Bách Luyện Thành Tiên

Chương 393: Q.5 - Chương 393: Bách Hổ Thú Vương Đồ




Sau khi lão giả chạy đi, Khôi lỗi mất đi sự điều khiển của chủ nhân. Đã không còn sự uy hiếp. Lâm Hiên lấy ra một cái hộp ngọc, đánh ra một đạo pháp quyết đem Khôi Lỗi thu nhỏ lại rồi nhét vào trong hộp, cái đầu bị chém cũng thu về.

Trên mặt lộ vẻ hài lòng, ánh mắt Lâm Hiên lần nữa rơi vào trên một khối đá đen cách đó mấy trượng, có mắc một cái khăn gấm do Khương lão quái lưu lại.

Lâm Hiên đã chứng kiến qua uy lực của nó. Nếu không phải pháp lực của hắn tinh thuần hơn lão quái kia nhiều, lại có Thanh Hỏa kiếm vô cùng sắc bén, chỉ sợ không thể phá vỡ phòng ngự của nó.

Lâm Hiên giơ phải lên, khăn gấm kia chợt lóe linh quang, tự động bay vào trong lòng bàn tay.

Lâm Hiên quan sát thì rất nhanh lộ ra vẻ kinh ngạc, bức thành tường nước rõ ràng đã bị Thanh Hỏa phá hủy nhưng khăn gấm không có vết rách nào, trong lòng có phán đoán, hắn một đạo pháp quyết vào khăn gấm, chỉ thấy lam quang chợt lóe, một bức tường nước kiên cố trầm trọng đập vào mắt!

Lâm Hiên vươn tay áp lên phía ngoài, cảm thấy có lực cản thật lớn.

Cả người lóe ra thanh quang, ở giữa trán hắn ẩn hiện hình một con phượng hoàng tinh xảo, thi triển Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết rồi vận kình ấn xuống.

Một cái ấn này không dưới mười vạn cân nhưng chỉ đưa được bàn tay vào, cảm giác lực cản thật trầm trọng.

"Không tệ" Lâm Hiên rút tay, tường nước lập lòe lần nữa trở lại thành khăn gấm như cũ. Lúc này khăn gấm vẫn tản mát ra màu lam lộng lẫy, mười phần linh tính. Nói cách khác, bảo vật này có thể lấy nhu chế cương, hơn nữa như là "bất diệt chi thể" rất khó bị hủy.

Đột nhiên mi mắt hắn chợt động, một đạo độn quang màu tím chợt lóe, Lâm Hiên nở nụ cười. Hào quang thu liễm hiện ra một nữ tử xinh đẹp.

"Phu quân!"

Ánh mắt Cầm Tâm đảo qua trên người Lâm Hiên, thấy hắn khí sắc sung túc, trang phục không có vết máu mới thở phào một hơi.

"Phu quân đã diệt sát lão giặc trọc nhanh vậy sao?"

"Không phải Không Minh, mà là một tu sĩ Thiên Xảo môn" Lâm Hiên chậm rãi nói.

"Thiên Xảo môn?" Cầm Tâm ngẩn ngơ: "Bọn họ vào đây từ lúc nào?"

"Ta cũng không rõ lắm, còn muốn sưu hồn để có kết quả, đáng tiếc đối phương rất giảo hoạt, đã chạy thoát" Lâm Hiên có điểm bực bội nói.

Cầm Tâm cúi đầu lộ vẻ ưu tư, cũng khó trách trong lòng nàng không yên. Bọn họ đã kết thù không đợi trời chung cùng Vạn Phật Tông. Hiện tại còn thêm một Thiên Xảo môn nữa…

Nói lời không dễ nghe, sau này sợ rằng khó có thể đặt chân ở tại Thiên Vân mười hai châu, bảy đại tông môn truyền thừa từ thời thượng cổ, căn cơ thâm hậu, cùng một phái kết thù đã đủ làm kẻ khác đau đầu, đắc tội với hai phái thì sao còn có chỗ dung thân.

"Cầm Tâm, nàng không cần lo lắng về Thiên Xảo môn " Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.

Cầm Tâm nghe thì lộ vẻ ngạc nhiên.

"Đúng vậy, muốn rời khỏi Vô Định hà này thật không dễ, nếu ta dự liệu không sai, tìm kiếm căn bản là vô dụng…"

"Phu quân sao lại nói như thế?" Cầm Tâm lộ vẻ khó hiểu.

“Cầm Tâm, Vô Định Hà này nếu là hành cung của A Tu La vương, vậy lối ra rất có thể ở trong đó” Lâm Hiên chỉ vào vầng trăng màu đỏ như máu treo cao trên bầu trời.

“Cái này…" Cầm Tâm ngẩn ngơ nhưng cẩn thận ngẫm lại thì phu quân nói không sai: "Phu quân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"

"Hiện còn cách ngày trăng tròn mười ngày nữa, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức một phen".

***

Lại nói Khương lão quái ăn đau khổ không nhỏ trong tay Lâm Hiên, dọc đường như chim sợ cành cong, độn tốc toàn bộ đã ở ngoài mấy vạn dặm.

"Phù!"

Lão thở hổn hển dừng độn quang hạ xuống. Tính tìm một nơi liệu thương.

Đưa mắt đánh giá bốn phía một chút, phía trước là một dãy sơn mạch chạy dài trập trùng, có một số thực vật cổ quái, ở chân núi có một cái đầm âm u, mặt nước phẳng lặng. Gần đây cũng không có linh lực hoặc âm khí cường đại nào, nói cách khác ở đây khá an toàn.

Thở phào nhẹ nhõm, lão tìm một khối đá sạch sẽ gần bên hồ ngồi xuống, lúc này mới kiểm tra thương thế trước ngực.

Ngực phải bị Thanh Hỏa kiếm xuyên qua, kiếm này không biết dùng tài liệu gì chế ra mà sắc bén vô cùng, còn chứa một sức mạnh quỷ dị, khiến miệng vết thương rất khó khép lại. Phải lưu chuyển pháp lực mới tạm thời cầm máu.

Lúc này lão lấy ra mấy viên đan dược nuốt vào, sau đó dán một tấm phù triện lên vết thương.

Khương lão quái nhắm hai mắt, khoanh chân đả tọa khôi phục pháp lực. Đảo mắt đã qua một tuần trà.

Đột nhiên lão nhướng mày mở hai mắt, không biết từ khi nào quanh thân thể đã xuất hiện sương mù màu đen đậm đặc.

Mơ hồ có một mùi hương ngọt ngào thoảng qua khiến Khương lão quái biến sắc, Có độc! cả người lóe ra linh quang, đã đem linh lực hộ thuẫn mở ra.

Lúc này quỷ vụ này đã trở nên càng dày đặc như, đồng thời một cỗ yêu lực mạnh mẽ ùa ra.

Bất quá bên trong yêu lực có một cỗ tử khí dày đặc, tròng mắt Khương lão quái co rút, biết gặp phải quỷ thú trong truyền thuyết.

Lúc này lui đã không kịp, bất quá lão quái này kinh nhưng bất loạn, tay áo phất một cái, một thanh tiên kiếm cổ xưa bay vút ra, mặt ngoài lóe lên những tia điện hồ màu lam.

"Đi!"

Khương lão quái điểm về phía trước, từ trên tiên kiếm bắn ra một đạo điện hồ thô to, biến thành một con giao long huy vũ hai lợi trảo chộp tới âm vụ, hung hăng xé rách ra hai bên.

Công pháp lôi thuộc tính khắc chế âm hồn quỷ vật, Tử Điện kiếm này của Khương lão quái uy lực càng không nhỏ.

Nhưng một màn trước mắt khác xa tưởng tượng của lão. Điện giao chỉ tạo được một lỗ nhỏ chừng một tấc.

Quỷ vụ vẫn không ngừng hợp lại, biến ảo ra các bộ mặt khác nhau, đồng thời truyền ra tiếng quỷ gào thét thê lương.

Khương lão quái nghe thì thoáng chốc có điểm thất thần, trên trán đầy mồ hôi hột.

Thân đã lâm vào hiểm cảnh, lão sao còn dám giữa lực, đánh ra một đạo pháp quyết nhưng lại kinh ngạc phát hiện, linh lực toàn thân có thể xuất ra được ba thành.

Khương lão quái vừa sợ vừa giận, vết thương trên ngực không thể có ảnh lớn ảnh hưởng như vậy, chẳng lẽ là quỷ vụ có độc làm trì trệ linh lực trong cơ thể lão?

Ý niệm đang chuyển động thì đó một tiếng nổ truyền vào tai, mặt hồ phẳng lặng nổi lên sóng lớn ngập trời.

Một quái vật hình dáng dữ tợn đáng sợ xuất hiện. Toàn thân có tám cái xúc tu to hơn cả đầu người trên dưới huy vũ. Bề ngoài quái vật này giống hệt con mà Lâm Hiên đã diệt sát nhưng hình thể song phương lại không thể so sánh. Lâm Hiên gặp chỉ là phân hồn mà thôi, còn trước mắt chính là bản thể, liếc mắt nhìn qua thì thân hình nó khổng lồ như một toà núi nhỏ vậy.

Quái vật phát ra uy áp trùng thiên khiến da đầu Khương lão quái tê dại, cắn răng bất chấp thương thế, mở miệng phun ra một đạo máu huyết.

Bụp một tiếng, máu huyết bạo nổ thành huyết vụ, bị tiên kiếm như cá kình hút nước thu về. Sau đó điện quang chói mắt, kiếm này đón gió tăng vọt, trong tiếng nổ đoành đoành, hung hăng chém về phía trước.

Quỷ vụ đậm đặc dưới uy năng của tiên kiếm đã bị càn quét không còn nhưng Khương lão quái không có thả lỏng, hai tay chập lại, miễn cưỡng thi triển súc địa thuật, thân hình mơ hồ biến mất tại chỗ.

Tiếng nổ chợt truyền vào, là một cái xúc tu của quái vật đập xuống khiến mặt đất ầm ầm nứt ra.

Uy lực thật đáng sợ khiến sắc mặt Khương lão quái trắng như tờ giấy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi… ngươi không phải quỷ thú!"

"Hừ, tiểu gia hỏa ngươi cũng có chút nhãn lực, vậy hãy thức thời một chút, ngoan ngoãn để cho bổn tôn cắn nuốt, nơi này đã trăm vạn năm nay không thấy tu tiên giả nhân tộc, có cắn nuốt âm hồn cũng không thể làm bổn tôn tiến giai, nhưng chỉ cần cắn nuốt nguyên anh của ngươi, bổn tôn có thể hóa thành hình người".

Tiếng cười của bạch tuộc quái truyền vào tai, khẩu khí thật quá lớn, muốn cắn nuốt một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Khương lão quái đầy vẻ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào quái vật trước mắt:

"Ngươi không phải yêu tộc, cũng không phải là quỷ vật, nhưng khí tức lại có vài phần tương tự cùng hai thứ này, rốt cuộc ngươi là giống gì?"

" Bổn tôn không muốn trả lời vấn đề này, chờ vào bụng thì ta sẽ giải thích cho ngươi".

Khóe miệng quái vật thân bạch tuộc mặt người lộ ra nụ cười châm chọc, mở miệng như bồn máu phun ra một cột nước mực đen thùi, lại tản mát ra hương vị ngọt ngào.

Nước mực tương tự như quỷ vụ mới, nhưng uy lực vượt trội, Khương lão quái tuy là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà vẻ mặt cũng cực kỳ sợ hãi, nhưng đã không có chỗ mà trốn, chỉ có thể kiên trì đến cùng.

***

Trong âm khí tận trời ẩn hiện một Bát Quái Đồ thật lớn. Sau khi diệt sát Già La Quỷ Thụ, Cửu Đầu lão tổ biết hành tung đã bại lộ, mang theo Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ truy theo mhưng lại rơi vào đại trận mà La gia bày ra.

"Đây là cái gì?"

Nhìn âm hồn quỷ vật bốn phía Bát Quái Đồ, Hỏa Giao Vương trố mắt.

Cũng khó trách hắn nghi hoặc, này hai thứ này vốn tương khắc, sao lại xuất hiện cùng một chỗ?

Phục hợp trận pháp nổi danh ở thượng cổ nhưng sớm đã tuyệt tích tại tu tiên giới. Hỏa Giao Vương chưa từng nghe nói tới trận này cũng không có gì lạ.

Thật ra cả Cửu Đầu lão tổ ở bên cạnh cũng tràn đầy nghi hoặc, bất quá lúc này không có thời gian để tìm hiểu.

Ba người đều thi triển thần thông. Hỏa Giao Vương đã hiện ra nguyên hình yêu thể, biến thành một con Giao long màu đỏ dài hơn hai mươi trượng, mở ra cái miệng như bồn máu, phun ra từng đạo hỏa trụ chói mắt. Nhất thời một khoảng trời đầy ánh lửa, âm hồn quỷ vật bị càn quét không còn.

Thanh Liên cư sĩ cũng tế ra một cuốn cổ tịch, đây mới là bổn mạng bảo vật của lão, không phải là giấy mà là làm từ một loại trúc, tỏa ra một linh lực xanh biếc chấn động tâm phách người ta.

"Khai!"

Thanh Liên cư sĩ đánh ra một đạo pháp quyết, cổ tịch chợt lóe hào quang, chậm rãi mở ra giữa không trung.

Trên trăng sách cũng không có văn tự mà là các đồ hình lão hổ.

Các lão hổ này trông rất sống động, đứng, ngồi, chụp mồi, nô đùa, cả trăm con hình thái không giống nhau nhưng đều rất uy mãnh.

Tại thế tục, hổ được xưng là bách thú chi vương, cho dù tại tu tiên giới, yêu hổ mặc dù không tính là thiên địa linh tộc, nhưng lấy dũng mãnh mà nổi danh.

"Bách Hổ Thú Vương Đồ" của Thanh Liên cư sĩ lấy linh trúc ngàn năm luyện chế thành, sau đó thu thập hồn phách hổ yêu, dùng bí pháp bất truyền của bổn tông phong ấn trong đó.

Vọng Đình Lâu cũng từng tán thưởng qua. Bách Hổ Thú Vương Đồ thực sự có chỗ bất phàm.

Được pháp lực Thanh Liên cư sĩ truyền vào, bảo vật tỏa ra một tầng sương vụ, sau đó lan rộng ra tới cả mẫu. Tiếng hổ gầm làm người phát run không ngừng vang lên, sau đó hào quang thu liễm. Tầng sương mù nọ lại cấp tốc chuyển động, vô số con yêu hổ hung mãnh đập vào mắt, chúng tản mát ra yêu khí cực kỳ đáng sợ, điên cuồng đánh tới đối thủ.

Cửu Đầu lão tổ cũng giơ tay lên, dù không tế ra bảo vật nhưng thiên địa nguyên khí bốn phía lngưng tụ thành một đạo hồ quang dài hơn mười trượng, hung hăng giáng về phía trước.

Chiêu số đơn giản nhưng uy lực khiến người líu lưỡi, Phục hợp chi trận dù chắc chắn nhưng bị ba lão quái vật điên cuồng tấn công, chỉ một lúc đã có vẻ lung lay muốn đổ.

Tiếng nổ ầm ầm không ngừng truyền vào tai, sắc mặt La gia lão tổ có điểm lo lắng. Lúc này ở bốn phía la bàn cực lớn đã bắn ra chín cột sáng đen như mực, mơ hồ truyền ra lệ quỷ gầm rống.

Chín tu sĩ trụ trì pháp trận đều cầm trong tay một tiểu kỳ màu đen, không ngừng lay động. Đều là lão quái nguyên anh nhưng sắc mặt cả đám đều tái nhợt do tiêu hao khá nhiều pháp lực.

Huyết La đồng tử đứng chủ trận, qua một lúc hắn mở mắt giơ hai tay lên cao.

Thấy vậy những tu sĩ khác như nhận được mệnh lệnh, đều đánh ra một đạo pháp quyết, trận kỳ trong tay chậm rãi bay đến nhập vào các cột sáng.

Âm phong càng thêm điên cuồng, kích thước các cột sáng tăng vọt, hơn nữa ở mặt ngoài xèn xẹt điện hồ…

Càng thêm quỷ dị là mặt trên của tảng đá hình la bàn hiện ra một mặt quỷ dữ tợn có tới sáu đôi mắt, bên trong bắn ra bốn phía huyết quang yêu di, một luồng tinh huyết tản mát ra.

Huyết La đồng tử thấy thì lộ vẻ vui mừng, vươn tay vỗ vào bên hông tế lên một cái túi linh quỷ.

Sau đó phất tay một cái, một đạo kiếm quang bay vút ra chém rách túi linh quỷ, thấp thoáng những thân ảnh thướt tha xuất hiện trong quỷ vụ.

Đếm kỹ thì có chín nữ tử dung mạo thanh tú bất quá không có thân thể như Nguyệt nhi, đều là âm hồn quỷ nữ Ngưng Đan kỳ.

Tu vị của đám này không thấp nhưng bị La gia coi như là vật huyết tế. Các quỷ nữ dù không rõ ràng, nhưng thấy một màn quỷ dị trước mắt thì thét lên chói tai chạy tứ tán.

"Muốn chạy? Đã rơi vào trong tay bổn tôn. Các ngươi hãy ngoan ngoãn đi "

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Huyết La đồng tử lộ vẻ dữ tợn, giơ tay phải lên nhẹ nhàng điểm về phía trước.

Linh quang chợt lóe, một đại thủ màu xám trắng hiện lên, chộp một quỷ nữ vào lòng bàn tay, ném về mặt quỷ ở trên la bàn.

Mặt quỷ dữ tợn lộ vẻ hưng phấn, mở rộng miệng phun ra một đạo huyết quang cuốn lấy quỷ nữ nọ, đem nàng nuốt trong miệng nhai loạn. Nữ quỷ tuy vô hình nhưng mặt quỷ tỏ ra lại rất ngon miệng.

Thấy một màn đáng sợ này, các quỷ nữ còn lại đều sợ đến vỡ mật, liều mạng muốn đào tẩu nhưng đáng tiếc chín cột sáng màu đen tạo thành một hàng rào thật lớn, các nàng muốn chạy chỉ là chuyện hoang đường.

Các quỷ nữ Ngưng Đan kỳ chỉ trong chốc lát toàn bộ đã biến thành thức ắn của mặt quỷ.

Huyết tế hoàn thành, Huyết La đồng tử đánh ra một đạo pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ cổ quái, sau đó vươn tay vẽ lên không trung một đồ hình cỡ nắm tay hết sức quỷ dị. Đồ hình đón gió chợt lóe, nhập vào trán mặt quỷ.

Mặt quỷ nọ đang đắc ý thỏa mãn thì chợt lộ vẻ thống khổ, khuôn mặt vặn vẹo, mồm càng mở càng lớn. Sau đó chợt mơ hồ, biến thành một cái khe hở không gian đường kính chừng trượng.

"Thật tốt, chính là nó!"

Lúc này trên mặt La gia lão tổ cũng lộ ra vẻ vui mừng, có điều chợt một tiếng nổ động trời truyền vào tai. Vô xảo bất thành thư, lúc này Phục hợp chi trận đã bị công phá.

Linh áp của ba lão quái vật kia khiến người hít thở không thông.

"Đáng giận!" La gia lão tổ vừa sợ vừa giận: "Các ngươi mau đi, lão phu sẽ ngăn trở bọn chúng”.

Nói xong tay áo phất một cái, âm khí chung quanh như sóng triều đã được lão dùng đại pháp lực ngưng tụ ở trong tay, sau đó đầu vai rung lên, âm khí đã biến thành một con Cốt Long dài cả trăm trượng, ngay cả bản thể của Hỏa Giao Vương cũng không thể sánh nổi.

Cửu Đầu lão tổ cũng giơ hai tay đánh ra một đạo pháp quyết, thiên địa nguyên khí tụ tập quanh thân lão, chuyển hóa thành yêu lực mãnh liệt.

Trong yêu vụ màu xanh xám xuất hiện một quái vật hình dáng như con Tằm nhưng cực kỳ khổng lồ , còn muốn lớn hơn cả Cốt long kia.

Tằm trùng hé mồm phun ra yêu hỏa màu xanh xám.

Thấy lão quái vật La gia bị Cửu Đầu lão tổ ngăn trở, Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ liếc nhau, cả người nổi linh quang, nhằm về hai sườn bay đi.

Có điều sao La gia lão tổ lại để cho bọn họ như ý:

"Tiểu bối vô tri, có lão phu ở đây thì đừng mơ qua được, muốn chết!" Chỉ thấy tay áo lão rung lên, hai thanh đoản kiếm đen tuyền bay vút ra.

Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ bất đắc dĩ đành ngừng lại, đối mặt với lão quái vật Ly Hợp kỳ, bọn không dám lơ là chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.