Bách Luyện Thành Tiên

Chương 527: Q.6 - Chương 527: Chủ động đi dụ địch




Trên mặt quần tu đều hiện sắc thái cổ quái nửa mừng nửa lo!

Kế sách của An trưởng lão quả thật có thể hóa giải nguy cơ trước mắt. Nhưng người nhận nhiệm vụ này, đừng nói Nguyên Anh kỳ tu tiên giả mà cho dù lão tổ Ly hợp Kỳ cũng chưa chắc đào thoát khỏi đám yêu cầm hung mãnh kia.

Lúc này đám tu sĩ Nguyên Anh Kỳ câm như hến còn Ngưng đan Kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ thì thầm vui mừng. Với tu vị rất thấp của bọn họ đương nhiên không phải đi chấp hành nhiệm vụ trọng yếu này.

Đám người đang còn thầm tính toán thì đột nhiên một thanh âm truyền vào trong tai: "An trưởng lão nói rất có lý, nếu đại tiểu thư tin tưởng thì nhiệm vụ dụ đám Yêu cầm rời đi cứ giao cho Lâm mỗ."

"Cái gì? "

Chúng tu sĩ nghe mà ngơ ngẩn, cả đám quay đầu dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng chủ động xin đi dụ địch.

Ai cũng hiểu nhiệm vụ này nguy hiểm vô cùng, rơi vào miệng đám Ngân Ngư Điểu thì ngay cả thần hồn còn không thể đào thoát.

Thật không ngờ có người chủ động xin đi! Đầu của tiểu tử này chỉ để cho lừa đá hay là chỉ số thông minh có vấn đề?

"Lâm huynh ngươi..."

Lão giả họ Thái đại kinh thất sắc, tựa hồ muốn khuyên giải vài câu.

Nhưng lời còn chưa dứt thì một thanh âm già nua bên cạnh truyền vào tai: "Lâm trưởng lão dũng khí trung tâm khiến tại hạ khâm phục. Đại tiểu thư, mong người đáp ứng ý tốt của Lâm huynh, nếu không thì không thể thần phục lòng người."

"Không sai, một khi Lâm trưởng lão đã chủ động yêu cầu thì khẳng định mười phần nắm chắc. Đại tiểu thư nhất định sẽ đáp ứng. Chúng huynh đệ nói xem có đúng không?" Một đại hán gấp gáp mở miệng.

"Không sai, không sai, khẳng định Lâm huynh đệ là lựa chọn tốt nhất."

Tiếng đồng ý phụ họa theo đuôi của những lão quái khác liên tiếp vang lên.

"Các ngươi..."

Trên mặt lão giả họ Thái lộ vẻ bất mãn. Lão với Lâm Hiên đều là tán tu, thấy trước kết cục bi thảm của hắn thì tránh không được có cảm giác thố tử hồ bi (1).

"Đại ca, ngươi thật muốn đi sao?" Hồng Diệp tiên tử lẳng lặng truyền âm cho Lâm Hiên.

"Muội yên tâm, ta tự biết rõ. Ngoài ta thì không ai có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này." Lâm Hiên bất động thanh sắc, lẳng lặng truyền âm đáp lời.

"Nhưng..." Thanh âm của Hồng Diệp vẫn tràn đầy vẻ không yên: "Đại ca, ngươi là tu tiên giả phi thăng nên còn chưa rõ sự đáng sợ của loại Yêu cầm này. Vạn nhất có bất trắc thì Hồng Diệp trăm lần chết chưa hết tội. Chỉ e kế hoạch lần này lại lộng xảo thành chuyên"

Lâm Hiên nghe vậy thì trấn an nàng: "Nha đầu ngốc, ta nói là không sao. Đối với độn thuật ta có vài phần tâm đắc. Bằng đám Ngân Ngư Điểu này mà muốn đuổi theo ta chỉ là mơ mộng hão huyền. Muội cứ yên tâm chạy đi, lúc sau tự nhiên ta sẽ đuổi theo"

Đến đây thì Hồng Diệp không còn lời khuyên nữa. Huống chi đám tu sĩ phía dưới đang nóng lòng. Tự dưng xuất hiện kẻ chết thay, bọn họ còn không mau nghĩ cách tiễn hắn đi sao!

Hồng Diệp tiên tử lấy tay vuốt trán trầm ngâm sau đó mở miệng: "Lâm trưởng lão thật có dũng khí. Chẳng qua An thúc đã nói, muốn chấp hành nhiệm vụ này cần độn tốc phải hơn người vài phần..."

"Đại tiểu thư yên tâm, thuộc hạ vốn am hiểu phong hỏa độn thuật hai thuộc tính, luận tốc độ phi hành còn trên đạo hữu Nguyên Anh hậu kỳ một chút." Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.

"Được rồi, một khi Lâm trưởng lão đã tin tưởng mười phần như vậy, nhiệm vụ nguy hiểm này giao cho ngươi. Bản cung sẽ ở phía trước chờ hội hợp cùng ngươi. Yên tâm, Hồng Diệp thưởng phạt phân minh, ngươi lập hạ kỳ công. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, bản cung sẽ kết nghĩa kim lan cùng ngươi!"

Lâm Hiên nghe xong thì dở khóc dở cười, không ngờ nha đầu này lại có chủ ý công khai mối quan hệ của hai người như thế.

Những tu tiên giả khác nghe xong, trên mặt thoáng lộ vẻ ghen tị nhưng tức thời trở nên thương hại.

Chỉ là một tu tiên giả nguyên anh sơ kỳ, còn có thể thoát khỏi thú triều Ngân Ngư Điểu mà trở về hưởng công sao?

Chỉ mong hắn am hiểu độn tốc theo như lời nói. Chạy xa một chút khiến bọn họ có thể biến nguy thành an.

Lúc này thân hình Lâm Hiên chợt lóe tới bên người Hồng Diệp tiên tử, An trưởng lão thấy thế thì đem bình ngọc xanh biếc giao cho hắn.

"Chư vị đạo hữu, chúng ta mau mở đường cho Lâm trưởng lão, cung chúc hắn mã đáo thành công."

Thanh âm ngưng trọng của An trưởng lão truyền vào tai, sau đó lão phất tay áo một cái. Một đôi Đoản mâu màu thanh đồng cỡ hơn thước bay vút ra, bên ngoài có vẻ rỉ sét loang lổ không xuất chúng. Có điều là bản mạng bảo vật của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đương nhiên là bất phàm.

Nguyên Anh kỳ trưởng lão khác cũng vội vàng xuất lực. Vô số các loại bảo vật xuất hiện, có người thì thi triển sở trường bí thuật đại uy lực. Mấy chục lão quái Nguyên Anh kỳ đồng loạt ra tay, thanh thế tự nhiên không nhỏ. Sau một thoáng ầm ầm vang động thì sóng triều màu bạc đã bị xuyên thủng một thông lộ đường kính hơn mười trượng.

Chẳng qua yêu cầm bốn phía không ngừng dũng mãnh đánh vào vòng bảo hộ, áp lực trên chiến thuyền càng lúc càng lớn.

"Đi mau!"

An trưởng lão quát một tiếng, Lâm Hiên thân hình vừa động đã hóa thành một đạo lam sắc kinh hồng bắn thẳng vào màn sóng triều màu bạc kia.

Nhìn vô số Yêu cầm ở khoảng gần như thế mới thấy bộ dáng càng thêm quái dị, chỉ là vô vàn tiếng kêu to sắc nhọn chồng chất lên nhau có thể khiến tu sĩ hóa điên.

Chẳng qua với Lâm Hiên không chút ảnh hưởng, hắn điều động pháp lực Nguyên Anh kỳ nhưng tốc độ độn quang mau lẹ vô cùng. Lóe lên mấy cái đã trong lỗ thủng màu bạc bay ra ngoài.

Sau đó vừa chuyển phương hướng thoát khỏi vòng vây của đám Ngân Ngư Điểu.

Tức thời một đám nhỏ yêu cầm chia ra đuổi theo hắn, còn đại bộ phận vẫn vây công các thượng cổ chiến thuyền.

Lâm Hiên nhanh như điện chớp bay về bên trái, duỗi tay mở nắp chiếc bình xanh biếc kia.

Tức thời một cỗ kỳ hương nồng đậm, nhẹ nhàng mà nhanh chóng lan tỏa theo gió...

Như đâm vào tổ ong vò vẽ, lại giống như một giọt nước lạnh bắn vào chảo dầu đang nóng bỏng. Thanh âm huyên náo truyền ra vang vọng cả trăm dặm, không ngờ làn sóng triều màu bạc đang điên cuồng vây công chiến thuyền lại không hề do dự buông tha mục tiêu, giống như bị kích thích nổi điên, ào ào như thác lũ chuyển hướng cuốn ập sang Lâm Hiên.

Phù!

Đám tu tiên giả trên chiến thuyền thấy thế không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm,

Lần này có thể toàn mạng thật sự là đã tích âm đức từ đời trước.

Còn như Lâm Hiên sống hay chết, đại đa số không thèm quan tâm.

Thậm chí một số lão quái Nguyên Anh kỳ còn ước gì Lâm Hiên táng thân nơi bụng yêu. Một khi hắn đào thoát trở về, đảo chủ sẽ tuân thủ hứa hẹn. Khi đó chẳng phải bọn họ phải chịu đựng một gã Nguyên Anh sơ kỳ oai tác phúc trên đầu sao?

Lúc này không cần đảo chủ phân phó, chiến thuyền đã dốc toàn lực bay vút về một hướng khác.

Chỉ có Hồng Diệp lặng yên quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện vẻ lo lắng.

***

Một đạo kinh hồng vạch phá một vùng trời xanh, vừa mới bay qua không lâu thì tiếng yêu cầm huyên náo truyền đến, sau đó một đạo ngân tuyến xuất hiện nơi chân trời.

Ban đầu chỉ một chút rồi ngày càng nhiều, như sóng dữ màu bạc che trời lấp bể, cuồn cuộn thổi quét mà đến.

Số lượng ngàn vạn Ngân Ngư Điểu kéo mấy ngàn dặm, liếc mắt nhìn như vô biên vô hạn.

Một đường truy đuổi theo bị đám yêu cầm thôn phệ không còn một bóng cây ngọn cỏ. Từng qua mấy đảo nhỏ nhưng không có bóng dáng nhân tộc, nơi đây chính là địa bàn của Yêu tộc hải thú.

Yêu Cầm này thiên sinh tàn bạo, bất kể nhân tộc hay là Yêu tộc, nếu gặp phải thì chúng nhất định không buông tha.

Khi truy qua một bờ cát trên một hoang đảo, không ngờ nơi đây có hàng vạn con Hải Quy đang phơi nắng. Đây cũng là Yêu tộc am hiểu Thủy hệ pháp thuật, thực lực cường đại hơn Ngân Ngư Điểu khá nhiều.

Tuy sự chênh lệch về số lượng thì không thể bù lại. Bất quá đám Yêu Quy tự nhiên không ngồi chờ chết.

Tức thời nơi hoang đảo diễn ra một phen đại chiến, yêu khí bốc lên tận trời.

Sau một chừng một khắc thì đám Hải Quy đã toàn diệt, Thú triều Ngân Ngư Điểu cũng tổn thất gần trăm vạn.

Nhưng số lượng còn lại vẫn vô biên vô hạn như trước, chen chúc đuổi theo Lâm Hiên.

Lúc này song phương cách thượng cổ chiến thuyền đã mấy vạn dặm. Lâm Hiên không sợ bại lộ hành tích. Cả người chợt lóe thanh quang, linh khí dạt dào cùng một cỗ khí thế hào hùng kinh người tỏa ra.

Tu vị Ly Hợp Kỳ được hiển lộ, linh áp tận trời khiến mặt biển nổi sóng triều cuồn cuộn không thôi. Đồng thời còn tạo ra vô số lốc xoáy cực lớn xuất hiện trong tầm mắt.

Nhưng làn sóng yêu cầm xem như không thấy. Số lượng Ngân Ngư Điểu đạt tới quy mô nhất định thì không sợ hãi khi đối mặt cường địch.

Đừng nói tu sĩ Ly hợp mà chúng cũng dám cùng liều mạng với đại năng Động Huyền Kỳ.

Huống chi trong tay Lâm Hiên còn có thứ mà chúng thích nhất chính là Thúy Lục Tương Quả.

Cho nên đối mặt linh áp chỉ tận trời, ngân quang chói mắt vẫn tiếp tục ào ào kéo tới.

Lâm Hiên thấy thế thì nhíu mày, tiếp tục bay độn về phía trước.

Hắn có thể đại chiến cùng đám Yêu cầm này một phen nhưng hiện còn chưa đến mức ấy.

Hít vào một hơi, thanh quang quanh thân càng trở nên rực rỡ. Tiếng vang sắc nhọn nổi lên. Tức thời tốc độ độn quang được đề thăng hơn một nửa. Lóe lên mấy cái đã cách sóng triều màu bạc kia vài dặm.

Khi khóa miệng Lâm Hiên vừa nhếch thì tiếng thanh âm kêu gào của đám Yêu cầm lại rất nhanh truyền vào tai. Khác với trước là lần này theo một nhịp điệu nhất định.

Lâm Hiên nhướng mày nhìn lại. Không ngờ đám Ngân Ngư Điểu đang bay lộn xộn đã sắp hàng tổ hợp thành một trận thế bay kỳ quái.

Như vậy giảm bớt được áp lực gió trên trời cao, không cần hao nhiều pháp lực mà tốc độ phi hành bạo tăng gấp đôi.

Xảo đoạt thiên công tương tự cùng phi hành kiếm trận của tu sĩ!

"Này..."

Tròng mắt Lâm Hiên co lại, hắn mới thấy qua phi hành kiếm trận trong điển tịch Đông hải không lâu.

Lúc ấy cảm thấy rất hứng thú, đáng tiếc cần nhiều người phối hợp mới có hiệu quả. Không ngờ hiện chính mắt thấy đám yêu cầm hung tàn thi triển ra.

Vốn Lâm Hiên đã bỏ xa thú triều Ngân Ngư Điểu một khoảng nhưng bọn chúng tạo thành trận thế phi hành kỳ lạ đuổi theo.

"Muốn chết!"

Lâm Hiên vừa sợ vừa giận hít vào một hơi, pháp lực toàn thân lưu chuyển không thôi. Dù vậy tốc độ của sóng triều màu bạc vẫn không chút kém cỏi.

Lâm Hiên nhíu mày, độn quang chợt tắt. Đầu vai rung khẽ thi triển ra Cửu Thiên Vi Bộ.

So với độn quang thì tốc độ nhanh hơn một chút.

Vô thanh vô tức thân ảnh hắn chợt xuất hiện ngoài mấy ngàn trượng. Trong khoảnh khắc tiêu thất rồi xuất hiện ở nơi xa hơn.

Có điều đám Ngân Ngư Điểu này, tuy không có thần thức cường đại nhưng khứu giác vô cùng nhạy bén, Lâm Hiên muốn thoát khỏi chúng bất quá chỉ là người si nói mộng mà thôi.

***

Sắc trời đã trở nên tối dần, phóng mắt nhìn lại vẫn là một vùng biển xanh trải rộng.

Tiếng xé gió bén nhọn truyền vào tai, phương xa xuất hiện một đạo thanh quang. Chớp lên mấy cái rồi một thiếu niên dung mạo bình thường hiện ra.

Sắc mặt Lâm Hiên vô cùng khó coi. Cửu Thiên Vi Bộ tuy kỳ diệu nhưng chỉ hữu hiệu trong cận chiến do hao tổn pháp lực.

Bỏ xa đám yêu cầm một chút. Lâm Hiên lại thi triển độn quang bình thường nhưng bọn chúng vẫn như âm hồn bất tán đuổi theo.

Lâm Hiên bất đắc dĩ đành phải không tiếc hao tổn pháp lực, tiếp tục sử dụng Cửu Thiên Vi Bộ rồi lại thi triển độn quang. Cứ như thế đám yêu cầm truy theo không rời, rốt cục hắn đã không còn nhẫn nại.

Chú thích: (1) Thố tử hồ bi là con thỏ chết thì con chồn thương xót.

Ý nói: đồng loại thì thương xót nhau.

Khi tín đồ đi đám tang, Hội Thánh có dặn rằng: "Phần khách cũng phải giữ lễ, mình đương ở trong nhà người có tang, nhớ đến câu: "Thố tử hồ bi", tỏ lòng đau xót cho nhau."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.