Những lão quái vật Phân Thần kỳ này đã trải qua vô số gió tanh mưa máu.
Chỉ có điều biểu hiện của Lâm Hiên quá mức không hợp thói thường. Vì vậy mà trong nhất thời mới hoảng hốt đến ngây người như vậy.
"Khục, các vị đạo hữu, việc tông chủ Linh Quỷ tông vẫn lạc chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Mà tiểu tử kia rốt cục cũng chỉ là Phân Thần kỳ, chúng ta có
gì phải sợ kia chứ."
Môn chủ Thái Huyền môn ho nhẹ một tiếng.
Lúc này, bởi biểu hiện của Lâm Hiên khiến cho sĩ khí của liên minh ba
phái suy sụp. Cho nên hắn không thể không đứng ra chủ trì đại cục. Nếu
không, cứ tiếp diễn tình trạng như vậy thì cục diện sẽ không thể vãn
hồi.
"Đúng vậy, Lâm tiểu tử kia dù sao cũng chỉ có một người mà
thôi. Ngũ Hành đại trận của bổn phái không giống như Minh Hà chi độc,
chỉ là một vật phỏng chế, mà đúng là một đại cấm trận được truyền thừa
từ thời Thượng Cổ, uy lực vô cùng. Cho dù lão quái vật Độ Kiếp kỳ cũng
có thể bị vây khốn một lúc. Có trận pháp này trợ giúp, chúng ta nhiều
người như vậy, đồng loạt ra tay, còn sợ không diệt sát được Lâm tiểu tử
kia sao?"
Môn chủ Thái Huyền môn vừa dứt lời, lại có một thanh
âm hung dữ vang lên. Theo hướng thanh âm phát ra, là một nữ tử toàn
thân ẩn trong lớp áo choàng đen, không thể thấy rõ diện mạo, nhưng
trong mắt rõ ràng là tràn ngập cừu hận.
Nàng chính là bạn lữ của tông chủ Linh Quỷ tông, khó trách mỗi lời nói, cử động của nàng về Lâm Hiên lại bao hàm hận ý.
"Hắc phu nhân nói không sai, chẳng lẽ chuyện đã tới nước này mà chúng ta còn có thể lùi bước sao? Nhiều người như vậy lại đi e sợ một gã Tu Tiên giả cùng giai, nếu chuyện này truyền ra, thể diện ba phái chúng ta chẳng
phải sẽ mất sạch sao?"
Lần này là một tiếng gào thét thô lỗ vang lên, nhìn lại chính là một Yêu tộc tai dài mắt xanh. Khỏi phải nói,
đương nhiên là kẻ này đến từ Thiên Tinh cốc.
Những kẻ tai to mặt lớn của ba phái đều đã tỏ thái độ, các trưởng lão khác cho dù trong nội tâm vẫn là kinh nghi bất định, nhưng dưới tình huống như vậy, cũng
không tỏ ra dị nghị gì.
Huống chi có một điều mà bọn hắn đều
nhận thấy, muốn đối phó Lâm Hiên thì hiện tại chính là thời cơ tốt nhất. Nếu không thể diệt sát hắn ở đây, hậu hoạn sẽ là vô cùng vô tận.
Liều mạng!
Chúng trưởng lão đã đạt thành hiệp nghị.
....
Lại nói bên kia.
Lâm Hiên mặc dù vô cùng tự tin đối với thực lực của mình, nhưng cũng không
dám coi thường bố trí của đối phương. Sơn cốc trước mắt diện tích rộng
lớn, nhưng rõ ràng đã bị một trần pháp huyền diệu dị thường nào đó bao
phủ. Tiến vào thì dễ nhưng lúc này lối ra đã bị phong tỏa. Nếu mạo muội
xông loạn, chẳng những không có cơ hội hóa giải nguy cơ mà thậm chí còn
có thể rơi vào cạm bẫy.
Gay go nhất chính là thần thức của mình đã bị vô hiệu, nhưng cũng không có nghĩa Lâm Hiên không có biện pháp nào khác.
Thần thức vô dụng thì cho qua, chính mình còn có Thiên Phượng Thần Mục.
Lâm Hiên nhắm mắt lại, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng gai bạc chói lòa. quay đầu nhìn về khắp bốn phía.
Rất nhanh đã có thu hoạch. Lông mày Lâm Hiên nhíu lại, toàn thân nổi lên
thanh mang, hướng về phía sâu bên trong bay đi. Đồng thời tay phải phất
lên, theo động tác của hắn, hơn mười đạo kiếm khí màu bạc ngư du mà ra.
Chúng đón gió lóe lên, đã hóa thành một thanh Tiên Kiếm dài cỡ ba thước, linh lực cuồn cuộn, hướng về phía trước chém đi.
Tuy chỉ là
kiếm khí, nhưng thanh thế quả thực không như bình thường, tuyệt đối
không hề thua kém pháp bảo. Nhưng mới chỉ bay được nửa chừng, bỗng vang
lên tiếng Ô ô...Không gian đột nhiên chấn động, một đạo hôi mang cùng
hai cỗ hắc khí xuất hiện ở giữa không trung, nhanh như chớp lao ra
nghênh đón kiếm khí của Lâm Hiên.
Chỉ một thoáng, tiếng đinh
đinh đang đang truyền đến, đạo hôi mang kia là một chiếc dùi cui giống
như cánh tay thô ráp, nó phát ra một quang trụ màu xám trắng. Về phần
hai cỗ hắc khí, lại là hai cây giáo ngắn màu xanh đồng, cũng phát ra
linh quang chói mắt, uy lực dường như không tầm thường. Chúng đồng loạt
lao đến chiến đấu kịch liệt cùng kiếm quang của Lâm Hiên.
Nhìn
thì thực lực ngang nhau, nhưng tu sĩ đang thao túng hai bảo vật này lại
đang âm thầm kinh sợ. Bọn hắn cũng là Phân Thần kỳ, bổn mạng pháp bảo
đều có chỗ huyền diệu. Mà hiện tại đang là hai địch một, đối phương chỉ
thả ra mấy đạo kiếm khí đã có thể đủ sức đối chọi. Loại chuyện này nếu
nói ra, cho dù là ai cũng tuyệt đối không tin tưởng.
Ngoài kinh
hãi, hai lão quái vật còn thấy tôn nghiêm của mình bị vũ nhục, cho nên
dốc sức liều mạng thúc dục bảo vật. Nhưng mặc dù cây giáo ngắn kia uy
năng tăng lên không ít, bất quá mặt ngoài kiếm quang của Lâm Hiên lại
nổi lên một đám phù văn huyền diệu dị thường, tận lực chống đỡ.
"Cái này..."
Trưởng lão ba phái đang ẩn thân ở một nơi nào đó cũng đành bó tay.