Bách Luyện Thành Tiên

Chương 476: Q.5 - Chương 476: Chân ma khí




Thiên châu, Ma Vực Sơn mạch.

Điền Tiểu Kiếm nhìn đôi bàn tay, trên mặt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng. Không ngờ hắn thật sự tiến giai Ly Hợp. Sau một hồi đắc ý, hắn quay sang chỉ thấy sắc mặt Phong Lương tái nhợt. Ma khí quanh thân cũng nhạt đi rất nhiều, hiển nhiên lão gia hỏa này dốc hết toàn lực nên trả giá không nhỏ.

"Đa tạ sư tôn."

Điền Tiểu Kiếm lộ vẻ cảm kích nhưng trong lòng vô cùng nghi hoặc. Đã ở cùng Phong Lương hơn trăm năm sao không rõ, nếu lão quái vật này có lòng tốt như vậy đánh chết hắn cũng không tin.

Đúng lúc này thanh âm cổ quái của Phong Lương truyền vào tai: "Ha ha, không cần cảm tạ. Ta chờ suốt chín trăm năm, rốt cục cũng đến ngày này."

Lời còn chưa dứt hắn tay giơ lên, ma khí đầy trời hóa thành những sợi xiềng xích đen kịt bắn tới đem Điền Tiểu Kiếm trói lại.

"Ngươi"

Dị biến nổi lên khiến Điền Tiểu Kiếm thất sắc. Không trách được hắn khinh tâm chủ quan, lão quái vật vừa cạn lực giúp hắn mà trong chốc lại trở mặt như lật sách.

"Ngươi…Ngươi muốn làm gì?"

Điền Tiểu Kiếm vận toàn thân pháp lực nhưng Phong Lương lại khanh khách cười rộ lên: "Ái đồ, ngươi cũng không cần phí sức. Khổn Tiên Tỏa thì chỉ có Vọng Đình Lâu may ra mới thoát được. Hạng như ngươi thì đừng mơ"

"Vì sao ngươi đối phó ta, chẳng lẽ ngươi không muốn thoát khỏi nơi này?"

"Hắc hắc, dĩ nhiên muốn. Bất quá ngươi cho rằng, chỉ bằng ngươi có thể xông Tu La Môn sao? Khi trước ta nói như vậy chỉ là gạt ngươi." Thanh âm Phong Lương trở nên sang sảng.

"Vậy hơn trăm năm qua, ngươi lại hao hết tâm lực giúp ta tiến giai là vì cái gì?" Điền Tiểu Kiếm ngoài miệng nói loạn, bất quá là để kéo dài thời gian âm thầm đồ kế thoát thân.

"Giúp ngươi tu hành? Hừ, ngươi nghĩ bản tôn thực tốt vậy sao. Ta làm thế là vì rèn luyện thân thể mới của chính ta. Hắc hắc" Phong Lương đã nhìn ra ý định của đối phương nhưng không chút hoang mang cười đắc ý.

"Rèn luyện thân thể của mình, không lẽ ngươi định đem nguyên anh xuất khiếu, đoạt xá để thoát khỏi trận pháp kia?" Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm rốt cục tái nhợt đi.

"Không sai, bản tôn tu hành ma công đặc thù nên Nguyên Anh vô cùng vững chắc. Cái ta cần là một thân thể tu ma giả Ly Hợp." Thanh âm Phong Lương êm tai như tiếng gọi của sứ giả U minh địa ngục. Hắn tự tin Điền Tiểu Kiếm tuyệt không thoát lòng bàn tay.

Lúc này sắc mặt Điền Tiểu Kiếm vô cùng khó coi, hắn tự phụ thông minh tuyệt đỉnh nhưng vẫn đấu không lại lão quái vật sống cả hơn ngàn năm này.

Nhưng hối hận cũng đã muộn. Điền Tiểu Kiếm gầm to thi triển đủ loại bí thuật, đáng tiếc không thể thoát khốn.

"Khách khách..." Tiếng cười Phong Lương càng đắc ý. Bùm một tiếng, lão ma tự bạo thân thể trong ma khí vô tận.

Ánh vào mắt là một Nguyên Anh cao gần tấc nhìn không ra là nam hay là nữ. Dung mạo tương tự Phong Lương.

Vù một tiếng Nguyên Anh hóa thành một đạo hắc khí, từ thiên linh cái chui vào thân thể Điền Tiểu Kiếm.

"A..."

Trong miệng Điền Tiểu Kiếm phát ra tiếng kêu cực kỳ thê lương thảm thiết. Ngũ quan hắn vặn vẹo thống khổ, vượt xa ma khí quán thể vừa rồi.

Hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, thậm chí dùng đầu đụng bốn phía vách núi ầm ầm.

Nếu không phải hộ thể linh quang tự mở ra, dù là Ly Hợp kỳ tu tiên giả cũng bầm dập mặt mũi.

Lúc này trong đan điền khí hải, Nguyên Anh đang liều mạng tranh đấu. Dù địch nhân cường đại vô cùng nhưng Điền Tiểu Kiếm sao cam tâm ngồi chờ chết.

Phong Lương cũng tràn đầy kinh ngạc. Nguyên Anh Ly Hợp hậu kỳ tu tiên giả mà lại để Sơ Kỳ chống cự lâu như vậy.

Việc này thật là kỳ quái!

Tuy thế, tiểu tử này ương ngạnh thế nào cũng không được tránh bị hắn thôn phệ.

Đảo mắt mười canh giờ trôi qua. Điền Tiểu Kiếm đã dụng hết tài năng nhưng pháp lực tiêu hao hết. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh đầy vẻ không cam lòng nhưng không nhúc nhích nổi một đầu ngón tay.

"Hắc hắc, tiểu tử biết rõ kết quả này, sao còn khổ sở chống lại ..."

Trên mặt Phong Lương tràn đầy đắc ý, âm hiểm cười vọt tới. Nhưng vừa được nửa đường thì đột nhiên sự cảnh giác nổi lên.

Lúc này Nguyên Anh Điền Tiểu Kiếm đã lâm vào hôn mê nhưng trên người tỏa ra một lượng ma khí mỏng cực kỳ tinh thuần.

Ma khi hóa thành một con ma xà bay tới Phong Lương.

"Chút tài mọn." Phong Lương không thèm để ý nhưng rất nhanh phát hiện đã sai lầm.

"Đây là…" Phong Lương đột nhiên trừng lớn mắt, trên mặt ẩn hiện tia hoảng sợ.

Ma khí nhìn qua có chút quen thuộc từng nghe nói qua ở đâu.

"Đúng rồi..." Như nhớ ra cái gì, trên mặt Phong Lương lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi. Ma xà đã phá vỡ chiêu số của hắn, vù một cái thoáng quấn hắn lại.

"Ha ha." tiếng cười âm trầm truyền vào tai, Nguyên Anh Điền Tiểu Kiếm ào ào bay tới nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt cực kỳ cổ quái. Sau đó nó lập lòe một chút, hóa thành một cái mồm rộng đầy răng nhọn đem Phong Lương nuốt vào.

Nguyên là muốn đoạt xá, không ngờ cuối cùng lại trở thành con mồi. Đáng thương cho một Ly hợp hậu kỳ tu tiên giả đệ nhất nhân giới! Đến chết cũng nghĩ không thông, trong nguyên anh đối phương tại sao lại ẩn chứa chân ma chi khí!

***

Cùng lúc đó tại Khê Dược Giản U Châu, nơi cổ thành trong lòng đất.

Xem ra phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi!

Lâm Hiên vẫn còn nhiều vướng bận nên không thể đuổi theo Tần Nghiên được.

Cẩn trọng đem Định Tinh Bàn thu vào, hắn lại lấy ra một cái ngọc giản đem họa văn ký hiệu nghịch giới pháp trận khắc vào trong đó, không chừng sau này sẽ có lúc cần. Quay sang thì phát hiện tiểu Đào lại biến mất.

Chẳng biết sao phần lớn thời gian tiểu nha đầu nọ đều lâm vào ngủ say. Nhưng cũng tốt, bên tai hắn khỏi phải nghe những tiếng mai mỉa.

Lâm Hiên tiếp tục tìm tòi trong cổ tích nhưng không phát hiện manh mối. Thở dài hắn đường cũ trở về.

Sau đó Lâm Hiên tiếp tục bay tới Ung châu trở lại Phiêu Vân Cốc xem có manh mối về Lam sắc tinh hải. Đáng tiếc cũng vô dụng, hắn lại nhằm hướng Bích Vân sơn mà bay đi.

***

Thời gian như nước. Thoáng chớp mắt Lâm Hiên tới U Châu đã qua ba năm.

Sáng nay khắp nơi trên Bích Vân sơn tiên cầm bay múa. Quần tu tề tụ, bọn họ chuẩn bị ra đi.

Đối với Tu Tiên giới U Châu, hôm nay là ngày là trọng đại. Bái Hiên Các chuyển đến Vân Châu. Ở U Châu sẽ giao lại do Thiên Tuyền môn quản lý.

Tại Tống Tiên Các.

Lâm Hiên đang đứng đối diện một thiếu phụ mỹ miều: "Hôm nay từ biệt không biết bao giờ gặp lại. Sự tình nơi này hết thảy giao cho ngươi thì ta rất yên tâm. Bất quá tiên đạo hiểm ác, Tần sư điệt cũng nên cẩn trọng."

"Đa tạ sư thúc, Nhân nhi hiểu, người an tâm. Bái Hiên Các tuy dời đi nhưng bổn môn đối với sư thúc vẫn một lòng sùng kính. Sau này người có gì phân phó, Thiên Tuyền môn dù lên núi đao xuống vạc dầu tuyệt không từ chối."

Từ Nhân uyển chuyển bái lễ, trên mặt tràn đầy thành khẩn, so với ba năm trước không chỉ dung mạo nàng thanh lệ thoát tục trước mà khí độ càng ổn trọng.

Trải qua một phen gian nan, rốt cục nàng đã Kết Anh thành công. Nếu không phải ba năm nay sư thúc luôn chỉ điểm, còn ban thưởng vô số linh đan diệu dược thì tiến giai Nguyên Anh kỳ chỉ là hoa trăng gương, vầng trăng nơi đáy nước mà thôi.

Thọ nguyên bạo tăng thêm năm trăm năm, có thể nói là Từ Nhân cảm kích đến cực điểm với Lâm Hiên.

Nàng trở thành tu sĩ Nguyên Anh, Lâm Hiên vô cùng mừng rỡ, phân phó Tâm nhi thu thập tinh thạch bảo vật, đem nhân mã Bái Hiên Các dời tới Vân Châu.

Sau một phen dặn dò tỉ mỉ. Đám tu tiên giả có người đi người ở nhưng khác phàm nhân, không đến mức lưu luyến không rời.

Sư đồ Nguyệt nhi thì không nỡ rời nhau. Bất quá Trịnh Tuyền vốn là hiếu nữ, phụ thân đã mất, nàng không nỡ để mẫu thân cô linh ở lại U Châu nên không trở lại Cửu Lăng Sơn.

Lâm Hiên khen ngợi cùng dặn dò vài câu, trước khi chia tay còn cho nàng không ít đan dược bảo vật.

Tuy không rõ Trịnh Tuyền có phải là truyền thừa của Diệu Thiên Quỷ đế hay không. Nhưng với tư chất vô cùng ưu dị, Lâm Hiên tin rằng sau này nàng nhất định kết anh thành công.

***

Một tuần trăng sau, quần tu Bái Hiên Các đã tới tổng đà Vân Châu.

Doanh nhi cùng Vân nhi sớm đã nhận được tin tức, dẫn đầu thủ hạ đi đón. Cửu biệt trùng trùng gặp mặt tự nhiên vô cùng vui mừng.

Lưu Tâm cùng Lục Doanh Nhi tình thân hơn tỷ muội, từ biệt trăm năm mới gặp lại cơ hồ lệ rơi đầy mặt ngọc.

Đều là người một nhà, nghi thức nghênh đón long trọng nhưng ngắn gọn sau đó chư đệ tử xuống. Lâm Hiên cùng Nguyệt nhi và tam nữ tới đại điện.

Chủ vị an vị, hiện Nguyệt nhi cũng là tu sĩ Ly Hợp. Tam nữ vô cùng cực kỳ cung kính với nàng bất quá tiểu nha đầu vẫn ngoan ngoãn, nhìn thiếu gia không chớp mắt.

Ba năm thời gian, dài không dài mà ngắn cũng không ngắn. Do liên minh cùng Thiên Nhai Hải Các nên Bái Hiên Các phát triển khá thuận lợi. Bổn môn mở rộng thương lộ, cùng các danh môn đại phái liên hệ như ngàn sợi vạn dòng. Doanh Nhi mưu tính sâu xa, hiểu được tất cả trứng gà không nên đặt trong một giỏ. Về sau không có Thiên Nhai Hải Các duy trì cũng có thể tồn tại nơi U Châu.

"Không tồi, Doanh nhi. Ta đúng là xem thường ngươi. Về phương diện mưu tính sâu xa thì ta còn thua xa không kịp ngươi"

"Thiếu gia, người quá lời. Tiểu tỳ làm vậy lớn mật còn chưa hỏi ý người, nếu có gì không đúng xin thiếu gia xử phạt." Lục Doanh Nhi cung kính mở miệng.

"Xử phạt, xử phạt ngươi cái gì. Trứng gà không đặt trong một giỏ. Ý định này ta rất hài lòng. Doanh nhi, ta cần hỏi thêm một chút."

"Thiếu gia mời nói, tiểu tỳ cẩn cẩn lắng nghe."

"Phát triển quan hệ với các môn phái khác đương nhiên rất tốt nhưng chớ quên. Thiên Nhai Hải Các mới là đại thụ để bổn môn dựa vào kinh doanh. Nếu thương lộ khoáng đạt, giao dịch cùng phường thị Khôi Kim Đảo sẽ có lợi nhuận rất lớn. Về chuyện này đã tiến hành tới đâu?" Lâm Hiên thưởng một ngụm trà, thản nhiên mở miệng.

"Thiếu gia yên tâm. Vấn đề giao dịch với hải ngoại tu sĩ đã làm thỏa đáng sơ bộ. Số dư tinh thạch hàng năm đều trên trăm vạn, chỉ là nhân thủ không đủ." Lục Doanh Nhi vuốt tóc, hé mở đôi môi anh đào: "Bất quá hiện tại có Tâm nhi muội muội giúp đỡ, vấn đề này đã giải quyết."

"Ừm, nhưng đệ tử U Châu vừa tới chưa quen tình cảnh nơi đây. Còn cần thời gian để quen thuộc." Lâm Hiên chậm rãi nói.

"Tiểu tỳ hiểu rõ, hết thảy sẽ xử lý tốt" Lục Doanh Nhi dịu dàng mở miệng.

Lâm Hiên nhẹ gật đầu. Có thể đem Bái Hiên Các phát triển đến quy mô thế này. Còn nghi vấn năng lực của Doanh Nhi được sao?

"Đúng rồi, nữ tử lần trước ta mang về lần trước thế nào?" đột nhiên Lâm Hiên mở miệng.

"Thiếu gia nói Diệp Bình Nhi?" Thanh âm Vũ Vân Nhi truyền vào tai, nha đầu vốn trầm mặc nhưng lúc này nhịn không được mở miệng.

"Không sai, ta nói các ngươi khảo sát một phen, kết quả. . ."

"Được thiếu gia phân phó, sư điệt nào dám sơ suất. Ta đã lưu ý Diệp Bình Nhi. Ba năm nay nàng rất mực trung tâm, năng lực hành sự cũng coi là thượng phẩm."

Lâm Hiên gật đầu. "Ừm, Bái Hiên Các phát triển nhanh chóng, sự tình còn rất nhiều nhưng vẫn là ý cũ. Các ngươi nhớ tu hành cho tốt"

"Cẩn tuân thiếu gia dạy bảo, chúng tiểu tỳ sẽ cố gắng." Chúng nữ nhẹ nhàng khẽ thi lễ, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong. Lâm Hiên mặc dù có hứa hẹn nhưng kết Anh nào phải là chuyện nhỏ. Chỉ có thể cố gắng hết sức, thành bại tùy vào thiên mệnh thôi.

Cũng là tu tiên giả, Lâm Hiên sao lại không rõ tâm tư của chúng nữ, mỉm cười nói:

"Muốn Kết Anh phải cố gắng nỗ lực, có thêm linh dược của ta hỗ trợ, mười phần thì nắm chắc tới bảy tám."

Nếu kẻ khác nói lời này khẳng định chúng nữ cho là hắn hắn điên rồi. Tiên lộ gian nan, dù Vân Châu là nơi thánh địa của tu sĩ thì kiếm mười vạn tu tiên giả chưa hẳn có một lão quái Nguyên Anh kỳ.

Ngàn năm thọ nguyên há lại tùy tiện ban cho người, chỉ những ai có phúc duyên thâm thâm hậu mới được hưởng. Hàng trăm tu tiên giả Ngưng Đan đỉnh phong, chỉ có một hai người Kết Anh thành công.

Nhưng thiếu gia há phải tu tiên giả bình thường, từ Ngưng Đan đến Ly Hợp chỉ mất hai trăm năm.

Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả! Nhân vật như vậy có gì mà làm không được.

Chúng nữ hưng phấn lẫn cảm kích. Lâm Hiên lại khuyến khích vài câu rồi hóa thành một đạo kinh hồng rời đại điện.

Hoa nở là khi tuyết tan, lá rụng cho mầm mới nhú. Xuân đến khi thu đi. Đảo mắt một cái Lâm Hiên tu luyện thêm hai mươi năm.

Lúc này Lâm Hiên mới trải nghiêm tại sao cảnh giới Ly Hợp hầu như không thể tu luyện tại Nhân Giới.

Ngoài trừ việc linh khí nơi đây rất loãng thì còn một nguyên nhân khác. Tu sĩ Ly Hợp kỳ khi chiến đấu thường thao túng thiên địa nguyên khí để sử dụng. Cho dù có pha tạp thì uy lực chỉ yếu đi chút ít nhưng lúc đả tọa thì khắc, yêu cầu thổ nạp thiên địa nguyên khí phải cực kỳ tinh thuần.

Mà Nhân giới nào có địa phương có thể thỏa mãn linh khí tinh thuần? Tu sĩ Ly Hợp chỉ có thể tự động thủ, tận lực đem tạp chất trong linh khí bài trừ đi.

Phương pháp này tương tự như dùng Lam sắc Tinh hải tinh chế nhưng gian nan hơn rất nhiều, vì thế thời gian đả tọa thổ nạp cũng lâu hơn rất nhiều.

Với tu vị Nguyên Anh kỳ, Lâm Hiên chỉ cần nửa canh giờ là hành công xong một tiểu chu thiên, đại chu thiên tuần hoàn kinh mạch toàn thân nhiều nhất chỉ một canh giờ.

Nhưng hiện tại hoàn thành một tiểu chu thiên,Lâm Hiên mất tới gần nửa tuần trăng. Tình cảnh của Nguyệt Nhi cũng không sai biệt lắm. Lâm Hiên buồn bực vô cùng nên tính sang mượn linh dược hỗ trợ để tu luyện.

Thân là thái thượng trưởng lão Thiên Nhai Hải Các, đan phương Ly Hợp kỳ thì không khó tìm được. Có điều nguyên liệu đều là thiên tài địa bảo. Ở Nhân giới muốn gom đủ vô cùng khó khăn. Lâm Hiên đã điều động nhân thủ những vẫn không thu được bao nhiêu đan dược.

Hắn cũng từng nghĩ tới phế đan. Nhưng phế đan Ly Hợp kỳ làm gì có nhiều, có cũng chỉ như muối bỏ biển.

Thời gian Tu La Môn mở ra không còn xa. Lâm Hiên tính chuyển sang nghiên cứu Khu Trùng Thuật. Tuy phương pháp thúc dục Ngọc La Phong vẫn chưa thấy nhưng Lâm Hiên đã hiểu biết hơn về kỳ nghệ này.

Trước kia đối địch thì chỉ cần đánh ra một đạo pháp quyết, lệnh cho đám linh trùng đồng loạt xông lên là được. Nhưng hiển nhiên việc này không chỉ đơn giản như thế. Đến khi đấu pháp với Bách Trùng chân nhân, Lâm Hiên mới nhìn ra Khu Trùng Thuật thần diệu đến thế nào.

Đáng tiếc thời gian có hạn, Khu Trùng Thuật của hắn còn kém xa lão quái vật Bách Trùng nhưng tiến bộ rất rõ ràng. Nhất là Trùng Giáp Thuật thần diệu, có thể đem Linh trùng biến ảo ra các hình dạng như pháp bảo hộ giáp...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.