Nét mặt của lão xen lẫn bi thương cùng phẫn nộ tột cùng, khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được. Thiên Lam song ma đều là những kẻ lòng dạ ác độc ghê người, đừng nói Tu tiên giả, thậm chí cả người bình thường không có linh căn vẫn lạc trong tay bọn họ cũng là vô số kể. Dùng cảnh xác người đầy đồng để hình dung tuyệt không quá đáng.
Tuy nhiên, hai vợ chồng lão mặc dù không việc ác nào không dám làm nhưng tình cảm dành cho nhau lại không có nửa điểm giả dối, vài vạn năm qua có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Từ lúc bắt đầu bước vào tiên đạo đến khi hai người kết làm phu thê Trúc Cơ kỳ, tựa hồ chưa từng tách nhau ra lần nào cả.
Con đường tu tiên thật lắm chông gai, Cổ Ma giới lại càng không cần nói, vài vạn năm trước, hai vợ chồng lão không phải đại năng Phân Thần kỳ gì cả, cũng chỉ là những tiểu tu sĩ dìu dắt nhau tiến lên phía trước mà thôi. Gần mười vạn năm qua có gió tanh mưa máu, nguy hiểm khốn khổ nào bọn họ không từng trải qua. Trên con đường tu tiên mờ mịt, hai người nương tựa vào nhau vượt qua hết sóng gió này tới sóng gió khác mới có Thiên Lam song ma uy chấn Thánh Giới hôm nay.
Vậy mà giờ đây thê tử lại bỏ mình mà đi. Một khắc trước, lão phải trơ mắt nhìn ái thê ngã xuống, hơn nữa lại không có cách nào xoay chuyển được, cảm giác trong lòng giờ khắc này bi phẫn đến cực điểm.
"Ngươi sẽ phải chết!" Cổ ma giáp xanh quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ oán độc khó có thể nói hết, đồng tử của lão cơ hồ đang phun hỏa.
Mặc dù hiện tại lão vẫn không thể tin được một màn vừa phát sinh ở trước mắt. Nhưng thần thức liên hệ cùng thê tử đã biến thành hư vô. Hắn ngẩng đầu lên, tiếng kêu gào bi thương rung động lòng người từ yết hầu run run phát ra, thậm chí ngay cả thiên địa cũng phảng phất biến sắc vậy.
Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại, hắn như suy nghĩ điều gì đó rồi trường qua trong tay phải một lần nữa vung lên. Ánh đao sáng như tuyết hiện ra, nguyệt nha hình quang nhận vẫn chói mắt như trước. Không gian những nơi nó đi qua bắt đầu xuất hiện những vết nứt màu trắng bạc.
Lâm Hiên bất chấp tất cả, hắn muốn thừa lúc tâm thần cổ ma bất ổn mà diệt sát. Nếu không một khi lão khôi phục lại thì công kích kế tiếp nhất định là long trời lở đất.
Một kích của Đảo Hải Qua nào phải chuyện đùa, tốc độ càng làm người ta trố mắt, bên này vừa mới hiển hiện, bên kia đã bổ tới chỗ cách cổ ma giáp xanh ba thước.
Muốn tránh cũng không được!
Trên mặt Lâm Hiên toát lên vẻ hưng phấn vô cùng. Nếu có thể một kích tất sát thì quả thực mọi sự quá hoàn hảo a!
Ý nghĩ này của Lâm Hiên vừa như điện quang xẹt qua thì cổ ma phía bên kia đã giơ tay lên. Chỉ thấy vệt sáng màu xám mờ lóe lên, một cốt nhận bén nhọn từ khuỷu tay lão hiện ra, nó chỉ dài hơn một xích, mặt ngoài quấn quanh những tia điện quang màu xám trắng... Cũng không hẳn, vật kia không phải hồ quang điện mà là một dạng thi khí cổ quái màu xám.
Lâm Hiên nhìn thế nào cũng không thể nói rõ ràng được.
Bất quá chẳng quản nó là cái gì cả, đối phương ứng phó vội vàng như thế tuyệt đối không cách nào tiếp được một kích này, cho dù không vẫn lạc thì trọng thương cũng là khó tránh khỏi.
Chỉ nghe một tiếng va chạm kinh thiên động địa truyền vào lỗ tai, cốt nhận màu xám tro kia đi sau mà đến trước đã ngăn quang nhận lại trước mặt cổ ma.
Tuy nhiên sự tình lại hoàn toàn trái ngược với sự tưởng tượng của Lâm Hiên.
Cổ ma giáp xanh không những không hề bị thương mà khí tức toàn thân lão còn đang không ngừng nâng lên. Nói một đường tăng vọt cũng không đủ, rất nhanh đã tiếp cận Phân Thần trung kỳ đỉnh phong, hơn nữa còn không có ý dừng lại, linh áp lão phát ra ngày càng đáng sợ.
Chẳng lẽ là...
Sắc mặt Lâm Hiên dần dần có chút khó coi.
Không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đối phương đang sử dụng bí thuật kích phát tiềm lực nào đó. Nhưng chẳng lẽ tu vi của lão có thể tăng lên tới cảnh giới Phân Thần hậu kỳ đại tu sĩ sao?
Không sai, linh áp này khẳng định chỉ cấp bậc đại tu sĩ mới có.
Tại Nhân giới, tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ đã được xưng tụng là đại tu sĩ, danh hiệu tôn quý khiến người người hâm mộ. Phải biết rằng, bất luận linh khí hay tài nguyên ở Nhân giới đều rất nghèo nàn, có thể tu luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ cơ hồ đã đến đỉnh cao trong tu tiên giới rồi. Tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ tại Nhân giới nhất định là bá chủ một phương, là loại nhân vật chỉ cần dậm chân một cái đã khiến tứ phương loạn chiến. Tuy tồn tại Ly Hợp kỳ cũng có nhưng bình thường đã không màng thế sự, thần long thấy đầu không thấy đuôi, đừng nói những tiểu Tu tiên giả khác, cho dù tồn tại Nguyên Anh kỳ cũng rất ít có cơ hội thấy được chân diện tu sĩ Ly Hợp kỳ, cơ hồ cảnh giới này đã thuộc về truyền thuyết vậy...
Linh giới và Cổ Ma giới với tư cách là thượng vị giới diện thì đương nhiên nồng độ linh khí cùng tài nguyên vô cùng phong phú, hoàn toàn khác biệt so với Nhân giới. Chênh lệch song phương có thể nói cách xa vạn dặm cũng không đủ.
Tồn tại Nguyên Anh lẫn Ly Hợp tại Linh giới mặc dù không thể nói là yếu, nhưng nếu so với các cường giả chân chính thì bọn họ cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.
Bất quá thực lực mặc dù có mạnh có yếu nhưng hệ thống cấp bậc tại tu tiên giới cũng có vài phần tương tự, mặc dù là thượng vị giới diện nhưng có thể bước vào cảnh giới Phân Thần kỳ thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Mà Phân Thần trung kỳ muốn tiến giai đến Phân Thần hậu kỳ thì độ khó lại càng lớn hơn rất nhiều. Cho nên bình thường tồn tại Phân Thần hậu kỳ, bất luận là nhân loại hay cổ ma đều được xưng hô là đại tu sĩ. Địa vị của bọn họ cùng Tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ ở Nhân giới có thể nói tương tự nhau đến tám chín phần.
Đại tu sĩ Phân Thần hậu kỳ bất luận tại Linh giới hay Ma giới có thể tung hoành khắp nơi, cơ hồ là tồn tại vô địch, người người khiếp sợ. Chuyện này cũng không có chỗ nào khuyếch đại cả, dù sao cấp bậc đại năng Độ Kiếp kỳ hoặc Thánh Tổ cũng giống như Tu tiên giả Ly Hợp kỳ tại Nhân giới, đơn giản là sẽ không lộ diện... Bọn họ phảng phất chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Mà xưng hô đại tu sĩ cũng không hẳn chỉ vì lý do là Phân Thần hậu kỳ, cảnh giới gần Độ Kiếp kỳ nhất, mà nguyên nhân chính là độ khó khi tấn cấp từ Phân Thần trung kỳ lên Phân Thần hậu kỳ, có thể nói là không gì sánh kịp. Một vạn Tu tiên giả Phân Thần trung kỳ một mực khổ tu cũng không nhất định có một người có thể tiến giai đến hậu kỳ. Cũng bởi vậy mà thực lực của Phân Thần hậu kỳ mạnh mẽ gấp nhiều lần trung kỳ, hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Lâm Hiên tự nhiên nhất thanh nhị sở về độ khó khi tấn cấp lẫn thực lực chân chính của đại tu sĩ, biểu lộ trên mặt hắn càng lúc càng khó coi.
Cổ ma giáp xanh đích xác là Phân Thần trung kỳ, xét về độ tinh thuần của pháp lực thì chắc chắn lão cũng vừa mới tiến giai trung kỳ mà thôi, nếu mình không đoán sai thì hẳn là lão đã bị vây ở bình cảnh trung kỳ đã khá lâu rồi. Cho dù giờ phút này lão có sử dụng bí thuật gì đó có thể tạm thời tăng tiến pháp lực, nhưng có thể tăng hẳn lên một cảnh giới đạt Phân Thần hậu kỳ thì quả thực cũng quá nghịch thiên a!
Nhưng có nói thế nào đi chăng nữa thì pháp lực của lão quái vật trước mắt cũng không hề yếu hơn cảnh giới hậu kỳ chút nào. Sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ khó coi, hắn liền nâng tay phải lên, một đám lệ mang từ đầu ngón tay bay vút ra. Lệ mang đen nhánh kia chỉ nhỉnh hơn ngón cái một chút, nhưng bất luận tốc độ hay lực đạo đều làm người ta trợn mắt, không phải Ngũ Hành pháp thuật bình thường có thể so sánh được.
"Bành"
Một tiếng nổ lớn truyền tới, trán của cổ ma giáp xanh đã bị đánh trúng.
Trên mặt Lâm Hiên hiện lên một tia hưng phấn, tuy Mặc Linh Toản không tính là công phu áp đáy hòm của hắn nhưng cũng là một loại bí thuật cực kỳ lợi hại, uy lực hơn xa bảo vật cùng cấp. Đối phương bị chính diện đánh trúng thì cho dù không vẫn lạc cũng...
Nhưng ý nghĩ này còn chưa kịp thông suốt thì vẻ mặt của Lâm Hiên bỗng nhiên ngưng trọng vô cùng.