Sự cảm kích
của đệ tử Vân Ẩn Tông đối với Lâm Hiên xuất phát từ đáy lòng, không có
nửa phần giả dối. Nếu không có Lâm Trưởng lão ngăn cơn sóng dữ thì giờ
này chỉ sợ bổn môn đã lâm vào tình cảnh cây đổ bầy khỉ tan, vạn kiếp bất phục rồi.
Không thể nói toàn bộ Tu tiên giả ở đây sẽ vẫn lạc, nhưng những người
còn sống sót cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Từ góc độ này
có thể thấy Lâm Hiên không chỉ là cứu vãn tông môn, mà còn là ân nhân
cứu mạng của tất cả bọn họ. Mặc dù Tu tiên giả bạc tình mỏng ý, nhưng
trong tình huống như vậy, bất kể là ai cũng không thể không cảm kích
được.
Hơn nữa thực lực Lâm Hiên qua trận chiến vừa rồi còn khiến chúng tu sĩ
bội phục vô cùng, ngay cả Thiên Tuyệt Lão Quái danh chấn thiên hạ bấy
lâu nay cũng không bì kịp. Như vậy ngoại trừ các bậc Đại năng Độ Kiếp kỳ trong truyền thuyết, Lâm trưởng lão chẳng phải là cao thủ Phân Thần kỳ
đệ nhất bản giới hay sao!
Toàn bộ tu sĩ ở đây đương nhiên hiểu rõ điều này có nghĩa như thế nào,
nói sau này Vân Ẩn Tông sẽ trở thành siêu cấp tông môn cũng không ngoa,
tông môn phát dương quang đại cơ hồ đã là chuyện chắc như đinh đóng cột
rồi.
Bổn tông có Lâm trưởng lão tọa trấn thì cả thực lực và địa vị đều tăng
lên vài bậc. Cũng bởi thế mà tài nguyên tu luyện cũng sẽ vượt xa trước
kia, bọn chúng là đệ tử Vân Ẩn Tông càng không cần nói, nhất định sẽ
được đạt được vô số chỗ tốt. Nghĩ tới đây, trong lòng chúng tu sĩ càng
lúc càng mừng rỡ hơn.
Vốn dĩ tính tình Lâm Hiên ưa giản dị, trong lòng hắn không quá quan tâm
tới hình thức khoa trương như vậy. Nhưng hắn cũng hiểu rõ giờ phút này
trong lòng chúng đệ tử Vân Ẩn Tông đang nghĩ gì, nên hắn cũng không nói
gì thêm.
Bỗng nhiên linh quang phía trước nổi lên, Ngân Đồng thiếu nữ từ đằng xa
bay tới. Khi khoảng cách tới Lâm Hiên còn mấy trượng, Ngân Đồng thiếu nữ dừng lại giữa không trung, sau đó bỗng quỳ xuống, rõ ràng dùng đại lễ
chào đón Lâm Hiên.
Lâm Hiên giật mình hoảng sợ, vội vàng vươn tay nâng nàng dậy: "Sư tỷ làm cái gì vậy? Thật là giết chết tiểu đệ rồi."
Tuy thực lực Lâm Hiên hôm nay dễ dàng thắng được Long thiếu niên và Ngân Đồng thiếu nữ, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ làm mưa làm gió, coi Vân Ẩn
Tông như đồ chơi của mình.
Nói thẳng ra, Lâm Hiên chính là một khổ tu sĩ, một lòng truy cầu Tiên
đạo, hắn gia nhập tông môn cũng chỉ vì muốn có nơi nương tựa và chỗ tu
hành yên ổn mà thôi. Nếu Lâm Hiên thực trở thành Đại Trưởng lão của Vân
Ẩn Tông, có khi còn lợi bất cập hại.
Huống chi có dù thực lực của mình mặc có hơn xa hai sư huynh sư tỷ,
nhưng dù sao cả ba người đều là Tu tiên giả Phân Thần kỳ. Ngân Đồng
thiếu nữ lại dùng đại lễ như vậy với mình quả thực có chút không hợp
thói thường.
Tuy nhiên Ngân Đồng thiếu nữ nào có suy nghĩ như vậy. Cho dù Lâm Hiên đã đưa tay nâng nàng dậy, nhưng nàng vẫn một mực quỳ xuống, dập đầu ba
cái. Long thiếu niên đứng bên cạnh chỉ biết ngẩn người nhìn một màn
trước mắt.
Lát sau, giọng nói êm ái của Ngân Đồng thiếu nữ truyền vào lỗ tai: "Lâm
sư đệ, ngươi không cần phải bận tâm, ba khấu đầu này là sư tỷ cám ơn
ngươi. Tuy nói là họa từ trên trời rơi xuống, nhưng rút cuộc tràng hạo
kiếp này của Vân Ẩn Tông đều do ta đưa đến. Nếu không có sư đệ ngăn cơn
sóng dữ, ngu tỷ cho dù có xuống Âm Tào Địa Phủ cũng không còn mặt mũi
nào mà gặp liệt tổ liệt tông nữa. Vậy nên ba khấu đầu này là ta cảm tạ
ngươi, sư đệ ngươi không cần bởi vậy mà cảm thấy bất an gì cả, ngươi
hoàn toàn xứng để ta làm như vậy."
"..."
Đối phương đã nói như vậy thì Lâm Hiên còn có thể làm thế nào nữa đây,
hắn cười khổ một tiếng rồi nói: "Sư tỷ quá khách khí rồi. Lâm mỗ đường
đường là Trưởng lão Vân Ẩn Tông, bổn môn gặp nạn đương nhiên không thể
không đếm xỉa đến. Chỉ cần trong khả năng, Lâm mỗ sẽ cố gắng hết sức bảo đảm sự phồn vinh hưng thịnh của bản môn."
Lâm Hiên vừa dứt lời thì toàn bộ chúng tu sĩ đã hò reo vang trời. Trong
lòng bọn họ đều đang lo lắng cho dù Lâm Trưởng lão có thực lực rất mạnh
mẽ, song lại nửa đường nhập tông. Hôm nay Lâm Trưởng lão đã nổi tiếng
khắp Hàn Long giới, không tông môn gia tộc nào không biết tên, đến tám
chín phần mười là bọn họ sẽ đưa ra các điều kiện ưu đãi cực lớn để mời
mọc Lâm Trưởng lão.
Nhưng từ biểu lộ của Lâm Hiên vừa rồi, xem ra vị Trưởng lão này rất có
hảo cảm với bổn tông, có lẽ sẽ không phản bội mà gia nhập tông môn khác.
Quá trình kế tiếp cũng không cần nói gì nhiều, Lâm Hiên và cả vạn tu sĩ cùng nhau trở về tổng đà của Vân Ẩn Tông.
Khung cảnh trước mắt so với lúc Lâm Hiên và Long thiếu niên rời đi khác
nhau rất lớn. Khắp nơi giăng đèn kết hoa, đủ mọi sắc màu rực rỡ. Vốn hôm nay đã là cuối mùa thu, tuy nhiên tiên thuật thần kỳ, đã làm cho trăm
hoa đua nở, biến tổng đà Vân Ẩn tông tựa như tiên cảnh nơi nhân gian
vậy.
"Sư tỷ, đây là..."
"Lần này sư đệ đã đánh bại Thiên Tuyệt Lão Quái, giải cứu bổn môn khỏi
tai họa. Hơn nữa uy danh của sư đệ đã lan khắp giới này. Việc vui như
vậy sao có thể không ăn mừng một phen được." Ngân Đồng thiếu nữ mỉm cười nói.
Lâm Hiên im lặng một lát, thâm tâm hắn hoàn toàn không thích như vậy.
Nhưng hôm nay tên đã trên dây, mình làm mất hứng cũng không hay, vì vậy
hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Tùy sư tỷ định đoạt. Nhưng chắc hẳn
sư huynh sư tỷ hiểu rõ tính cách tiểu đệ, ta sẽ không tham dự tiệc vui,
cùng lắm tới lúc đó sẽ lộ diện một chút mà thôi."
"Không vấn đề gì."
Ngân Đồng thiếu nữ không có ý kiến gì trả lời. Nàng há lại không hiểu Lâm Hiên là khổ tu sĩ, hắn nguyện ý lộ mặt cũng đã đủ rồi.
Sau đó Vân Ẩn Tông mở tiệc lớn chúc mừng, mà Ngân Đồng thiếu nữ cũng
tuân thủ hứa hẹn, chỉ để Lâm Hiên đi ra nở mày nở mặt một lát lúc đầu
bữa tiệc, thấy qua toàn bộ đệ tử bổn môn, sau đó cũng không làm phiền
hắn nữa.
Trong lúc mọi người đang ăn tiệc ở tổng đà, Lâm Hiên đã về tới động phủ của mình.
Tòa động phủ này cũng không phải động phủ trước kia của hắn trên đỉnh
Kim Đan. Mặc dù Lâm Hiên đã từ chối chức vị Đại Trưởng lão, nhưng dù gì
hắn cũng đã tiến giai trở thành tu sĩ Phân Thần kỳ, nghiễm nhiên là Thái Thượng Trưởng lão của bổn tông, hoàn toàn đủ tư cách mở động phủ ở nơi
có linh khí nồng đậm nhất, Minh Thiên Huyễn Kính.
Đương nhiên, với thân phận hiện tại của Lâm Hiên, căn bản không cần hắn
đích thân động thủ mà chỉ cần chọn địa điểm hợp ý, sau đó chuyện mở động phủ tự nhiên có tiểu bối phụ trách.
Mấy canh giờ sau, động phủ mới của Lâm Hiên đã được hoàn tất.
Không gian bên trong hết sức rộng rãi, phòng ngủ, mật thất, phòng Luyện
Khí, Tàng Thư Các, Dược Viên, tất cả gọn gàng sạch sẽ, không thiếu thứ
gì. Không chỉ có thế, xung quanh động phủ còn bố trí mấy tầng cấm chế,
mặc dù với nhãn lực Lâm Hiên nhưng cũng phải thừa nhận những cấm chế này không phải chuyện đùa. Hắn liền hỏi ngay một gã tiểu bối, tiểu gia hỏa
này vội vàng nói đây chính là sắp xếp của Ngân Đồng thiếu nữ. Những khí
cụ bày trận này đều được lựa chọn rất kỹ lưỡng từ bảo khố bổn tông, uy
lực đương nhiên không tầm thường.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, thoáng nghiệm thu một phát, sau đó tùy ý khích lệ vài câu rồi nhanh chóng đuổi những tiểu bối này đi.
Không khí trong tổng đà vui vẻ náo nhiệt vô cùng, nhưng Lâm Hiên hoàn
toàn không có ý tham dự. Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Việc đầu tiên chính là chiết xuất Vạn Niên Linh Nhũ.
Dù sao với tu vi hiện tại của hắn thì Vạn Niên Linh Nhũ bình thường tuy
không thể nói là vô dụng, nhưng hiệu quả cũng giảm đi rất nhiều. Lâm
Hiên đương nhiên muốn dùng Lam Sắc Tinh Hải chiết xuất một phen.
Lâm Hiên chưa từng thấy Thái Hư Linh Nhũ chính thức, nhưng hiệu quả Linh Nhũ mấy ngàn năm do mình chiết xuất đã tương đương với Thái Hư Linh Nhũ thứ phẩm. Hiện giờ nếu mình sử dụng Vạn Niên Linh Nhũ đã ngoài vạn năm, không biết hiệu quả của nó có thể so sánh với Thái Hư Linh Nhũ chính
thức hay không?
Tuy nhiên không có vấn đề gì, ít nhất hiệu quả Linh Nhũ chiết xuất lần
này cũng phải hơn xa bình Linh Nhũ trong tay Bắc Hải Chân Quân kia.
Sau đó Lâm Hiên liền lấy ra mấy bình ngọc trắng noãn. Nắp bình mở ra,
trong bình ngọc là một chất lỏng màu ngà sữa, hương thơm khiến người ta
thư thái tràn ngập căn phòng. Vạn Niên Linh Nhũ, hơn nữa còn là loại
thượng hạng.
Quá trình chiết xuất không có gì đáng nói, Lâm Hiên quả thực vô cùng
quen thuộc, tựa như ngựa quen đường cũ vậy. Huống chi giờ đây hắn đã
tiến cấp Phân Thần kỳ, quá trình chiết xuất lại càng thêm thuận lợi.
Thoáng cái đã qua ba ngày. Lâm Hiên sau mấy ngày không nghỉ không ngủ rút cuộc đã chiết xuất thành công một lọ.
Tuy nhiên trên mặt hắn lúc này lại có chút nghi hoặc.
Vạn Niên Linh Nhũ sau khi chiết xuất không chỉ có mùi thơm hoàn toàn
khác, ngay cả màu sắc đều cũng thay đổi. Nó không còn là màu ngà sữa, mà đã chuyển thành màu bạc nhạt. Chẳng lẽ là…
Thái Hư Linh Nhũ!
Bốn chữ này không ngừng xuất hiện trong đầu Lâm Hiên, nhưng hắn cũng không dám khẳng định.
Sau một chút do dự, Lâm Hiên liền lấy ra một giọt rồi ngửa cổ cho vào miệng.
"Tê..."
Một luồng pháp lực cực kỳ tinh thuần bỗng dưng xuất hiện trong đan điền, sau đó nhanh chóng tuôn ra khắp kỳ kinh bát mạch. Nhưng giờ khắc này
không phải là lúc dầu hết đèn tắt, đột nhiên một lượng pháp lực khổng lồ xuất hiện khiến thân thể Lâm Hiên tựa như một quả bóng cao su bị bơm
quá nhiều không khí, sắp không chịu nổi mà nổ tung.
Không ổn!
Cũng may Lâm Hiên không phải Tu tiên giả bình thường, hơn nữa cũng đã
tiên liệu trước tình huống như thế nên đương nhiên không có khả năng bạo thể mà ngã xuống được. Chỉ thấy hai tay của hắn liên tục kết xuất các
đạo pháp ấn kỳ lạ, toàn bộ lượng pháp lực dư thừa đều được xả ra ngoài.
Tuy nhiên chúng không hề bị lãng phí mất, Lâm Hiên đã sớm chuẩn bị để
luyện chế Mặc Linh Toản rồi. Vốn dĩ bí thuật này chính là nén áp pháp
lực trong thể nội mà thành.
Quá trình này hao tốn trọn vẹn thời gian một ngày một đêm, Mặc Linh Toản đã luyện chế được hơn trăm viên, hơn nữa uy lực của chúng còn nhỉnh hơn trước kia một chút.
Chẳng lẽ mình thật sự đã chiết xuất thành công Thái Hư Linh Nhũ sao?
Trong nội tâm Lâm Hiên càng ngày càng tin tưởng vào suy đoán của mình.
Nhưng lúc này không phải là lúc thích hợp nhất đi tìm câu trả lời, Lâm
Hiên lật tay tiếp tục lấy ra mấy bình Vạn Niên Linh Nhũ khác.
Sau đó Lâm Hiên tiếp tục chiết xuất, không cần phải nói, quá trình chiết xuất không gặp bất cứ khó khắn nào cả.
Song toàn bộ Linh Nhũ chiết xuất thành công chỉ chứa vừa một bình nhỏ mà thôi. Tuy chỉ có một bình nhưng giá trị của nó thực khó có thể ước
lượng được.
Lâm Hiên trầm ngâm nhìn bình nhỏ trên tay giây lát rồi bỗng nhiên hóa thành một đạo kinh hồng tạm thời ly khai động phủ.
Một lát sau, một khu lầu các chín tầng đã xuất hiện trong tầm mắt, đây chính là Tàng Thư Các của Vân Ẩn Tông.
Chúng tu sĩ thủ vệ sau khi nhìn rõ Lâm Hiên vô cùng sợ hãi, lập tức quỳ xuống thi lễ: "Bái kiến Lâm Trưởng lão."
Mặc dù Lâm Hiên không đảm nhiệm chức vị Đại Trưởng lão, nhưng uy danh
trong tông cũng như mặt trời ban trưa, cơ hồ từng đệ tử đều khắc cốt ghi tâm dung mạo của hắn.
"Không biết Trưởng lão đại giá quang lâm nơi này có việc gì sai khiến chúng tiểu nhân?"
"Lâm mỗ muốn tìm một ít điển tịch."
"Đương nhiên có thể, mời Trưởng lão."
Một gã Tu tiên giả thân mặc áo bào màu lam cung kính dẫn đường. Với thân phận của Lâm Hiên thì bất kể là điển tịch gì, để ở nơi nào, hắn cũng có thể xem mà không cần ý kiến của ai cả.