“Phân Thần kỳ? Có phải là một con gấu ngu xuẩn, sử dụng một cây búa lớn không?”
Thanh âm êm ái của Hương Nhi vang lên, nàng đương nhiên là người biết rõ nhất Băng Hùng tộc có những cao thủ nào.
Nhưng mà miêu tả này lại khiến cho Lâm Hiên dở khóc dở cười, đường đường một cường giả Phân Thần trung kỳ lại bị nàng so sánh với một con gấu lớn to xác.
“Đúng vậy. Sao hả, ngươi có cừu oán với hắn ư?” Lâm Hiên có chút hiếu kỳ hỏi.
“Hắn với ta không thù không oán, toàn bộ Băng Hùng tộc nào có người tốt, mỗi tên đều đáng chết băm” Hương Nhi đưa tay vuốt tóc, động tác đáng yêu vô cùng.
Lâm Hiên nghe vậy mà đổ mồ hôi hột, không biết Băng Hùng tộc làm việc gì mà đắc tội với tiểu công chúa. Lâm Hiên cũng không có ý định tìm hiểu nguyên nhân sâu xa trong đó, nhưng hắn nhất định là đứng về phía Hương Nhi!
Lâm Hiên cũng không nói thêm gì mà quay đầu lại, đứng chắp tay nhìn về phía trước.
Rất nhanh, mây đen, vòi rồng, đám khí đen chỉ còn cách hai người bọn hắn mấy trăm trượng.
Tiếng gió rít vang lên, đồng thời còn có âm thanh gào khóc thảm thiết, sau đó đám mây thu lại, vòi rồng cũng bắt đầu tiêu tán, lộ ra dung mạo mấy tên Yêu tộc bên trong.
Cầm đầu là một gã thân hình rất cao lớn, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, dung mạo rất giống tu sĩ nhân loại, nhưng mà Yêu khí toàn thân dày đặc lại không lẫn đi đâu được. Bình tâm mà nói, dung mạo tên này cũng không đến nỗi tệ, thậm chí còn có một chút khí chất phóng khoáng, song khi Hương Nhi nhìn thấy khuôn mặt của gã lại cảm thấy cực kỳ chán ghét, như kiểu ghét cay ghét đắng một con ruồi đang vo ve bên cạnh vậy.
Về phần hai người khác, dung mạo cũng để lại ấn tượng mạnh, bên trái là một tên đầu đội mũ quan, dáng người gầy như một cây gậy trúc. Trên mặt không có chút huyết sắc nào, thậm chí có thể nói là xám ngoét, nhìn qua chẳng khác nào là một cương thi cả.
Về phần bên phải, là một đại hán mặc cẩm bào, trên mặt đầy râu, dựng đứng như chông, nhìn vô cùng phóng khoáng uy vũ.
“Hương Nhi, ba tên này, ngoại trừ tên ở chính giữa, hai tên khác hình như không thuộc Băng Hùng tộc?” Lâm Hiên có chút kinh ngạc nói.
Nhãn lực của hắn không phải chuyện đùa, tuy nhìn không ra bản thể của hai tên kia là gì, nhưng khẳng định không phải Băng Hùng tộc.
“Ừ, nhãn lực của ngươi cũng to con không tệ đấy nhỉ. Tên bên trái kia căn bản không phải là Yêu Tộc chúng ta, mà là tu sĩ vẫn lạc từ vài vạn năm trước, nhưng thi thể lại không thối rữa, được bảo tồn trong Vạn Niên Huyền Băng, hấp thu Thiên Địa linh khí, tu luyện thành một Linh Phi Thiên Thi”
“Tên bên phải, bản thể của hắn là một ngô công(con rết) mang hai thuộc tính băng hỏa. Ngươi đừng nhìn hắn hình dáng tướng mạo uy vũ mà lầm tưởng, kỳ thật tính cách của hắn âm hiểm hèn hạ vô cùng, hơn nữa còn tham hoa háo sắc, là tên gia hỏa xứng đáng được đày xuống mười tám tầng địa ngục” Trong giọng nói của Hương Nhi tràn đầy vẻ chán ghét.
“Nếu là cương thi và ma trùng, tại sao lại ở cùng một chỗ với Băng Hùng tộc?”
“Hừ, cái này có cái gì kỳ quái, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bãi phân Băng Hùng tộc vốn là chỗ của bọn cẩu tạp chủng, những tên khốn như Vạn Thi Vương và Thiên Túc Tôn Giả, tự nhiên là chạy theo như vịt...”
Giọng nói của Hương Nhi đầy vẻ khinh thường, hơn nữa cũng không có chút kiêng kị nào. Song phương cách xa nhau bất quá có mấy trăm trượng mà thôi, nếu là phàm nhân với khoảng cách như vậy, tự nhiên là không nghe được, nhưng đối với Tu tiên giả đẳng cấp như bọn hắn, so với việc rống lên bên tai cũng không khác biệt lắm.
Sắc mặt Vạn Thi Vương và Thiên Túc Tôn Giả đều lộ vẻ giận dữ, nhưng như lại nghĩ tới điều gì, tâm tình một lần nữa chuyển thành bình thản.
Mà Băng Hùng Vương lại lộ ra một tia xấu hổ, nhưng khi nhìn rõ ràng dung nhan tuyệt mỹ của Hương Nhi, vẻ mặt lại vô cùng say đắm, chỉ hận không thể xông tới mà cấu xé.
Lâm Hiên nhìn bọn chúng có chút không thuận mắt, tốt xấu gì cũng là Yêu Tộc Đại năng Phân Thần kỳ, nhưng biểu hiện như vậy, thật sự chẳng khác gì mấy tên thái điểu vừa mới bước lên con đường tu Tiên.
“Hương Nhi muội muội, muội muốn đi đâu vậy?” Băng Hùng Vương rất nhiệt tình chào hỏi, tuy Hương Nhi vừa mới trào phúng gã, nhưng đối với gã mà nói đó cũng chỉ gió thoảng bên tai.
“Hừ, bổn công chúa đi đâu thì có liên quan gì tới ngươi?” Giọng điệu của Hương Nhi không khách khí chút nào, đối với con ruồi thường xuyên vo ve làm phiền mình, chẳng lẽ còn có thể khách khí được sao.
“Hương Nhi muội muội, không cần phải khách khí như vậy” Tâm tình Băng Hùng Vương vẫn còn rất tốt, đối với việc thất bại trong khi tiếp cận Hương Nhi, gã đã không phải thất bại một hai lần, mà đã nhiều tới nỗi trở thành thói quen tự nhiên rồi.
“Da mặt các hạ có phải dày quá hay không, ngươi không nghe thấy ý tứ của Hương Nhi hay sao mà vẫn cố chịu đấm ăn xôi vậy?” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Băng Hùng Vương nghe vậy, sắc mặt gã bỗng xấu đi rất nhiều. Bị Hương Nhi chế nhạo gã không thèm để ý, nhưng tên gia hỏa trước mắt này là cái thá gì?
“Ngươi là người phương nào?”
Ánh mắt của gã cực kỳ lạnh lẽo, đồng thời, trên mặt hiện ra một tầng khí đen nhàn nhạt, một luồng khí thế kinh người lấy thân thể gã làm trung tâm ầm ầm phóng ra, Thiên Địa nguyên khí bốn phía bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đươc...
Mặc dù còn chưa động thủ, nhưng mà áp lực này tuyệt đối là bất phàm, nếu là một gia hỏa Phân Thần sơ kỳ, bất luận là nhân loại hay là Yêu tộc, chỉ sợ phải nhượng bộ lui binh.
Năng lực thấp kém, gã sao có thể đảm đương chức vị Băng Hùng Vương?
Đáng tiếc, Lâm Hiên đâu phải tu sĩ bình thường, đối phương lần này làm ra vẻ như vậy, xem ra có mắt như mù rồi. Linh áp đè xuống, Lâm Hiên lại không coi ra gì, trên mặt không che giấu chút nào lộ ra vẻ chê cười.
Rống!
Băng Hùng Vương giận dữ, gã vốn chính là dùng tính tình tàn bạo mà nổi danh, giờ phút này muốn đùa bỡn chơi, kết quả lại là mất mặt trước người đẹp. Trộm gà không được còn mất nắm thóc, tự nhiên là thẹn quá hóa giận.
Tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, thân hình Băng Hùng Vương bỗng nhiên biến lớn gấp đôi có thừa, nhưng mà càng làm người chú ý chính là cánh tay của gã so với thân hình còn to gấp bội...vừa to lớn lại vừa thô kệch, dài chừng hơn mười trượng, sau đó năm ngón tay nắm chặt giống như ngọn núi lớn hung hăng đánh tới Lâm Hiên.
“To con!”
Hương Nhi công chúa hoảng sợ thất sắc, nhưng mà sự tình đột ngột xảy ra, nàng muốn tới ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi.
Ngắn ngủn hơn trăm trượng, chỉ trong chớp mắt là tới.
Chỉ thấy lệ mang hiện lên, toàn bộ không gian trong phạm vi vài dặm cũng bắt đầu vặn vẹo, một quyền ảnh cực lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Yêu tộc với nhân loại bất đồng, bởi vì thiên phú, bọn hắn cũng không nhất định phải luyện chế pháp bảo, cái bọn hắn chú trọng chính là rèn luyện Yêu thể của chính mình. Trải qua vô số năm tháng ma luyện, thân thể Yêu tộc có thể phát huy uy lực cực lớn, so với pháp bảo của tu sĩ cùng giai không hề thua kém, thậm chí còn tốt hơn.
Lúc này, một lời không hợp, Băng Hùng Vương liền hạ sát chiêu. Có lẽ do một câu “Hương Nhi” kia của Lâm Hiên khiến cho gã quá mức ghen ghét, cho nên cũng không cần cân nhắc hậu quả.
Nhưng diệt sát Lâm Hiên dễ vậy sao?
Đối mặt Băng Hùng đột nhiên tập kích, trên mặt Lâm Hiên vẫn vô kinh vô hỉ như trước. Nhưng Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết lại được hắn vận chuyển tới cực hạn, năm ngón tay Lâm Hiên cũng đã nắm chặt, đánh một quyền về phía trước.
Nhưng lần này, không hề có không gian vặn vẹo, mà quyền kình lại biến thành hư ảnh một con Phượng Hoàng. Phượng Vũ Cửu Thiên, hai cánh giang rộng, toàn thân bùng lên hỏa diễm sáng chói, linh áp kinh người phát ra, lao thẳng đến phía trước.
Bên kia, quyền kình của Băng Hùng Vương cũng đã đến trước người.
Quyền kình màu ngà sữa, hòa cũng Thiên Địa nguyên khí, về sau cũng huyễn hóa ra hư ảnh một con gấu trắng cực lớn. Hình dáng tướng mạo vô cùng dữ tợn đáng sợ, nắm đấm cực lớn dùng thế Thái Sơn áp đỉnh mà tới, như muốn đánh nát hư ảnh Phượng Hoàng.
Tiếng hót thánh thót của Hỏa Phượng vang lên, toàn thân có từng vòng sáng thần bí lúc ẩn lúc hiện, không chút sợ hãi nghênh đón quyền kình của Băng Hùng Vương.
Phốc...
Thanh âm có chút nặng nề vang lên, cả hai va chạm, cũng không có khí thể hủy thiên diệt địa, mà dường như là băng gặp hỏa, tương sinh tương khắc. Ánh sáng diễm lệ này còn chói mắt hơn cả mặt trời trên đỉnh đầu.
Sau đó, Hỏa Phượng và Băng Hùng không ngờ lại dung hợp với nhau, cả hai cùng không thấy bóng dáng đâu nữa, mà chuyển biến thành một quả cầu ánh sáng hai màu, lúc co nhỏ lại, lúc bành trướng ra, sau đó bỗng bùng phát dữ dội ra bốn phương tám hướng.
“Không ổn!”
Năm người ở đây cũng không phải kẻ yếu, đương nhiên nhận ra uy lực quả cầu ánh sáng này không phải chuyện đùa, không có ai nguyện ý trực tiếp đón đỡ, nhao nhao hóa thành những đạo cầu vồng đủ loại màu sắc, dùng tốc độ làm cho người ta trợn mắt líu lưỡi mà chạy ngược lại phía sau.
Oanh!
Trong thời gian khoảng hai nhịp thở, quả cầu ánh sáng giống như bong bóng vỡ tan ra, ở trung tâm còn có một đám phù văn lớn cỡ đầu người tràn ra xung quanh. Những nơi nó đi qua, không kể là núi băng hay băng nguyên, toàn bộ đều bị san thành bình địa.
Kết quả một kích này vậy mà bất phân thắng bại, Băng Hùng Vương không khỏi trừng mắt kinh ngạc. Một kích kia, gã mặc dù không có sử dụng tuyệt chiêu bí thuật gì, nhưng tuyệt đối không hề nương tay.
Một gia hỏa Phân Thần sơ kỳ, rõ ràng có thể tiếp được... chẳng lẽ đối phương giả trư ăn thịt hổ.
“To con, ngươi không sao chứ?”
Hương Nhi cũng rất ngạc nhiên, thực lực Lâm Hiên có chỗ bất phàm, nhưng thân là một Tu tiên giả nhân loại, rõ ràng có thể một quyền đối một quyền với Băng Hùng Vương mà vẫn cân sức cân tài, điều này cũng thật ngoài sức tưởng tượng.
Lâm Hiên mỉm cười lắc đầu. Sau đó tay áo phất một cái, một quyển trục mang phong cách cổ xưa bay vút ra.
Sau khi được xuất ra, Sơn Nhạc Ô Kim Đồ rung lên một hồi, sau đó một đoàn hồng mang từ mặt ngoài bắn ra.
Thoáng sau, chín ngọn núi hiện lên trước mắt. Chiều cao không đồng nhất, nhưng ngọn nhỏ nhất cũng lớn hơn trăm trượng.
“Xuống!”
Lâm Hiên quát nhẹ một tiếng, chín ngọn núi bỗng nhiên lớn vọt lên, mỗi một ngọn đều biến lớn gấp mười lần có thừa, sau đó không gian đột nhiên chấn động, toàn bộ chín ngọn núi đều biến mất tại chỗ.
“Không xong rồi!”
Băng Hùng Vương quá sợ hãi, nhưng mà phản ứng đã không kịp nữa, chỉ thấy từng tòa cự sơn xuất hiện trên đỉnh đầu, dùng thế lôi đình nhất kích mà đập xuống. Lúc này, cho dù gã muốn tránh né cũng không còn kịp nữa.
Lâm Hiên cũng không có hy vọng xa vời, một chiêu như vậy lại có thể diệt sát Băng Hùng Vương, nhưng bất luận thế nào, cũng muốn cho gã một bài học nho nhỏ.
Hương Nhi thấy Lâm Hiên xuất ra bảo vật cũng không ngăn cản chút nào, hơn nữa còn đứng bên cạnh hắn, xem động tác của tiểu nha đầu, là muốn phòng ngừa hai tên chết bầm kia đánh lén.