Chúng tu sĩ hai mặt nhìn nhau, nhưng chỉ dám thầm thì nghi hoặc với
người bên cạnh, không một ai dám đứng ra chất vấn. Đại trưởng lão đã nói thì phải nghe theo, dù sao cũng chỉ có ba ngày, không ảnh hưởng gì tới
tu hành.
Đối với tu sĩ mà nói, chút thời gian ấy cũng chỉ như nháy mắt mà thôi.
"Tuân lệnh Đại trưởng lão."
Cả đám mang theo một bụng nghi hoặc, nhao nhao ngự khí rời đi, trong phương viên hơn mười dặm lập tức trở nên yên tĩnh vô cùng.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ đắc ý, tay áo phất lên, trận bàn lớn bằng
lòng bàn tay lần nữa xuất hiện. Lâm Hiên nâng tay phải lên, liên tiếp
đánh ra mấy đạo pháp quyết lên bề mặt trận bàn.
Sau một khắc, âm thanh ô ô vang vọng, ngọn núi vốn sừng sững trước mắt
đột nhiên bị một tầng sương mù không biết từ đâu tuôn ra hoàn toàn bao
phủ. Toàn bộ ngọn núi trở nên mông lung, chợt nhìn thì dường như rất rõ
ràng, nhưng cẩn thận xem kỹ lại cho người ta cảm giác đó là một mảnh mơ
hồ.
Khỏi phải nói, Lâm Hiên đem trận pháp ở phụ cận mở ra, những lão quái
vật Phân Thần kỳ này tuy là ở trong tông môn của mình, nhưng trải qua
vạn năm sóng gió nên đều có thói quen bố trí một ít cấm chế quanh động
phủ.
Cho dù chỉ làm qua loa theo thói quen thì những cấm chế mà cấp bậc Phân
Thần kỳ bố trí cũng không phải rác rưởi, muốn bài trừ cần bỏ ra không ít công sức.
Một khi tìm được mắt trận mới có thể nhẹ nhàng bài trừ, ngược lại, nếu
dùng thủ đoạn mạnh mẽ công phá cấm chế thì đương nhiên sẽ tạo ra động
tĩnh rất lớn. Cho dù Lâm Hiên biến nơi này trở thành cấm địa, vẫn có khả năng bị người khác phát hiện điều bất thường.
Tuy nhiên, đã có những cấm chế này thủ hộ, hơn nữa lại mở ra ảo thuật,
bao phủ toàn bộ Ngự Linh Phong thì dĩ nhiên là không có chút sơ hở nào.
Lâm Hiên hóa thành một đạo cầu vồng, hướng về Ngự Linh Phong bay đi.
Bình thường, linh mạch nằm dưới một vùng núi non thì ngon núi càng cao,
linh khí càng đậm đặc. Đây là quy luật của Tu Tiên giới, Ngự Linh Phong
đương nhiên không thể ngoại lệ.
Cho nên động phủ của trưởng lão Phân Thần kỳ đều được đặt ở phía trên sườn núi.
Rất nhanh, Lâm Hiên đã tìm được một tòa.
Động phủ này đúng là cũng có chút bất phàm.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra, lập tức phát hiện chấn động pháp lực như
có như không, sở dĩ không rõ ràng như vậy vì cấm chế còn chưa hoàn toàn
mở ra.
Loại trận pháp này Lâm Hiên đã từng tiếp xúc qua, bình thường nó được
đặt ở trạng thái không hoạt động. Nhưng một khi bị tác động của ngoại
lực, nó sẽ tự động mở ra. Như vậy, trong thời gian không bị tấn công sẽ
tiết kiệm được rất nhiều pháp lực.
Lâm Hiên nâng tay phải lên, cong tay búng một cái, một đạo kiếm quang
màu bạc bắn ra, lấy tốc độ nhanh như chớp, hung hăng chém về phía động
phủ.
Một vòng bảo hộ xanh thẳm đột nhiên hiện ra, trông cực kỳ vững chãi,
kiếm quang chém lên, lập tức tạo thành từng hồi chấn động bắn ra bốn
phương tám hướng.
"Trận pháp thủy thuộc tính."
Lâm Hiên thì thào một câu, trận pháp này tên gì thì hắn không rõ ràng,
nhưng chỉ cần biết thuộc tính của nó là đủ rồi. Tay áo hắn phất lên, một kiện bảo vật từ trong tay áo ngư du mà ra, nó nhẹ nhàng run lên, bảo
vật là hắn tế ra không ngờ lại là một bức họa cuộn tròn mang phong cách
cực kỳ cổ xưa.
Một đoàn hồng mang theo đó lóe lên.
"Nhanh!"
Tay phải Lâm Hiên nâng lên, nhanh như chớp đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Sau đó, một đoàn hỏa diễm hồng sắc tràn ngập khắp bề mặt, linh quang
bùng lên, chín ngọn núi cao thấp khác nhau hiện ra trước mắt.
Ngọn thấp nhất cũng cao đến hơn trăm trượng, khí thế kinh người phóng lên tận trời xanh.
Ngay sau đó, âm thanh huyên náo vang lên, vô số Hỏa Điều lớn cỡ nắm tay
từ chín ngọn núi bay ra, hai cánh giương lên, thể tích lập tức tăng vọt, biến lớn đến hơn mười lần.
Kim Ô!
Đương nhiên, trước mắt không phải Chân Linh thực sự, nhưng trong đó ẩn chứa một tia lực lượng phân hồn Kim Ô.
Lâm Hiên tế ra Sơn Nhạc Kim Ô đồ chính là vì Hỏa với Thủy là tương sinh tương khắc.
Tiếng ầm ầm chấn động vang lên, hàng trăm Kim Ô há miệng phun ra dày đặc hỏa cầu. Nếu tính từng cái thì uy lực chẳng thấm vào đâu nhưng với số
lượng khủng bố lại thêm chồng chất một chỗ khiến uy lực tăng vọt rất
nhiều.
Mặt ngoài màn sáng xanh thẳm chấn động từng hồi.
Rất nhanh, tiếng bạo liệt vang lên.
Trận pháp này tuy lực phòng ngự không tầm thường, nhưng tuyệt không thể
ngăn cản công kích của Thông Thiên Linh Bảo liên tục giáng xuống.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, thu lại bảo vật rồi lần nữa thả ra
thần thức, đến khi không phát hiện có gì bất thường, nhưng hắn vẫn cẩn
thận đem Cửu Thiên Linh Thuẫn tế ra, sau đó ung dung tiến về phía trước.
Nhìn cánh cửa đá phía trước, Lâm Hiên tùy ý phất tay một cái, thanh mang hiện lên, cửa đá lập tức chia năm xẻ bảy.
Sau đó hắn không chút do dự tiến vào động phủ.
....
Quá trình này khỏi cần miêu tả dài dòng, sau nửa canh giờ, Lâm Hiên từ
trong động phủ đi ra, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười rạng rỡ. Dự liệu
của mình hoàn toàn chính xác, đường đường là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ,
hơn nữa còn là trưởng lão một môn phái lớn, thân gia quả nhiên không tầm thường.
Mà kẻ này, ngoại trừ mang theo bên mình một ít pháp bảo đan dược thường
dùng, còn lại tất cả tài liệu bào vật đều đặt trong động phủ. Phiêu Miểu Tiên cũng chính là thế lực lớn nhất giới diện này, theo lẽ thường thì
đây đương nhiên là nơi an toàn nhất.
Trước kia có lẽ như thế, nhưng lần này đúng là người tính không bằng
trời tính, đáng thương cho vị trưởng lão này, của cải tích lũy vài vạn
năm trong phút chốc đã bị Lâm Hiên cuỗm sạch.
....
Sau đó Lâm Hiên bay về phía động phủ của một vị Phân Thần kỳ khác.
Lần này vận khí không tệ, cũng không biết vị này chủ quan hay hoàn toàn
tin tưởng bổn môn mà ngay cả cấm chế cũng không có, chỉ vẻn vẹn có một
cửa đá chặn đường. Đương nhiên bị Lâm Hiên ném qua một bên rồi đơn giản
lấy đi toàn bộ bảo vật.
Tiếp đó, hắn lại đi tới một tòa động phủ khác.
....
Cứ như vậy, Lâm Hiên không ngừng đoạt bảo, hơn nữa hiệu suất còn cao hơn dự đoán của hắn rất nhiều. Không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì. Chướng
ngại duy nhất chính là cấm chế phòng hộ, nhưng Lâm Hiên nhẩm tính, trong số động phủ mà hắn vơ vét, có đến một phần ba là không bố trí trận
pháp.
Vốn hắn dự tính phải mất hai đến ba ngày mới có thể thu gom toàn bộ bảo
vật, kết quả là vẻn vẹn không đến một buổi đã hoàn thành. Thời gian còn
lại rất nhiều, vì vậy Lâm Hiên chọn xem xét một số động phủ của tu sĩ
Động Huyền kỳ ở sườn núi.