Bách Luyện Thành Tiên

Chương 384: Q.5 - Chương 384: Âm phong quỉ dị




Bất quá trước đây Lâm Hiên từng hứa với Vũ Vân Nhi nhất định báo thù cho Vũ gia. Suy nghĩ một chút thì giao cho tiểu nha đầu tự quyết định là ổn nhất.

“Vân nhi, sư bá sẽ không can thiệp, sinh tử của những phàm nhân do ngươi tự quyết định” Lâm Hiên chắp hai tay sau lưng, chậm rãi mở miệng.

Thanh âm không lớn nhưng vang vọng giữa không trung, đám phàm nhân nghe rõ ràng chỉ có thể liều mạng dập đầu.

Vũ Vân Nhi nghe xong thoáng chút bối rối. Nàng đương nhiên chưa quên mối thù toàn gia bị diệt nhưng những kẻ sát nhân đã đền tội. Hơn nữa với sự thông tuệ của nàng sao có thể không nhìn ra Lâm sư bá có ý thả cho những phàm nhân này một con đường sống.

Cân nhắc lợi hại, Vũ Vân Nhi hướng sang Lâm Hiên: “Đa tạ sư bá, đám cẩu tặc của Ngụy gia đã đền tội. Vân nhi cũng không muốn lạm sát người vô tội”.

“Đã nghĩ kỹ chưa?” Lâm Hiên nhướng mày lên, có điểm bất ngờ.

“Vâng, sư bá, Vân nhi sẽ không hối hận”.

Lâm Hiên gật đầu, trong mắt có phần tán thành. Trong mắt tu tiên giả, phàm nhân chỉ là những con kiến hôi. Nữ tử này có thể khắc chế sát ý trong lòng, ý chí thật không tệ.

“Được rồi, cũng không cần dập đầu nữa. Chúng ta tha các ngươi một con đường sống, nhanh chóng quay về thu thập hành lý rời khỏi nơi này” Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

“Đa tạ tiên sư”.

Triệu Dĩnh mừng rỡ cung kính dập đầu, cũng không quay về mà thi triển khinh công chạy ra cửa cốc. Những người còn lại thì hoặc dập đầu cảm tạ hoặc quay về thu thập hành lý, rất nhanh đã tản đi.

Trong lúc đó, Lâm Hiên cùng sư đồ Cầm Tâm tiếp tục bay vào sâu trong Hồng Vân cốc.

“Lâm huynh, đám lừa trọc này toàn bộ đã ngã xuống, chẳng lẽ huynh còn có chuyện khác muốn làm?” Cầm Tâm theo ở một bên tò mò mở miệng.

“Không hẳn là tất cả đều đã chết. Ở sâu trong cốc ít nhất còn có một đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ” Lâm Hiên cười lạnh nói.

“Nguyên Anh hậu kỳ?” Cầm Tâm ngẩn ngơ, đôi mi thanh tú nhíu lại: “Không phải chứ? Sao đại chiến vừa rồi hắn không hiện thân? Vừa rồi chúng ta muốn thắng cũng tuyệt không nhẹ nhàng như vậy”

Trên mặt Vũ Vân Nhi cũng lộ vẻ nghi ngờ.

“Bởi vì đối phương đang phụ trách thu bảo vật” Thần sắc Lâm Hiên không thay đổi nói.

“Thu bảo vật?” Cầm Tâm ngẩn ngơ.

Bích Vân Sơn từ U Châu dời tổng đàn đến nơi đây đã mấy chục năm. Nếu nơi này thật có bảo vật, không lý nào bọn họ không phát hiện chút manh mối.

“Đó là thứ gì?” Vũ Vân Nhi cũng không nhịn được. Vũ gia định cư ở chỗ này đã lâu nhưng không thấy gì bất thường.

“Ta cũng không rõ lắm nhưng tin tức về bảo vật tuyệt không sai, pháp dụ huyết tẩy Bích Vân sơn là do chính miệng hai lão quái vật Ly Hợp kỳ phát ra” Lâm Hiên nói.

“Cái gì, tu sĩ Ly Hợp kỳ?”

Vũ Vân Nhi thì không nói, Âu Dương Cầm Tâm trải qua rất nhiều phong hiểm nhưng nghe mà không khỏi hoảng sợ.

Các lão quái vật trong truyền thuyết này vốn không màng thế sự, một lòng theo đuổi mục đích phi thăng. Huống chi lại là Thái thượng trưởng lão Vạn Phật Tông thân phận tôn quý. Bảo vật có thể động tâm thật sự không nhiều.

“Nói như vậy, dẫn đến họa diệt môn không phải bởi chúng ta xung đột cùng Ngụy gia hoặc do bảo vật thu được cổ động, mà chính là tại ở Hồng Vân cốc này”.

Lâm Hiên lắc đầu: “Bảo vật ở cổ động kia cũng khiến các lão quái thèm thuồng nhưng khẳng định nơi đây còn có bí mật không nhỏ. Cho dù không xung đột Ngụy gia thì Bích Vân Sơn cũng khó khỏi thoát họa diệt môn” Nói tới đây hắn thở dài: “Cầm Tâm, ta biết trong lòng nàng đau khổ. bất quá chuyện đã phát sinh, suy nghĩ nhiều cũng không tốt…”

“Đa tạ Lâm huynh, Cầm Tâm hiểu. Hôm nay đã báo được đại thù, các vị đồng môn dưới cửu tuyền cũng được nhắm mắt. Chỉ là ở tại Bích Vân sơn nhiều năm như vậy nên có điểm thương cảm”

Hồng Vân cốc tuy là sơn cốc nhưng diện tích rộng lớn chừng trăm dặm, ở sâu bên trong đều có núi non sông nước. Lâm Hiên vừa cùng hai nàng trò chuyện vừa đem thần thức thả ra tìm tòi chung quanh.

Lại qua chừng một tuần trà. Lâm Hiên độn quang chậm lại rồi ngừng hẳn.

Phía trước là một tòa núi nhỏ cao hơn trăm trượng không chút thu hút, trên đường đi bọn hắn đã gặp không dưới trăm tòa.

Có điều Lâm Hiên ánh mắt đảo qua lần nữa thì xác chính là chỗ này. Phụ trách thu bảo vật là thủ tọa Bồ Đề Viện Không Minh nhưng Không Từ tu vị thân phận không thấp, hiển nhiên từng tới nơi này.

“Vân Nhi” Lâm Hiên đột nhiên mở miệng.

“Dạ sư bá”

“Ngươi quay về Tuyết Lâu thành trước, địch nhân lát nữa chúng ta đối mặt không phải tầm thường như đám trước đây. Chính là một trong Vạn Phật Tông tứ đại kim cương, Cầm Tâm có thể tự bảo vệ mình nhưng tu vị của ngươi thì quá thấp”.

“Nhưng sư bá, không phải thần thông của người vượt xa tu sĩ cùng cấp, chẳng lẽ bảo hộ không được ta” Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ hỏi.

“Nếu là một đại tu sĩ bình thường thì không nói. Bất quá trong tay Không Minh còn có một bảo vật cướp được từ Bích Vân sơn”.

“Lâm huynh nói là tấm thuẫn bài mà chúng ta không thể khu sử” Â Cầm Tâm không nhịn được ngắt lời hỏi.

“Không sai, thông qua Sưu hồn thì Không Minh đã thao túng được nó. Nếu ta đoán chính xác thì muốn đánh bại Không Minh không phải dễ” Lâm Hiên nói.

“Vậy đó là bảo vật gì, Lâm huynh đừng mập mờ nữa” Cầm Tâm dậm chân buồn bực nói.

“ Rất có thể là thông thiên linh bảo!”

“Linh bảo?” Âu Dương ngẩn ngơ mà vẻ mặt Vũ Vân Nhi cũng đầy mờ mịt. Khi tại không gian độc lập Vân Lĩnh sơn, nữ tử này đã gặp qua Thông thiên linh bảo, bất quá Lâm Hiên vốn cẩn thận, đã chỉnh sửa lại đoạn trí nhớ này.

“Linh bảo là cái gì?”

“Là một loại cổ bảo uy lực vô cùng cường đại. Khi bài trừ Thiên Cương La Hán trận ở cửa cốc, đoản kiếm mà ta dùng chính là Thông thiên linh bảo, tuy là tàn bảo nhưng uy năng cỡ nào thì hai người đều thấy rồi đó” Lâm Hiên chậm rãi.

Hai nữ tử biến sắc sững sờ đứng tại chỗ. Thông Thiên Linh Bảo tàn phẩm mà dễ dàng Thiên Cương La Hán trận. Có thể thấy uy lực nó thông thiên triệt địa thế nào.

“Vân Nhi, địch nhân rất khó đối phó. Sư bá không nắm chắc bảo hộ chu toàn cho ngươi. Mau về Tuyết Lâu thành trước chờ chúng ta” Sau một lát thì Cầm Tâm đã bình tĩnh lại, lạnh lùng phân phó.

“Sư tôn, sư bá, hai vị bảo trọng, Vân Nhi cáo từ” Vũ Vân Nhi thi lễ rồi thân hình chợt chuyển, hóa thành một đạo kinh hồng bắn nhanh về phía xa.

“Cầm Tâm, chúng ta đi thôi” Lâm Hiên quay sang chậm rãi mở miệng.

“Ừm” Âu Dương Cầm Tâm cũng không dị nghị. Hai người thu liễm độn quang, hạ xuống trước ngọn núi nhỏ.

Lâm Hiên phất tay áo một cái, mấy chục đạo kiếm khí bay ra đón gió tăng vọt, thế như phiên giang đảo hải chém xuống.

Tiếng ầm ầm không ngừng truyền vào tai, đống đá vụn rơi xuống như mưa, không tới nửa tuần trà thì ngọn núi cao mấy trăm trượng đã sụp đổ.

Nhìn đá vụn đầy đất, tay trái Lâm Hiên bắt quyết. Một đạo cuồng phong mãnh liệt nổi lên, ngay cả những tảng đá nặng cả ngàn cân cũng bị thổi bay đi.

Mặt đất hiện ra một cửa động tối om, từ trong không ngừng thổi ra âm phong.

Âm phong không tầm thường, Lâm Hiên thì không sao còn thân thể Cầm Tâm chợt run lên, bất giác rùng mình một cái. Nàng vội khẽ nâng tay, một đạo linh quang màu tím chợt hiện bao phủ lấy thân thể.

“Lâm huynh, đây là đâu?”

“Ta cũng không rõ, manh mối khi sưu hồn không nhiều. Đám người Không Từ chỉ phụ trách cảnh giới ở bên ngoài, về phần tầm bảo thì hoàn toàn giao cho thủ tọa Bồ Đề Viện” Lâm Hiên chậm rãi nói.

Âu Dương Cầm Tâm hơi nhíu đôi mi thanh tú,. Vạn Phật Tông giấu diếm ngay cả trưởng lão Nguyên Anh kỳ. Rốt cuộc bảo vật ở trong giá trị liên thành tới cỡ nào?

Lâm Hiên cũng do dự không biết có nên xuống hay không.

Ổn thỏa nhất là chờ ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, nhưng vạn nhất còn có lối ra khác thì sao?

“Cầm Tâm, chi bằng hãy cùng Vân Nhi về Tuyết Lâu thành trước…”

Lời còn chưa dứt thì Âu Dương tiên tử vẫn ôn nhu với hắn đột nhiên trầm mặt xuống: “Lâm huynh nói vậy là ý gì, ngươi ngại ta tu vị thấp kém liên lụy tới sao?”

“Cầm Tâm, đừng hiểu lầm, ta không có ý này” Lâm Hiên ngẩn ngơ cười khổ nói. Thật đoán không ra tâm tư của nữ tử trước mắt.

Năm đó tại U Châu, Cầm Tâm có thể nói là hồng nhan tri kỷ của Lâm Hiên, khi biết hắn mất tích một cách khó hiểu thì nàng thầm thương cảm hồi lâu.

Thoáng cái đã hai trăm năm, Âu Dương Cầm Tâm dù không quên Lâm Hiên nghĩ rằng hắn đã sớm chôn thân ở nơi nào rồi.

Khi tới Vân Châu mới biết, trước kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Tam đại phái ở U Châu ngày xưa ở chốn này chỉ là tiểu phái.

Nhưng hai vị sư huynh cùng Âu Dương không hối hận, bởi vì tại đây bọn họ có nhiều cơ hội hơn.

Đáng tiếc tráng chí chưa thành đã gặp phải đại họa, Bích vân Sơn thoáng cái đã chôn vùi.

Âu Dương thân trúng kịch độc, trên thân lại còn huyết hải thâm cừu của môn phái.

Ngay lúc nàng bất lực nhất thì Lâm Hiên chợt xuất hiện, một thân thần thông lại bạo tăng đến độ khó tin, cơ hồ tới tu tiên giả Ly Hợp kỳ trong truyền thuyết.

Hắn tìm kiếm đan dược giải độc cho nàng, lại báo thù cho đồng môn Bích Vân Sơn.

Tính cách Lâm Hiên ân oán phân minh, bình tâm mà nói hắn làm việc này chủ yếu là do bản thân.

Nhưng cảm xúc của Âu Dương lại khác, giống như đưa than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi. Trước kia hai người chính là tri kỷ, hôm nay người thiếu niên mà nàng mến mộ tưởng đã chết chợt xuất hiện. Trong lòng Âu Dương đã nảy sinh tình cảm nam nữ với hắn.

Không sai, nàng đã thích Lâm Hiên.

Nếu không nam nữ thụ thụ bất thân, nàng sao chịu cởi đồ trước mặt hắn, để cho hắn đụng chạm vào da thịt mình?

Có điều Lâm Hiên quá mạnh mẽ! Cùng tiến giai Nguyên Anh kỳ nhưng cách biệt hai bên một trời một vực.

Tu tiên giới tàn khốc, có bạn đồng hành cường đại như vậy không phải quá tốt sao?

Có điều Cầm Tâm không phải là nữ tử như vậy. Nàng muốn cùng hắn cầm sắt tương hòa chứ không phải lúc nào cũng dựa dẫm. Giờ nghe Lâm Hiên bảo quay về Tuyết Lâu thành thì chợt có phản ứng mạnh mẽ.

“Cầm Tâm, ta chỉ là có điểm lo lắng, nếu nàng nhất định theo Lâm mỗ thì được rồi”

Lâm Hiên sờ sờ mũi, không rõ tại sao Cầm Tâm lại tức giận như vậy.

Bất quá lúc này không có tâm tình nghĩ ngợi nhiều. Nhìn thoáng qua cổ động đang thổi ra từng đợt âm phong. Lâm Hiên nhướng mày đem Cửu thiên linh thuẫn mở ra, sau đó thả người nhảy xuống.

Âu Dương thở phào nhẹ nhỏm, mới rồi mẫn cảm như vậy cũng không phải là bổn ý của nàng, bất quá là phản ứng theo tiềm thức mà thôi, may mà Lâm Hiên vẫn không tức giận, nữ tử này khóe miệng mỉm cười, cũng thả người tiến vào trong cổ động.

Cùng lúc đó, ở phía tây cách Hồng Vân cốc mấy vạn dặm. Hai đạo kinh hồng nhanh như điện chớp bay về hướng này.

Bên trái là một lão giả râu tóc bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt tu vị rất cao, là Nguyên Anh hậu kỳ.

Thân phận lão lại càng không tầm thường, chính là Nhị trưởng lão Thiên Xảo Môn.

Bên phải là một nữ tu che mặt, dung mạo bị ngăn trở nhưng phong vận bức người, tu vị cũng đến Nguyên Anh trung kỳ.

“Sư huynh, tin tức là thật sao, vật nọ ở tại Hồng Vân cốc?” Nữ tu quay đầu có điểm nôn nóng mở miệng, trong giọng nói có thể nghe ra sự hưng phấn hết sức rõ ràng.

“Hắc hắc, tuyệt đối không sai, chúng ta đã tìm vật nọ không dưới trăm năm, nếu thu về trong tay thì sư thúc lão nhân gia sẽ rất vui mừng, chính chúng ta cũng có chỗ tốt” Lão giả nói đến đây thì ánh mắt mơ hồ lộ vẻ tham lam.

“Nhưng ta nghe nói, Hồng Vân Cốc nguyên là tổng đà của tiểu phái Bích Vân sơn. Khi trước môn phái này phát sinh xung đột cùng thế lực phụ thuộc của Vạn Phật Tông nên đã bị bọn họ huyết tẩy. Hơn nữa lúc này Vạn Phật Tông chiếm cứ không rời, phải chăng đã phát hiện đồ vật ở nơi đó?” Nữ tu nọ có điểm lo lắng hỏi.

“Tám chín phần là như thế” Lão giả hậu kỳ nọ nghe xong, sắc mặt cũng lộ vẻ lo lắng.

“Vậy làm sao bây giờ, chúng ta tới đó chẳng phải xung đột với Vạn Phật Tông sao?”

“Xung đột thì sao, đồ vật nọ tuyệt không thể nhường, Vạn Phật Tông tuy mạnh nhưng chúng ta cũng là một trong thất đại thế lực, dù có xung đột thì bọn họ chưa chắc đã có dũng khí trở mặt” Lão giả nói tới đây, trong mắt hiện vẻ hung ác.

“Không sai, bất quá hiện nhân lực chúng ta đơn bạc, tiểu muội sợ ít không địch nổi nhiều” Nữ tử che mặt gật đầu nhưng vẫn có điểm lo lắng mở miệng.

“Ta cũng rõ điều này! Bất quá hiện thông tri tông môn đã không kịp, tiếp tục chậm trễ thì bảo vật sẽ rơi vào trong tay Vạn Phật Tông. Chúng ta chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến. Huống chi…” Lão giả nói tới đây thì chợt chần chờ. Tuy trong vòng trăm dặm không có tu tiên giả nhưng môi khẽ nhúc nhích sử dụng thần thông truyền âm.

“Cái gì, khi xuất hành Tông chủ đã đem bảo vật nọ giao cho nhị sư huynh?” Nữ tu che mặt ngẩn ngơ sau đó trong mắt hiện vẻ mừng rỡ như điên: “Nếu như thế hai ta cũng có thực lực đánh một trận”.

“Sư muội nghĩ như thế là được. Chỉ cần lấy được bảo vật, sư thúc lão nhân gia nhất định mừng rỡ, thưởng cho đồ tốt gì thì không cần ngu huynh nhiều lời”.

***

Ở bên kia, Lâm Hiên đương nhiên không biết đã có thêm nhiều kẻ cạnh tranh. Lúc này, hắn cùng Cầm Tâm đã tiến nhập vào trong huyệt động cổ quái nọ.

Bên trong âm phong càng thêm mãnh liệt.

Nếu phàm nhân chỉ dính một chút khẳng định là hồn phi phách tán, tu tiên giả tu vị kém cỏi tám chín phần chống đỡ không được.

Lúc này đôi mi thanh tú của Cầm Tâm cau lại.

“Lâm huynh kiến thức uyên bác, có từng nghe nói có âm phong mạnh như vậy chưa. Ở đây khiến muội có cảm giác như tới âm tào địa phủ vậy”.

“Quả thật có điểm không đúng” Lâm Hiên còn chưa mở miệng thì bạch quang chợt lóe, Nguyệt nhi từ trong ống tay áo hắn bay ra: “Âm phong ở đây rất khác lạ, bên trong tựa hồ có chứa oán niệm rất sâu, hơn nữa còn có yêu khí quỉ dị” Nguyệt nhi đưa tay che miệng. Bất quá có điểm cổ quái chính là, âm phong thổi gần đến thân thể nàng thì đều tự dạt ra, dường như không dám vô lễ đối với Nguyệt nhi.

Lâm Hiên biết tiểu nha đầu có lai lịch nên không cảm thấy kỳ lạ, trong đôi mắt đẹp của Cầm Tâm lại lộ ra vẻ ngạc nhiên. Nàng nhìn tiểu nha đầu bên cạnh ôn hoà mở miệng: “Nguyệt nhi muội muội, trong âm phong này có yêu khí cùng oán niệm?”

“Không sai” Nguyệt nhi gật đầu: “Chỗ này khiến ta có cảm giác rất quỷ dị, xin thiếu gia cùng tỷ tỷ cẩn thận một chút”.

Nói xong lời này trên mặt Nguyệt nhi lộ vẻ mệt mỏi. Không biết vì sao từ sau khi Tiểu Đào hiện thân thì nàng luôn muốn ngủ. Thân hình chợt chuyển, lần nữa bay vào trong ống tay áo của Lâm Hiên.

Lâm Hiên cùng Cầm Tâm nhìn nhau, dù Nguyệt nhi không nhắc nhở thì hai người cũng không dám khinh tâm. Cổ động này rộng chừng hơn trượng mà lại sâu vô cùng, hơn nữa âm phong gây rất nhiều hạn chế đối với thần thức. Dù là Lâm Hiên cũng chỉ dò xét được mấy trăm trượng.

“Đi thôi!”

Toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bay vút về phía trước. Thân hình Cầm Tâm được một đạo sáng tím vây quanh theo sát bên người hắn.

***

Cùng lúc đó, hai tu sĩ Thiên Xảo Môn cũng đã tới Hồng Vân cốc.

Hai người tính thần không biết quỷ không hay lẻn vào. Nhưng thần thức sau khi đảo qua thì vẻ mặt trở nên cổ quái.

“Sư huynh, ta không lầm chứ, trong cốc này không có lấy một người” Nữ tử che mặt nọ quay sang, dường như không thể tin mở miệng.

“Chẳng lẽ bọn họ đã thu được bảo vật?” Sắc mặt lão giả Nguyên Anh hậu kỳ cũng càng âm trầm tới cùng cực.

“Hẳn là chưa, ta nghe nói Vạn Phật Tông huyết tẩy Bích Vân Sơn là xuất đầu thay Ngụy gia. Nơi đây linh mạch không tệ, cho dù bảo vật được lấy đi thì Ngụy gia cũng không dễ dàng bỏ được” Nữ tu che mặt suy tư nói.

“Ừm, sư muội nói có lý. Cụ thể như thế nào suy đoán cũng vô ích, chúng ta nên vào xem thì tốt hơn”.

Lão giả nói tới đây thì hai tay bắt quyết, cả người chợt lóe linh quang. Thân ảnh trở nên mơ hồ, cuối cùng chỉ còn là một cái bóng mờ mờ. Cho dù tu sĩ cùng cấp muốn phát hiện cũng không dễ.

Nữ tu nọ gật đầu, nàng tuy là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ nhưng không am hiểu thần thông ẩn nặc, trong mắt lộ vẻ khó xử.

Lão giả thấy vậy đưa tay vỗ bên hông, lấy ra một lá phù triện màu xanh thẫm.

“Đa tạ sư huynh”.

Nữ tử mừng rỡ vội nhận lấy, đem pháp lực rót vào thì một đạo hỏa diễm màu xanh biếc lóe lên trong bàn tay sau đó nhanh chóng lan tràn khắp thân. Bất quá trên mặt nàng không chút thống khổ mà thân ảnh dần mơ hồ. Hai người thu liễm khí tức cẩn thận tiến nhập vào trong Hồng Vân Cốc.

Ở bên kia.

“Lâm huynh, người có cảm thấy kỳ quái không. Âm phong này quỷ dị như thế nhưng chúng ta bay lâu như vậy lại không gặp bất cứ nguy hiểm gì, bình thường ở chỗ âm khí dày đặc sẽ sinh ra một số âm hồn quỷ vật” Âu Dương Cầm Tâm nhíu mày mở miệng.

“Không sai, chỗ này thật quỷ dị, chúng ta càng phải cẩn thận…” Trên mặt Lâm Hiên cũng tràn đầy vẻ ngưng trọng.

Đột nhiên một tiếng nổ như sét đánh truyền vào tai khiến hai người hoảng sợ.

Lâm Hiên phất tay áo một cái. Một đạo sáng xanh chói mắt bay vút ra bày trước mặt hai người một màng sáng.

Uy lực của ngũ hành pháp thuật tuy kém pháp bảo nhưng tốc độ thi triển lại nhanh hơn nhiều. Với đại tu sĩ như Lâm Hiên, cơ hồ đã đến trạng thái thu phát tùy tâm.

Sau đó hắn mới ngẩng đầu, chỉ thấy dị biến là từ một vách đá cách đó hơn trăm trượng.

Vách đá chợt nổ tung lộ ra một cái động lớn đường kính chừng bảy tám trượng.

Động này tối đen sâu không thấy đáy. Lâm Hiên thả thần thức ra nhưng thoáng cái đã bị hút đi khiến hắn biến sắc, phát hiện không thể thu lại thì quyết đoán đem tia thần thức nọ bỏ đi.

Dù sao với thần niệm của hắn hiện tại. Tổn thất này chỉ cần đả tọa mấy ngày là có thể khôi phục.

“Lâm huynh, huynh không sao chứ!” Cầm Tâm quan tâm hỏi.

Lâm Hiên lắc đầu.

Có tiếng vù vù truyền vào tai, từ trong động lớn cổ quái nọ bắn ra mấy đạo điện hồ màu đen. Màng sáng bảo vệ do Lâm Hiên bày ra dễ dàng đánh chia thành hai nửa.

Cũng may hai người đều là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, thân hình như chớp thối lui sang hai bên nên không có nguy hiểm gì!

Bất quá kinh biến chỉ mới bắt đầu!

Hai người tránh thoát hiểm cảnh, thân hình chưa ổn định thì từ động sâu không đáy kia đột nhiên ùa ra một cỗ hấp lực quỷ dị. Vù vù! Đá vụn cùng âm phong quỷ dị, tất cả đều bị đại động hút vào.

Không gian lốc xoáy ? Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, hắn đã nghe qua dị tượng này.

Không gian còn nguy hiểm hơn cả vết nứt không gian, chính là do không gian bí một lực lượng thần bí làm biến dạng.

Kẽ nứt không gian dù khiến người sợ hãi nhưng chỉ cần không phải đâm đầu vào đó thì không có nhưng hiểm. Còn bên trong không gian lốc xoáy, sẽ không ngừng phát ra hấp lực.

Hoa cỏ cây cối đất đá, thậm chí là ánh sáng trong phạm vi nhất định đều bị hút sạch vào.

Điều này liên quan đến pháp tắc không gian, Lâm Hiên là tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ mà sắc mặt cũng cuồng biến.

Không gian lốc xoáy nọ chỉ cách hắn hơn trăm trượng, chợt cảm giác có một cỗ hấp lực cuồn cuộn lôi hắn vào trong.

Lâm Hiên đương nhiên không ngồi đợi chết. Hét lớn một tiếng thì toàn thân đại phóng thanh quang, một vầng hỏa diễm màu xanh biếc bốc lên ngoài thân thể.

Dưới tác dụng của Bích Huyễn U Hỏa nhất thời hấp lực bị triệt tiêu quá nửa, phần còn lại dù hung mãnh nhưng dưới pháp lực của Lâm Hiên thì không đủ gây sợ hãi. Thân hình hắn ổn định lại.

Quá trình này chỉ trong nháy mắt. Lâm Hiên thở phào nhưng rất nhanh thầm kêu không ổn. Còn Cầm Tâm đang ở một bên. Với hấp lực của không gian lốc xoáy này thì nàng không thể cản được.

Lâm Hiên hoảng hốt quay sang, vừa lúc thấy nàng bị không gian lốc xoáy

hút vào, muốn ra tay cứu đã không kịp.

Lâm Hiên nhất thời lo lắng. Làm sao bây giờ?

Không gian lốc xoáy này, đừng nói là hắn mà dù tu tiên giả Ly Hợp kỳ cũng đau đầu vô cùng.

Lâm Hiên lộ nụ cười khổ. Biết là vô cùng nguy hiểm nhưng liệu có để Cầm Tâm một mình bị hút vào đó được chăng?

Do dự một thoáng thì ánh mắt hắn trở nên kiên định. Hít một hơi thật sâu, tay áo phất một cái đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn tế ra, sau đó nâng tay trái đánh ra một đạo pháp quyết.

Ô Kim Long Giáp Thuẫn chợt lóe, hóa thành một lồng sáng kim sắc bao phủ lấy thân hình hắn.

Sau đó hắn cắn răng, hóa thành một đạo thanh hồng bay về phía lốc xoáy đáng sợ nọ. Nương theo âm phong gào thét, Lâm Hiên nhanh chóng bị hút vào.

Bốn phía một mảng hư vô, hắn đem thần thức toàn lực thả ra.

Hiện tại rất nguy hiểm, hắn đã kinh qua hoàn cảnh tương tự. Chính là là giao thủ cùng Hồng Lăng tiên tử tại Thất Tinh Đảo Vân Hải, sau đó hai người cùng bị hút vào khe hở không gian.

Lần nọ cũng là cửu tử nhất sinh nhưng lại bị hút tới Yêu Linh đảo, lần này có thể hóa hiểm thành lành hay không?

Lâm Hiên vô cùng hồi hộp nhưng hiển nhiên không ngồi đợi chết, một mặt cố gắng tìm Cầm Tâm ở nơi nào, một mặt đề phòng nguy cơ có thể xuất hiện.

Đừng xem hiện tại không có động tĩnh nhưng trong không gian lốc xoáy sát khí trải rộng, Lâm Hiên nào dám mảy may khinh thường.

Nhưng trong này thần thức chịu hạn chế rất lớn, bởi vậy cho dù cố gắng đến mấy nhưng muốn tìm được Cầm Tâm chỉ là si tâm mộng tưởng mà thôi.

Lâm Hiên chần chừ một chút, thi triển Ngự phong thuật thử đi thăm dò chung quanh nhưng lần này đã đâm phải tổ ong vò vẽ.

Nguyên bốn đang tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện một đợt gió cát ầm ầm cuốn về phía Lâm Hiên.

Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, lui đã không kịp nên đành đem pháp lực toàn thân truyền vào Ô Kim Long Giáp Thuẫn.

Thoáng qua thân hình hắn đã bị chìm lấp trong cuồng phong dữ dội.

Phòng ngự của Ô Kim Long Giáp Thuẫn dù không có bị phá nhưng có một âm thanh câu hồn đãng phách cổ quái truyền vào tai. Với thần thức cường đại của Lâm Hiên mà cũng chống không nổi ngất đi.

Tức thì cơn cuồng phong nọ cũng quỷ dị biến mất không còn thấy.

Chỉ còn lại Lâm Hiên lơ lửng hôn mê trong không gian hư vô. Không biết qua bao lâu thì phía trước xuất hiện một điểm ánh sáng, sau đó một luồng lực lớn tác dụng lên trên người, quẳng hắn ra ngoài.

“Thiếu gia, thiếu gia”.

Âm thanh ôn nhu duyên dáng truyền vào tai, rốt cuộc Lâm Hiên cũng từ từ khôi phục ý thức. Hắn mở mắt thì chỉ thấy một màu đen mờ mịt.

Trời màu đen, đất màu đen, thậm chí một số cây cỏ hình dạng cổ quái đều đen như mực.

“Nơi này là…”

Lâm Hiên ngẩn ngơ nhưng rất nhanh ý thức trở nên rõ ràng. Nhớ lại những gì đã phát sinh.

Ô Kim Long Giáp Thuẫn vẫn lẳng lặng nằm ở dưới chân. Xem ra vận khí của hắn không tệ, không mất mạng trong không gian lốc xoáy .

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng, kiểm tra thân thể thì pháp lực vẫn tràn đầy, không chút thương tổn nào.

Thấy hắn tỉnh lại Nguyệt nhi cũng vui vẻ ra mặt, lẳng lặng lơ lửng ở một bên.

Tiểu nha đầu một thân bạch y. Trong không gian hắc ám này lại càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người.

“Nguyệt nhi, đã khiến nàng lo lắng rồi”.

“Chàng đừng nói như vậy, giữa hai ta còn gì xa lạ, chỉ cần người bình an vô sự thì Nguyệt Nhi đã mãn nguyện rồi”.

“Ừm” Lâm Hiên gật đầu, sau đó hỏi: “Nguyệt Nhi, ta bất tỉnh đã bao lâu rồi?”

“Muội tỉnh dậy thì thấy đã ra khỏi không gian lốc xoáy. Có điều chàng vẫn hôn mê. Tới hôm này là hơn mười ngày. Ban đầu ta rất cũng hoảng sợ, cũng may tình trạng của chàng càng ngày tốt hơn” Nguyệt Nhi đếm trên đầu ngón tay rồi nói.

“Cái gì, ta hôn mê lâu như vậy?” Vẻ mặt Lâm Hiên thoáng trở nên trầm mặc.

“Thiếu gia, chàng làm sao vậy?” Khuôn mặt xinh xắn của Nguyệt Nhi lộ vẻ quan tâm.

“Nguyệt Nhi, xin lỗi” Nhìn bộ dáng hồn nhiên của tiểu nha đầu. Một lúc lâu Lâm Hiên mới chậm rãi mở miệng, thanh âm đầy vẻ áy náy.

“Làm sao vậy?” Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, không phải thiếu gia hôn mê quá lâu mà hồ đồ chứ, tự nhiên lại đi xin lỗi nàng.

Thế sự vô thường, do giải trừ họa ngầm ma anh tốn thời gian ngắn hơn dự tính, Lâm Hiên mới đến Hồng Vân cốc diệt trừ lũ lừa trọc Vạn Phật Tông .

Sau đó lại thông qua Sưu hồn thuật, bất ngờ biết được nơi này có một bảo vật khiến lão quái vật Ly Hợp kỳ cũng mơ ước. Cơ hội tốt như vậy Lâm Hiên đương nhiên không bỏ qua.

Theo suy đoán của hắn thì lấy bảo vật cũng không mất nhiều thời gian.

Nào biết hiện đã hôn mê hơn mười mấy ngày, hiện tại còn không biết thân ở nơi nào. Như vậy chắc chắn đã bỏ lỡ ước định nơi Hiên Viên Thành.

Nguyệt Nhi hiểu ý hắn, khuôn mặt xinh xắn vẫn lộ nụ cười ôn hòa: “Thiếu gia, tình thế bất khả kháng nên đừng để trong lòng. Nguyệt nhi không trách người đâu”.

“Ta biết nàng sẽ không trách, nhưng khiến nàng chậm thì kết anh ta thật áy náy” Lâm Hiên thở dài.

“Thiếu gia, người… rất muốn ta kết anh phải không?” Tiểu nha đầu cúi đầu, hai tay day day góc áo, khuôn mặt xinh đẹp phớt hồng lên.

“Ừm, đó là đương nhiên” Đáng tiếc lúc này Lâm Hiên đang hối hận, căn bản không chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ của thiếu nữ bên cạnh.

Bất quá với tính cách của hắn, biết buồn bực cũng vô ích. Vẻ ảo não trong mắt dần được thay bởi sự kiên định: “Nguyệt Nhi. Chờ ra khỏi nơi này, ta sẽ lập tức tìm kiếm phương pháp kết anh cho nàng. Dù là trời sập xuống ta cũng không quản, tất cả chờ nàng ngưng kết nguyên anh trước”.

“Ừm” Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, thấy Lâm Hiên quan tâm như vậy thì trong lòng tiểu nha đầu như uống mật ngọt, do dựt một lát thì mới lo lắng mở miệng: “Thật ra, chàng cũng đừng tự trách mình. Có lẽ không cần đi tìm nữa. Có lẽ muội… ta rất nhanh sẽ ngưng kết nguyên anh?”

“Nàng nói cái gì?” Lâm Hiên kinh ngạc, trên mặt không khỏi lộ vẻ kỳ quái.

“Không…” Không ngờ lúc này Nguyệt Nhi lại vội lắc đầu: “Ta chỉ hồ ngôn loạn ngữ, chàng đừng để ý”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.