Thoạt nhìn thần thông
này tựa như không có điểm gì thần kỳ, nhưng trong lòng Lâm Hiên bỗng
nhiên lại đánh thót một cái. Hơn nữa tóc mai sau gáy cũng dựng đứng hết
lên. Những cột sáng nhìn rất bình thường này dường như ẩn chứa một loại
thần thông vô cùng cường đại nào đó.
Đáng giận! Thật vất vả mình mới chiếm được thế chủ động, không ngờ lại
bị đối phương hóa giải một cách nhẹ nhàng như thế. Trong nội tâm Lâm
Hiên cực kỳ không cam lòng.
Hắn đối mặt với công kích đáng sợ này lại không lùi không tránh. Chỉ
thấy linh quang chói mắt, Phệ Linh Kiếm bay vút ra khỏi ống tay áo. Lâm
Hiên nắm chặt tiên kiếm rồi hít sâu một hơi, vận pháp lực toàn thân rót
vào bảo vật trong tay.
Chỉ một thoáng, quang mang mãnh liệt nổi lên, một luồng linh khí bàng
bạc lấy tiên kiếm trong tay Lâm Hiên làm trung tâm ầm ầm tràn ra bốn
phía. Thân ảnh Tứ Linh hiển hiện, ban đầu còn có chút mờ mờ, nhưng chỉ
một lát đã ngưng kết lại thành thực thể rồi tức thì giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía trước.
Tuy bọn chúng là bốn loại Chân Linh khác nhau, nhưng uy lực khi liên thủ lại làm cho người ta trợn mắt líu lưỡi. Song những cột sáng kia thật
đúng không phải chuyện đùa, rất nhanh song phương đã đâm vào nhau nổ
tung ra giữa không trung.
Ầm ầm…!
Tựa như có hàng ngàn tiếng sấm liên tục giáng xuống, thanh âm bạo liệt
dày đặc như mưa không ngừng truyền vào tai. Một vầng sáng thần bí không
ngừng tuôn ra từng đoàn phù văn ngũ sắc bỗng nhiên hiện ra giữa hai
người. Vầng sáng kia cũng không chói mắt cho lắm, nhưng lại có hai luồng linh áp kinh người luân chuyển bên trong cứ thế tràn ra. Không ngờ lại
khiến cho bầu trời tiểu không gian này vặn vẹo biến hình, hơn nữa còn có những tiếng "Xuy xuy" cổ quái không ngừng vọng ra.
"Tĩnh Không đại sư, nếu lão thân không nhớ lầm thì trận pháp phòng hộ
nơi này hẳn là do ngươi tự mình gia trì, không có gì đáng ngại đấy chứ?"
Bà lão tóc trắng tay cầm quải trượng đầu rồng quay đầu lại, trên mặt
mang theo vài phần hồi hộp mở miệng. Mức độ kịch liệt của trận đấu pháp
này đã vượt ra khỏi tầm bọn họ mong muốn rồi.
"Yên tâm. Khe hở không gian nơi này đã được chọn làm sân thi đấu nên vốn đã rất ổn định, lại được 'Quy Nguyên Tam Tài trận’ gia cố nên trừ phi
là Tu tiên giả Độ Kiếp kỳ ra tay, chứ nếu không chắc chắn sẽ không có
vấn đề gì đâu." Hòa thượng lông mày bạc chắp tay trước ngực, thần sắc
bình thản trả lời.
"Đại sư đã có nắm chắc thì tốt rồi. Thực lực Lâm đạo hữu quả nhiên là
phi thường cao minh, chỉ với cảnh giới sơ kỳ mà có thể nắm giữ được
những loại thần thông to lớn như vậy. Long đạo hữu, xem ra Vân Ẩn Tông
các ngươi lần này đúng là nhặt được bảo rồi." Lô Vân quay mặt về phía
thiếu niên họ Long vui vẻ nói.
"Ha ha, Lô huynh quá khen. Lâm sư đệ quả nhiên hơn người, nếu bàn về thực lực thì quả là vượt xa Long mỗ và sư tỷ."
Long thiếu niên thở dài, trong giọng mơ hồ nói có chút hâm mộ, nhưng vẻ
vui mừng lại chiếm phần lớn. Nếu không nhờ cơ duyên xảo hợp có vị thiên
tài yêu nghiệt Lâm Hiên này thì Vân Ẩn Tông giờ đây thật sự đã “vạn kiếp bất phục” rồi, ngay cả nửa phần cơ hội cũng không có.
"Vị Lâm tiểu hữu này xác thực là thiên tài, nhưng chống lại Thiên Tuyệt Lão Quái vẫn có chút quá miễn cưỡng."
Một thanh âm khàn khàn bỗng nhiên truyền lỗ tai. Giọng nói phát ra từ
miệng tu sĩ mặc áo bào xám, người này từ khi đến tới nay rất ít khi mở
miệng nói chuyện.
"Huy trưởng lão, ngươi nói là... Lâm sư đệ sẽ thua sao?"
Long thiếu niên đột nhiên biến sắc. Nếu bàn về thực lực thì trong số bốn Đại Trưởng lão Tinh Nguyệt Thành ở đây, Tĩnh Không đại sư có lẽ mạnh
hơn một chút, nhưng ba người còn lại cũng không phải kẻ yếu. Mỗi người
đều có một sở trường riêng, vị Huy trưởng lão này lại là nhờ vào nhãn
lực độc đáo mà nổi danh.
Long thiếu niên vừa dứt lời thì tựa như muốn xác minh lo lắng của hắn,
hai người đang đấu pháp kia đã phân ra thắng bại. Hư ảnh Tứ Linh chỉ sau một lát đã bị đánh cho tiêu tán, mặc dù cột sáng đáng sợ kia cũng hao
tổn đi không ít, nhưng số lượng còn lại vẫn phải hơn trăm đạo, trong
nháy mắt đã bắn tới trước mặt Lâm Hiên.
"Sư đệ!"
Long thiếu niên kinh hoảng hô lên, sắc mặt lo lắng vô cùng. Mặc dù thực
lực của hắn ở đây là yếu nhất, nhưng dù sao cũng là Tu tiên giả Phân
Thần kỳ, với nhãn lực của hắn thì đương nhiên vẫn nhận ra tràng diện
cuộc đấu pháp trước mắt đang rất bất lợi với Lâm sư đệ.
Hắn còn nhận ra Lâm Hiên căn bản là không kịp tránh né nữa rồi.
Độn quang bình thường nhất định không có hiệu quả. Cửu Thiên Vi Bộ liên
quan đến không gian pháp tắc, nhưng giờ khắc này, cột sáng quỷ dị đang
lao tới kia lại bóp méo không gian, tình hình này mà sử dụng Cửu Thiên
Vi Bộ thì nguy hiểm quá lớn.
Vì vậy nên Lâm Hiên nửa không thể trốn, nửa không dám trốn, lựa chọn duy nhất lúc này chính là trực tiếp đón đỡ.
Tuy nhiên muốn tiếp được công kích mạnh mẽ như vậy nào có dễ dàng, gian
nan quả thực khó nói lên lời. Thậm chí có thể nói là cửu tử nhất sinh,
tất cả mọi người đều nhìn rõ uy lực cột sáng đáng sợ như thế nào.
Biểu lộ của Lâm Hiên nghiêm túc vô cùng, tuy nhiên hắn không có vẻ gì là sợ hãi cả. Chỉ thấy Lâm Hiên vươn tay ra vỗ gáy một phát, một pháp bảo
lớn cỡ vài tấc từ trong miệng bay ra.
Hình dáng vật ấy mỏng dẹp, đen như mực, tựa như nghiên mực vậy. Nhìn qua không có gì kỳ lạ, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện bảo vật này mang một phong cách cổ xưa, hoa văn trang trí mặt ngoài càng huyền diệu đến cực
điểm.
Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn!
Thông Thiên Linh Bảo do Lâm Hiên lấy được từ Tuyết Hoa Thánh Tổ. Tuy
cũng không phải là Tiên thiên chi vật, nhưng trong số Hậu Thiên Linh Bảo cũng có danh tiếng vô cùng.
Lâm Hiên âm thầm vận thông bảo quyết, sau đó nâng tay phải lên, một ngón tay điểm ra phía trước.
Linh quang mặt ngoài nghiên mực chợt lóe, thoáng cái đường kính đã lớn
hơn một trượng, sau đó nó lập tức xoay quanh bảo vệ toàn thân Lâm Hiên.
Mà mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sương mù đen đặc đột nhiên phun ra, lấy bảo vật này làm trung tâm bay ra khắp bốn xung quanh. Sương mù cuồn
cuộn một hồi rồi tụ lại thành một mảng lớn, mặt ngoài còn có vô số phù
văn cỡ nắm tay hiển hiện. Bỗng nhiên những văn tự này chớp động lập lòe
không thôi, chỉ trong nháy mắt đã biến thành những thanh tiểu kiếm sắc
bén bắn về phía những cột sáng kia.
Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất. Pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp nhưng
thật ra lại bao gồm cả công lẫn thủ. Tuy không thể hy vọng bằng cái này
có thể ngăn trở những cột sáng đáng sợ kia, nhưng nhất định vẫn có một
chút hiệu quả, mà chỉ cần như thế cũng đã đủ rồi.
Quả nhiên sau khi kiếm quang do Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn biến hóa ra
hao hết uy năng biến mất, số lượng cột sáng tuy không giảm nhưng linh
quang mặt ngoài lại có chút nhạt hơn. Uy lực rõ ràng bị giảm xuống không ít.
Nhưng dù vậy chúng vẫn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới. Màn sương mù đen đặc chỉ giữ vững được chừng mấy hơi, rút cuộc cũng như vải gấm bị xé toang ra. Mặc dù vòng bảo hộ này kiên trì không được bao lâu, nhưng số lượng những cột sáng kia cũng chỉ còn lại có một nửa.
Biến cố như thế lại khiến chúng tu sĩ đứng ngoài quan sát nghẹn họng
nhìn trân trối. Đó là bảo vật gì vậy, thực sự quá huyền diệu.
"Khục khục. Long đạo hữu, quý tông từ khi nào lại giàu có như thế? Vài
món bảo vật Lâm tiểu hữu tế ra đều không tầm thường chút nào, ngay cả
lão nạp cũng không thể nhận ra lai lịch của chúng."
Tĩnh Không đại sư quay đầu lại hỏi thăm. Tuy biểu hiện của Lâm Hiên rất
phi phàm, nhưng Đảo Hải Qua và Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn mới làm cho bọn họ thật sự ấn tượng.
Long thiếu niên nghe xong, trên mặt hiện liền lộ vẻ xấu hổ: "Đại sư đã
hiểu lầm rồi. Hai kiện bảo vật này đều là của Lâm sư đệ, cũng không phải là bảo vật của bổn tông. Vậy nên ta cũng không biết rõ lai lịch của
chúng ra sao."
"Cái gì? Không phải quý tông tạm thời cho Lâm đạo hữu mượn dùng hay sao?"
Lô Vân hết sức kinh ngạc, biểu lộ của những người khác cũng không khác lắm, mặt mũi đều tràn đầy vẻ khó tin.