Sau khi đạo lệ mang xuyên qua đầu đối phương, máu tươi chảy ròng ròng. Nếu hắn là Tu Tiên giả thì kết quả khỏi phải nói, cho dù là đại năng Độ Kiếp kỳ, một khi bị thương nặng như vậy cũng chẳng có cách nào giữ lại được thân thể. Nhưng chỉ thấy ma đầu này dùng ngón tay điểm lên trán rồi xoay một cái, vết thương đã bị Ma khí lấp kín, không hề còn một chút máu tươi nào chảy ra rồi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà thu nhỏ lại.
Lâm Hiên nghẹn họng trân trối nhìn.
Bất diệt chi thể?
Không đúng, bất diệt chi thể của Yêu tộc cũng có tác dụng tương tự, nhưng so với tình hình trước mắt rõ ràng có điểm khác biệt.
Lâm Hiên vẫn im lặng, nhưng sắc mặt trở nên cực khó coi, thần thông của đối phương quỉ dị hơn rất nhiều so với tưởng tượng, e rằng sẽ khó tránh khỏi một trận khổ chiến.
Đáng giận!
Mặc dù trong lòng Lâm Hiên đang rất giận dữ, nhưng trên mặt hắn lại không mảy may biểu hiện ra chút nào, chỉ là càng thêm vẻ cảnh giác mà thôi. Chính mình đã vượt qua bao nhiêu sóng to gió lớn, hắn tin tưởng lần này cũng vậy. Thiên Ngoại ma đầu thì thế nào, chẳng lẽ đáng sợ hơn Băng Phách Thánh Tổ - người mà mình đã từng đắc tội sao?
Tại Ma giới, chính mình bị Thánh Tổ đuổi giết, vậy mà vẫn biến nguy thành an thì nguy hiểm trước mắt đúng là không đáng nhắc tới.
Nghĩ tới đây, trên mặt Lâm Hiên lộ ra một nụ cười, mà trên bầu trời, ngàn vạn Ma ảnh kia cũng đã biến mất. Thần niệm Lâm Hiên khẽ động, hàng trăm khẩu kiếm quang quay ngược trở lại, rồi như từng gợn sóng, tầng tầng lớp lớp trải rộng trước người.
Cửu Cung Tu Du kiếm tam thuộc tính, luận về uy năng đã không hề thua kém Thông Thiên Linh Bảo đỉnh cấp, mặc dù Ma đầu này cực kỳ hung hãn, nhưng chắc hẳn trong nội tâm cũng có vài phần kiêng kị.
Huống chi trải qua một phen đấu trí lại đấu lực vừa rồi, hắn đã phải ăn đau khổ không nhỏ, bề ngoài thì vết thương đã được chữa trị hoàn toàn, nhưng có thật sự là không có một chút tổn thương nào sao?
Lâm Hiên không cho là như vậy.
Ít nhất, so sánh với lúc trước thì sắc mặt ma đầu rõ ràng tái nhợt đi một chút, khí tức cũng suy yếu một phần. Tuy đã bị hắn lập tức che dấu, nhưng dưới thần thức vượt xa Tu Tiên giả cùng giai của Lâm Hiên thì biến hóa nhỏ nhặt này cũng không thể qua được mắt hắn.
Nhưng bất kể thế nào thì thể chất của Ma đầu này cũng cực kỳ khó đối phó, dù sao nếu đối phương là Tu Tiên giả, gặp phải tình huống này thì thân thể đã bị hủy rồi. Lâm Hiên cảm thấy đối thủ khó đối phó thì Thiên Ngoại ma đầu cũng không khỏi âm thầm kiêng kị hắn.
Lúc trước đối mặt với ba trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên cung thì dễ dàng áp đảo, nói là đem chúng đùa giỡn trong lòng bàn tay cũng không sai.
Mà ba tên này lại là Phân Thần hậu kỳ.
Nhưng hiện tại thì sao?
Đối mặt với một tiểu gia hỏa sơ kỳ, chính mình thiếu chút nữa đã lật thuyền trong mương.
Tuy phải thừa nhận là mình đã chủ quan khinh địch, nhưng không thể không nói, thần thông của tiểu tử này cũng cực kỳ xuất chúng. Hơn nữa lại âm hiểm giảo hoạt, nếu không mình cũng chẳng rơi vào cạm bẫy mà hắn bố trí.
Thần thông đã không tầm thường, lại thêm cơ trí khó lường, không thể nghi ngờ, địch nhân như vậy mới là kẻ khó đối phó nhất. Ăn một vố đau khiến hắn không dám coi Lâm Hiên là Tu Tiên giả bình thường nữa, phải ứng phó thật cẩn thận.
Một người một ma, ai cũng có điểm cố kỵ trong lòng, trong nhất thời, chiến trường trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đương nhiên, thế giằng co như vậy cũng chẳng kéo dài bao lâu.
Rất nhanh, "Tô Vân Phong" đã cất lời, có điều sau khi phụ thể, thanh âm của ma đầu này khàn khàn, cực kỳ khó nghe.
"Ngươi không phải Tu Tiên giả bình thường, tồn tại Phân Thần sơ kỳ không thể có thực lực như vậy được, chẳng lẽ ngươi chính là một cỗ phân thân không trọn vẹn của lão quái vật Độ Kiếp kỳ sao?"
Lâm Hiên nghe lời phỏng đoán như vậy, bất giác sờ sờ mũi, sức tưởng tượng của tên này đúng là phong phú, nhưng từ lời nói của hắn có thể nhận ra, cho dù là Thiên Ngoại ma đầu thì vẫn cố kỵ đối với các vị đại năng của Tu Tiên giới.
Thực ra, cái này cũng dễ hiểu, tục ngữ có câu, nước có thể khắc lửa, nhưng lửa lớn lại có thể làm bốc hơi nước, Ngũ Hành tương khắc nhưng cũng không phải tuyệt đối.
Đối với Tu Tiên giả, Thiên Ngoại ma đầu đúng là rất đang sợ, nhưng nếu tu sĩ đã quá mức cường đại thì sự đáng sợ này cũng không thấm vào đâu, trái lại, tu sĩ có thể đem nó diệt trừ.
Ví dụ như Thiên Ngoại ma đầu trước mắt, tuy so với tồn tại Phân Thần kỳ thì cường đại hơn rất nhiều, nhưng nếu đối mặt với cường giả Độ Kiếp kỳ thì kết quả sẽ khác hoàn toàn.
Trong lúc này, Lâm Hiên đã phỏng đoán được rõ ràng nguyên nhân kết quả, cho nên trong mắt hắn lóe lên quang mang kỳ lạ, tâm tư lập tức trở nên vui vẻ. Nếu như đối phương đã có điểm cố kỵ thì chính mình đã có vốn liếng để thương lượng với hắn, song phương đều cố kỵ nhau, vì vậy không nhất thiết phải đi đến kết cục ta sống ngươi chết.
Thực lực Lâm Hiên không tầm thường, nhưng cũng không khỏi lo lắng sự hung tàn hiếu chiến của gia hỏa này, hiện giờ bảo vật đã vào tay, bình an rời khỏi đây mới là trọng yếu nhất.
Ý niệm trong đầu xoay chuyển, Lâm Hiên liền mở miệng thăm dò.
"Lâm Mỗ là ai không quan trọng, cái chính là ta và ngươi vốn không oán không cừu, đâu nhất thiết phải ta sống ngươi chết, sao không bắt tay giảng hòa, ngươi đi Dương quan đạo, ta đi cầu độc mộc, như thế cả hai đều có lợi..."
"Hừ, khiến bản tôn bị thương nặng như vậy rồi muốn bắt tay giảng hòa, trên đời có chuyện tốt như vậy sao?"
"Tô Vân Phong" tức giận nói, Lâm Hiên nghe xong, trong lòng lại cực kỳ vui mừng, đối phương không cương quyết cự tuyệt, rõ ràng là vẫn có thể thương lượng.
Vì vậy, hắn nhân cơ hội này lập tức mở miệng.
"Theo đạo hữu thì phải làm thế nào, muốn Lâm mỗ bồi tội rõ ràng là không thể, các hạ là Thiên Ngoại ma đầu, thôn phệ Nguyên Anh của Lâm Mỗ hẳn là có một chút tác dụng, nhưng ta tuyệt đối không để mặc người khác chém giết. Các hạ thực sự cho rằng mình có thể làm được điều đó sao, cái này không ít nguy hiểm nhưng chỗ tốt lại chẳng thấm vào đâu, chi bằng chúng ta cùng nhau bắt tay giảng hỏa."
"Tô Vân Phong" rơi vào trầm mặc.
Tuy hắn tự tin thực lực của mình đủ để diệt sát tiểu tử này, nhưng thần thông của đối phương quá mức quỉ dị, tâm tư lại tinh tế, giảo hoạt, vượt xa sự tưởng tượng của mình.
Nếu dồn hắn đến đường cùng, chỉ sợ chính mình sẽ phải trả giá không nhỏ, mà lời hắn nói cũng không phải là không có đạo lý. Chính mình chỉ cần rời khỏi nơi này sẽ như cá chép hóa rồng, muốn thôn phệ bao nhiêu Nguyên Anh cũng có, cần gì phải xông vào nguy hiểm như vậy?
Lâm Hiên lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời cuối cùng của đối phương, đương nhiên, hắn vẫn toàn lực tập trung trên người Ma đầu. Đây là phòng ngừa vạn nhất, lo lắng đối phương minh tu sạn đạo ( giả bộ đã sửa xong con đường bị hư hỏng) rồi ngấm ngầm đánh lén.
Do đó, tất cả hành động, biểu lộ của đối phương đều không thể lọt qua mắt hắn.
Trên mặt "Tô Vân Phong" lộ ra vẻ do dự, sau một lúc lâu mới mở miệng.
"Được rồi, lời ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, liều mạng sống chết với nhau đúng là chẳng mang lại lợi ích gì cho bản tôn, vậy thì..."