đến vậy, và hơn nữa còn lại quay trở lên Nhạn Chủy Nhai tiêu diệt sào huyệt lão ta.
Triển Ngọc Mai vẫn lo ngại:
- Long đệ ………………
Vân Dật Long cười dẵn giọng:
- Vân Dật Long đã quyết định rồi, Mai tỷ đừng nói nữa.
- Vậy thì Mai tỷ cùng đi với Long đệ.
Vân Dật Long nhẹ lắc đầu:
- Không được, để tránh bứt dây động rừng và bảo toàn lực lượng, càng ít người càng dễ xâm nhập. Mai tỷ nên đi cùng nhóm Tâm Trần thì hơn.
Huyết Manh tuy không trông thấy địa thế, song qua những lời kiên quyểt phản đối của Triển
Ngọc Mai thì có thể suy tưởng ra được, vì sự an nguy của Cung Chủ, lão cũng không dằn được lên tiếng nói:
- Cung chủ, lòng người chuyển biến không lường, theo ý Tâm Trần ….
Vân Dật Long ngắt lời:
- Tâm Trần,Kim Bích Cung không thể chỉ vì một Lãnh Vân Quán nhỏ bé mà phải chịu tổn thất nặng nề, giờ hãy nghe Vân mỗ căn dặn đây.
Giọng nói chàng kiên quyết và nghiêm nghị, khiến người không giám chống lại.
Huyết Manh vội khom mình nói:
- Tâm Trần xin đợi lệnh
Vân Dật Long quét mắt nhìn chúng thuộc hạ, trầm giọng nói:
- Theo như bọn Lãnh Vân Quán nghĩ, hiện thời bản cung chủ không chết cũng trọng thương
đi đứng khó khăn, do đó chúng ta hãy chọn một người có vóc dáng và tướng mạo giống Vân mỗ, giả vờ bị thương do bốn vị đệ tử khiêng đi dọc theo phía phải ven rừng để tìm đường chính lên núi. Trong lúc tìm đường không được nóng nảy tiến nhanh, phải chờ bổn cung chủ trên đỉnh núi phát ra tín hiệu rồi mới tấn công, hãy nhớ lấy cho kĩ.
Nói xong, chàng cởi bỏ chiếc áo ngoài dính đầy máu trao cho Huyết Manh và nói tiếp:
- Người giả trang bổn cung chủ hãy mặc chiếc áo này vào, từ xa bọn Lãnh Vân Quán rất khó phân biệt, hãy theo kế hoạch hành động.
Đọan liền cất bước toan bước khỏi rừng.
Triển Ngọc Mai vội cất tiếng gọi:
- Long đệ, Mai tỷ thật không thể yên tâm được
Vân Dật Long thản nhiên cười:
- Mai tỷ, Vân Dật Long rất biết coi trọng tính mạng của mình, bởi Vân Dật Long còn rất
nhiều món nợ chưa đòi được, cứ yên tâm mà theo họ đi thôi.
Đoạn tùng mình phóng ra khỏi rừng, mượn vào sự che chắn của những tảng đá to, phi thân tiến về Nhạn Chủy Nhai. Triển Ngọc Mai buông tiếng thở dài ảo não, lẩm bẩm một mình:
- Sự sống của chàng chẳng lẽ chỉ vì đòi nợ thôi ư?
Huyết Manh bỗng nói:
- Nhanh lên, hãy theo lời dặn bảo của cung chủ để hành động. Ta hãy vào trong rừng trước, chuẩn bị xong tức khắc lên đường ngay.
Đọan cùng chúng thuộc hạ quay trở vào rừng. Triển Ngọc Mai lặng lẽ nhìn về phía Nhạn Chủy Nhai một hồi, khẽ khấn cầu:
- Cầu xin trời cao phù hộ cho chàng được bình an.
Đọan chầm chầm quay người đi vào trong rừng, hai dòng lệ treo dài trên má.
Lần thứ nhì đặt chân lên Nhạn Chùy Nhai, Vân Dật Long cũng khá quen đường đi nước bước, nhờ vào sự che chắn của những tảng đá to cao và cỏ hoang um tùm, chẳng mấy chốc chàng đã đến dưới chân núi.
Vân Dật Long ngước nhìn lên đỉnh núi cao hàng mấy trăm trượng, chàng nhếch môi cười lạnh lùng và tàn bạo, nói một mình:
- Chủ nhân “Bạch Kiếm Linh Mã” rồi lại đến đây nữa.
Đoạn chẳng chút do dự, đề khí tung mình lên núi. Lúc này mặt trời đã treo trênđỉnh núi, Vân Dật Long vận hết kinh công phi thân lên, không đầy một tuần trà chỉ còn cách bờ vực chừng ba trượng nữa thôi.
Vân Dật Long dừng lại trên tảng đá to cỡ nắm tay vừa ngước lên nhìn, chợt nghe một dọng the thé nói:
- Mẹ kiếp, đồng bọn của tên tiểu tử Vân Dật Long quả dám đặt chân vào phạm vi của Lãnh Vân Quán ta.
Vân Dật Long giật mình, tưởng đâu hành tung của mình bi phát hiện, đến khi nghe xong câu chàng mới yên tâm.
Một giọng thô lỗ khác tiếp lời:
- Mẹ kiếp, có giỏi thì từ đây mà lên, để xem thủ đoạn của lão tử như thế nào.
Giọng the thé cười:
- Tại ngươi biết tên tiểu tử Vân Dật Long lúc này đã xuống dưới suối vàng nên mới giám khoách lác như vậy, bằng không quán chủ đâu dám bảo ngươi đến đây canh phòng.
Giọng thô lỗ tức giận:
- Lão Trương, ngươi nói vậy nghĩa là sao, chả lẽ ngươi giỏi hơn ta hay sao?
- Tuy họ Trương này không giỏi hơn ngươi, nhưng rất tự hiểu về bản thân.
- Tự hiểu về bản thân?Tự mơ tưởng về ả nha đầu họ Sở thì có
Vân Dật Long giật mình chỉ nghe giọng the thé cười khảy nói:
- Chả lẽ ngươi không mơ tưởng hay sao? Làm như ngươi trong sạch lắm vậy.
- Nếu không bị ngươi đánh lừa thì lão tử đâu có chưa hái được hoa mà còn lại bị một trận đòn nữa.
- Chả lẽ họ Trương này hái được hay sao?
- Đó là ngươi tự chuốc lấy, đáng kiếp.
Vân Dật Long nhướng mày, sát cơ lập tức bừng dậy trong mắt, chân phải nhún mạnh, tung mình
như cánh chim bay lên đỉnh núi nhai đảo mắt nhìn, chỉ thấy hai đạo sĩ trạc tuổi tứ tuần, một mập một ốm đang ngồi tranh cãi nhau dưới bóng râm một tảng đá to ở bên phải cách chừng hai trượng.
Đạo sĩ ốm tức giận:
- Ngươi nói gì, quân đạo đức giả?
- Ngươi mắng ai hả?
Vân Dật Long buông tiếng cười sắc lạnh nói:
- Hai vị nhàn hạ quá nhỉ?
Hai vị đạo sĩ này tuy cây vào nơi phòng thủ hiểm trở, khó ai lên được, song lúc này tình đang
gay cấn, trong lòng họ đang hết sức căng thẳng, vừa nghe tiếng cơ hồ cùng một lúc đứng phắt dậy quay lại nhìn, trông thấy Vân Dật Long bất giác ngẩn người, đạo sĩ mập buột miệng quát:
- Tiểu tử ngươi từ đâu đến đó hả?
Vân Dật Long nghiêng đầu khinh miệt quét mắt nhìn hai người, buông giọng đanh lạnh:
- Kẻ này đến từ nơi đến.
Hai đạo sĩ cùng đưa mắt nhìn nhau, đạo sĩ ốm nháy mắt ra hiệu, đoạn chậm rãi đi về phía Vân Dật Long, giả vờ cười nói:
- Phải rồi, các hạ là chiến hưu mới đến cửa Đông Thiên Môn chứ gì?
Vân Dật Long vẫn đứng yên:
- Tôn giá biết rõ là kẻ này không phải mà.
Hai đạo sĩ dừng lại cách Vân Dật Long chừng hai bước.
Đạo sĩ ốm đảo tròn mắt, cười khảy nói:
- Vậy các hạ là………..
Vân Dật Long cười lạnh tanh:
- Đến đây để đưa hai vị lên đường…….
Đạo sĩ mập bỗng quát to:
- Để đạo gia đưa ngươi lên đường trước.
Vừa dứt lời, một chiêu “Phi bộc nộ triều” đã lao tới trước mặt Vân Dật Long, chưởng phong ào ạt như vũ bão và loáng thoáng như có tiếng sấm rền, uy thế quả là khiếp người.
Vân Dật Long thản nhiên cười khẽ:
- Giờ thì đến lượt bọn Lãnh Vân Quán các ngươi xuống vực rồi.
Vừa dứt lời, bàn tay to bè của đạo sĩ mập đã đến trước ngực không đầy ba phân.
Trong chớp nhoáng thân người Vân Dật Long như thoáng lay động, rồi thì một bóng người kềnh càng kèm theo một tiếng rú thảm thiết rơi thẳng xuống vực.
Đạo sĩ ốm nụ cười đắc ý vừa hé trên môi bỗng tan biến, bởi y phát hiện người rô xuống vực không phải là chàng thiêu niên lạnh lùng và quái dị.
Đạo sĩ ốm kinh hoàng lùi lại một bước quát:
- Ngươi là ai?
Vân Dật Long cười sắc lạnh:
- Là kẻ mà quý quán tưởng đã tán mạng, chủ nhân “Bạch Kíêm Linh Mã” Vân Dật Long.
Đạo sĩ ốm tái mặt, điếng người đứng thừ ra một hồi, bỗng quay phắt đi phóng chân bỏ chạy,
đồng thời la to:
- Cứu tôi với.
Đạo sĩ ốm chạy xa chưa được tám thước, chợt nghe trên đầu vang lên một tiếng cười lạnh thấu
xương, bóng người nhấp nhoáng, Vân Dật Long đã hạ xuống trước mặt cách chừng bốn thước.
Đạo sĩ ốm chững bước, bất giác thoái lui bảy tám bước, mặt mày tái xanh không còn chút sắc máu. Vân Dật Long cười tàn bạo:
- Hãy xuống dưới đi thôi.
Đọan đưa tay chỉ xuống Đọan Chủy Nhai.
Đạo sĩ ốm kinh hòang, ngỏanh lại nhìn run giọng nói:
- Vân đại hiệp, chúng ta……………..
Vân Dật Long lạnh lùng ngắt lời:
- “Bạch Kiếm Linh Mã” nói một không hai, tôn giá muốn Vân mỗ tiễn chân phải không?
Đạo sĩ ốm đảo mắt lịa lịa về phía sau Vân Dật Long, hồi sau chầm chậm lui hai bước, bỗng la to:
- Ở đây nè!
Vân Dật Long không quay đâu lại,vẫn bình thản cười nói:
- Họ không cứu được tôn giá đâu
Đọan chậm rãi tiến đến gần đạo sĩ ốm.
Thấy đồng bọn đã đến gần, chỉ còn cách chừng năm trượng, đạo sĩ ốm nhủ thầm:
- Chỉ cần thời gian tung ra một chiêu là đủ rồi.
Đoạn liền lấy lại can đảm, bỗng thụp hai vai xuống quát.
- Oắt con, ngươi tưởng đạo gia sợ ngươi hay sao?
Vừa rứt lời một chiêu “ Bát phương phong vũ” gom hết tàn lực lao tới tấn công.
Ngay khi ấy ở sau lưng Vân Dật Long trong vòng ba trượng, đồng thời vang lên một tiếng quát:
- Quân chuột nhắt ở đâu, cả gan đến Lãnh Vân Quán lộng hành, dừng tay lại ngay.
Tiếng “ngay” vừa dứt, đạo sĩ ốm bên bờ vực rú lên một tiếng thảm thiết, người như tên bắn lao thẳng xuống vực thẳm. Ngay trong khỏang khắc ấy, tám gã đại hán kình trang cùng một đạo sĩ trạc tuổi ngũ tuần đã lao tới sau lưng Vân Dật Long cách chừng một trượng nhanh như gió xoáy.
Dường như thảy đều không ngờ chàng thiếu niên này thân thủ lai nhanh như vậy, cũng như hai lão đạo sĩ vừa mới lìa bỏ dương thế kia, họ đều không ngờ chàng thiếu niên này lại là Vân Dật Long, chủ nhân “Bạch Kiếm Linh Mã” mà họ đinh ninh đã bị trừ khử rồi.
Chín người cùng sững sờ chững bước, lão đạo sĩ lạnh lùng quát:
- Tên tiểu bối đui mù kia, ngươi biết đây là đâu không hả?
Vân Dật Long quay phắt lại cười bỡn cợt:
- Đây là Lãnh Vân Quán chứ gì?
Lão đạo sĩ nghe nói càng thêm tức giận cười khảy nói:
- Vậy là ngươi đến đây toan ra tay can thiệp phải không?
Vân Dật Long cười khảy:
- Nếu tôn giá biết được danh tánh kẻ này hẳn là tôn giá không nói như vậy đâu.
Chín người vốn không hề nghĩ đến chàng thiếu niên này lại là Vân Dật Long, lão đạo sĩ ngắm nhìn Vân Dật Long một hồi, đoạn với giọng u ám:
- Vậy ra hắn có một đại danh kinh thiên động địa. Haha
có lẽ vì đại gia mắt kém không sao nhận ra được một nhân vật như ngươi.
Vân Dật Long cười lạnh:
- Tôn giá hẳn là có một danh hiệu lừng lẫy phải không?
Lão đạo sĩ cười tự phụ.
- Thanh Vân chân nhân chính là bần đạo.
Vân Dật Long thoáng động tâm, song vẫn thản nhiên cười nói:
- Qua danh hiệu của tôn giá đủ biết vai vế của tôn giá ngang với Lãnh Vân Quán chủ. Thế
nhưng đồng thời kẻ này cũng hiểu là tài đức của tôn giá tất nhiên rất có giới hạn, do đó đạo quán này mới có tên là Lãnh Vân Quán chứ không phải là Thanh Vân.
Vân Dật Long khơi đúng ngay tâm bệnh của Thanh Vân chân nhân, gương mặt quắt queo của
lão lập tức sa sầm, giọng tức tối nói:
- Tài đức của đạo gia như thế nào tức khắc ngươi sẽ rõ. Tiểu tử hãy báo danh đi, đạo gia sẽ
để cho ngươi thư thả mà hưởng thụ.
Lúc này tám gã đại hán không còn dằn nén được nữa, bởi bình nhật họ đã quen thói ngang tàn,
hễ chút là sử dụng sức mạnh, nên khi Thanh Vân chân nhân vừa rứt lời, hai người liền nóng nảy quát:
- Đạo trưởng hãy giao tên tiểu tử này lai cho Bát Hổ Động Thiên Môn giải quyết được rồi.
Liền thì hai gã đại hán tung mình đến trước mặt Vân Dật Long cách chừng năm thước, người bên phải trỏ tay quát:
- Tiểu tử, hãy mau báo danh tánh chỉ được nói một câu thôi, lải nhải thì chớ trách lão tử đây nóng nảy.
Vân Dật Long khinh miệt, quét mắt nhìn hai người, nhếch môi cười nói:
- Nhị vị trước khi trút hơi thở cuối cùng sẽ biết được danh tánh kẻ này, hà tất phải nóng nảy.
Chàng vừa rứt lời,bỗng nghe hai tiếng quát vang:
- Nằm xuống ngay.
Liền tức hai bóng người lao tới nhanh như chớp, hai luồng chưởng phong như bài sơn đào hải công vào nơi yếu hại hai bên mạn sườn Vân Dật Long, uy thế cực kì hung mãnh, đó chính là điểm đặc sắc của võ công Đông Thiên Môn.
Vân Dật Long thoáng giật mình, song chưa xuất thủ ngay, cánh tay phải buông thỏng hơi nhấc lên, để ngay vị trí của chuôi kiếm.
Trong chớp nhoáng, mắt thấy bàn tay hai gã đại hán đã sắp chạm vào người Vân Dật Long, chợt nghe chàng quát to:
- Vân mỗ đưa hai vị lên đường đây.
Liền tức ánh thép chớp ngời, chẳng một ai chông thấy chàng di động hay tuốt kiếm, chỉ nghe hai tiếng rú thảm khốc, kèm theo mưa máu ngập trời khiến đối phương thảy đều kinh hồn bạt vía.
Bảy người kinh hoàng đến ngây ngẩn, mười bốn luồng ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc cùng nhìn vào hai tử thi máu thịt nhầy nhụa và tay chân rụng rời, nhát thời đều lặng người thuỗn mặt ra tại chỗ.
Máu tươi từ mũi Trích Huyết Kiếm giọt rơi xuống, Vân Dật Long không thèm nhìn hai tử thi dưới đất, vẫn lạnh lùng và bình tĩnh nói:
- Vân mỗ không bao giờ xuất chiêu thừa lúc người ta lâm nguy, các vị chuẩn bị đi.
Đoạn chậm bước đi tới.
Bảy người nói cùng ngẩng đầu lên, Thanh Vân chân nhân nghiến răng nói:
- Vân Dật Long, mạng ngươi dai thật.
Vân Dật Long cười khảy:
- Vân mỗ mạng dai hay ngắn chẳng liên quan gì đến tôn giá cá, tôn giá chuẩn bị xong chưa?
Thanh Vân chân nhân nhường như đã hết niềm tin, quét mắt nhìn lục hổ mặt đầy căm phẫn, chợt nảy ý, chậm giọng nói:
- Các vị hãy mau cho một người chở về thông báo,bảo Vân Dật Long đang trên Nhạn Chủy Nhai.
Vân Dật Long cười khảy:
- Không cần tôn giá phải nhọc tâm, Vân mỗ tự đi đến đó được rồi.
Lục Hổ lúc này tuy lòng tột cùng căm hận, song kinh nghiệm sờ sờ trước mắt, không một ai nắm chắc được phần thắng, lão đại đành sầm mặt ra lệnh:
- Bát đệ hãy đi ngay!
Gã đại hán đứng sau cùng bên phải lập tức lùi sau một bước, nói:
- Tiểu đệ tuân lệnh.
Đoạn liền quay người phi thân phóng đi ngay.
Vân Dật Long mắt lóe sát cơ, buông giọng sắc lạnh:
- Bằng hữu, Vân mỗ chưa chấp thuận tha cho kia mà.
Thanh Vân chân nhân quát to:
- Chúng ta tiến lên.
Đoạn lao tới tấn công chính diện Vân Dật Long, năm người kia vừa thấy động thủ không một ai dám chậm trễ, cùng buông tiếng qúat vang, lần lượt xuất thủ tấn công.
Bấy giờ lão bát đã chạy đi được chừng ba trượng,
Vân Dật Long chủ yếu là muốn làm cho Lãnh Vân Quán rối loạn lên, để cho huyết phật dễ
bề cứu người và Huyết Manh xuất binh tấn công, nên vừa thấy gã em út Bát Hổ chạy xa, chàng
liền quyết định tốc chiến tốc thắng, ngay khi ấy sáu người cũng lao tới. Vân Dật Long buông tiếng quát lanh lảnh, người tung vọt lên cao, tả chưởng tung ra một vòng, trầm giọng quát:
- Hoàng Lãng hoành ba giật (sóng dữ tràn bờ).
Liền tức một vòng xóay màu vàng khổng lồ từ trên không phủ chụp xuống đỉnh đầu sáu người, và khi ấy Vân Dật Long cũng đã ôm chếch thanh Trích Huyết Kiếm trước ngực.
Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng là một môn võ công bá đạo mọi người đều biết từ lâu, tuy sáu người chưa từng trông thấy, song thảy đều biết Vân Dật Long là người duy nhất trong giới võ lâm biết về môn tuyệt học ấy, nên vừa trông thấy vòng xóay màu vàng, lập tức kinh hòang thét lên:
- Ô, Viêm Dương Thất…………..
Song liền tức bị luống sáng bạc cắt đứt, máu tươi cùng với tiếng gào rú thảm khốc che phủ cả vùng xoáy màu vàng. Trong số sáu người, ngoại trừ Thanh Van chân nhân tránh nhanh bị chém đứt một cánh tay, không một người sống còn.
Như cố chừa đường sống cho Thanh Vân chân nhân. Vân Dật Long chẳng thèm nhìn ngó đến thi thể ngổn ngang dưới đất, chân vừa chạm đất chàng liền lao nhanh về phía lão bát lúc ấy đã chạy xa chừng tám trượng.
Lão bát tái mặt chững bước, theo bản năng lẹ làng đưa tay lên rút ngị đại đao trên lưng xuống, thần sắc nghiêm nặng chằm chặp nhìn vào Vân Dật Long.
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Vân mỗ đã nói rồi, tôn giá chẳng thể sống rời khỏi
đây được đâu.
Đọan quét mắt về phía chiến địa vừa qua, thấy Thanh Vân chân nhân đã mất dạng, bèn cười nhạt nói:
- Nhiệm vụ của tôn giá đã có Thanh Vân chân nhân lo liệu thay rồi, lão ta với cánh tay cụt ắt sẽ khiến cho Lãnh Vân Quán rối tung lên, bởi địa vị của lão ta cao hơn tôn giá nhiều, đúng không nào?
Lão bát biết hôm nay muốn được sống phải liều mạng mới mong có hy vọng, bèn cười gằn nói:
- Họ Vân kia, ngươi tự tin giữ được lao gia ư?
Vân Dật Long cười khảy:
- Dường như tôn giá không được vững niềm tin, thời gian có hạn, mong là tôn giá tránh được chiêu kiếm này của Vân mỗ.
Lão bát thoáng mừng vội nói:
- Chỉ một chiêu ư?
- Không sai, chỉ cần tránh được một chiêu kiếm thì kể như tôn giá đã giữ lại được tính mạng.
Lão bát đảo mắt thật nhanh,
bỗng lao tới với chiêu “Thiết thụ ngân hoa”, ngọ đại đao nhanh như chớp công vào năm nơi đại huyệt trên người Vân Dật Long, đồng thời qúat to:
- Hãy tiếp một chiêu này của lão tử trước đã.
Vân Dật Long đưa mắt nhìn ánh đao loang loáng, cười khảy nói:
- Đây chính là chiêu cuối cùng trong đời tôn giá.
Đọan trường kiếm vung lên nhanh như chớp, tuy trông rất nhẹ nhàn song kì ảo không lường và nhắm ngay chỗ sơ hở trong đao pháp đối phương, khiến người khó thể ứng biến được.
Một tiếng rú thảm kèm theo một chòm mưa máu, cũng giống như các vị huynh trưởng của y, lão bát đầu lìa khỏi cổ, chân tay đứt đọan chết chẳng toàn thây.
Vân Dật Long bình thản quét mắt nhìn những tử thi, ngay cả danh tánh cũng không biết, đoạn tra kiếm vào vỏ, quay người phóng đi về phía trung tâm Lãnh Vân Quán.
Có lẽ Lãnh Vân Quán chủ đã quá tin tưởng vào địa thế hiểm trở nơi Đoạn Chủy Nhai, dường như lực lượng chính yếu đều tập trung vào hai mặt khác, do đó Vân Dật Long trên đường không gặp một ai ngăn cản cả.
Lãnh Vân Quán nằm trên đỉnh núi, diện tích không rộng lắm, qua khỏi một bờ rào thấp, trước mặt Vân Dật Long chừng hai mươi trượng chính là quảng trường của Lãnh Vân Quán.
Ngôi đạo quán được xây bằng đá vuông, mái xanh hiên dài, trụ cột cao to khắc rồng hoa phụng, tả hữu phòng khách nối dài, diện tích tổng cộng chừng năm trượng vuông.
Trước cửa chính, quảng trường chỉ rộng chừng năm mươi trượng vuông, bờ rào là hàng tre thấp, mặt động có một thách đài cao hơn năm mươi trượng, đứng trên ấy hẳn là có thể thu hết toàn bộ khu vực Lãnh Vân Quán vào trong tầm mắt.
Bấy giờ, xung quanh thạch đài có tám người mặc đạo bào đỏ đang đứng nghiêm quay mặt về hướng đông, không thấy rõ diện mạo, nhưng qua mái tóc điểm bạc cũng biết tuổi họ phải từ năm mươi trở ở lên.
Trước bậc cấp thạch đài có độ hai mươi đạo sĩ trẻ nghiêm trang đứng đối diện nhau, như thể là bọn thị vệ của bậc quân vương.
Trên thạch đài la Lãnh Vân Quán chủ và lão nhân mập đã bị tàn phế hai tay của Đông Thiên Môn, hai người đang ngồi chăm chú nhìn xuống núi, Vân Dật Long biết ngay là họ đã phát hiện ra nhóm người của Huyết Manh.
Vân Dật Long khẽ buông tiếng cười sắc lạnh, thư thả tiến về phía quảng trường, vừa vào đến rừng trúc, chợt nghe Lãnh Vân Quán chủ cười đắc ý nói:
- Cuộc chiến hôm nay ắt sẽ trừ được đại họa võ lâm rồi.
Xem kìa, Vân Dật Long đã không còn đi đứng được nữa.
Lão nhân mập, giọng trầm ngâm:
- Nếu người kia là Huyết Manh hãy chưa chết, chúng ta cần phải hết sức thận trọng.
Lãnh Vân Quán chủ thản nhiên cười to:
- Haha……. Yên tâm đi. Công lực của Huyết Manh tuy không kém hơn huynh đệ, song khi nào lão ta tiến vào đây, bần đạo giám đoan chắc y quyết chẳng phải là địch thủ của bần đạo.
Lão nhân mập như kinh ngạc, buột miệng hỏi:
- Đạo trưởng muốn nói là chúng ta không xuống đưới gặp lão ta trong lúc này ư?
Lãnh Vân Quán chủ cười thâm hiểm:
- Tục ngữ có câu “Ai binh tất thắng”, bần đạo mà xuống dưới các đệ tử canh phòng hẳn sẽ không dốc hết sức, hắc hắc, lão huynh thấy hữu lý chưa?
Lão nhân mập biến sắc mặt:
- Cái giá đạo trưởng phải trả…………
Lãnh Vân Quán chủ cười giòn:
- Theo bần đạo thì cái giá mấy mạng người chẳng là gì to tát, bởi vì Vân Dật Long chủ nhân
“Bạch Kiếm Linh Mã” đã chết tại Lãnh Vân Quán.
Lão nhân mập giật mình:
- Huynh đệ không nghĩ đến điều ấy, như vậy là cái giá phải trả chẳng có gì to tát, Vân Dật Long mà chết uy danh Lãnh Vân Quán ắt sẽ vượt xa các môn phái trong võ lâm, thật dáng chúc mừng.
Tuy giọng nói chúc mừng, song giọng điệu thì lại có vẻ gang tị.
Lãnh Vân Quán chủ cười nham hiểm:
- Lão huynh đã quá khen.
Vân Dật Long phi thân lên bờ rào trước, chẳng chút do dự, lướt thẳng về phí thạch đài.
Hai đạo sĩ trẻ đang chú ý lắng nghe cuộc đối thoại tất thắng của quán chủ, ngay cả Vân Dật Long đáp xuống bậc cấp cách chỉ chừng tám thước mà cũng chưa hay biết.
Ngay khi ấy bỗng một giọng hối hả từ ngòai bờ rào bay vào nói:
- Quán chủ, Vân Dật Long đến đây.
Liền theo đó một luồng áp lực vô cùng mạnh mẽ đè sau lưng Vân Dật Long nhanh như chớp.
Vân Dật Long mắt lóe sát cơ, chờ cho chưởng phong đến gần chừng vài tấc mới vụt quay lại, một vùng xóay đỏ như máu tức khắc bay ra.
Một tiếng rú thảm thiết kéo Lãnh Vân Quán chủ quay về với thực tại, một thi thể gầy guộc bật ngửa ngã xuống bên chân Vân Dật Long, trên trán in rõ một dấu chưởng đỏ tươi, lão ta chính là Thanh Vân chân nhân đã mất đi một cánh tay trên Nhạn Chủy Nhai.
Tất cả mọi người từ trên đến dưới thạch đài đều giật mình quay phắt lại, mọi ánh mắt đều sững sờ nhìn vào Vân Dật Long đang chầm chầm quay người lại.
Khi nhìn rõ mặt Vân Dật Long, Lãnh Vân Quán chủ và lao nhân mập như không tin vào mắt mình, hai người đều sửng sốt đồng thanh nói:
- Vân Dật Long, ngươi chưa chết hả?
Vân Dật Long cười sắc lạnh:
- Nhi vị hẳn không ngờ Vân mỗ lại trở lên Nhạn Chủy Nhai phải không? Quán chủ, Vân mỗ đã nói rồi, sự tính tóan của tôn giá mà sai lầm thì sẽ có nguy cơ khuynh gia bại sản.