Tại biệt thự Cẩn gia, dì Thẩm tay ôm một túi nhỏ gõ cửa phòng của Cẩn Ninh San.
Nghĩ đến việc tiểu thư dặn dò dì Thẩm không khỏi cao giọng gọi. “Đại tiểu thư, tôi mang lễ phục đến cho cô.”
Sau vài lần gõ cửa dì Thẩm từ sốt ruột chuyển sang nghi hoặc, bà nhớ rõ lúc dùng cơm trưa Cẩn Ninh San hỏi bà sao lễ phục chưa được gửi đến, còn
dặn nếu có thì lập tức mang lên cho nàng. Nhìn sơ cũng biết cô chủ rất
mong ngóng buổi đấu giá tối nay, như thế nào người đã không thấy.
Là đại tiểu thư của Cẩn gia cũng là vị tiểu thư duy nhất, Cẩn Ninh San
được cả nhà nội ngoại sủng trong lòng bàn tay mà lớn lên, từ nhỏ tính
tình đã kiêu ngạo lại nóng nảy. Cô nàng rất ghét tham gia các loại tiệc
tùng, chủ yếu là chán ghét cảm giác bị người ta nịnh bợ, tâng bốc. Cẩn
Thịnh Hào lại rất bao che cho cô, ông cho rằng con gái tính tình giống y như vợ ông hồi còn trẻ.
Nhắc đến phu nhân Cẩn gia không thể
không nói đến nhà mẹ đẻ của bà – Cố gia, một gia tộc lớn không thua kém
gì Cẩn gia cùng Điền gia được xem là tam đại gia tộc của giới thượng lưu thành phố Z, là ba thế lực có thể ảnh hưởng tới chính trị – kinh tế –
quân sự nước B.
Giới hắc đạo có Cẩn gia thì bạch đạo có Cố gia
tọa trấn, Cố lão chính là Tổng Tư Lệnh quân khu X, Cố phụ là Phó Tư lệnh quân đoàn 21, toàn bộ người Cố gia không ít thì nhiều đều làm việc liên quan đến quân đội. Dưới gối Cố lão có một trai một gái, Cố Đình Nhu lúc đó chính là ái nữ muôn vàng sủng ái của ông, hơn hai mươi năm trước Cố
Đình Nhu chỉ là một quân y nho nhỏ.
Đối với điều kiện của Cố gia
thì rõ ràng chức vị kia rất không tương xứng, không phải Cố Đình Nhu
thiếu năng lực mà ngược lại cô sống rất ngay thẳng, hành sự trực tiếp
cùng bạo lực, quả là phù hợp làm một nữ quân nhân, ngặt nỗi cô lại chống đối cả nhà muốn đi theo công việc mơ ước của mình – pháp y.
Nghĩ đến đứa con gái mà ông luôn tự hào từ chối khoác trên mình bộ quân phục màu xanh oliu lại mơ ước làm cái công việc phải dính cùng dao giải
phẫu, cùng ăn cùng ngủ với xác chết, lại không thể thăng chức không thể
vinh danh. Anh em cùng ông chiến đấu không biết bao nhiêu người đã ra
đi, chiến tranh tàn khốc khiến xác họ ít khi toàn vẹn, đối với người
thân của họ là đau đớn nhường nào, con gái ông lại muốn phanh thây người đã mất, Cố lão không thể nào chấp nhận được.
Hai cha con đều
ngang ngạnh cứng đầu không thôi, khi tình hình ngày càng căng thẳng cuối cùng Cố Đình Quân – con trai lớn của Cố lão đứng ra giảng hòa. Cuối
cùng hai bên mới chịu thỏa hiệp, Cố lão lùi bước để con gái học pháp y
nhưng lại không cho cô chân chính làm việc, Cố Đình Nhu lại phải yên
lặng mà làm một quân y.
Thời điểm đó đối với các gia tộc có thể
xem như sự kiện nhỏ, chỉ là vạn vạn không ngờ làm quân y một năm Cố Đình Nhu đã nhất kiến chung tình tái kiến khuynh tâm với Cẩn Thịnh Hào, cô
lại không hề áp lực tuyên bố với cả nhà muốn gả cho thái tử gia hắc đạo, có thể nói là một quyết định nhỏ rung chuyển hai giới, sự kiện thông
gia lớn nhất từ trước đến giờ.
Cố Đình Nhu kiên quyết nói với lão cha: “Sự nghiệp con có thể từ bỏ, mặc cho người định đoạt nhưng chuyện
này thì không thể, nếu không phải Thịnh Hào cả đời này không gả.”
Cố lão biết lần này không thể ngăn được nữa, cuối cùng để ngăn chặn dị
nghị của người trong tộc ông đã loại bỏ Cố Đình Nhu ra khỏi gia phả,
tuyên bố Cố gia không có đứa con gái này.
Cẩn Thỉnh Hào lại rất
tôn trọng Cố lão, y còn đến tận nhà chính Cố gia tỏ lòng biết ơn đối với ông. Đầu gối nam nhi có vàng, chỉ quỳ trước phụ mẫu, huống chi là thái
tử gia hắc đạo, vậy mà Cẩn Thịnh Hào lại trước Cố lão dập đầu, không
phải muốn ép ông nhận mình là con rể mà vì cảm ơn ông đã sinh ra và
dưỡng dục người con gái y yêu nhất, y còn nói nếu Cố Đình Nhu bị bất cứ
một chút thương tổn nào thì mặc cho Cố gia xử trí.
Cố lão ngoài
mặt khắt khe nhưng trong lòng vẫn là nhẹ nhõm, cha mẹ chỉ mong cho con
cái hạnh phúc, có ai lại từ bỏ được đâu, nhìn thấy kiên quyết cùng đảm
bảo từ Cẩn Thịnh Hào, Cố lão một cái thở dài đồng ý, lại như già đi chục tuổi, tình cảnh đó khiến Cố Đình Nhu nhận ra mình chọn không sai tấm
chồng cũng khiến cô đỏ mắt ôm chầm Cố lão khóc không thành tiếng, một
câu lại một câu con gái thật bất hiếu.
Hôn lễ của hai người được
tổ chức trong im lặng, các gia tộc nhỏ đều cho rằng Cố Đình Nhu đã mất
đi chỗ dựa là Cố gia nhưng vẫn có một số gia tộc biết được nội tình
không phải thế. Cố gia ngoài mặt không quan tâm chỉ là che mắt người
ngoài, thật ra Cố lão vẫn chiếu cố đến con gái, ngầm chấp nhận Cẩn gia
là thông gia.
Sau bao nhiêu năm quan hệ hai nhà càng gần gũi, mối hôn sự năm đó đến nay xem như ngoại lệ trong giới, nơi một gia tộc
thuần hắc đạo qua lại với một nhà thuần quân chính. Cố Đình Nhu lần lượt sinh Cẩn Ninh San cùng Cẩn Du Thiên. Cố Đình Quân – gia chủ Cố gia hiện tại chính là anh trai Cố Đình Nhu, hai chị em Cẩn gia phải gọi ông một
tiếng cậu.
Cố phụ cũng có hai người con trai xấp xỉ tuổi họ
chính là anh em Cố Hàm, bốn người từ nhỏ đã chơi cùng nhau, lớn một chút thêm vào một Điền Dực Phong đại danh không kém, một nhóm năm người tình cảm có thể gọi là thâm hậu.
Là nữ nhân duy nhất trong nhóm, Cẩn
Ninh San đặc biệt thân cận với Cố Hàm, quan hệ nhiều năm mập mờ không
rõ, hai người là anh em họ lại thân mật giống tình nhân. Cục diện hình
thành một đôi tuấn nam mỹ nữ kì lạ, bởi nam nhân ít ai dám so khí thế
với Cố đại thiếu mà cả gan trước mắt hắn cưa cẩm Cẩn Ninh San.
Nữ nhân ve vãn Cố Hàm ngược lại cũng dè chừng “bạo liệt nữ vương” nổi
tiếng thủ đoạn. Dường như không ít kẻ phỏng đoán một mối tình còn kinh
thiên động địa hơn sự kiện năm nào, đây là thượng tá trẻ tuổi nhất lịch
sử kết đôi cùng nữ vương hắc đạo, còn chưa tính đến quan hệ loạn luân
kia cũng đủ khiến mọi người bùng nổ.
Dĩ nhiên rất nhiều người
nghe được tin này mà cười xòa chế nhạo, ấy thế đùng một cái Cẩn đại tiểu thư hiên ngang bước chân vào quân đội, những kẻ cứng đầu không cho là
đúng. Có thể Cẩn tiểu thư đơn thuần thích làm quân nhân, theo đuổi mơ
ước như thân mẫu chứ chẳng phải có lí tưởng theo đuổi tình yêu gì đó.
Quần chúng cứ kịch liệt tranh cãi, nhân dân cứ nhiệt tình phóng đại, không
hề ảnh hưởng đến cuộc sống của hai nhân vật trên. Người trong các đại
gia tộc suy nghĩ cũng sâu xa không kém, chỉ là họ lại quan tâm đến cái
nhìn của bậc trưởng bối Cẩn gia hơn. Cố lão cũng từng nhịn đau cắt mất
miếng thịt trong tim là đứa con gái mình thương yêu đi, vậy tại sao Cẩn
phụ lại không hề cấm đoán mà mặt cho con gái hồ nháo.
Chỉ có thể
nói là yêu ai yêu cả đường đi, Cẩn phu nhân ngày xưa theo đuổi sự nghiệp thất bại, dĩ nhiên rất vui vẻ hỗ trợ con gái đi làm điều cô mong ước,
xem như gôm luôn khát vọng năm đó của bà đi. Cẩn phụ có thể làm được gì
trước hai người phụ nữ quan trọng nhất đời ông, chỉ có thể bất đắc dĩ
cưng chiều đồng ý.
Mấy người còn thắc mắc vị đại boss Cẩn lão gia kia? Lúc cháu gái ôm đồ cùng giấy báo trúng tuyển ông chính là người
chấp nhận đầu tiên, chỉ không thiếu viết hai chữ vui sướng lên mặt.
Lại hỏi vì sao ư? Xin trả lời là lối suy nghĩ của những nhân vật cỡ bự như
ông rất phức tạp đi, không phải người thường như chúng ta có thể hiểu
được.
Cẩn Du Thiên sùng bái Cố Hàm là chuyện ai cũng biết, lúc
trước Cẩn lão gia còn sợ cháu trai đích tôn nhà mình giống mẹ nó – cô
con dâu ngang tàng của ông, bước trên con đường chống đối gia tộc, ghét
bỏ vị trí thái tử hắc đạo mà đòi làm quân nhân, lão Cố còn có hai thằng
nhóc nhỏ nghe lời lại có bản lĩnh, còn ông chỉ có độc nhất một đứa cháu
nội đích tôn suy nghĩ còn chưa được định hình, nếu thằng nhóc chạy mất
thì ông chỉ có tức chết.
Thế mới nói, quyết định của cháu gái
chính là cọng rơm cứu mạng cho tinh thần bất ổn của Cẩn lão, để con bé
vào quân đội ông có thể giữ được thằng cháu, như vậy hoàn hảo, việc gì
cũng không nên cưỡng cầu mà.
Mọi người đều xuýt xoa Cẩn lão một
tay huyết tinh hóa vũ năm nào lại yêu thương cháu gái đến vô pháp vô
thiên, tình thân cảm động quần chúng.
(Tác giả: Cẩn lão gia à! Ngài đây là trọng nam khinh nữ, còn giả bộ từ ái lừa thiên hạ a~!!! *khinh bỉ*
Cẩn lão: *dựng râu* *rút súng*
Tác giả: E hèm, ngài là ông nội tốt nhất thiên hạ, từ ái đại bi, nhân hậu độ lương …. Bla bla…)
--- ------ ----------hiện thực phân cách tuyến---- ------ ---------
Dì Thẩm nhớ chuyện cũ mà cảm khái, tiểu thư đi quân đội rèn luyện chưa gì
đã gần sáu năm, không chịu thua kém ai cái gì, dùng năng lực chính mình
lên được hàm thiếu úy. Bớt đi kiêu ngạo thêm một chút sắc bén, tự tin,
duy tính nóng nảy là chẳng thay đổi mà còn bạo lực hơn xưa, hai mươi sáu tuổi rồi vẫn không có lấy một người bạn trai.
Nghĩ đến người
trong lòng tiểu thư bà lại khổ sở, xung quanh tiểu thư bao nhiêu người
theo đuổi ai lại cũng không chọn, từ nhỏ cứ khăng khăng đúng người đó.
Bà khuyên nhủ nhiều lần cũng chỉ lực bất tòng tâm.
Đồ trong tay
bà cũng là tiểu thư nghe tin người kia sẽ dự buổi đấu giá mà gấp gáp
chuẩn bị, ghét ăn diện ghét tiệc tùng lại bỏ ra sau đầu hết. Mà đối với
tính tình tên nhóc kia cũng là vô tâm, nhìn cả hai lớn lên sao bà không
biết được kết quả chứ. Chắc chắn lại vô công thôi tuy bà hiểu rõ lại
không muốn tiểu thư buồn, tư tình của bọn nhỏ sao lại phức tạp như vậy.
Trong phòng truyền ra âm thanh nhỏ, sau vài tiếng động cái đầu bù xù của Cẩn
Du Thiên ló ra sau cửa, vẻ mặt lấm la lấm lét giống như ăn trộm. Dì Thẩm đang bận rối rắm giật mình xém chút nữa hét toáng lên, sau khi hoàn hồn liền nhận ra kẻ khả nghi là cậu chủ nhỏ. “Cậu chủ, cậu đây là muốn hù
chết bà già này sao?”
Cẩn Du Thiên nhìn thấy dì Thẩm lập tức vác
lên mặt một bộ dáng tươi cười nịnh nọt:“Ây ya! Dì khoẻ mạnh như vậy sẽ
sống rất lâu, không hề có dấu hiệu tuổi già một chút nào, vẫn còn là một đại mỹ nhân a~!.”
Lời nói ra rõ ràng là tâng bốc đến giả tạo
vậy mà kết hợp với vẻ mặt nghịch ngợm của cậu không khiến người nghe
thấy phản cảm ngược lại càng khiến dì Thẩm cười không khép được miệng.
”Khụ khụ. Thôi thôi được rồi! Cậu chủ tha cho bà già này đi, tôi đến là tìm cô chủ, muốn cô ấy thử xem lễ phục có vừa ý chưa.”
Cẩn Du Thiên tròng mắt đảo quanh liền nảy ra một chủ ý. “À! Chị hai đang
tắm. Hay là dì cứ đưa đồ đây cho con, đảm bảo là con sẽ thật cẩn thận
đưa tận tay chị ấy.” Cẩn Du Thiên vẻ mặt nghiêm túc lấy túi nhỏ trong
tay Dì Thẩm ôm vào người, một tiếng làm phiền dì rồi gấp gáp đóng cửa.
Cẩn Ninh San được cho là đang tắm lại đang thong thả chạy bộ trong phòng
tập, quanh năm suốt tháng ở trong quân đội đã đủ mệt mỏi, về nhà mà vẫn
phải ì ạch chạy.
Cô không có sở thích tự ngược đãi bản thân, chủ yếu muốn dùng phương thức vận động để phát tiết cảm xúc, cô ít khi nào
về nhà lại không lần nào trốn được thằng nhóc Cẩn Du Thiên, trấn lột thẻ phòng của cô đi còn dám đòi cô một chiếc Jeep quân sự để đi dạo ngoại
ô, nếu còn nhịn được thì cô vô chùa làm ni cô luôn là vừa.
Cẩn
Ninh San đã hai ngày chống đỡ sự tấn công từ em trai, luyện thành kĩ
năng mắt không thấy tai không nghe tâm không phiền. Cô muốn chống mắt
lên mà xem Cẩn Du Thiên sẽ làm ra trò gì, rút kinh ngiệm nhiều lần Cẩn
Ninh San rất cẩn thận mang theo cả chìa khoá xe lẫn chìa khoá phòng bên
người. Không ít lần phòng cô bị bới tung, xem như có kinh nghiệm xương
máu.
Cẩn đại tiểu thư đắc ý ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nhịn không được hắt xì hai cái, mày liễu liền nhíu lại. “Là ai đang tính kế bổn tiểu
thư?”