Đối phương quả nhiên đã nhanh chóng đuổi tới, nhưng trông gã có vẻ chật vật hơn trước rất nhiều.
Hắc bào Cổ ma đã hoàn toàn diệt trừ được Ngọc La Phong, nhưng để làm được điều đó thì tất nhiên là gã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ. Cho nên nét mặt của gã lúc này mới vô cùng phẫn nộ, nếu không rút hồn luyện phách Lâm tiểu tử kia thì thật khó có thể tiêu được mối hận trong lòng.
"Chạy, ngươi có thể chạy đi đâu? Cuối cùng cũng rơi vào tay bản tôn mà thôi. Ma trùng lúc nãy quả thực có chỗ độc đáo, nhưng ta ngược lại muốn xem ngươi còn ẩn giấu thủ đoạn nào khác hay không?" Thanh âm tràn đầy oán độc của Hắc bào Cổ ma truyền vào lỗ tai.
Lâm Hiên không trả lời, bây giờ đấu võ mồm cũng không còn ý nghĩa, mặc kệ miệng lưỡi đối phương lợi hại, ai có thể sống sót cuối cùng mới là người chiến thắng. Thực sự gã rất mạnh, nhưng Lâm Hiên có thể chắc chắn gã không đánh lại được hồn phách của Lôi Bằng.
"Ồ, đây là cái gì?"
Do Hắc bào Cổ ma mải đuổi giết Lâm Hiên nên không để mắt đến sự vật xung quanh, gã buông ra vài câu dọa nạt rồi mới phát hiện được bộ hài cốt Lôi Bằng cực lớn đang nằm trên mặt đất.
Gã dùng thần thức đảo qua một lượt, hai con ngươi ngay lập tức sáng lên. Đây là loại yêu cầm gì? Tuy rất khó nhận ra trong chốc lát, nhưng khí tức kia thì tuyệt đối không tầm thường chút nào, gã đưa mắt đánh giá lại cũng cảm thấy giật mình.
Xem ra vận khí của mình cũng coi như không tệ, không nghĩ đến tiểu tử này chạy trốn lung tung lại gặp được cơ duyên và bảo vật như vậy. Đáng tiếc tiểu tử kia có thọ mệnh không lâu, cuối cùng lại là mình được hưởng lợi.
Phúc và họa luôn đi kèm với nhau, may mắn của mình thật đúng là nhiều vô cùng.
Rốt cục trên gương mặt Hắc bào thiếu niên cũng lộ vẻ tươi cười, nhất là khi gã trông thấy Linh cốt bên trong di hài yêu cầm thì hai mắt lại càng tỏa sáng. Trước tiên đoạt bảo vật đã rồi tiêu diệt cường địch sau cũng chưa muộn, trong lòng của gã đã âm thầm lập kế hoạch vẹn toàn.
Chỉ thấy gã phất tay áo lên, một phiến quang hà màu đen bay vút ra như muốn lấy đi đoạn Linh cốt kia.
Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại, trong mắt hiện hắn lên một tia dị sắc, mặc dù hắn nhất định phải có Lôi Bằng Linh cốt, nhưng lại không ra tay ngăn cản chút nào.
Quang hà màu đen vừa chạm vào Linh cốt thì trong thức hải của Lâm Hiên đã xuất hiện một điểm dị động. Trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ, quả nhiên không ngoài dự tính của mình.
Mà cường độ thần thức của tên Hắc bào Cổ ma còn yếu hơn so với Lâm Hiên nên tất nhiên là không cách nào cảm nhận được.
“Oanh oanh….” Thanh âm như sét đánh truyền vào lỗ tai.
"Cái này..." Hắc bào Cổ ma có chút kinh nghi quay đầu lại, lập tức gã đã trông thấy ngọn núi bên trái mình bỗng nhiên sụp đổ xuống.
Đúng vậy, chính là sụp đổ, hoặc là dùng từ này cũng không đủ để hình dung, bởi vì cả ngọn núi trong một giây đã biến thành bột phấn.
Yêu khí cuồn cuộn bốc lên từ trong tro bụi rồi bắt đầu lan ra khắp nơi, dùng “tràn trời ngập đất” cũng không đủ để hình dung. Càng thêm cổ quái chính là bên trong yêu khí còn kèm theo từng trận âm phong làm cho người ta không rét mà run.
Hắc bào Cổ ma tự nhận mình có thần thông cái thế, chỉ cần gã không gặp phải lão quái vật Độ Kiếp kỳ thì căn bản không cần sợ hãi điều gì, nhưng giờ khắc này, trong lòng gã lại cảm thấy phát lạnh.
Hai mắt gã nhìn chằm chằm vào nơi phát sinh dị biến, thậm chí còn không nhịn được mà nghẹn ngào kinh hô: "Có lầm hay không, đây chẳng phải là Hỗn Độn yêu khí hay sao?"
Hỗn Độn yêu khí là thứ mà mọi Yêu Tộc đều mơ ước được sở hữu, cũng giống như Chân Ma chi khí của Cổ ma vậy.
Nghe nói chỉ có chín vị Chân Ma Thuỷ tổ mới có thể có Chân ma chi khí, Cổ Ma Thánh Tổ bình thường có thể sai khiến một ít, nhưng đều là pha tạp không tinh khiết.
Tương tự như vậy, Hỗn Độn yêu khí cũng không phải là thứ mà Yêu Tộc bình thường có khả năng có được. Ngoại trừ cấp bậc Tán tiên ngang bằng ba Đại yêu vương trong truyền thuyết thì cho dù là đại năng Độ kiếp kỳ Yêu Tộc cũng chỉ có thể sử dụng được một chút Hỗn Độn yêu khí hỗn tạp mà thôi.
Bất kể như thế nào, có thể sử dụng Hỗn độn yêu khí thì đã chứng minh đối phương là Độ Kiếp kỳ.
Hắc bào Cổ ma hoảng sợ thất sắc, mặc dù trong cơ thể gã đã giải trừ cấm chế nhưng cũng tuyệt đối không thể đánh lại được lão quái vật Độ Kiếp kỳ.
Nhưng tại sao Băng Viêm Cốc lại có tồn tại như vậy?
Nhiều loại nghi vấn thi nhau hiện lên trong đầu gã, nhưng giờ khắc này làm sao gã có thời giờ đi chậm rãi suy tư, những yêu khí kia chen chúc nhau tuôn ra rồi bắt đầu ngưng tụ lại, sau đó chậm rãi tiến tới nơi này.
Chúng còn chưa đến, nhưng thanh thế đã làm cho người khác phải trợn mắt líu lưỡi, toàn bộ bầu trời không chỉ u ám mà bây giờ giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón nữa. Không chỉ có như thế, âm thanh “tí tách” truyền vào lỗ tai, cứ như vậy mà nổi lên một trận mưa nhỏ.
Cơn mưa kia lúc bắt đầu còn không có gì đặc biệt, nhưng rất nhanh, nó càng lúc càng lớn dần lên...
Nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, âm phong bốn phía nổi lên ầm ầm, trên bầu trời đã xuất hiện rất nhiều tia chớp đan xen như mạng nhện. Nhưng chúng lại hoàn toàn khác so với các tia chớp bình thường, điện quang lại có màu xanh lục, phảng phất như là Quỷ hỏa vậy.
Thần sắc Hắc bào Cổ ma khẽ động, dường như hắn đã nhìn ra được điều gì.
Lại qua một lát, yêu khí trong khoảng cách hơn trăm trượng chậm rãi thu liễm, một con yêu cầm cực lớn hiện ra trước mặt hai người.
Thân hình hùng tráng khôi ngô, ngưng trọng như núi, đôi cánh giương ra phải hơn trăm trượng, bên ngoài thân thể yêu cầm còn xuất hiện những tia chớp màu tím.
Lôi Bằng, chính là Lôi Thần Điểu, chỉ có điều sau khi vẫn lạc lại rơi vào Yêu quỷ chi Đạo, tất nhiên là thuộc tính của tia chớp cũng có thay đổi.
Cảm nhận được yêu khí mạnh mẽ trên người Lôi Bằng, trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ rúng động, quả nhiên Mộc quan lão giả nói không sai, yêu cầm này thật đúng là cực kỳ cường đại. Mặc dù nó đã vẫn lạc, hôm nay chỉ là một hồn phách, nhưng vẫn còn có thể mang cho mình áp lực lớn như vậy.
"Lôi Bằng!"
Hai mắt Hắc bào Cổ ma híp chặt lại, lúc này gã đã nhận ra thân phận của yêu cầm. Một tiếng kêu kinh thiên động địa truyền vào lỗ tai, móng vuốt Lôi Bằng khẽ múa, biểu lộ vẻ cực kỳ phẫn nộ, theo động tác của nó, một tia chớp khổng lồ từ trời đánh xuống Hắc bào Cổ ma.
Long có vẩy ngược, kẻ nào sờ vào chắc chắn phải chết, mà bộ hài cốt này chính là vảy ngược của đầu Lôi Bằng này. Những tên cổ ma chết bên cạnh cũng bởi vì muốn đánh cắp di hài của nó nên đã đến âm tào địa phủ, gia hỏa trước mắt này cũng không ngoại lệ.
Bên trong tia chớp to hơn một xích kia có ẩn chứa lượng pháp lực cực kỳ đáng sợ. Không, không chỉ là pháp lực, dường như còn có một tia Thiên Địa pháp tắc ở trong đó. Vốn là thực lực của Lôi Bằng đã có thể so với Chân linh, mặc dù hôm nay đã vẫn lạc, hồn phách trở nên yếu nhược đi rất nhiều, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nó vẫn có thể sử dụng một ít Thiên Địa pháp tắc như trước.
Hắc bào Cổ ma vô cùng sợ hãi, tuy trong nội tâm gã khi trông thấy yêu hồn này đã âm thầm đề phòng, nhưng hắn gã chưa từng nghĩ rằng công kích của đối phương lại đến nhanh như vậy.
Căn bản là không kịp trốn, chỉ còn cách phải trực tiếp đón đỡ mà thôi.
Gã nắm chặt năm ngón tay lại rồi hung hăng đánh ra một quyền. Không gian phụ cận bỗng nhiên chấn động, quyền kình thật đúng là không phải chuyện đùa, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sụp đổ của không gian.
Trong mắt Lâm Hiên lóe lên quang mang kỳ lạ, hắn đương nhiên biết rõ một kích này có uy lực như thế nào. Chính hắn đã từng nếm thử qua, kết quả là đã bị đánh cho thổ huyết.
Oanh!
Sau một khắc, tia chớp cùng quyền kình đã đâm thẳng vào! Nhưng kết quả lại làm cho người ta nghẹn họng, công kích của Cổ ma vừa mới làm cho Lâm Hiên ăn phải đau khổ không nhỏ thì lúc này lại dễ dàng bị bài trừ. Tia chớp kia chỉ thoáng bị cản trở một lát rồi sau đó tiếp tục lao thẳng xuống.
Hắc bào thiếu niên có chút kinh hoảng, gã ngẩng đầu lên, một cỗ ma vụ từ trong miệng phun ra. Ma vụ này vừa rời khỏi miệng đã ngay lập tức khuếch tán ra xung quanh, sau đó nó biến thành một tấm thuẫn chắn trước mặt gã.
Tia chớp tức thì đánh lên phía trên tấm thuẫn.
Một vết rạn xuất hiện...
Tuy nhiên cuối cùng thì cũng chống đỡ được lâu hơn một chút, vì vậy nên gã đã có chút thời gian, thân hình lóe lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Thuấn di, gã dùng cách này để né tránh công kích của Lôi Bằng.
Có nhầm hay không, yêu hồn này cũng quá mạnh mẽ rồi.
Tuy thực lực như vậy vẫn chưa đạt tới cấp bậc Độ Kiếp kỳ, nhưng cũng chỉ kém một chút mà thôi. Vậy mà bây giờ nó chỉ là một hồn phách, không thể tưởng tượng được khi còn sống Lôi Bằng sẽ cường đại đến mức nào?
Nhưng bây giờ có suy tư về vấn đề này cũng không có ý nghĩa, hiện giờ gã đã có đủ lý do để hoài nghi xem cuối cùng là Lâm tiểu tử do cơ xuyên xảo hợp tới nơi đây, hay là cố ý gài bẫy mình?
Gã đương nhiên không hiểu được, cũng không kịp suy nghĩ gì nữa. Mắt thấy một kích không trúng, móng vuốt sắc bén của Lôi Bằng lại khẽ múa, dùng mắt thường cũng có thể thấy được trảo ảnh đang bay vút tới.
Tốc độ của nó cực nhanh, thân hình Hắc bào thiếu niên vội rung lên, gã muốn né tránh nhưng không khí chung quanh bỗng trở nên ngưng trệ... giống như là tường đồng vách sắt vậy.
Lâm Hiên đứng ở xa cũng cảm nhận được biến hóa như thế, nhưng hắn không đối mặt với công kích cuồng bạo kia nên tự nhiên không thèm để ý.
Đúng thật là phong thủy luân chuyển, vừa rồi chính mình phải chịu cảnh giam cầm thì bây giờ đến lượt tên Cổ ma có “đãi ngộ” như vậy.
Khóe miệng Lâm Hiên mỉm cười, nhưng hắn cũng không có động thủ, không phải là hắn không muốn bỏ đá xuống giếng, mà căn bản không cần nữa. Thực lực của hồn phách Lôi Bằng mạnh mẽ vượt xa sự tưởng tượng của mình, gia hỏa kia hoàn toàn không đánh lại, đã như vậy thì mình cần gì phải động thủ nữa?
Lâm Hiên cũng không muốn biến khéo thành vụng, thời điểm này mà ra tay không tốt, không chừng Lôi Bằng sẽ cho là mình có địch ý đối với nó, như vậy thành ra được không bù mất.
Không cần phải bỏ đá xuống giếng, mình chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được.
Thân thể Cổ ma đã bị giam cầm, muốn tránh cũng không được nữa. Trong mắt gã hiện lên một tia tàn khốc, “Bành” một tiếng truyền vào lỗ tai, thân thể gã bỗng nhiên biến thành ma vụ.
Móng vuốt nhọn hoắt đánh trúng màn ma vụ kia nhưng lại không hề có hiệu quả.
Trên lòng Cổ ma không hề đắc ý chút nào, tuy tránh được lần đầu tiên nhưng cũng không thể tránh mãi được. Mặc dù sống sót qua một lần công kích, nhưng gã cũng nhận ra rằng, nếu mình sử dụng cùng một chiêu thức thì không thể có tác dụng với hồn phách yêu cầm đáng sợ này. Quả nhiên sau đó Lôi Bằng khẽ vỗ cánh, một đợt công kích mới giống như mưa to gió lớn lao đến.
Lâm Hiên thờ ơ lạnh nhạt.
Rất nhanh, đã qua thời gian một chén trà.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền vào lỗ tai, lúc này Hắc bào Cổ ma đã chật vật đến cực điểm, toàn thân gã bị hàng trăm tia chớp màu xanh biếc bao phủ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ trong miệng phát ra. Mặc kê gã tả xung hữu đột như thế nào nhưng những tia chớp đáng sợ kia cứ như là lồng giam vậy, căn bản gã không có cách nào đào thoát được.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười, kế hoạch của mình rốt cuộc cũng thành công mỹ mãn. Có lẽ tên Cổ ma này sẽ rất nhanh vẫn lạc trong tay hôn phách Lôi Bằng đáng sợ này.
Quả nhiên đã không để cho phải Lâm Hiên phải thất vọng, chỉ sau một lát thì tên Cổ ma đã bị thần uy của Lôi Bằng đánh cho tan thành mây khói, ngay cả hồn phách của gã cũng không có cách nào thoát khỏi.