Đồi núi điệp trùng vô tận, lá vàng rơi đầy khắp đó đây, cảnh tượng thật tiêu điều hoang vắng, nơi đây chính là mặt Đông Nam của dãy núi Nhạn Đãng.
Ngọn Nam Phong cao vút tận mây xanh tuy đã nằm trong tầm mắt, nhưng khoảng cách còn bao nhiêu thì không sao ước lượng được.
Một con ngựa trắng như tuyết, cổ đeo chuông bạc đang tiến lên một khoảng đất bằng phẳng, trên lưng là một thiếu niên áo trắng rất anh tuấn nhưng vẻ mặt hết sức lạnh lùng, đăm chiêu ngửa mặt nhìn trời như đang nghĩ ngợi điều chi đó.
Tiếng chuông lảnh lót phá tan hẳn không khí tĩnh mịch nơi hoang sơn, chẳng mấy chốc con ngựa trắng đã đặt chân lên khoảng đất bằng phẳng ấy.
Thiếu niên áo trắng ghìm cương dừng ngựa lại, hạ mắt xuống nhìn về phía ngọn Nam Phong nơi xa, đưa tay trìu mến vỗ lên cổ ngựa mồ hôi nhễ nhại, giọng dịu dàng nói:
- Hồng Ảnh, hãy nghỉ ngơi lát đã, cùng lắm một ngày một đêm nữa là chúng ta đến Lãnh Vân Quán rồi.
Đoạn tung mình xuống ngựa, xếp bằng ngồi xuống một tảng đá.
Ánh nắng cuối thu đã bị mây che khuất, ở trên núi cao này chẳng những không cảm thấy nóng, trái lại còn có phần lành lạnh.
Thiếu niên áo trắng khẽ thở phào, ngoảnh lại nhìn con ngựa trắng đang nguẫy đuôi hóng gió, khóe môi chàng hé nở một nụ cười thân thiết, vừa định lên tiếng nói...
Bỗng, một giọng cười thô lỗ và tàn ác từ dưới núi ngay đối diện vang lên:
- Ha ha... tiểu tử, ngươi còn trẻ mà miệng lưỡi cũng khá ương ngạnh đấy.
Tiếp đến là một giọng thấp trầm nói:
- Lão tam, điều càng lạ lùng hơn nữa là mẹ kiếp tên tiểu tử này chẳng có đến sức trói gà.
Tiếng đầu tiên lại nói:
- Lão tứ khoan vội tâng bốc hắn, chờ khi nào hắn đi qua được hai trượng đinh đất hẵng hay!
Đoạn buông tiếng cười vang đầy tàn ác.
Vân Dật Long khẽ chau mày, chậm rãi đứng lên, nắm lấy dây cương nói:
- Hồng Ảnh, nơi đây lại sắp có trò hay diễn ra nữa rồi!
Khoảng cách hơn hai mươi trượng chỉ thoáng chốc đã đến nơi, Vân Dật Long dắt bạch mã đến đứng dựa vào một cây bách, đưa mắt nhìn xuống thung lũng. Những thấy thung lũng này có hình dạng như một chiếc thau, rộng chừng bốn mươi mẫu, xung quanh triền núi mọc đầy những ngọn tùng thấp, cây cỏ xanh um. Phía Nam thung lũng có một gian nhà vách đá mái lá, trước cánh cửa màu tím được lát bằng đá xanh trải dài tận bờ sông, cảnh sắc thật tao nhã và thanh tịnh.
Lúc này, trên bãi cỏ bằng phẳng trước nhà, đông tây năm người đang đứng đối mặt nhau, khoảng cách chừng hai trượng. Giữa khoảng cách ấy rãi đầy đinh nhọn thành một đường rộng hai thước, đinh được vót bằng nhánh tùng dài cỡ một tấc.
Phía đông là hai gã đại hán mặt mày hung tợn, đứng hai bên kềm giữ một thư sinh mày thanh mục tú tuổi chừng hăm bảy hăm tám, giày vớ dưới chân chàng thư sinh đã cởi ra, tựa hồ con đường trải đinh là để dành cho chàng ta.
Phía nam là một hán tử trang phục võ sinh ra chiều rất kiêu ngạo, khá anh tuấn nhưng sắc mặt trắng nhợt, hai mắt lão liêng bất định, không như người chính phái. Tay phải y nắm giữ một thiếu phụ xinh đẹp đoan trang đầu bù tóc rối, tay trái nắm giữ một đứa bé trai chừng bốn năm tuổi, thần sắc y ra chiều rất đắc ý.
Vân Dật Long ánh mắt dừng lại trên gương mặt dễ thương của cậu bé, lẩm bẩm một mình:
- Xem ra cậu bé còn may mắn hơn ta nhiều!
Bỗng nghe gã võ sinh cao giọng nói:
- Lục Tùng Thanh, hai trượng đường đinh không phải là một khoảng cách ngắn, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Chàng thư sinh ngạo nghễ ngẩng lên nói:
- Miễn là các vị hảo hớn giữ đúng lời hứa, Lục Tùng Thanh tin là có thể đi qua hai trượng đường đinh này.
Gã võ sinh thoáng biến sắc mặt, bỗng cười vang:
- Ha ha... can đảm lắm, nhưng mà vì một người xinh đẹp như hoa thế này, bổn thiếu gia tin là cũng có thể đi qua được, cho nên...
Lục Tùng Thanh sửng sốt:
- Công tử định nuốt lời ư?
Gã võ sinh cười nham hiểm:
- Bậy nào, ngươi xem bổn thiếu gia là hạng người gì hả?
Gã đại hán bên phải Lục Tùng Thanh bỗng quát:
- Quân hèn mạt, ngươi có nghe nói đến Đông Thiên Môn trong Tứ Đại Thiên Môn chưa?
Lục Tùng Thanh ngơ ngác lắc đầu:
- Tại hạ chưa từng nghe bao giờ, nhưng chư vị hảo hớn đều là những vị anh hùng có danh vọng, hẳn không đến nỗi thất tín chứ?
Gã võ sinh cười khảy:
- Bổn thiếu gia xưa nay nói là giữ lời, nhưng phải có một điều kiện phụ, khi đi trên đường trải đinh, ngươi không được chau mày hoặc tỏ vẻ đau đớn, bằng không, hắc hắc, đừng trách bổn thiếu gia tàn ác.
Lục Tùng Thanh mặt co giật ra chiều bi phẫn, hồi sau bỗng cười dài:
- Ha ha... vẻ mặt đâu có bằng chứng, hoàn toàn do ở các vị quyết định cả. Lục Tùng Thanh này lánh đời đưa vợ đến đây, hai vợ chồng nương tựa nhau sinh sống, những tưởng sẽ được trọn đời bầu bạn với rừng xanh nước biển, ngờ đâu trời giáng tai họa, định mệnh đã sắp bày Lục Tùng Thanh này phải như vậy, chẳng oán trách được kẻ khác, hai vị hảo hớn buông tay ra đi!
Thiếu phụ bị gã võ sinh kềm giữ nghe chồng nói vậy không khỏi nghe lòng se thắt, gào khóc lên nói:
- Thanh ca... là một thư sinh, làm sao chịu được sự khổ sở thế này? Các vị cũng đều có vợ con, đành lòng nào lại bức hại hai vợ chồng bần hàn này chứ?
Gã võ sinh cười dâm dật:
- Hắc hắc... người đẹp, ta đành lòng nào lại đi hãm hại nàng kia chứ? Bây giờ nếu nàng mà ưng thuận điều kiện của ta, tức khắc sẽ trở thành một phu nhân cao quý, sống trong giàu sang sung túc, vinh hoa phú quý bất tận. Còn ngược lại nếu Lục Tùng Thanh mà thất bại nàng cũng sẽ thân bại tại đây, khó giữ vẹn sự trong trắng, lại còn thêm hai mạng một chồng một con, nàng nên suy nghĩ cho cặn kẽ, hắc hắc!
Thiếu phụ chầm chậm ngước lên, mặt nàng trắng bệch và ràn rụa nước mắt, thờ thẫn nhìn trời nghẹn ngào nói:
- Trời hỡi! Văn Lan Quân này biết phải làm sao đây?
Cậu bé vừa thấy mẫu thân bật khóc, cũng sợ hãi khóc òa lên, cảnh tượng càng thêm thảm thương.
Bốn gã đại hán đắc ý cười vang, gã võ sinh lạnh lùng thúc giục:
- Hãy buông Lục Tùng Thanh ra! Người đẹp, nàng hãy quyết định nhanh lên!
Thiếu phụ bàng hoàng, cắn mạnh răng kiên quyết nói:
- Vợ chồng chúng tôi sống chết có nhau, Văn Lan Quân này lòng dạ son sắt, không thể nào thay đổi được.
Lục Tùng Thanh đắc ý cười phá lên:
- Quân muội, vợ chồng chúng ta cùng canh đất tùng cốc, cùng xây mái nhà tranh, cùng phơi xác trên núi xanh non ngàn, trên đường xuống suối vàng sẽ không còn ai ngăn cản đôi ta được nữa, chỉ bất hạnh cho Tùng nhi...
Đoạn hiên ngang bước đi lên con đường trải đinh.
Ngay khi ấy tiếng chuông lảnh lót vang lên, nhưng không một ai phát giác, bởi máu tươi từ chân Lục Tùng Thanh chảy ra và thần thái điềm nhiên của y đã khiến bọn chúng thảy đều sửng người.
Máu tươi rơi trên bãi cỏ tạo thành những dấu chân lờ mờ và khoảng giữa mỗi bước chân là những giọt máu nối liền nhau, trông như một con đường máu.
Lục Tùng Thanh mặt không hề lộ vẻ đau đớn, nhưng sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.
Thiếu phụ Văn Lan Quân người run rẩy, mắt giăng đầy tia máu, mồ hôi trên mặt nàng như còn nhiều hơn Lục Tùng Thanh, còn cậu bé thì khiếp hãi đến thừ người ra.
Tiếng chuông gần dần, bốn gã đại hán lúc này mặt lại lộ vẻ hung tợn.
Hai trượng đường đinh cuối cùng cũng đã đi hết, Lục Tùng Thanh quay nhìn gã võ sinh nói:
- Công tử phán xét thế nào?
Gã võ sinh thoáng ngẩn người, bỗng với giọng âm trầm nói:
- Các ngươi thấy thần sắc y có thay đổi không vậy?
Hai gã đại hán nơi chính diện đồng thanh nói:
- Nếu vẻ mặt mà không thay đổi thì trên mặt hắn sao lại có mồ hôi?
Gã võ sinh cười khảy:
- Lục Tùng Thanh, họ ở ngay chính diện dĩ nhiên là thấy rõ hơn bổn thiếu gia, có lẽ bản thân ngươi tưởng là sắc mặt mình không hề thay đổi.
Lục Tùng Thanh ngớ người, thiểu não lắc đầu, hậm hực nói:
- Đã muốn giết người thì sao khỏi vô tội, Lục Tùng Thanh đành chấp nhận thôi!
Đột nhiên một giọng cười lạnh lùng vang lên nói:
- Các vị bằng hữu Đông Thiên Môn thật là lắm hơi thừa sức, giết một người chẳng đủ sức trói gà mà cũng đáng cho các vị mất nhiều thời gian đến vậy ư?
Mọi người không ngờ chốn hoang sơn này lại có kẻ thứ ba xuất hiện, nghe nói liền giật mình sửng sốt, và đồng thời họ cũng đã nghe thấy tiếng chuông. Cơ hồ cùng một lúc, mọi ánh mắt đều quay về phía phát ra tiếng nói, bốn gã đại hán trước tiên kinh hãi lùi sau một bước.
Những thấy một con ngựa tôi trắng cổ đeo chuông bạc đang chậm rãi tiến tới, trên lưng là một thiếu niên áo trắng môi treo nụ cười lạnh lùng, nhác thấy họ liền nghĩ ngay đến “Bạch Kiếm Linh Mã”.
Gã võ sinh thoáng biến sắc mặt, lạnh lùng hỏi:
- Theo ý kiến các hạ thì sao?
Linh Mã vẫn chậm bước tiến tới, thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Mục đích của các hạ chỉ là giết người, theo tại hạ thì thật là lãng phí quá nhiều thời gian!
Gã võ sinh cười khảy:
- Bổn thiếu gia có lắm thời gian, các hạ biết giết người có bao nhiêu cách không?
Vân Dật Long đanh giọng:
- Cách thức thì nhiều, nhưng có điều là giờ đây mục đích cuối cùng của các vị không thể nào đạt được nữa.
Gã võ sinh đảo mắt nhìn vào mặt Vân Dật Long, cười khinh miệt nói:
- Chẳng hay kẻ nào ngăn cản được ý muốn của bổn thiếu gia?
Linh Mã dừng lại ngay giữa bốn gã đại hán, Vân Dật Long cười bỡn cợt:
- Tại hạ thấy là tính mạng của kẻ khác đã không còn đáng để các vị bận tâm nữa, các vị hãy tự lo cho tính mạng của chính mình thì hơn.
Gã võ sinh ánh mắt láo liên lại nhìn vào mặt Vân Dật Long, cười khảy nói:
- Nhưng bổn thiếu gia thì lại thấy ngươi cũng chẳng khác nào Lục Tùng Thanh, khác chăng là ngươi không tự lượng sức mình hơn, có lẽ ngươi đã tưởng mình là một hiệp sĩ.
Đoạn bỗng sầm mặt quát:
- Bắt lấy hắn cho ta!
Bốn gã đại hán lúc này cũng đã nhận thấy chàng thiếu niên áo trắng này ngoài diện mạo anh tuấn, chẳng có điểm gì khác lạ, nỗi hoang mang liền tan biến, nghe lệnh liền cùng buông tiếng quát vang và tung mình lao bổ vào Vân Dật Long.
Lục Tùng Thanh thấy vậy hoảng kinh, than thầm:
- Ôi, lòng người tuy lương thiện, nhưng...
Ngay khi ấy bỗng nghe thiếu niên áo trắng lạnh lùng quát:
- Các vị còn kém xa lắm!
Đồng thời mắt bỗng rực sáng khiếp người, song chưởng cùng lúc tung lên, một màu đỏ chớp nhoáng, ba trong số bốn gã đại hán liền văng bắn trở về, rồi thì ba tiếng “phịch phịch phịch”, rơi nằm sóng sượt trên mặt đất, trên trán mỗi người đều có một dấu chưởng màu đỏ, đã chết tự bao giờ, gã đại hán duy nhất còn sống thì đã lọt vào trong tay Vân Dật Long.
Vân Dật Long tay phải nắm giữ cổ tay trái gã đại hán nhấc lên, tay trái vỗ nhanh vào huyệt Khí Hải, khoát tay quát:
- Đường do mình trải, hãy tự hưởng thụ đi!
“Phịch” một tiếng, gã đại hán ngã chổng kềnh trên đường đinh, lúc này công lực của gã đã bị Vân Dật Long phế bỏ, nên liền bị đinh xuyên thủng vào da thịt và sau ót cũng bị đâm vào mấy mũi, gã rú lên thảm thiết, không ngớt giãy giụa.
Gã võ sinh mặt tái ngắt, kinh hãi lùi sau một bước, buột miệng nói:
- Ngươi... Ngươi là Vân Dật Long?
Vân Dật Long thấy thiếu phụ và cậu bé vẫn còn bị kềm giữ trong tay gã võ sinh, lòng còn phần e ngại, cười khảy nói:
- Với uy vọng của Đông Thiên Môn, hẳn là chẳng xem Vân mỗ vào đâu.
Gã võ sinh sở dĩ đến núi Nhạn Đãng chính là vì Vân Dật Long, hắn là người xảo quyệt, biết Đông Thiên Môn đã phải động dụng đến hai vị thúc thúc, cộng thêm Túy Thần, Cái Vương và Lãnh Vân Quán chủ Vân Hà chân nhân, hợp sức bấy nhiêu người chỉ để đối phó với mỗi mình “Bạch Kiếm Linh Mã” Vân Dật Long, bằng sức một mình thì làm sao hắn địch nổi Vân Dật Long, bèn cười khảy nói:
- Vân Dật Long, Đông Thiên Môn quả đúng là chẳng xem ngươi vào đâu, nhưng hắc hắc, hiện bổn thiếu gia đang bận phải thành thân, chẳng rảnh rỗi để mà quần thảo với ngươi, hẹn tái ngộ!
Đoạn nắm tay thiếu phụ và cậu bé cất bước toan bỏ đi.
Vân Dật Long thoáng trĩu lòng, lạnh lùng quát:
- Các hạ tự tin đi khỏi được chăng?
Gã võ sinh cười khảy:
- Nhưng bổn thiếu gia tin mục đích của ngươi là cứu người, ngươi tự tin có thể đoạt lại được người sống từ trong tay bổn thiếu gia chăng?
Vân Dật Long đanh mặt, vung chưởng toan xuất thủ, bỗng nghe Lục Tùng Thanh hốt hoảng kêu lên:
- Vân công tử...
Vừa nghe giọng nói đầy đau xót lẫn quan hoài ấy, Vân Dật Long bất giác nghe lòng rúng động, không dám quay đầu lại chỉ thầm thở dài:
- Trên cõi đời lại có đôi vợ chồng thương yêu nhau đến vậy, lánh đời chốn hoang sơn, sống bần hàn nhưng giàu tình nghĩa, hôm nay Vân Dật Long này đã gặp phải, lẽ nào vì mối ân oán của riêng mình mà ta lại gây chia rẽ đôi vợ chồng tình nghĩa mặn nồng này! Ôi, đành thôi!
Đoạn dịu mặt lạnh nhạt nói:
- Hẳn các hạ là nhân vật có hạng của Đông Thiên Môn chứ?
Gã võ sinh qua thần thái đã biết là Vân Dật Long không dám động thủ, bèn cười khảy nói:
- Bổn thiếu gia chính là nhị công tử của chưởng môn nhân Đông Thiên Môn.
Vân Dật Long nhướng mày, đoạn lại bình thản nói:
- Vậy thì hay lắm, Vân mỗ muốn thương lượng điều kiện với các hạ.
Gã võ sinh thoáng ngẩn người, đoạn cười đắc ý nói:
- Điều kiện ư? Ha ha... Theo Bốc Hoài Nghĩa này được biết, Linh Mã đến đâu là mọi người đều nơm nớp lo sợ, nơi nào Bạch Kiếm xuất hiện, chưa từng một ai còn sống, thương lượng điều kiện, có thể như vậy chăng?
Vân Dật Long nghiêm giọng:
- Chấp nhận hay không là tùy các hạ, nhưng Vân mỗ xin báo trước, mục đích của Vân mỗ là cứu người, sự sống chết của các hạ hoàn toàn tùy thuộc ở ba người này. Điều kiện Vân mỗ muốn thương lượng là nếu các hạ chịu thả hai người này ra, hôm nay Vân mỗ quyết không làm khó các hạ. Chủ nhân “Bạch Kiếm Linh Mã” xưa nay nói sao làm vậy, các hạ nên suy nghĩ cặn kẽ.
Bốc Hoài Nghĩa rợn người, ý nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, hắn biết lời nói của Vân Dật Long không ngoa, song bảo hắn bỏ qua món ngon đã kề miệng ư? Đôi mắt láo liêng của hắn bất giác hướng vào gương mặt ràn rụa nước mắt của thiếu phụ, tuy đang trong cơn đau buồn tột độ mà vẫn xinh đẹp thế kia, đẹp đến mức đủ để hớp đi ba hồn bảy vía của hắn.
Bốc Hoài Nghĩa nhìn sắc đẹp của thiếu phụ, lòng do dự bỗng trở nên kiên quyết, thầm nhủ:
- Người đẹp thế này dẫu ta không chiếm đoạt được thì cũng quyết không để lọt vào tay kẻ khác.
Đoạn ngẩng lên cười khảy nói:
- Vân Dật Long, ngươi tưởng Bốc thiếu gia này sợ ngươi hay sao? Hắc hắc, có giỏi thì ngươi hãy xông vào mà đoạt lấy người, nàng ta mà chết, Bốc mỗ sẽ cùng ngươi quyết một phen thắng bại.
Đoạn bồng hai mẹ con lên, cất bước bỏ đi.
Vân Dật Long cả giận, tung mình lướt tới cản trước mặt Bốc Hoài Nghĩa cách chừng hai trượng, giọng âm trầm nói:
- Bốc Hoài Nghĩa, ngươi tự tin đi khỏi được ư?
Dáng vẻ uy nghi khiếp người của Vân Dật Long đã khiến Bốc Hoài Nghĩa bất giác chững bước, song chỉ thoáng chốc hắn đã lấy lại bình tĩnh, liền cười khảy nói:
- Nếu Bốc thiếu gia mà không tự tin đi khỏi được, không bao giờ bỏ đi.
Đoạn lại cất bước đi tới.
Vân Dật Long mắt rực sát cơ, chàng biết hôm nay không thể nào lưỡng toàn được nữa.
Lục Tùng Thanh hồi hộp lê bước đi tới, tựa hồ y đã quên mất thương thế nơi chân mình.
Bốc Hoài Nghĩa từng bước rút ngắn khoảng cách với Vân Dật Long, hai cánh tay đã dồn hết công lực, chuẩn bị hễ Vân Dật Long ra tay là giết chết hai mẹ con trước rồi mới ra tay hoàn kích.
Trong bầu không khí ngột ngạt, khoảng cách đã rút ngắn chỉ còn chừng tám bước, Vân Dật Long trán lấm tấm mồ hôi, chàng không đành tâm chia rẽ đôi vợ chồng sắt son này, nhưng chẳng còn cách nào khác hơn.
Vân Dật Long với ánh mắt áy náy quét nhanh về phía Lục Tùng Thanh, đoạn với giọng âm trầm nói:
- Bốc Hoài Nghĩa, ngươi tiến thêm một bước nữa thử xem!
Bốc Hoài Nghĩa thoáng do dự, chầm chậm cất chân phải lên.
Lục Tùng Thanh bỗng xót xa gào lên:
- Quân muội, vĩnh biệt...
Ngay khi ấy, bỗng một tiếng quát lanh lảnh vang lên từ nơi một gò đất cách sau lưng Bốc Hoài Nghĩa chừng một trượng, liền theo đó một bóng trắng lao tới nhanh như chớp, vung tay vỗ vào tử huyệt nơi bối tâm Bốc Hoài Nghĩa
Bốc Hoài Nghĩa đang dồn hết tâm thần vào Vân Dật Long, nghe tiếng vừa ngẩng người thì chưởng phong đã ập tới sau lưng, lúc này nếu hắn mà không buông hai mẹ con ra để một mình né tránh, ắt sẽ táng mạng ngay. Bởi đối phương ra tay quá nhanh và hiểm hóc, sức nặng của hai mẹ con sẽ làm giảm đi tốc độ né tránh của hắn.
Cơ hồ do phản ứng của bản năng, Bốc Hoài Nghĩa rụt nhanh tay về, hai mẹ con rơi xuống đất, xoay người lướt ra xa hơn bảy thước, thân pháp nhanh khôn tả.
Vân Dật Long lòng bừng niềm cảm kích, ngước mắt lên nói:
- Đa tạ cô nương...
Chưa dứt lời đã trông thấy rõ đối phương, vội im bặt, thầm nhủ:
- Trên đời sao lại có người đẹp trai đến thế? Chàng ta giống Triển tiểu thư quá!
Thì ra đó là một thiếu niên toàn thân y phục trắng, mi dài, mắt to, mũi thon, miệng nhỏ, rất giống một nàng thiếu nữ.
Chàng ta với vẻ thân thiết nhìn Vân Dật Long cười nói:
- Huynh đài định cảm kích tại hạ đó phải không?
Tiếng thánh thót như chim hoàng anh hót.
Vân Dật Long đăm mắt nhìn thiếu niên áo trắng nói:
- Vâng, nhưng tại hạ đã xưng hô sai lầm!
Thiếu niên áo trắng bị Vân Dật Long nhìn đến mặt ửng hồng lên, vội dời ánh mắt đi nơi khác, nhoẻn cười nói:
- “Bạch Kiếm Linh Mã” mà cũng cảm kích về việc không liên quan đến bản thân mình sao?
Vân Dật Long thoáng biến sắc mặt, nhạt giọng nói:
- Việc này, Vân mỗ đã nhúng tay vào thì cũng chẳng khác nào việc của chính mình, huynh đài tuy trợ giúp kẻ khác, nhưng chẳng khác nào đã trợ giúp Vân mỗ.
Thiếu niên áo trắng rúng động cõi lòng, vội cười nói:
- Tiểu đệ chỉ nói đùa, Vân đệ... huynh đài chớ trách.
Lúc này, vợ chồng con cái Lục Tùng Thanh đã xúm lại nhau. Văn Lan Quân ngồi xổm xuống xem xét vết thương nơi chân Lục Tùng Thanh, ra chiều hết sức âu yếm.
Vân Dật Long quét mắt nhìn ba người, bỗng quay sang thiếu niên áo trắng hỏi:
- Huynh đài có mang theo thuốc chữa ngoại thương không vậy?
Thiếu niên áo trắng đảo tròn mắt, cười nói:
- Huynh đài định chữa thương cho y hở?
Vân Dật Long gật đầu:
- Tại hạ đã nói rồi, đây chính là việc của Vân mỗ!
Thiếu niên áo trắng cười:
- Vậy tiểu đệ giúp y thì cũng kể như là giúp huynh đài?
Vân Dật Long thoáng biến sắc mặt, lại quay nhìn ba người, trầm giọng nói:
- Vâng! Kể từ nay khi nào huynh đài cần đến Vân mỗ, Vân mỗ quyết không bao giờ từ khước!
Thiếu niên áo trắng mắt ánh lên vẻ mừng rỡ, thầm nhủ:
- Quả là trời đã giúp ta, nếu không nhờ đôi vợ chồng này, mình muốn tiếp cận chàng thật chẳng biết phải tốn bao nhiêu thời gian và công sức? Ôi! Thật chẳng ngờ lòng dạ chàng lại nhân từ đến thế!
Đoạn cười nói:
- Huynh đài, việc ấy để tiểu đệ lo liệu hết cho!
Đoạn liền quay người đi về phía Lục Tùng Thanh.
Hai người đối đáp rất nhanh, Bốc Hoài Nghĩa lúc này vẫn chưa quyết định nên đi hay ở.
Vân Dật Long chầm chậm quay người lại nói:
- Họ Bốc kia, ngươi đã chọn lấy con đường chết!
“Soạt” một tiếng, Bốc Hoài Nghĩa cởi bỏ áo ngoài, trên lưng hiện ra một mảnh gương đồng dài chừng ba thước và rộng hai thước, cười sắc lạnh nói:
- Họ Vân kia, lúc này mà nói đến việc sống chết, bổn thiếu gia thấy còn quá sớm.
Đồng thời đã cởi mảnh gương đồng trên lưng xuống, đưa tay từ sau gương kéo mạnh, rút ra một chân thép rỗng, dài chừng ba thước.
Vân Dật Long thoáng kinh ngạc, lạnh lùng nói:
- Vân mỗ đã thấy nóng ruột rồi đấy, bốn tên thủ hạ của ngươi đã lên đường lâu rồi kia mà!
Bốc Hoài Nghĩa vốn e sợ Vân Dật Long, không dám bảo chàng tuốt kiếm, nghe vậy liền nói:
- Ngươi hãy chuẩn bị đi!
Vân Dật Long cười khảy:
- Các hạ ra tay sẽ rõ ngay!
Bốc Hoài Nghĩa buông tiếng quát vang, gương đồng vung động, lập tức phản xạ ra năm sáu cái bóng Vân Dật Long, đồng thời lao tới quát:
- Nằm xuống ngay!
Mảnh gương đồng đã từ trên giáng xuống.
Sự phản xạ của gương có thể gây rối loạn tai mắt địch thủ, tuy là hư ảnh, song trong khi giao đấu thân thủ cực nhanh, chẳng dễ gì nhanh chóng phân biệt ra được, quả là một món binh khí kỳ tuyệt.
Vân Dật Long lúc này đã hiểu ra tác dụng của gương đồng, không khỏi giật mình thầm nhủ:
- Thì ra gương đồng có tác dụng như vậy, mình phải hết sức cẩn thận mới được.
Đoạn chàng không hoàn kích, tung mình lùi sau hơn tám thước.
Bốc Hoài Nghĩa thấy vậy lòng tin càng gia tăng, trong tiếng quát vang lại lao đuổi tới, chớp nhoáng gương đồng đã tạo ra mười tám mặt gương, phản xạ ra mười tám bóng người Vân Dật Long, đồng thời hữu chưởng đã thừa cơ dồn đầy công lực.
Vân Dật Long hữu chưởng vung lên, bỗng thấy mười tám người cùng lúc vung chương công kích mình, chàng giật mình kinh hãi, vội thu chưởng về và lại tung mình lùi sau năm thước.
Bốc Hoài Nghĩa thấy vậy càng thêm đắc ý, trong tiếng cười gằn đã như bóng theo hình đuổi tới.
Vân Dật Long nhíu mày, định thần chú mắt nhìn những mảnh gương đồng từ bốn phương tám hướng ập tới, không ra tay mà chỉ lẳng lặng quan sát động thái của Bốc Hoài Nghĩa.
Bốc Hoài Nghĩa tay phải sớm đã vận đầy công lực, thấy vậy tưởng Vân Dật Long đã bị ảo ảnh của mình làm cho hoang mang bối rối, lòng vô cùng đắc ý, nhưng không ra tay ngay, buông tiếng cười âm trầm nói:
- Tưởng đâu “Bạch Kiếm Linh Mã” có chi kinh người, thì ra cũng chỉ có vậy mà thôi.
Trong khi ấy mặt gương giăng đầy bốn hướng, phản xạ vô số bóng hình Vân Dật Long.
Lục Tùng Thanh nghe nói giật nảy mình, bất giác ngoảnh lại nhìn, những thấy bóng gương trùng trùng lớp lớp, chẳng thấy Vân Dật Long đâu cả, y không biết võ công, thấy vậy liền cả kinh buột miệng kêu lên:
- Ô, Vân công tử nguy rồi!
Thiếu niên áo trắng đang theo dõi Văn Lan Quân bó thuốc, thản nhiên cười nói:
- Hãy yên tâm, với tài cán như Bốc Hoài Nghĩa, chẳng làm gì được Vân đệ đâu.
Lục Tùng Thanh nghe nói chắc chắn như vậy, không khỏi bán tín bán nghi hỏi:
- Công tử... có quen biết với y sao?
Thiếu niên áo trắng khóe môi nở nụ cười kiêu hãnh, gật đầu nói:
- Vâng! Tại hạ đã quen với y năm sáu hôm trước, nhưng hiện tại thì y không nhận ra tại hạ, tại hạ nói ra y là ai thì nhị vị cũng không biết, y là một vị thiếu niên anh hùng tài ba lỗi lạc. “Bạch Kiếm Linh Mã” vừa xuất hiện đã chấn động toàn thể võ lâm. Tuy tuổi y còn trẻ, nhưng cõi lòng thì gánh vác trọng nhiệm hơn bất kỳ một người nào khác.
Đến những tiếng sau cùng chàng ta gần như là tự nói một mình.
Văn Lan Quân ngẩng lên, vẻ kính phục hỏi:
- Song thân của Vân công tử hẳn rất lấy làm hãnh diện vì có được một người còn xuất sắc như vậy.
Thiếu niên áo trắng mặt bỗng phớt vẻ ưu sầu, lắc đầu nói:
- Y đã không còn gia đình, hoàn toàn sống vì hận thù, nên y luôn nhìn người trong giới giang hồ với ánh mắt căm thù, bởi họ đã hủy diệt gia đình y lúc y còn bé, cướp mất của y tất cả, do đó, người trong giới võ lâm đã xem y như là một sát thần, bởi chưa từng một ai sống sót dưới tay y.
Vợ chồng Lục Tùng Thanh cùng với vẻ thương hại nói:
- Thì ra Vân công tử là người bất hạnh như vậy, thảo nào lúc giết người đã bình thản đến thế. Ôi! Công tử hãy tìm cách xoay chuyển tư tưởng tiêu cực ấy, để Vân công tử biết thương lấy bản thân, bởi công tử hiểu y hơn.
Thiếu niên áo trắng mắt ươn ướt, chầm chậm đứng lên, gật đầu lẩm bẩm:
- Phải, nếu không phải vì y thì ta đâu có đến đây!
Đoạn đưa mắt nhìn về phía trận đấu, lập tức hoảng hốt kêu lên:
- Vân đệ...