Cũng không có gì kỳ quái, Tiểu Độ Kiếp kỳ tất nhiên là vô cùng thần
diệu, nếu tiến giai đến cảnh giới này thì thực lực không phải là Phân
Thần kỳ có thể so sánh được. Vấn đề này trong lòng Lâm Hiên hiểu rõ, đó
là không hề có chút nào nói quá. Dù sao một trận chiến với Chung lão
quái, bản thân hắn cũng thật vất vả mới có thể chiến thắng. Theo điểm
này, cũng có thể thấy được chỗ bất phàm của cảnh giới Tiểu Độ Kiếp kỳ.
Miêu tả là chân thật không sai, tiến giai vào cảnh giới này chắc chắn
cũng dễ dàng hơn rất nhiều so với chân chính Độ Kiếp kỳ. Nhưng như vậy
thì sao? Trong tám cảnh giới tu tiên nguyên bản là không hề có cảnh giới này, nói cách khác, tiểu Độ Kiếp kỳ chính là một lối đi khác. Tuy rằng
kẻ có thể nghĩ ra phương pháp như vậy đích thực là thiên tài, nhưng cũng khó tránh khỏi tồn tại vô số tai hoạ ngầm. Đầu tiên, cái gọi là cảnh
giới Tiểu Độ Kiếp kỳ thật ra chỉ có một cấp bậc, không phân biệt sơ kỳ,
trung kỳ, hậu kỳ. Tiếp theo, cảnh giới này là một lối tắt để thăng cấp,
không phải chính đạo. Nó so với nguyên bản Độ Kiếp kỳ thì có thể nói mỗi người đi một ngả cũng không sai. Vì thế một khi lựa chọn công pháp này
thì chẳng khác nào đem con đường tu hành về sau hoàn toàn cắt đứt,
đừng mong có khả năng tiến cấp. Chưa nói thành tiên, cho dù là thăng cấp đến cảnh giới Độ Kiếp kỳ chân chính cũng tuyệt đối không có khả năng.
Biết được điểm đó thì Lâm Hiên hoàn toàn buông tha ý đồ đối với công
pháp này.
Ở phương diện khác tạm thời không bàn tới, chỉ riêng lòng hướng về đạo thì Lâm Hiên vô cùng kiên định. Một khi đã
chọn bước lên con đường tu tiên, lại hao hết trăm cay nghìn đắng mới đi
tới một bước này, vậy bất kể thế nào Lâm Hiên cũng sẽ không chấp nhận
cái gì Tiểu Độ Kiếp kỳ. Hoặc là thành tiên hoặc là hóa thành một chén
đất vàng, ngoài hai con đường này ra Lâm Hiên tuyệt đối sẽ không có lựa
chọn thứ ba. Dù sao tình huống của mình hoàn toàn khác so với tu sĩ bình thường, trước hết là vì Nguyệt Nhi cho nên con đường tu hành của hắn
tuyệt đối không thể dừng ở nơi này. Vì thế cảnh giới Tiểu Độ Kiếp kỳ kia khẳng định là không cần nghĩ tới, đương nhiên Lâm Hiên cũng không vức
bỏ công pháp này. Cảnh giới này mặc dù không phải chính đạo, nhưng có
thể nghĩ ra lối đi khác như thế cũng là thành quả và tâm huyết của vô số tu sĩ tiền bối. Hủy vật ấy thì quá mức bất kính đối với bọn họ, chuyện
như vậy Lâm Hiên sẽ không làm. Huống chi, hắn không cần công pháp Tiểu
Độ Kiếp kỳ nhưng không có nghĩa là những người bên cạnh hắn cũng vậy. Dù sao hầu hết tu tiên giả Phân Thần Kỳ cả đời này đều khó mà tiến giai
đến Độ Kiếp, đối với những người này mà nói, cảnh giới tiểu Độ Kiếp kỳ
đúng là kết cục tốt nhất. Một khi tiến giai thành công, bất kể thọ
nguyên hay là thực lực cũng đều gia tăng gấp bội. Dựa theo điểm này,
công pháp bí thuật Tiểu Độ Kiếp kia có thể nói là chí bảo cấp nghịch
thiên cũng không sai.
Phải biết rằng tu tiên giả đa
số đều vì lợi ích riêng. Những vị tiền bối thiên tài kia khi nghiên cứu
ra con đường tu luyện này, bản thân họ quý trọng biết bao, đương nhiên
sẽ không có đạo lý nào mà đem chia sẻ với người khác. Cũng như Chung lão ma kia, hơn vạn năm trước dưới cơ duyên xảo hợp, sau khi phát hiện ra
con đường tu hành có thể nói là nghịch thiên này ở trong động phủ của
một vị Cổ tu sĩ. Hắn trở về cũng thủ khẩu như bình (*), ngay cả con của
mình cũng không cho biết chứ đừng nói tới những kẻ khác.
(*)thủ khẩu như bình: giấu kín như bưng
Đương nhiên Lâm Hiên sẽ không làm vậy, bất quá theo tình hình hiện giờ
thì chí bảo này cũng không nên công bố. Dù sao tuy rằng thực lực của hắn hơn hẳn một bậc so với Tiểu Độ Kiếp kỳ, nhưng phần lớn vẫn là dựa vào
thần thông bảo vật. Bởi vậy khi hắn đối mặt một tu sĩ Tiểu Độ Kiếp kỳ
thì không có vấn đề, thế nhưng nếu là đối mặt hai gã, ai thắng ai thua
khó mà nói được. Mặc dù là Lâm Hiên rất tin tưởng hai vị sư huynh sư tỷ, nhưng dưới loại tình huống này, về tình về lý cũng nên có một chút
phòng ngừa. Cho nên tuy rằng Lâm Hiên cảm thấy Tiểu Độ Kiếp kỳ vô cùng
thích hợp với hai vị Thái Thượng Trưởng lão bổn môn, nhưng khi đối diện
họ Long Thiếu Niên và Ngân Đồng Thiếu Nữ hắn vẫn không hề nhắc tới.
Hiện giờ còn chưa đúng thời điểm.
Lâm Hiên dự định chờ tu vi của mình tiến thêm một bậc, có thể hoàn toàn vượt qua tu sĩ Tiểu Độ Kiếp kỳ, lúc đó sẽ đem bí thuật này tặng cho hai người tu hành. Điểm này là Lâm Hiên phòng xa, không có tâm hại người,
nhưng phải có tâm phòng bị người. Huống chi theo tình hình của họ Long
thiếu niên và Ngân Đồng Thiếu Nữ mà nói, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra thì thọ nguyên ít nhất còn có mấy vạn năm. Bọn họ có thể chờ đợi
được, tu hành muộn một chút cũng không có vấn đề gì. Đợi thời cơ chín
muồi, hắn sẽ cho hai người một niềm vui thật lớn. Đương nhiên, có thể
thật sự tu luyện tới cảnh giới này hay không còn phải xem cơ duyên và sự cố gắng của bọn họ. Bất quá chuyện này đã không còn là vấn đề của Lâm
Hiên nữa, mỗi một tu tiên giả căn bản vẫn phải dựa vào chính mình. Ngoại lực chỉ là phụ trợ, tự thân cố gắng cùng với cơ duyên mới là nhân tố
quyết định.
Vấn đề công pháp Tiểu Độ Kiếp kỳ đến đây cũng coi như xong, Lâm Hiên thu nó vào trong túi trữ vật, tạm thời cất
giữ chờ lúc thích hợp. Còn lại miếng ngọc đồng giản ở bên phải chính là
thần thông Kiếm Linh Hóa Hư, thứ này mới đúng là có trọng dụng với hắn.
Lâm Hiên cũng đã tìm hiểu đại khái. . . Không, nói một cách chính xác là đã xem qua một lần rồi. Song khi buông ngọc đồng giản, biểu tình trên
mặt hắn lại vui một nửa buồn một nửa.
Cũng khó trách Lâm Hiên có phản ứng như thế. Bởi vì trong ngọc đồng
giản này miêu tả đúng là thần thông Kiếm Linh Hóa Hư, nhưng mà nhìn kỹ
thì hắn lại phát hiện nó không trọn vẹn.
Như thế nào không trọn vẹn?
Nói đơn giản, đó là công pháp này chỗ thì thiếu một câu, chỗ thì sót
một đoạn, làm cho người ta thực phiền lòng. Đương nhiên, như vậy cũng
không phải là không thể tu luyện. Lúc trước, khi Chung lão quái nhặt
được ngọc đồng giản này thì đã như thế. Khi hắn phát hiện thần thông
Kiếm Linh Hóa Hư ghi chép bên trong không trọn vẹn đã vô cùng phiền não. Bất quá lão quái vật này cũng thật giỏi, hắn không có bởi vậy mà buông
tha, ngược lại là quyết định tìm hiểu cặn kẽ để tu bổ lại cho trọn vẹn.
Điều này nói ra có vẻ hơi quá, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì
kỳ quái. Nên biết rằng cái gọi là công pháp điển tịch tu tiên, nguyên
bản là cổ nhân truyền thừa xuống. Những vị cổ nhân này làm sao biết? Bọn họ không phải là mò mẫm từng bước một sao?
Khi đó
Chung lão quái đã là Tu Tiên Giả Phân Thần hậu kỳ Đại Năng, thiếu một
chút là bước vào cảnh giới cuối cùng trong con đường tu tiên. Lấy thực
lực và kiến thức của hắn, hoàn toàn có thể sáng lập ra công pháp. Như
vậy vấn đề chỉ là bù đắp chỗ thiếu sót cho một bộ công pháp, hiển nhiên
dễ dàng hơn rất nhiều so với sáng tạo một bộ công pháp mới. Bất quá, nói vậy cũng chỉ là tương đối mà thôi. Kiếm Linh Hóa Hư nguyên bản chính là công pháp đỉnh cấp của Linh Giới, có thể nói chữ chữ như châu ngọc, ẩn
hàm nhiều nghĩa, cho dù thiếu sót một chữ, muốn bù đủ cũng vô cùng khó
khăn.
Chung lão quái bế quan tổng cộng hơn một vạn
hai ngàn năm, thật ra thời gian dùng để tiến giai Tiểu Độ Kiếp kỳ chỉ
tiêu tốn không đến một phần tư. Thời gian còn lại phần lớn là dùng để tu bổ bộ công pháp này, từ đó có thể tưởng tượng khó khăn cỡ nào. Lão quái vật này cũng là một thiên tài, nhưng tiêu hao tâm trí gần vạn năm để tu bổ cho công pháp, thật ra cũng chỉ đạt được mức độ miễn cưỡng có thể
sử dụng.
Cái gì gọi là có thể sử dụng?
Chính là dựa vào những tu bổ này, tuy rằng cũng có thể thi triển ra
thần thông Kiếm Linh Hóa Hư, nhưng uy lực so sánh với công pháp nguyên
bản vẫn còn cách một trời một vực. Chuyện này cũng là không còn cách
nào. Tuy rằng Chung lão quái cũng coi như là thiên tài, nhưng công pháp
này quá khó khăn, lão đã dùng hết tâm trí cũng chỉ có thể làm được như
vậy.
Khi đã hiểu nguyên do, làm sao Lâm Hiên có thể
không thất vọng đây? Lúc ban đầu khi nhìn thấy thần thông Kiếm Linh Hóa
Hư, Lâm hiên vô cùng khao khát. Hiện giờ cơ duyên xảo hợp, mắt thấy bản
thân có thể sử dụng, không ngờ lại thành ra như thế này.