Không đúng, vừa rồi đối phương tấn công không hề sử dụng ma khí. Sắc mặt thiếu niên thần bí trở nên khó coi vô cùng, hai mắt gã nhắm lại, sau đó một giọng nói truyền vào tai Lâm Hiên: "Ngươi không phải Thánh tộc mà là Tu tiên giả đến từ Linh giới?"
"Đúng vậy."
Lâm Hiên bình tĩnh trả lời, hắn cũng không có ý định giấu diếm. Hôm nay hai người đã lâm vào cảnh ngươi chết ta sống, đến lúc này bản thân mình là Ma tộc hay là Tu tiên giả đã không còn quan trọng. Đã như vậy thì hắn cần gì phải che dấu nữa?
Vẻ mặt của thiếu niên hiện lên chút lo lắng, gã trầm mặc một lúc rồi nói một câu ngoài dự tính: "Không ngờ ngươi lại là gian tế đến từ Linh giới, nhưng không sao, dù thân phận ngươi có thế nào thì bản tôn cũng không để ý. Nếu ngươi không phải Thánh tộc thì chúng ta có thể nói chuyện được rồi."
"Ta đã không phải Thánh tộc còn có thể nói chuyện sao? Các hạ nói ra lời này là có ý gì? Chẳng lẽ lại muốn lừa gạt Lâm mỗ?" Lâm Hiên bất động thanh sắc mở miệng, hắn cũng không phải dễ dàng bị lừa như vậy.
Thiếu niên thần bí nghe xong, trên gương mặt chợt hiện lên vẻ tàn khốc, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà gã lại áp chế sự tức giận xuống rồi gằn giọng nói: "Tiểu tử, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Không sai, thực lực của ngươi mạnh hơn rất nhiều so với Thánh tộc cùng giai, nhưng chỉ cần bản tôn nguyện ý trả giá lớn một chút thì chẳng lẽ lại không làm gì được ngươi?"
"Được rồi, đạo hữu muốn nói chuyện gì?" Lâm Hiên im lặng trong chốc lát rồi lựa chọn "khuất phục", đương nhiên đây chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi, trong lòng hắn thật ra đã có chủ ý khác.
"Vừa rồi ngươi nói đã nhìn thấy Tam Nhãn Thánh Tổ, có phải hắn đã trốn thoát rồi không?"
"Ta tưởng đạo hữu đã biết rõ vấn đề này. Lâm mỗ đích xác có thể trả lời, nhưng nếu chỉ là ngươi hỏi ta đáp thì chẳng phải là Lâm mỗ đã chịu thiệt rồi sao."
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Thiếu niên kia có chút không kiên nhẫn hỏi.
"Rất đơn giản. Hiện giờ trong lòng tại hạ đang có rất nhiều nghi hoặc, liệu các hạ có thể giải đáp cho ta một chút chứ?" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Hừ. Ngươi không những không muốn chịu thiệt mà lá gan cũng thật không nhỏ. Thôi được, bản tôn có thể giải đáp cho ngươi.” Không ngờ đối phương lại đồng ý vô cùng dứt khoát.
"Tốt. Nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ thống nhất là mỗi người hỏi một câu, các hạ có ý kiến gì khác không?"
"Không cần dông dài nữa. Ta hỏi trước, ngươi trông thấy Tam Nhãn ở nơi nào? Tình hình của hắn bây giờ ra sao, thực sự hắn đã thoát khỏi giam cầm ư?"
Thanh âm của thiếu niên kia truyền vào lỗ tai, giọng nói dồn dập tựa hồ rất quan tâm đến vấn đề này. Đến giờ thì Lâm Hiên đã có thể khẳng định hắn có mối quan hệ nào đó với Tam Nhãn.
"Cuối cùng ngươi muốn hỏi gì? Đây chính là hai câu đấy" Thanh âm Lâm Hiên lạnh nhạt truyền tới.
"Ngươi..." Thiếu niên kia giận dữ tím mặt, ma khí toàn thân đã xuất hiện, mặc dù không động thủ nhưng uy áp đang đè lên Lâm Hiên bỗng nhiên bạo tăng lên gấp đôi: "Tiểu gia hỏa, ngươi không muốn uống rượu mời lại thích uống rượu phạt. Tốt nhất đừng làm bản tôn làm tức giận, nếu không..."
"Các hạ không cần uy hiếp ta, Lâm mỗ có thể tiến giai đến Phân Thần kỳ đương nhiên không phải dễ dàng bị người khác dọa cho sợ hãi như vậy đâu. Ngươi vừa mới hỏi hai câu một lúc, chẳng lẽ định ước vừa rồi là đánh rắm sao?" Trên mặt Lâm Hiên không tỏ vẻ sợ hãi chút nào, dường như hắn xem thường sự tức giận của đối phương.
Thiếu niên thần bí nghe xong không khỏi giận dữ, hai bên lông mày nhăn lại, nhưng không biết tại sao hắn lại lần nữa đè nén cơn tức giận: "Được rồi, bây giờ Tam Nhãn Thánh Tổ đang ở đâu?"
"Ta không biết."
Lời nói Lâm Hiên còn chưa dứt thì ma khí trên người thiếu niên thần đã điên cuồng tuôn ra, dường như sự nhẫn nhịn của hắn đã tới cực hạn. Cũng may Lâm Hiên đã nghĩ tới tình huống này nên lập tức nói tiếp: "Bây giờ Tam Nhãn Thánh Tổ đang ở chỗ nào thì Lâm mỗ thật sự không biết, cũng không phải là ta có ý lừa dối các hạ. Năm đó quả thực ta đã gặp hắn ở Cô Hồn Sa Mạc."
"Cô Hồn Sa Mạc?" Vừa nghe Lâm Hiên nói như vậy, cơn tức giận của thiếu niên kia cuối cùng cũng biến mất. Nếu hắn trả lời chậm thêm một chút thì khẳng định đối phương sẽ lập tức động thủ.
"Đúng vậy. Bây giờ đến lượt ta ra câu hỏi, nơi đây chẳng phải là do Tam Nhãn sai thủ hạ chôn dấu bảo vật để phòng ngừa mọi chuyện sao? Chẳng lẽ tin tức này là giả?"
"Tin tức này là thật. Nơi này đúng là bảo tàng của Tam Nhãn."Thiếu niên thần bí chần chờ một lúc rồi giọng nói có chút cổ quái truyền vào lỗ tai.
"A?" Lâm Hiên lấy tay chống cằm, vẻ mặt chần chừ mở miệng: "Các hạ có thể hỏi ta một câu khác rồi."
"Thật sự là Tam Nhãn đã trốn thoát? Mà trốn thoát đã bao lâu rồi?" Giọng nói thiếu niên kia vội vàng truyền tới.
Lông mày Lâm Hiên khi nghe xong chợt cau lại, hắn còn chưa kịp chỉ trích đối phương phá vỡ định ước thì đã nghe thiếu niên kia nói : "Mỗi người hỏi một câu đúng là vô cùng phiền toái. Bây giờ ta sửa lại định ước, ngươi trả lời ta thì lần sau bản tôn cũng sẽ trả lời cho ngươi hai câu hỏi.”
"Được rồi!"
Nếu hắn đã nói trước như vậy thì Lâm Hiên cũng không phản đối, nếu làm đối phương tức giận thì đối với hắn cũng chẳng có lợi gì: "Không sai, Tam Nhãn Thánh Tổ đã trốn thoát hơn trăm năm trước."
"Hơn trăm năm, không thể thế được. Nếu như vậy thì tại sao đối phương còn chưa tới nơi này?" Thiếu niên nghe xong, trên mặt không hiện ra cảm xúc lầm bầm nói.
"Hiện tại đến lượt Lâm mỗ hỏi rồi, nếu nơi đây là bảo tàng thì bảo vật ở nơi nào? Các hạ là ai? Có quan hệ gì với Tam Nhãn Thánh Tổ?"
"Hừ. Tục ngữ nói họa từ miệng mà ra, đôi khi bản thân biết được quá nhiều chưa chắc đã là việc tốt, ngươi vẫn còn muốn hỏi câu này sao?" Ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên kia như muốn xuyên thẳng vào trong nội tâm của Lâm Hiên.
"Tất nhiên là Lâm mỗ hiểu được nếu biết quá nhiều thì đôi khi sẽ đưa tới tai hoạ cho bản thân, nhưng nếu làm người không biết gì thì lại càng khó chịu. Rốt cục nơi đây có bí mật gì các hạ cứ nói, cho dù biết như vậy sẽ dẫn tới tai họa nhưng Lâm mỗ vẫn muốn biết." Vẻ mặt Lâm Hiên hiện rõ vẻ cổ quái đáp, không ai có thể nhìn ra được nội tâm hắn đang suy nghĩ điều gì.
"Được rồi, nếu ngươi muốn thì bản tôn cũng sẽ nói cho ngươi biết.”
Thiếu niên nhìn về phía Lâm Hiên nở nụ cười mang theo vẻ thương hại, tựa hồ hắn tin rằng đối phương nghe xong bí mật này nhất định chết không có chỗ chôn.
Trong lòng Lâm Hiên thầm rùng mình, song gương mặt của hắn vẫn bình tĩnh như trước, dù có như thế nào thì bản thân cũng không được phép tỏ ra yếu thế. Hơn nữa hắn cũng cảm thấy rất tò mò, nếu tàng bảo đồ là sự thật thì biến cố quỷ dị này từ đâu mà ra?
"Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ. Bản tôn chính là bảo vật che dấu của Tam Nhãn Thánh Tổ."
"Cái gì, ngươi chính là bảo vật?"
Lâm Hiên cũng tự nhận mình có kiến thức rộng lớn, nhưng câu trả lời này quả thực làm cho hắn hoảng sợ đến ngây người, trong lúc nhất thời hắn cho rằng mình đã nghe lầm.
"Đúng vậy. Ta chính là bảo vật bên trong bảo tàng, ngươi nghĩ rằng bản tôn đang lừa ngươi sao?" Giọng nói của thiếu niên kia trở nên khó chịu.
Lúc này Lâm Hiên đã nghe thấy rõ ràng cho nên không khỏi nghiêng đầu đánh giá, tên thiếu niên thần này bí tự nhận mình chính là bảo vật, nhưng… Hắn rõ ràng là một cổ ma hàng thật giá thật, chắc chắn không thể nào là khôi lỗi, làm sao có thể nói hắn là bảo vật được?
"Hừ. Nếu ngươi đã biết thì ta có nói ra toàn bộ sự việc cũng không làm sao cả." Tên thiếu niên thần bí như nhìn ra trong lòng Lâm Hiên đang khó hiểu, đột nhiên "hảo tâm" giải thích.
Lâm Hiên có chút kinh ngạc, mơ hồ cảm giác như có điểm gì đó không ổn, nhưng rất nhanh hắn đã bị câu chuyện từ miệng đối phương làm cho hấp dẫn.
"Nếu ngươi đã biết rõ nơi này có giấu bảo vật, hơn nữa lại đã từng thấy qua Tam Nhãn Thánh Tổ thì chắc hẳn cũng hiểu rõ được bảo vật chon giấu nơi này từ đâu tới.”
"Đúng. Lâm mỗ đã nghe được một ít tin tức, năm đó Tam Nhãn Thánh Tổ đắc tội với anh trai của hắn là Ma tộc Đại thống lĩnh, trong lúc tình thế nguy cấp liền cho một tên phụ tá đắc lực đem bảo vật đi giấu tại đây." Lâm Hiên nhẹ nhàng gật đầu rồi bình tĩnh trả lời.
"Không sai. Vậy ngươi có thể hiểu được bảo vật nơi đây là gì không?"
"Đạo hữu nói lời thừa, nếu như ta biết rõ thì còn hỏi ngươi làm cái gì?" Lâm Hiên có chút tức giận quát lại.
"Nhớ lại năm đó, Tam Nhãn Thánh Tổ đắc tội với Đại thống lĩnh, cũng may bọn họ là em ruột nên cũng không lo lắng đến tính mạng. Tuy tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, nhất định hắn sẽ bị phong ấn. Trong lòng Tam Nhãn hiểu rõ điều này nên đã phòng ngừa chu đáo."
"Phòng ngừa chu đáo sao?"
"Đúng vậy. Tam Nhãn nghĩ rằng cho dù hồn phách của hắn bị phong ấn bao lâu đi nữa thì cũng không sao cả, nhưng thân thể chắc chắn sẽ bị phá hủy, bởi vì pháp lực của hắn đã bị chế trụ nên thân thể sẽ nhanh chóng già yếu đi. Vì vậy hắn đã kiếm một thân thể mới để chuẩn bị cho việc đoạt xá sau này, dù gì Tam Nhãn cũng là một trong chín vị Chân Ma Thuỷ tổ, thần thông tu luyện nào phải tầm thường, nếu như tùy tiện đoạt xá một thân thể mới thì mặc dù không đến mức vô dụng, nhưng nếu hắn muốn khôi phục thực lực trong quá khứ quả thực là nằm mơ giữa ban ngày."
"Ngươi nói như vậy chẳng lẽ ngươi chính là thân thể mà Tam Nhãn Thánh Tổ chuẩn bị trước sao?" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ khiếp sợ, ấp úng mở miệng.
"Không sai." Thiếu niên kia thở dài một hơi nói.
"Vậy tại sao ngươi có thể xuất hiện linh trí?" Cũng khó trách Lâm Hiên hiếu kỳ như thế, nếu như đoạt xá thân thể thì linh trí cần phải sớm xóa bỏ đi, điểm này đương nhiên hắn cũng biết.
"Hừ, cái này có gì mà kỳ lạ." Trên mặt Thiếu niên kia hiện lên nét dữ tợn: "Ban đầu ta cũng không có linh trí, tuy nhiên đối phương đã tương kế tựu kế giấu ta tại Băng Viêm Cốc. Hoàn cảnh ở đây vô cùng đặc biệt, hơn nữa ta lại điên cuồng hấp thu ma khí nơi đây trong trăm vạn năm qua nên ta mới có thể từ một cái xác không hồn sinh ra linh trí."
"Thì ra là thế."
Tuy tất cả nghi vấn đều đã rõ ràng nhưng trên mặt Lâm Hiên không cảm thấy thoải mái chút nào, thậm chí có thể nói là càng thêm nghiêm trọng. Sự tình lúc này thật đúng là đen đủi, thân thể này đối với Tam Nhãn Thánh Tổ mà nói thì đúng là bảo vật, nhưng đối với người khác thì lại không có lấy nửa phần công dụng. Hơn nữa trải qua thương hải tang điền, khối thân thể này đã sinh ra linh trí, có thể nói lúc này nó chính là một mối uy hiếp cực lớn đối với Lâm Hiên.
Nếu biết như vậy đã không tới đây rồi, nhưng tu tiên giới lại không có nơi nào bán thuốc hối hận.
Hắn nhìn chằm chằm vào đại địch phía trước, sau đó một giọng nói chậm rãi truyền vào lỗ tai “bảo vật” kia: "Ban đầu chúng ta đã thống nhất là mỗi người hỏi một câu, các hạ không cần phải nói tất cả những điều đó cho ta biết. Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?"