Bạch Liên Hoa Tìm Đường Chết

Chương 1: Chương 1: Xuyên qua




Tô Ngôn, là pháo hôi chính trong cuốn tiểu thuyết [Mạt thế khuynh thành], là một đóa bạch liên hoa. Hắn không chỉ cướp đoạt bàn tay vàng, cơ duyên của nam chính, mà còn dựa vào bộ dáng đơn thuần thiện lương thành công cưỡm lấy nam nhân của nam chính, cuối còn còn hại nam chính chết thảm trong miệng tang thi.

Mấy người nghĩ nhiêu đây là hết á, mấy người quá ngây thơ, vai chính thì làm sao mà chết được. Vì thế hắn trọng sinh, sau khi trọng sinh hắn đem bàn tay vàng mở rộng, không chỉ đá rớt tên tra nam mà còn tìm được trung khuyển, một tay ngược Tô Ngôn đến mức ra cha mẹ nhận không ra, không được chết tử tế. Cuối cùng người không ra người, quỷ không ra quỷ, muốn chết cũng không chết được, quả thực không thiếu các thể loại hung tàn.

Một hôm tỉnh dậy, Tô Viêm phát hiện mình xuyên thư, còn xuyên vào nhân vật bạch liên hoa không được chết tử tế kia. Tô viêm tưởng tượng đến kết cục của nguyên thân trong [Mạt thế khuynh thành] mà phải rùng mình....Emma, hình ảnh kia máu me tới mức không dám nhìn thẳng.

Nếu mình xuyên tới lúc nam chính chưa có chết thì tốt biết bao, dựa theo cốt truyện xoát hảo cảm, ôm đùi nam chính, trở thành tiểu đệ thần mã đệ nhất hoàn toàn không thành vấn đề. Sau đó cả nhà vui vui vẻ vẻ, hòa hòa khí khí cùng nhau vượt qua mạt thế, đánh tang thi, tiến tới đỉnh cao nhân sinh, ngẫm lại liền cảm thấy sảng khoái.

Nhưng mà!!! Vì cái gì lão tử lại xuyên tới lúc sau khi nam chính trọng sinh!!! Đậu má, đây không phải là đợi nam chính tới ngược chết à!!!

Tình hình hành phố S gần đây không lúc nào được yên ổn, ba nhà Tô-Tần-Minh vốn là các thế lực trung tâm của thành phố S. Tô gia làm chính trị, Tần gia là hắc đạo, Minh gia kinh thương, ba thế lực cân đối cân bằng lại bị đánh vỡ. Thế lực Tô gia bắt đầu suy tàn, không những bị dân chúng gièm pha mà bên trên còn tra được có quan viên hối hộ, tư thông trở thành tội danh, Minh gia cũng bị liên lụy, Tần gia nhân cơ hội này đem thế lực chuyển thành bạch đạo.

Ngày xưa tam gia cân bằng nay đã biến thành Tần gia độc đại. Thành phố S rung chuyển lớn, làm rất nhiều thế lực hắc bạch khác của Tần gia như diều gặp gió, sôi nổi thành lập tham gia các công ty tổ chức. Các thế lực Tần gia xưa này vì cầu được an ổn mà chưa lúc nào lớn mạnh.

Lúc này đây, Tô Minh hai nhà cùng suy tàn làm không ít các thế gia khác từng kết giao thổn thức không thôi, nhân sinh vô thường thế sự cũng không thường.

Tô Viêm nhìn tin tức phát trên TV, khóc không ra nước mắt: ''Đúng là cái đồ phá hoại nhân sinh, Tần Trạch Vũ đã bắt đầu mở rộng bàn tay vàng rồi. Làm sao đây! Tức chết tui a, làm sao đây!!! Đậu má!! 凸(艹皿艹) Sao không cho lão tử xuyên qua sớm hơn đi!!''

Tô Viêm nằm ngã lên sô pha, bực bội mà kéo kéo cổ áo, giờ ôm đùi nam chính không được, mà cùng hắn đối đầu khác gì lên đường bán muối, nghĩ cũng không muốn nghĩ!! Cậu chỉ là một tên trạch nam, một xíu kỹ năng cũng không có. Lấy cái gì mà đòi đấu với nam chính * lật bàn o(≧ 皿 ≦)o

Tô Viêm nhìn chằm chằm TV, hít sâu, chậm rãi bình tĩnh lại, vuốt cằm mà bắt đầu hồi tưởng lại [Mạt thế khuynh thành]. [Mạt thế khuynh thành] khúc đầu hmm.... Đúng rồi, cậu nhớ rõ trong tiểu thuyết, Tần Trạch Vũ thu thập hai nhà Tô, Minh xong liền đá tên tra nam Minh Dương, bắt Tô Ngôn đi ngược. Không lâu sau mạt thế đến, Tần Trạch Vũ thành lập tiểu đội dị năng giả tên Phi Vũ, bắt đầu càn quét thành phố S.

Phải rồi, chỉ cần mình đổi thân phận không phải là được rồi sao!! Đến lúc đó trà trộn vào Phi Vũ. Cổ nhân nói rất hay: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không phải sao!

Tô Viêm thả like một phát cho chỉ số thông mình của mình, nhưng mà... hiện tại cách mạt thế còn có hơn một tháng, trong một tháng nhất định không được để cái tên Tần Trạch Vũ bắt được, bắt được là vác muối đi bán. Tô Viêm nghĩ kĩ rồi đứng dậy, bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị tốt ngày mai đi trốn ~~

Tô Viêm thu thập hành lý xong mồ hôi đã đầy đầu, mệt mỏi thật sự. Tô Viêm nhíu nhíu mày nghĩ – tuy rằng tiểu thuyết có miêu tả sức khỏe Tô Ngôn không được tốt, cậu cũng chuẩn bị sớm tâm lý, không nghĩ là cái thân thể này nó lại kém tới vậy. Thu thập hành lý có một tiếng thôi mà đã mệt đến vậy.

Tô Viêm có chút đâu đầu mà xoa xoa huyệt Thái Dương, chuẩn bị mạt thế tới nơi rồi mà còn như này chắc chỉ có chờ bị thịt. Tô Viêm bất đắc dĩ thở dài, khôi khỏi tính. Giờ có oán giận cũng chả thay đổi được gì, ngày mai mình nhất định sẽ bắt đầu luyện tập. Tô Viêm vừa nghĩ vừa tiến vào phòng tắm, tẩy rửa một chút cho thư giãn đầu óc.

Tô Viêm bước phòng tắm, phát hiện cái phòng tắm này thật rộng, dù phòng khách cũng không nhỏ nhưng không nghĩ tới Tô Ngôn đến phòng tắm cũng phải chăm chút. Nhìn bài trí, từ sàn nhà tới vách tường đều dùng những vật liệu mà Tô Viêm không biết. Nhưng nhìn là biết toàn là gạch men sứ quý báu, đồ trong phòng tắm không nhiều lắm nên thoạt nhìn không có vẻ trống trải, đồ cần có cũng không khác biệt.

Toàn bộ phòng tắm thoạt nhìn đoan giản mà hào phòng, nhẹ nhàng lộ ra vẻ hoa lệ, phối cùng trông kì lạ mà lại hợp lý. Nhìn qua cũng không làm người khác thấy khó chịu mà ngược lại rất thoải mái. Đặc biệt là cái bồn tắm có thể nhét tới bốn năm người kia, làm người ta nhìn vào mà đỏ mắt.

Tô Viêm không tiếc trong lòng tấm tắc cảm thán, thật không hổ là bạch liên hoa – pháo môi bự nhất trong [Mạt thế khuynh thành]. Rất biết hưởng thụ, sinh hoạt hằng ngày cũng phải thật thoải mái. Tuy rằng bạn trẻ Tô Ngôn cha không thương mẹ không yêu, ấy nhầm, là không có mẹ, mẹ kế hận hắn, anh em muốn hắn chết, cũng không có tư cách tiến vào nhà chính Tô gia. Chỉ có thể sống trong căn hộ nhỏ cùng Minh Dương. Tuy căn hộ này ­không phải rất lớn nhưng cũng thật xa hoa, có thể nh­ìn ra được Tô ngôn bày trí rất dụng tâm.

Tô Viêm trong lòng vì Tô Ngôn mà bi ai, cậu ta thực sự rất thích Minh Dương... Đáng tiếc người cũng đã không còn, tất cả đều bị chính mình tiếp nhận.

Tô Ngôn từ nhỏ đã trải qua nóng lạnh, chịu nhiều đau khổ cho nên nhìn thấy tiểu thiếu gia Tần Trạch Vũ, người nhận được hết sự yêu thương của người nhà, trước nay không biết cuộc sống khó khăn là gì mà tâm lý đã hoàn toàn vặn vẹo. Bởi vậy mà làm không ít việc xấu, cuối cùng bị nam chính xử lý.

Tô Viêm cảm thấy hắn thật đáng thương, cũng không ghét hắn ngược lại còn có điểm thưởng thức. Tô Ngôn có thể ngụy trang nhẫn nhịn cũng đủ tàn nhẫn, Tô Viêm cảm thất đáng tiếc chính là đối tượng hắn đối nghịch lại sai lè rồi. Thế nên mới dẫn tới việc hắn cuối cùng cũng thất bại thảm hại, đến thân còn không giữ nổi cho đến khi bị ngược chết. Nếu người như vậy lúc sống gặp gỡ đúng người, có khi sẽ không thay đổi thành như vậy. Thế nhưng nếu như vậy thì phần sau cốt truyện sẽ bị ảnh hưởng, thế giới này lại không phải thế giới gốc, tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết. Tất cả cũng chỉ là thiết lập của tác giả.

Tô Viêm híp mắt sờ sờ cằm tiếc nuối, lại nói tiểu thuyết từng đề cập tới việc Tô Ngôn có không ít tiền tiết kiệm. Tiếc là tác giả cũng không viết rõ ràng mà tùy ý viết sơ lược.

Tô Viêm cắn chặt răng, cái thẻ ngân hàng gì đó ở đâu vậy, dù cậu biết mật mã cũng không có cách nào kiếm ra nó. Cái tài khoản cụ thể cái gì cũng không biết, hơn nữa làm lại cũng tốn thời gian. Lỡ như trong thời gian này xuất hiện tình huống đột biến thì thật phiền toái.

Tuy rằng tiếc vì không chiếm được số tiền đó, số tiền đó cũng mua được không ít vật tư, nhưng mà bảo vệ mạng sống vẫn là quan trọng nhất.

Nghĩ thế mà Tô Viêm toát hết cả mồ hôi. Còn hên, may mà Tô Ngôn có thói quen mang theo tiền mặc, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho Tô Viêm xoay sở trong một tháng. Bằng không nếu không có tiền thì cũng đừng nghĩ tới việc chạy, Tần Trạch Vũ còn chưa kịp thấy mình thì mình đã tự đói chết.

Tô Viêm là một tên trạch nam đủ tư cách, chưa từng làm công việc gì, không có kinh nghiệm công tác thì thôi đi, đến bằng cấp cũng chả cao, hồ đồ mơ màng mà trải qua bốn năm đại học, cuối cùng lăn lộn thế nào mà cũng lấy được bằng tốt nghiệp. Tô Viêm tốt nghiệp xong liên bắt đầu chuỗi ngày nằm lì ở nhà, tiền sinh hoạt đều dựa vào di sản của cha mẹ để lại mà sống. Cho nên cũng đừng nghĩ là cậu sẽ làm công kiếm tiền gì đó. Bất quá việc mà cậu ta có thể làm, coi như cái bản lĩnh duy nhất đó chính là trang điểm, dù nghe qua thì thấy thật ''nữ tính'', thật vô dụng nhưng cũng cái kỹ năng này đã giúp Tô Viêm không ít.

Tô Viêm thở dài....ầy, người khác xuyên qua tốt xấu gì cũng kế thừa ký ức của nguyên chủ, sao tới lượt mình thì không đáng tin chỗ nào. Tô Viêm càng nghĩ càng bi ai, nếu như không phải mình vừa tỉnh dậy, vừa lúc Minh Dương gọi điện thoại tới, chính mình mơ màng hồ đồ nhấc máy mới phát hiện ra mình đã xuyên không. Bằng không Tô Viêm nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới phương diện này, sẽ cho rằng mình bị bắt cóc. Tuy rằng bản thân không có tiền cũng chả có quyền=))

- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CCT: Lần đầu gặp trường hợp ko có chí tiến thủ vậy, mong đợi em thụ trưởng thành=))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.