Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2541: Q.7 - Chương 2541: Biến cố ngoài ý muốn




Thanh âm “đinh đinh đang đang” truyền vào lỗ tai, Cửu Cung Tu Du Kiếm trong thời gian ngắn không cách nào đâm thủng được áo giáp của đối phương.

Sắc mặt Lâm Hiên dần dần có chút khó coi. Vì đối phương chủ quan khinh địch nên mình mới chiếm được tiên cơ, một khi bỏ qua cơ hội tốt như vậy thì rất khó có thể xuất hiện lại lần nữa.

Mình nhất định phải nắm lấy!

Lâm Hiên không nghĩ có thể thủ thắng đơn giản như vậy, nhưng nhất định cũng phải làm cho lão quái vật kia trầy da tróc vảy mới được. Lâm Hiên nhếch miệng cười rồi nâng tay phải lên, một mũi giáo cổ xưa đã hiện ra trong tầm mắt.

Bàn tay Lâm Hiên run nhẹ, pháp lực toàn thân như đê vỡ rót vào bảo vật. Phù văn pha tạp mặt ngoài thanh giáo lập tức phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt, sau đó tay phải hắn nắm chặt Đảo Hải Qua hung hăng chém xuống phía dưới.

Âm thanh “xoẹt xẹt” vang vọng, một cỗ khí tức cuồng bạo tràn ra bốn phía. Vô số văn tự không biết tên ẩn hiện trên bề mặt của Đảo Hải Qua. Ngay sau đó những văn tự kia lóe lên rồi tạo thành một vòng tròn, một pháp trận tinh xảo mà quỉ dị xuất hiện trước mặt Lâm Hiên.

Quang nhận hình trăng lưỡi liềm hiện ra!

Đường kính của nó khoảng hơn trượng, sau đó như sao băng bắn thẳng về phía đối phương. Không gian những nơi nó đi qua bắt đầu vặn vẹo sụp đổ.

“Đó là bảo vật gì vậy?”

“Dường như có chút thần thông không gian, với lại không chỉ có chút da lông thôi đâu. Chẳng lẽ đó lại là Thông Thiên Linh Bảo sao?”

“Không thể. Hậu Thiên Linh Bảo bình thường làm sao có uy lực như vậy. Tuy nhiên Tiên Thiên Linh Bảo lại không có khả năng rơi vào trong tay Tu sĩ Phân Thần kỳ.”

“Đúng vậy. Vật này hẳn là bổn mạng pháp bảo được các tu sĩ Đại năng thượng cổ luyện chế rồi.”

Người trong nghề vừa ra tay đã biết là hay hay dở. Lâm Hiên đối mặt với Thiên Tuyệt Lão Quái đương nhiên không thể giấu tài nữa. Tuy nhiên khi hắn vừa xuất ra Đảo Hải Qua thì những tu sĩ đứng ngoài đều kinh hô lên.

Tuy những người xem cuộc chiến không nhiều lắm, nhưng cảnh giới tu vi của bọn họ đều không phải chuyện đùa. Chưa cần nói đến tứ đại Trưởng lão của Tinh Nguyệt Thành, ngay cả Long thiếu Niên cũng là Đại năng Phân Thần Kỳ, bọn họ đương nhiên đều nhận ra bảo vật mà Lâm Hiên sử dụng không hề tầm thường, cả đám đều lộ vẻ cực kỳ chú ý.

Phía bên kia.

“Uống!”

Một tiếng rống to như sấm nổ giữa trời quang lọt vào lỗ tai, Thiên Tuyệt Lão Quái hét lớn rồi đẩy hai tay ra phía trước.

Theo sau đó là một đoàn sóng khí màu vàng kim nổ bắn ra.

Uy lực hết sức mạnh mẽ, Cửu Cung Tu Du Kiếm những nơi nó đi qua bị đánh cho thất linh bát lạc. Tuy nhiên bổn mạng pháp bảo của Lâm Hiên không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán được, linh tính của chúng không bị tổn hại chút nào, chỉ sau nháy mắt đã lại vây quanh địch nhân rồi.

Mặc dù tốc độ Tiên kiếm cực nhanh nhưng cũng không tránh khỏi việc chậm một vài giây. “Sai một ly đi một dặm”, Thiên Tuyệt Lão Quái chỉ với chút thời gian này đã kịp xoay sở rồi.

Thân hình lão lóe lên thoát khỏi vòng vây của Cửu Cũng Tu Du Kiếm. Sau đó lão nâng tay phải nhẹ nhàng vẽ ra phía trước một vòng. “Xoẹt xẹt”, thanh âm như vải gấm bị xé rách vang lên, một vết nứt không gian xuất hiện trước mắt.

Lâm Hiên đột nhiên biến sắc, những tu sĩ đứng ngoài xem cũng hoảng sợ một hồi. Thực lực của lão quái vật này thật là đáng sợ, có thể dùng một tay xé rách không gian, nếu đổi lại là chính mình thì chắc chắn sẽ không thể làm được như vậy.

Mắt thấy quang nhận kia chém tới, Thiên Tuyệt Lão Quái hừ lạnh một tiếng, thân hình lão lóe lên liền chui ngay vào trong vết nứt không gian kia.

Đó đúng là một chỗ trốn tuyệt hảo, nhưng chỉ một khắc sau, lão quái vật đã không cười nổi nữa. Ánh sáng màu bạc lóe lên, quang nhận hình trăng lưới liềm kia như tia chớp hung hăng đánh lên phía trên vết nứt không gian.

Sụp đổ!

Nơi vốn là vết nứt không gian thì nay đã biến mất không thấy đâu nữa. Sau đó chỉ thấy thân ảnh của Thiên Tuyệt Lão Quái hiện ra, sắc mặt lão cực kỳ khó coi.

Lúc này không chỉ cương khí hộ thể mà ngay cả kiện chiến giáp cổ xưa cũng không có chút công dụng nào nữa. Âm thanh “xoẹt xẹt” lần nữa truyền vào lỗ tai, lão quái vật bị quang nhận kia chém làm hai đoạn.

“Cái này…”

Với tâm cơ của Lâm Hiên mà giờ phút này cũng không khỏi có chút ngẩn người, cơ hồ cho rằng mình đã nhìn nhầm. Tuy nhiên những tiếng kinh hô vang lên liên tiếp bên ngoài đã khẳng định điều trước mắt.

“Không có khả năng!”

“Có thật hay không!”

“Chẳng nhẽ ta đang nằm mơ sao?”

Không chỉ có Lâm Hiên kinh ngạc mà những tu sĩ Phân Thần kỳ ở bên ngoài đứng xem cuộc chiến cũng đang trợn mắt há mồm kinh sợ. Tục ngữ nói “người có tên, cây có bóng”, Thiên Tuyệt Lão Quái đã uy chấn giới này từ mấy vạn năm trước rồi. Làm sao lão có thể bị một tiểu tử Phần Thần sơ kỳ dễ dàng đánh bại như thế chứ?

Đối phương cũng không phải chỉ có hư danh, mấy người ở đây đều có thể khẳng định điểm này. Chẳng nhẽ lão ta chỉ mang một cỗ hóa thân tới tham gia lần quyết đấu này sao?

Ý nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu mấy người, đây xem như là cách giải thích hợp lý nhất.

“Không, cũng không đúng.”

Tĩnh Không đại sư lắc đầu, ý nghĩ này quá hoang đường. Dù sao đây cũng không phải là quyết đấu thông thường, mà có liên quan trực tiếp đến sự hưng suy vinh nhục của cả hai môn phái. Thiên Tuyệt Lão Quái có cuồng vọng như thế nào cũng không dám làm như vậy.

Huống chi, ngay cả trong trường hợp xấu nhất, cho dù hắn thực sự ấm đầu dám phái một cỗ hóa thân đến đây thì mấy người bọn họ chẳng nhẽ lại không nhìn ra được. Dù sao thực lực hóa thân cũng quá chênh lệch so với bản thể. Đây tuyệt đối là bản thể của Thiên Tuyệt Lão quái, điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng sao lão ta có thể bị thua một cách đơn giản như vậy được.

Vừa rồi mới chỉ đánh được mấy chiêu mà thôi, mặc dù thực lực của Lâm tiểu tử đích xác vượt xa trình độ của tu sĩ Phân Thần sơ kỳ, nhưng cũng không thể dễ dàng chém giết Thiên Tuyệt Lão Quái được.

Ngoại trừ Long thiếu niên ra thì bốn người kia vẫn đang tự hỏi rằng trong tình huống vừa rồi, giả sử là mình đổi chỗ cho Thiên Tuyệt thì tuy có chút chật vật nhưng tuyệt đối nắm chắc bảo vệ được tính mạng.

Mình còn có thể hóa giải nguy cơ thì Thiên Tuyệt Lão Quái tuyệt không có thể nào vẫn lạc được. Trừ phi tất cả những điều vừa rồi chỉ là ảo giác do Chướng Nhãn thuật của đối phương tạo ra.

Không sai, nhất định là như vậy rồi.

Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Mấy người kia cũng đã nghĩ được như vậy thì Lâm Hiên đương nhiên còn nhanh hơn nhiều. Nếu bàn về kinh nghiệm đấu pháp phong phú, so với những lão quái vật sống không biết bao nhiêu vạn năm này thì Lâm Hiên chỉ có mạnh hơn chứ không thể yếu hơn.

Lâm Hiên cũng có phương pháp đối phó với Chướng Nhãn pháp. Hai mắt hắn không chút hoang mang hơi nhíu lại, những tia sáng gai bạc lóe lên, hiển nhiên dùng Thiên Phượng thần mục lúc này là thích hợp nhất.

Nhưng rất nhanh Lâm Hiên đã phát hiện ra có điều không ổn.

Ở nơi này không có cái gì là Chướng Nhãn pháp cả, Thiên Tuyệt Lão Quái thực sự bị chém làm hai mảnh rồi. Nhưng miệng vết thương lại không có giọt máu nào chảy ra, ngay cả Nguyên Anh cũng không có ý định bỏ trốn.

“Cái này…”

Trong nội tâm Lâm Hiên mơ hồ có cảm giác không tốt, nhưng ý nghĩ này chưa kịp thông suốt thì một màn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.

“Bành!”

Hai phần thân thể bị chém rời của Thiên Tuyệt Lão Quái đồng thời nổ tung ra.

Uy lực vụ nổ không phải chuyện đùa, Lâm Hiên và mấy tu sĩ đứng xem phải lui lại phía sau một đoạn.

Cát bay đã chạy đầy trời, song khi Lâm Hiên nhìn rõ cảnh tượng phía sau lớp bụi đất thì tức thì trợn mắt há mồm.

Thiên Tuyệt Lão Quái không những không biến mất, mà hoàn toàn ngược lại, lão còn biến thành trăm ngàn thân hình.

Không sai, đúng là trăm ngàn cái, phảng phất như ảo thuật vậy.

Tuy nhiên mỗi một Thiên Tuyệt Lão Quái đó đều rất nhỏ, chỉ cao không quá một xích, nhưng ngũ quan và dáng người lại giống bản thể như đúc.

Nói đơn giản thì từ một đại Thiên Tuyệt Lão Quái đã biến thành hàng trăm nghìn tiểu quái vật.

“Đây là bí thuật nghịch thiên gì vậy? Chẳng nhẽ lại là Chướng Nhãn pháp sao?”

Lâm Hiên lại nghi ngờ nhưng cũng không dám khẳng định phán đoán của mình. Hắn nhắm hai mắt lại, một lần nữa thi triển Thiên Phượng Thần Mục. Song kết quả vẫn giống như trước, từng tiểu Thiên Tuyệt kia đều “thần hoàn khí túc”, không phải là ảo ảnh hay là dùng thế thân biến ảo ra gì cả.

Toàn bộ đều là thật!

Da đầu Lâm Hiên không khỏi có chút tê tê. Hắn tự hỏi mình đã từng trải qua vô số trận đấu pháp, kiến thức rộng lớn, nhưng loại thần thông quỷ dị thế này thì trước kia ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói đến, chứ đừng nói là tận mắt nhìn thấy.

Rõ ràng có ngàn vạn hóa thân!

Nguyên một đám người đứng xem cũng rất sợ hãi, quay mặt nhìn nhau.

“Đại sư, trước kia người đã từng thấy thần thông này của Thiên Tuyệt Lão Quái chưa?” Tu sĩ tên Lô Vân quay đầu lại hỏi.

“Chưa từng.”

Lão hòa thượng lắc đầu. Trong tất cả những người đứng ở đây thì chỉ có lão là cùng thời với Thiên Tuyệt Lão Quái, vài vạn năm trước còn từng liên thủ xông vào bí cảnh.

Tuy nhiên khi đó dù Thiên Tuyệt Lão Quái đã hết sức lợi hại, nhưng không thể so với bây giờ được. Nhất là thần thông quỷ dị này, năm đó Thiên Tuyệt khẳng định là chưa từng thi triển qua.

“ ‘Ngàn vạn hóa thân’ cùng với thần thông chí cao vô thượng của Phật Tông có vài phần tương tự. Tuy nhiên công pháp Thiên Tuyệt tu luyện lại là Nho môn, hẳn là chỉ có vài phần giống nhau mà thôi.”

“Thật không?”

Lô Vân thở dài, thần thông này quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Thiên Tuyệt đã có trên vạn năm tu luyện ở tông môn, chỉ sợ thực lực của lão còn mạnh hơn một chút so với truyền thuyết. Lâm tiểu tử nhờ cơ duyên xảo hợp vừa mới chiếm được một chút thượng phong, nhưng lần này chỉ e là thảm rồi.

Trên mặt Long thiếu niên tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn. Đừng nói hắn không thể dùng bất cứ biện pháp gì trợ giúp Lâm Hiên, ngay cả khi hắn có thì chẳng nhẽ lại có hiệu quả hay sao?

Thực lực của mình kém xa hai người bọn họ, giờ khắc này ngoại trừ lo lắng suông thì căn bản cũng không thể làm được cái gì nữa cả.

Lâm Hiên cũng rất kinh sợ nhưng hắn cũng không bởi vậy mà ngẩn người ra. Tay áo hắn phất một cái, ngón tay điểm ra phía trước. Một tiếng thanh minh nổi lên, Cửu Cung Tu Du Kiếm cũng hóa thành ngàn vạn thanh tiểu kiếm, sau đó lao vút về phía đối phương.

Đối phương có thần thông quỷ dị thì sao, chẳng lẽ có thể sánh bằng sự huyền diệu của Mặc Nguyệt Thiên Vu bí quyết? Hóa thân ra nhiều hơn nữa thì cũng tính là gì, số lượng Cửu Cung Tu Du Kiếm còn đông hơn nhiều.

Không có bí thuật nào là hoàn hảo cả, đối phương nhỏ đi nhiều như thế thì hẳn là thực lực của từng hóa thân cũng yếu hơn rất nhiều.

Kiếm khí như cầu vồng lao tới, nhưng giữa không trung lại vang lên tiếng cười lạnh, rồi hàng trăm nghìn tên Thiên Tuyệt Lão Quái cùng động thủ, tất cả đều thực hiện động tác giống nhau, đều là vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật bên hông. Sau đó chỉ thấy vô số bút Phán Quan bay ra.

Mỗi cái chỉ dài không quá một tấc, nhưng bằng một tốc độ kinh người rất nhanh đã biến lớn. Thoáng cái hàng trăm ngàn cây bút Phán Quan kia đã dài hơn một xích, lập tức bay lên nghênh đón Cửu Cung Tu Du Kiếm.

Âm thanh va đập “đinh đinh đang đang” truyền vào lỗ tai. Bảo vật bút Phán Quan này hoàn toàn khác so với những thanh trường mâu do phù văn biến hóa ra lúc trước, tất cả đều là bảo vật hàng thật giá thật, độ cứng rắn của chúng không phải chuyện đùa. Tuy Cửu Cung Tu Du Kiếm chiếm được chút thượng phong nhưng rõ ràng trong thời gian ngắn cũng không làm gì được.

Sắc mặt Lâm Hiên âm trầm dần.

Đối phương thấy một kích không hiệu quả cũng sẽ không ngồi yên đợi Lâm Hiên đánh tiếp. Đột nhiên những tiểu quái vật kia phồng mang trợn má phun ra từng cột sáng to bằng cánh tay trẻ con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.