Bách Luyện Thành Tiên

Chương 430: Q.5 - Chương 430: Ba món sính lễ




"Sính lễ?"

Việc này vốn không liên quan đến Lâm Hiên nhưng nghe tới đây trong lòng cũng không khỏi hứng thú, lời lẽ của Thiên Sư thượng nhân tuy khách khí song lễ vật nhất định là phong hậu đến cực điểm.

Có thể khiến cảnh giới Ly Hợp Kỳ động tâm thì không biết là bảo vật gì?

Trên mặt Thiên Sư hiện mấy phần tự đắc, tay phải khẽ múa một tầng hào quang chợt hiện, phía trên bàn trà xuất hiện ba cái hộp ngọc.

Các hộp ngọc này là dùng Cực Bắc Huyền Ngọc trân quý chế thành, có thể tưởng tượng bảo vật bên trong trị giá liên thành cỡ nào.

Mộng Như Yên cùng Ngũ Sắc tiên tử ngoài mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng có chút mong đợi.

Chỉ thấy Thiên Sư thượng nhân cầm lấy một cái hộp rồi búng tay một cái, quang hoa chợt lóe đem nắp hộp mở ra, bên trong chiếu ra hồng quang chói mắt đồng thời một cỗ linh khí kinh người bạo phát ra.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua.

Có chút quen mắt!

Chỉ thấy một tinh thể màu hỏa hồng sắc nhỏ như hạt táo, có điều bên trong phát ra linh lực cường đại thuần khiết vô cùng.

Cực phẩm tinh thạch!

Đám người Lâm Hiên đều nhãn quang uyên bác mà cũng thầm rúng động.

"Cực phẩm tinh thạch hỏa thuộc tính này phần sính lễ thứ nhất. Mong rằng tiên tử không chê cười "

Lời lẽ Thiên Sư khách khí nhưng trong mắt nhưng hiện mấy phần tự đắc, có được bảo vật này lão cũng tốn không ít khí lực.

Trong đôi mắt đẹp của Ngũ Sắc tiên tử hiện tia sáng khác thường nhưng rất tan đi. Có điều biến hóa nhỏ này không qua được mắt Thiên Sư, lão quái vật hết sức hài lòng.

Lão lại đem một hộp ngọc khác mở ra, chỉ thấy trong ánh sáng mờ ảo là một bộ y phục. Chính xác nói là một bộ chiến giáp!

"Cái này… " Thần sắc Ngũ Sắc tiên tử có chút rúng động

"Ha ha, kiến thức tiên tử thật là uyên bác đã nhìn ra vật này. Không sai, đây chính là một bộ chiến giáp. Tại thời thượng cổ nhân tộc sở trường về luyện bảo cùng luyện giáp thuật, đáng tiếc thế sự chuyển dời, hiện tại chiến giáp thuật đã rất truyền ở Vân Châu. Như Yên tiên tử, không biết lời ta có đúng không chăng? " Thiên Sư thượng nhân mở miệng lớn lối cười.

"Hừ"

Vẻ mặt Mộng Như Yên không khỏi trở nên băng lãnh, đưa ánh mắt chán ghét nhìn lão tiểu nhân đắc chí Thiên Sư, nhưng cũng phải thừa nhận lời này của lão không sai.

Nàng khẽ thở dài một cái, mà lời nhàm chán của Thiên Sư tiếp tục truyền vào tai.

"Không dối tiên tử, tại hạ do cơ duyên xảo hợp, trong lúc vô tình phát hiện một động phủ thượng cổ tu sĩ có bộ chiến giáp đầy đủ này. Bất quá cổ tu sĩ kia lại là nữ tử, tại hạ đành mượn hoa hiến Phật đem tặng tiên tử làm món sính lễ thứ hai".

"Hừ, sợ rằng cổ tu này chỉ là một Ngưng Đan Kỳ hậu bối mà thôi" Đột nhiên thanh âm mang theo vẻ diễu cợt của Mộng Như Yên truyền ra, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.

Bộ chiến giáp kia trông thì sặc sỡ bắt mắt nhưng phòng ngự không đáng là bao. Một hậu bối Nguyên Anh kỳ cũng có thể dễ dàng phá huỷ.

"Đạo hữu, sợ rằng sính lễ thứ hai này chỉ được cái mẽ bên ngoài. Ha ha". Mộng Như Yên đã sớm khó chịu với Thiên Sư thượng nhân, có cơ hội dĩ nhiên cho lão một gáo nước lạnh.

"Lời này của tiên tử sai rồi." Trong lòng lão quái vật giận dữ nhưng cũng không tiện phát tác. Lão tới là để cầu hôn tới nên phải giữ phong thái. Mộng Như Yên tám chín phần là muốn khích bác. Chỉ là một nữ tử, cần gì lão phải khẩn trương?

"Không sai, uy lực chiến giáp này trong mắt các đồng đạo Ly Hợp Kỳ quả thật không tính gì, song Như Yên tiên tử có bản lĩnh lấy ra bộ chiến giáp đầy đủ thứ hai sao?" Chân mày Thiên Sư giãn ra, giọng nói cũng đầy vẻ châm chọc.

" Ngươi…"

Mộng Như Yên giận dữ nhưng lời đối phương không sai, bộ chiến giáp đầy đủ cảnh giới Ngưng Đan Kỳ thì dõi mắt Thiên Vân Thập Nhị Châu cũng không có đại phái nào có được.

"Được rồi, hai vị đạo hữu là khách của Ngũ Sắc, xin nể mặt ta không tranh cãi vô vị làm gì." Thanh âm cười khẽ của Ngũ Sắc tiên tử truyền tai, thân làm chủ nhân lúc này nên giảng hòa.

Mộng Như Yên cùng Thiên Sư đều hừ một tiếng rồi lại thưởng thức mỹ vị. Qua một lát lão quái vật đưa tay với cái hộp gấm cuối cùng.

Khác hai cái trước hộp này còn được dán cấm chế phù triện, hiển nhiên đồ vật bên trong còn trân quý hơn nhiều.

Trong lòng Lâm Hiên cũng có chút rúng động, Rốt cuộc trong hộp là cái gì?

Khóe miệng Thiên Sư toát ra vẻ đắc ý phất tay khiến mấy phù triện kia không gió tự cháy. Sau đó lão cong ngón búng ra, bộp một tiếng nắp hộp mở rồi bay lên giữa mắt đám người.

Chỉ thấy trong hộp ngọc, trên lớp gấm thượng hạng lót phía dưới là một viên đan hoàn cỡ mắt rồng.

Tức thời hương dược nồng đậm tán ra tứ phía, khiến người có cảm giác thanh sảng kỳ lạ.

Tròng mắt Lâm Hiên co lại trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Hắn chưa từng thấy qua đan dược trước mắt này.

Cùng lúc đó một thanh âm quen thuộc có chút kinh hãi truyền vào tai: "Mị Hoặc Thiên Huyền Đan!"

Hắn vội quay sang thì chỉ thấy vẻ mặt Mộng Như Yên có chút kinh hoảng.

Lâm Hiên không khỏi ngạc nhiên, lễ vật của lão quái kia có trân quý trân quý đến đâu thì cũng không liên quan gì đến hai người. Sao tỷ tỷ lại có biểu hiện thất thố này?

Lúc này trong lòng Mộng Như Yên như có sóng dồn. Lần này tới nhờ Ngũ Sắc tiên tử viện thủ nàng mang theo rất nhiều kỳ trân dị bảo. Trong đó là tối trọng yếu chính là nguyên liệu luyện chế là Mị Hoặc Thiên Huyền đan này.

Đan dược này là vốn là bảo vật mà Ngũ Sắc tiên tử tha thiết ước mơ nên Mộng Như Yên mới có phân nửa hy vọng nàng viện thủ, thật không ngờ trùng hợp là Thiên Sư lão quái lại tặng trước một bước.

Mà Ngũ Sắc tiên tử chỉ cần một viên, chẳng phải hy vọng của nàng tiêu tan sao? Đến bây giờ Mộng Như Yên vừa sợ vừa giận đến không nói thành lời.

Thấy vẻ mặt của tỷ tỷ thì chân mày Lâm Hiên chau lên, trong lòng kinh ngạc nhưng không tiện mở miệng.

"Ha ha, tuệ nhãn của Như Yên tiên tử quả nhiên sáng như sao, không ngờ ngay cả Mị Hoặc Thiên Huyền đan này mà đạo hữu cũng nhận ra." Tiếng cười hào sảng của Thiên Sư truyền ra, sau đó hướng sang cung trang mỹ phụ:

"Tiên tử, không biết đạo hữu cảm thấy ba sính lễ của tại hạ như thế nào, đã đủ thành ý chưa vậy?"

Lời của lão tuy khách khí nhưng rõ ràng như đã biết trước kết quả. Trong đôi mắt đẹp của Ngũ Sắc tiên tử chớp động dị quang.

Cực phẩm tinh thạch tuy là vật trân quý song không phải nàng không có. Còn chiến giáp kia dù sao dù sao chỉ là như cây có hoa mà không kết trái. Nàng cũng không có hứng thú như Thiên Xảo Môn đi nghiên cứu luyện giáp thuật này.

Có điều Mị Hoặc Thiên Huyền đan chính là vật nàng đang rất cần.

Hiện tại Ngũ Sắc tiên tử đã là yêu tộc Ly Hợp sơ kỳ đỉnh giai, cách cảnh giới trung kỳ chỉ một bước ngắn.

Lại nói yêu tộc chủng loại rất nhiều, huyết mạch khác nhau nên sở tu khác nhau. Khi tu luyện đột phá bình cảnh cũng vậy.

Ngũ Sắc tiên tử muốn đột phá lên Trung kỳ thì phải vượt qua cửa ải tâm ma chi chướng. Thời điểm đột phá bình cảnh sẽ sinh ra các loại tâm ma ảo tưởng. Nếu là thất bại thì tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì đại tổn thương nguyên khí, nặng thì mất đi linh trí biến thành một kẻ si ngốc như Xuyên Sơn Giáp thứ hai.

Muốn an toàn thì cần đan dược phụ tá, trong đó là tối trọng yếu chính là Mị Hoặc Thiên Huyền đan này.

Đây là do một vị thượng cổ yêu tộc tiền bối sáng tạo ra, dùng để đối phó tâm ma thì có hiệu quả nhất nhưng nguyên liệu luyện chế nó trân quý đến cực điểm.

Hơn trăm năm nay với thân phận cao vời của Ngũ Sắc tiên tử mà chỉ thu thập đủ ba phần nguyên liệu. Hơn nữa luyện chế nó lại không hề dễ dàng

Vì luyện thành đan dược nàng vô cùng cực khổ, trước sau đi tìm luyện đan đại sư yêu tộc nổi danh, cũng đã đi Ly Dược Cung tìm mấy lão quái vật trợ giúp song cuối cùng chỉ nhận lấy thất bại.

Đang vì chuyện này mà buồn bực không thôi. Đột nhiên thời khắc này có một viên Mị Hoặc Thiên Huyền Đan bày ở trước mắt, Ngũ Sắc tiên tử không động tâm mới là lạ.

Nếu có đan dược này chỉ cần bế quan trùng cảnh, ba bốn mươi năm nữa chắc chắn tiến giai Ly Hợp trung kỳ.

Nghĩ tới đây hô hấp của Ngũ Sắc tiên tử trở nên dồn dập, nhất thời lại lâm vào trầm tư.

Lúc này cả tòa đại điện im phăng phắc một cách quỷ dị. Phụ tử Thiên Sư liếc mắt nhìn nhau, nắm chắc tám chín phần Ngũ Sắc tiên tử sẽ đáp ứng.

Thần sắc Lâm Hiên bình tĩnh ngồi lẳng lặng trong yến tiệc song trong lòng đã bắt đầu tò mò, nghĩa nữ của Ngũ Sắc tiên tử rốt cuộc phong hoa tuyệt đại đến cỡ nào mà khiến Thiên Sư lão quái không tiếc tâm tư như vậy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một lúc sau. Trên mặt Ngũ Sắc tiên tử lộ ra thành ý mỉm cười nói:

"Thiên Sưu đạo hữu lấy ra bảo vật như vậy khiến tiểu muội thực cảm động. Luận tư chất tài mạo lệnh lang cũng nhất đẳng. Về lý thì Ngũ Sắc Linh Sơn cùng Sư Tâm cốc kết duyên Tấn Tần (1) chính là hảo sự, muội không đáp ứng thì là quá bất nhã nhưng song tu vốn là sự tình trọng đại, ta tuy là nghĩa mẫu nhưng cũng không thể làm chủ, nha đầu kia tính tình cương liệt vô cùng cần hỏi ý của nó. Dù sao dưa xanh mà hái thì chưa ngọt, đạo hữu cho là lời này có lý không?"

Đến nước này trong lòng Thiên Sư tuy có chút bất mãn song đành mở miệng: "Tiên tử nói như vậy thì theo ý ngươi."

"Phụ vương!"

Lúc này tâm tình Sư Tranh cũng khẩn trương lên.

Số là mấy năm trước khi hắn xuất ngoại du ngoạn tình cờ nhìn gặp một nữ tử yêu tộc có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành. Vừa thấy Sư Tranh cam bái nơi quần hồng. Hắn vốn là kẻ tham hoa háo sắc song lần này đã động chân tình. Thiếu nữ này tu vị cũng không kém, vừa lúc làm song tu đạo lữ.

Khi đó Sư Tranh mới vừa tiến giai Hóa Hình hậu kỳ, cho là bằng dung mạo cùng thực lực của mình đủ khiến đối phương động lòng. Huống chi phụ vương của hắn chính là cốc chủ Sư Tâm Cốc, thêm thân phận thiếu chủ nữa thì đối phương còn không lập tức ngã vào lòng sao.

Đáng tiếc hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, trong mắt vị mỹ nữ kia thì ái tình đơn phương của hắn chẳng chút giá trị.

Trong lòng Sư Tranh bị đả kích nghiêm trọng. Thẹn quá thành giận, rượu mời không uống lại muốn rượu phạt. Đã thế bổn thiếu gia dùng lực mà cưỡng ngươi vậy.

Hắn vốn là Hóa Hình hậu kỳ còn đối phương chỉ là trung kỳ đỉnh giai. Tuy phí một phen tay chân nhưng muốn sanh cầm nàng thì không thành vấn đề.

Có điều lần này Sư Tranh phạm vào vô cùng nghiêm trọng sai lầm.

Hắn hơn thiếu nữ kia một cảnh giới nhưng luận thực lực nàng lại không kém bao nhiêu. Thần thông ngũ sắc thần quang của thiếu nữ lại vô cùng huyền diệu, muốn sanh cầm nàng chỉ là người si nói mộng.

Sau một phen đại chiến, thiếu nữ đã chạy thoát khiến Sư Tranh vừa sợ vừa giận đành trở về bổn cốc. Có điều khí độ cùng dung mạo của nàng càng khiến hắn nhớ nhung không còn tâm tình tu luyện.

Sau một phen tầm tra rốt cục hắn đã biết rõ lai lịch của thiếu nữ. Nàng chính là Thiếu chủ Ngũ Sắc Linh Sơn, nhận Ngũ Sắc tiên tử làm nghĩa mẫu.

Khi biết đối phương sau lưng cũng có tiền bối ngũ cấp trong truyền thuyết, Sư Tranh không sợ mà lại càng thêm vui mừng.

Luận dung mạo gia thế cùng tính cách của nàng không khỏi là nhất đẳng, nếu như có thể cưới nàng làm song tu đạo lữ thì hạnh phúc đến tột đỉnh.

Dĩ nhiên chuyện này còn cần phụ vương đồng ý. Vốn hắn cho là còn phí một phen miệng lưỡi, nào biết Thiên Sư thượng nhân nghe tới thì mừng rỡ đồng ý, hết sức nhiệt tâm chuẩn bị cho hắn.

"Hiếm khi thấy Phụ vương làm như vậy, chẳng lẽ có ý đồ khác?"

Trong lòng Sư Tranh có chút mê hoặc nhưng chỉ cần có mỹ nhân trong ngực những chuyện khác hắn đi quản làm gì.

Trải qua một phen hảo hảo chuẩn bị, đến lúc này Ngũ Sắc tiên tử lại để cho ái nữ tự quyết định.

Như vậy sao được? Ban đầu hắn cầu ái không được lại định giở trò đồi bại. Đối phương sớm đã thù hận hắn đến muốn chết nên sao có thể đáp ứng.

"Không cần phải gấp, Bổn vương tất có sở liệu. Đã có ta thay ngươi làm chủ, ngươi còn lo cái gì." Đôi môi Thiên Sư thượng nhân khẽ nhúc nhích truyền âm với nhi tử.

Nghe phụ vương nói như vậy, trong lòng Sư Tranh tuy thấp thỏm song cũng đành im lặng.

Mộng Như Yên bất động thanh sắc song thầm mắng Thiên Sư lão nhi này làm sao lại có Mị Hoặc Thiên Huyền đan.

Đáng giận! Dám phá sự tình của bổn tiên tử sao!

Mộng Như Yên bắt đầu tức giận đối với phụ tử Sư Tranh. Lâm Hiên thì ngồi ngay ngắn trong đại điện xem hí kịch này.

Lại qua nửa tuần trà tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, sau đó một làn hương phong bay vào chóp mũi.

Hương thơm này vô cùng quen thuộc mà lại cũng có chút xa xăm. Sắc mặt Lâm Hiên cuồng biến đưa ánh mắt quét ra cửa đại điện. Một thiếu nữ thon thả tú lệ đập vào mi mắt hắn.

Thoáng cái hô hấp của hắn không thông rồi trở nên dồn dập, người trong mộng xa tưởng nơi chân trời góc bể mà nay lại gần như trước mặt.

Vẫn đôi mắt phượng trong veo như nước hồ thu, đôi mày ngài ánh lên vẻ cương liệt, làn da như ngọc như ngà, thần thái bộ dáng kia đã mấy chục năm không thấy nhưng sao lại thân thuộc vô cùng.

Không phải hắn không nhớ tới nàng, không phải có lúc thầm trách nàng bỏ đi mà không chút tung tích sao.

Lâm Hiên nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, có thể gặp lại Thanh nhi ở chỗ này. Lập tức ánh mắt bất thiện của hắn thoáng đảo qua phụ tử Sư Tranh rồi rất nhanh tan biến.

Mà ánh mắt của đám người đặt vào cửa đại điện nên không để ý sự biến hóa của Lâm Hiên.

Một nữ tử sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành xuất hiện, dung mạo của nàng cùng Như Yên tiên tử như xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi vẻ khiến người vô cùng ngưỡng mộ.

Hóa Hình hậu kỳ!

Lâm Hiên dụng thần thức đảo qua thì trở nên vui mừng, tuy nàng vừa tiến giai song đúng là đại yêu tộc.

Ực!

Thanh âm nuốt nước miếng khan truyền ra, Sư Tranh nhìn thấy người tình trong mộng thì không khỏi cuống cuồng cả lên.

"Nghĩa mẫu, người gọi con?"

"Thanh nhi, con vừa tiến cảnh, đáng ra ta không nên quấy quả tu hành, nhưng hôm nay Ngũ Sắc Linh Sơn đón tiếp hai vị tiền bối, con mau tới bái kiến đi." Ngũ Sắc tiên tử ôn hoà mở miệng, có thể nhìn ra nàng vô cùng sủng ái đối với Khổng Tước.

Đôi mắt đẹp của Khổng Tước lưu chuyển tới đại hán vận bộ da báo thì dừng lại thì sắc mặt cuồng biến, tiền bối Ly Hợp Kỳ!

"Thanh Nhi, vị này là Thiên Sư tiền bối Sư Tâm cốc, vốn dũng mãnh trứ danh trong cảnh giới chúng ta." Ngũ Sắc tiên tử mỉm cười mở miệng. Khổng Tước gật đầu nhẹ nhàng khẽ chào.

"Tiên tử… "

Lúc này Sư Tranh nhịn không nổi, trên mặt tràn đầy vẻ ái mộ la lên. Có điều ánh mắt Thanh nhi lướt thẳng qua người hắn, cơ bản xem như không hề tồn tại.

Vẻ mặt Sư Tranh không khỏi cứng đờ thầm mắng xú nha đầu đáng ghét. Tròng mắt toát ra tia oán độc, hắn chưa từng bị một nữ tử nào khinh thị như thế. Nhất thời trong lòng hắn yêu hận đan xen.

Lại nghe thanh âm của Ngũ Sắc tiên tử truyền vào trong tai: "Thanh Nhi, đây là Như Yên tiên tử chấp chưởng Thiên Nhai Hải Các, uy danh của người con cũng nghe qua. Chính là Thiên Vân Thập Nhị Châu đệ nhất nữ tu mà cũng là hảo hữu của mẫu thân, nếu có cơ hội xin tiên tử chỉ điểm cho con một chút."

Thân thể mềm mại của Khổng Tước khẽ động, mắt ngọc vừa đảo qua một chút thì không còn giữ được thần thái băng lãnh như trước. Gương mặt thanh tú hiện vẻ kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, rồi thoáng hiện nỗi khắc khoải mong chờ.

Lúc này nghĩa mẫu nói gì chỉ là như gió thoảng bên tai nàng. Không cần biết Vân Châu đệ nhất nữ tu gì gì đó. Thời khắc này trong mắt nàng chỉ còn duy nhất một hình bóng mà thôi.

"Thanh nhi"

"…Lâm Hiên!"

Thanh âm nhẹ nhàng của nàng cùng nhớ nhung của Lâm Hiên hợp lại, tựa những tiếng chuông gió trong trẻo trầm bổng ngân vang khắp đại điện.

Tất cả đám người Mộng Như Yên, Thiên Sư phụ tử cùng Ngũ Sắc tiên tử đều hiện vẻ kinh ngạc không thể nào che dấu.

"Sao ngươi biết Thanh Nhi?" Ngũ Sắc tiên tử liền lên tiếng trước.

"Ha ha, sao ta lại không biết cho được? vị nghĩa nữ này của tiền bối chính là ái thê của tại hạ." Lâm Hiên vươn người đứng dậy bồi đáp. Đã đến nước này, tuy chưa làm lễ với thiên địa nhưng hắn đã chính thức thừa nhận Khổng Tước tiên tử là chính thê.

Bất ngờ như trong mộng được gặp lại Lâm Hiên, nỗi niềm của Khổng Tước sao có thể nói thành lời, nàng đã xém chút không kìm được sự thương nhớ mà chạy tới ngã vào lòng hắn. Song thân hình khẽ run, sau một thoáng nàng đã lấy lại tự chủ, rất nhanh liền tiến lên trước một bước. “Mẫu thân quả thật không nghe nhầm, đây chính là phu quân của con.”

Nghe vậy Ngũ Sắc tiên tử lộ vẻ ái ngại mà ngay cả phụ tử lão quái vật cũng dở khóc dở cười, lao tâm khổ tứ dâng lên ba món sính lễ không ngờ thiếu nữ này đã là nương tử có trượng phu.

Chuyện này thật sự quá mất thể diện!

Nhất thời tâm tình Mộng Như Yên phức tạp vô cùng, như có sóng ở đáy lòng. nàng chưa bao giờ từng có cảm giác này. Mà không ngờ vị Vân Châu đệ nhất nữ tu băng thanh như ngọc lại có chút tức giận vô cớ, cũng không thấy vui khi phụ tử lão trời đánh không chết kia lại thua trong tay Lâm Hiên.

Mộng Như Yên liếc sang Lâm Hiên thầm thở nhẹ. Song không hổ là tu sĩ Ly Hợp Kỳ, rất nhanh nàng đã khôi phục tâm tư. Dù sao cũng phải đa tạ hắn vì đã giúp nàng trút đươc một phần cơn giận.

Cầu hôn không thành dĩ nhiên Ngũ Sắc tiên tử không thể thu lấy sính lễ, như vậy nàng lại có cơ hội. Hơn nữa nghĩa đệ là phu quân của Khổng tước nha đầu kia, đối với nàng càng có lợi mà không hại.

Cũng thầm mừng cho hắn, quả thật là hảo sự!

Thiên Sư thì đã bao giờ phải trải qua tình thế mất mặt thế này, lão sao mà nhịn cho nổi. Còn Thiên Tranh thì thầm hừ lạnh, nếu bổn công tử không có được người ngọc thì cũng đừng kẻ nào có được.

"Nói nhảm, Khổng Tước chính là yêu tộc, ngươi lại là tu sĩ nhân tộc, làm sao có thể thành song tu đạo lữ?" Trên mặt Sư Tranh tràn đầy oán giận cùng căm tức mở miệng.

"Hồ đồ! Ta cùng với nàng tâm đồng tương ý, nguyện trở thành song tu đạo lữ, lấy thân phận ngươi cũng muốn quản chuyện của bổn thiếu gia sao?"

Bước trên tu tiên đạo, Lâm Hiên luôn cẩn trọng nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Nếu ai muốn bất lợi đến thân quyến thì hắn liền đồ sát cả nhà đối phương.

Có trách thì trách Tiểu gia hỏa này có mắt không tròng lại dám đến cầu hôn ái thê, trong lòng Lâm Hiên cũng đã nổi tức khí, nếu giờ còn nén nhịn thì đâu đáng mặt nam nhân

"Ngươi ….!"

Thất khiếu Sư Tranh như muốn bốc hỏa, ngay cả sắc mặt Thiên Sư lão quái cũng trầm xuống.

Hừ! tên tiểu bối vô tri, chỉ là một nhân tộc Nguyên anh Hậu kỳ, lại cậy thân là nghĩa đệ của Mộng Như Yên rõ ràng không để lão vào mắt.

"Không biết sống chết!"

Ánh mắt của Thiên Sư lóe ra huyết quang, bất ngờ phát ra một cỗ uy áp cường đại tràn khắp đại điện.

Ly Hợp kỳ yêu tộc vô cùng đáng sợ nhưng Lâm Hiên vẫn bất động, Hừ hừ, không phải Tuệ Thông cũng là Ly Hợp Kỳ đó sao!

"Muốn trấn áp ta sao?" Ánh mắt Lâm Hiên chiếu những tia sáng như ánh sao.

"Phá! "

Lâm Hiên cũng pháp quyết vận chuyển trong cơ thể, toàn thân phát ra thanh quang sáng như ngọc lưu ly, song anh đồng thời mở mắt còn nhất đan quay tròn không ngừng.

Bùng!

Từ thân hắn cũng phát ra một cỗ linh áp đáng sợ, không hề thua kém tu sĩ Ly Hợp Kỳ.

Tức thời hàng loạt nổ kinh tâm động phách truyền ra, ở giữa không trung, hai luồng kình khí đang không ngừng chèn ép lẫn nhau tạo ra sóng linh khí chấn động ra bốn phía, khiến y phục của đám người bay phần phật.

Chỉ một thoáng cả tòa đại điện rộng lớn như chao đảo, thiên địa nguyên khí trong vòng trăm dặm toàn bộ đều quy tụ về như ngàn suối nguồn đổ về sông.

"Không có khả năng!"

Vẻ mặt Thiên Sư lão quái đầy vẻ ngạc nhiên. Ly Hợp Kỳ cùng Nguyên Anh Hậu Kỳ cách nhau một trời một vực. Sao tiểu tử kia lại có thể ngạnh kháng uy áp với lão mà không rơi vào thế hạ phong.

Sư Tranh lại càng không tin được, hắn hiểu rõ thần thông của phụ vương như thế nào, không lẽ thiếu niên kia lại là lão quái Ly Hợp ẩn dấu tu vị?

Ánh mắt của hắn oán độc song mơ hồ lộ vài phần sợ hãi.

Khuôn mặt đẹp như vẽ của Khổng Tước tiên tử tràn đầy kinh ngạc nhưng lại vô cùng vui mừng.

Vốn là nàng định cùng Lâm Hiên sóng vai tiếp một kích vừa rồi của Thiên Sư Lão quái. Có điều song phương động thủ quá nhanh, chớp mắt linh áp đã ngạnh kháng cùng nhau mà Lâm Hiên lại không rơi vào thế hạ phong, quả thật tu vị sâu không thể lường được.

Tấm thân nhi nữ đã tìm được một bờ vai rộng rãi nương tựa!

Giờ khắc này Ngũ Sắc tiên tử cũng không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, tuy Mộng Như Yên coi trọng Lâm Hiên cũng không thể ngờ kết quả trên.

Chuyện tình này tuyệt đối như hiếm như phượng mao lân giác.

Trong đại điện chỉ có Mộng Như Yên là bình ổn, nàng vốn hiểu rõ tu vị của đệ đệ nhất. Lão ngốc tử kia muốn bằng khí thế mà muốn áp đảo hắn thì đúng là người si nói mộng.

Nàng lại thoáng nhìn qua tiểu nha đầu Khổng Tước xinh đẹp đang ngây ngốc nhìn đệ đệ, Lâm tiểu tử quả là miệng lưỡi trơn tru! Mộng Như Yên liền cười dài uống một ngụm linh tửu, sắc mặt lại thoáng hiện ánh hồng.

Thiên Sư lão quái vốn tính cho tiểu tử kia một chút đau khổ, không ngờ lại mất hết thể diện như thế khiến lão nộ khí xung thiên.

Trên mặt Thiên Sư hiện vẻ hung lệ, hữu thủ giơ lên, chỉ thấy cả bàn tay to bè bị một tầng hồng quang bao phủ, độ nhiệt chung quanh đột nhiên tăng mạnh khiến không khí bị thiêu đốt làm khúc xạ vặn vẹo cả đường đi của ánh sáng.

"Ngoạn Hỏa sao?"

Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ châm chọc. Dám sử hỏa diễm trước mắt hắn đúng là múa rìu qua mắt thợ. Không nhiều lời Lâm Hiên liền tế xuất Bích Huyễn U Hỏa. Sau khi tế luyện tinh hoa của Kiếp Vân thì nó thập phần ảo diệu.

Mộng Như Yên vẫn bình tĩnh chưa động thủ. Với thần thông của đệ đệ, giao thủ vài hiệp với lão quái sẽ không rơi xuống thế hạ phong.

Song phương đã giương cung bạt kiếm, không khí trong đại điện hoàn toàn ngưng đọng.

Đúng lúc này, một quang ảnh liền chắn giữa hai người, mang theo thanh âm băng lãnh:

"Đừng tay!"

Chính là Ngũ Sắc tiên tử, thân là gia chủ về tình về lý đều không thể để kẻ khác xung đột tại hành cung.

"Hai vị đều là khách quý của bổn tọa, có gì thì từ từ thương lượng, không nên động thủ tại đây" Ngũ Sắc tiên tử có phần không vui mở miệng.

Lâm Hiên nhướng mày nhưng không mở miệng, hiện tại bình tĩnh quan sát mới là thượng sách.

Trên mặt Sư Tranh vẫn tràn đầy oán độc, bất quá lấy tu vị của hắn cũng không tiện xen vào.

"Ha ha, Hảo tửu của tiên tử thật quá mạnh khiến lão phu có chút nóng nảy, mong tiên tử bỏ quá cho" Không ngờ vẻ mặt Thiên Sư lão quái chợt hòa hoãn, ôn hòa mở miệng.

Lâm Hiên thờ ơ lạnh nhạt, đối phương biến chuyển như vậy tám chín phần là có âm mưu. Nhưng nước lên thì đắp đê, hắn cũng chẳng ngán ngẩm gì.

Chỉ thấy thần sắc Thiên Sư bất thiện nhìn sang Lâm Hiên: "Tiểu tử, lão phu cũng không phải hạng ỷ lớn hiếp nhỏ, nay chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu có thể trả lời cho thông, lão phu đương nhiên không làm khó dễ ngươi"

Chú thích: (1) Thời Xuân Thu Chiến Quốc Tần và nước Tấn có nhiều mối lương duyên nên đời sau thường gọi những cuộc hôn nhân tốt lành giữa các quốc gia hay thế tộc lớn là "nên duyên Tấn Tần"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.