Bách Luyện Thành Tiên

Chương 437: Q.5 - Chương 437: Dưỡng thương cùng luyện bảo




Lại qua một lúc.

"Vậy kế tiếp chàng định thế nào, liên thủ cùng Thiên Nhai Hải Các tử chiến cùng Vạn Phật Tông sao?" Đôi mi thanh tú của Khổng Tước tiên tử khẽ nhíu, quan tâm mở miệng.

"Đương nhiên" Khóe miệng Lâm Hiên lập tức nhếch lên, sự tình không liên quan tình ái thì hắn khôi phục thần thái lãnh đạm:

"Ta vốn không muốn đối địch cùng Vạn Phật Tông nhưng đến nước này sớm đã không còn đường lùi, đứng đầu thất phái thì thế nào, bọn họ đã chọc giận thì ta chỉ có thể làm cỏ toàn bộ đám lừa trọc mới an tâm."

Nếu đổi lại như Nguyệt Nhi nghe nói thì sẽ hoảng hốt khuyên bảo thiếu gia, nhưng Khổng Tước lại là nữ tử vật coi trời bằng vung, nàng với Lâm Hiên khác nào là phu xướng phụ tùy:

"Phu quân nói không sai, người không đụng ta thì ta không phạm người, Vạn Phật Tông dám truy sát chàng, chúng ta mau nghĩ biện pháp diệt môn bọn hắn."

Nghe Khổng Tước nói như vậy, trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hân hoan. Có được ái thê hiểu hắn như vậy khác nào như hắn được chắp thêm cánh, có thể bay lên đương đầu cùng phong ba bão táp.

Lâm Hiên đang muốn mở miệng vuốt mông nàng thì đột nhiên nhíu đôi chân mày, trên mặt lộ vẻ thống khổ.

"Phu quân làm sao vậy?" Khổng Tước vội vàng quan tâm mở miệng.

"Không có gì, chẳng qua khi đại chiến với Sư Vương phụ tử có tiêu hao chút nguyên khí" Khóe miệng Lâm Hiên nở nụ cười miễn cường, liên tiếp sử dụng Ma Duyên Kiếm ngăn địch, sau đó lại thi triển Chân Linh Nhất Kích khiến pháp lực đã cạn kiệt, đồng thời tổn thương nguyên khí nên thân thể khó chịu tới cực điểm.

"Thiếp thật sơ suất, để ta đưa chàng đến động phủ nghỉ tạm."

Toàn thân Khổng Tước phát ra ngũ sắc linh quang bao phủ lấy Lâm Hiên nhằm phía trước bay vút đi.

Rất nhanh hai người tới một sơn cốc thanh u. Khổng Tước dìu Lâm Hiên một bên. Cổ tay ngọc lật một cái, trong lòng bàn tay đã hiện ra một tấm lệnh bài. Một đạo hồng quang bắn vào trong, không khí dao động như sóng gợn lăn tăn rồi một thông đạo hiện ra.

Mới bay vào thì cảnh vật trước mắt hoa lên một cái rồi đổi khác rất nhiều.

"Tu du huyễn thuật."

Vẻ mặt Lâm Hiên biến đổi. Trong cổ tịch Thiên Nguyên trận có đề cập qua loại này.

Đây là một loại huyễn thuật cực kỳ cao cấp cùng độc đáo, phải là yêu tộc có huyết mạch đặc biệt như Khổng Tước nhất tộc mới có thiên phú này, hơn nữa phải có tu vị Ly Hợp Kỳ mới có thể thi triển sơ bộ.

"Cấm chế này là Ngũ Sắc tiên tử thiết hạ?" Lâm Hiên có điểm hiếu kỳ nói.

"Đúng vậy, kiến văn của phu quân thật quảng bác, là nghĩa mẫu sợ có người quấy rầy ta tĩnh tu nên mới thiết hạ Tu Du Huyễn trận này. Cho dù là tồn tại Ly Hợp Kỳ muốn xâm nhập cũng phải mất một thời gian"

Lâm Hiên gật nhẹ đầu, sau đó hai người tiến nhập động phủ của Khổng Tước. Trong này bài trí trang nhã, chỗ thanh tu mà có vài phần như khuê phòng công chúa thế tục.

"Phu quân muốn tự đả tọa điều tức hay là để thiếp giúp chàng giúp một tay?"

"Tiểu Thanh không cần phải gấp. Ta chẳng qua là hao hết pháp lực mất chút nguyên khí mà thôi. Chỉ cần đả tọa là có thể khôi phục, nàng ở bên ngoài hộ pháp giúp ta" Lâm Hiên ngẩng đầu cười khẽ.

"Ưm. Thiếp ở ngoài, phu quân có việc truyền âm cho ta" Khổng Tước đưa mắt liếc Lâm Hiên thật sâu rồi xoay người bay ra ngoài.

Trong tĩnh thất liền chỉ còn lại Lâm Hiên. Chợt bạch quang lóe lên rồi một thiếu nữ mỹ miều hiện ra trước mắt. Nguyệt Nhi luôn ở tại Thiên Cơ Phủ cùng Lâm Hiên như hình với bóng. Sự tình hắn với Khổng Tước tự nhiên nàng phải chứng kiến, nói trong lòng không ghen là gạt người. Nhưng biết sao được, Khổng Tước tỷ tỷ sớm đã ước định cùng thiếu gia, khi trước nàng cũng chưa từng phản đối. Trong tâm có điểm ghen nhưng nàng cảm thấy không nên tức giận.

Khi Khổng Tước rời đi nàng mới hiện ra. Đương nhiên không phải để vấn tội trăng hoa của Lâm Hiên. Mắt thấy thiếu gia mặt xanh môi trắng Nguyệt Nhi đã sớm đau lòng vô hạn, một chút giận dỗi cũng đã quăng lên chín tầng mây.

"Thiếu gia cảm giác như thế nào, để tiểu tỳ giúp người!"

"Nguyệt Nhi, nàng không cần lo lắng" Lâm Hiên có chút áy náy mà sủng ái nhìn thoáng qua thiếu nữ "Ta tự đả tọa được ..."

Lời còn chưa dứt chân mày hắn nhăn tít, tuy đã phục dụng linh đan nhưng chưa đả tọa điều tức nên dược lực vẫn ở đan điền chưa tiến vào kinh mạch.

Hắn không dám chậm trễ, vội nhắm mắt thi triển Nội Thị Thuật điều tức khôi phục nguyên khí.

Nếu tu luyện bình thường cần nửa tuần trăng nhưng với pháp lực tinh thuần cùng đan dược hỗ trợ, Lâm Hiên chỉ mất ba ngày đã khôi phục thân thể về trạng thái tốt nhất.

Lúc này hắn khoanh chân mà ngồi, lại duỗi tay vỗ tại bên hông, một cái bình ngọc trôi nổi trước mặt.

Nắp bình vừa mở hương thơm ngào ngạt đã tỏa ra, một viên đan dược to cỡ mắt rồng ánh vào trong tầm mắt.

Mị Hoặc Thiên Huyền Đan này hắn đoạt được từ Thiên Sư thượng nhân.

Thanh Nhi cùng Ngũ Sắc tiên tử đều là Khổng Tước nhất tộc, nghĩa mẫu của nàng đang gặp bình cảnh, đến cảnh giới như vậy đương nhiên nàng sẽ gặp sự tình tương tự.

Hai người tuy gặp lại nhưng Lâm Hiên hiểu rõ, trước khi tiến giai Động Huyền thì không thể ở gần nhau lâu dài.

Khẽ thở ra rồi nắm Mị Hoặc Thiên Huyền Đan trong lòng bàn tay, Lâm Hiên thi triển Nội Thị Thuật, chỉ thấy song anh nhất đan trong đan điền đều thần hoàn khí túc, trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng bắt đầu điều động Lam sắc tinh hải tinh chế đan dược.

Nửa ngày sau Lâm Hiên mở mắt nhìn viên linh đan, trên mặt lộ thoả mãn sau đó đem nó vào thu trong bình ngọc.

Nguyên khí đã khôi phục, linh đan cũng chuẩn bị ổn thỏa. Đã đến lúc xuất quan nhưng trên mặt Lâm Hiên lại lộ vẻ chần chờ.

Vừa mới gặp lại Thanh Nhi nhưng hiện tại không phải là lúc quyến luyến nhi nữ thường tình, sắp tới là đại chiến sống còn với Vạn Phật Tông. Các bảo vật công kích thì cũng tạm đủ. Còn về bảo vật phòng ngự, ngoài Bích Diễm Kỳ Lân Giáp thì không còn vật nào có thể đương cự lại tồn tại Ly Hợp Kỳ, hiện tại hắn muốn đem lớp mai của Huyền Quy dung nhập vào Ô Kim Long Giáp Thuẫn để tăng khả năng phòng ngự của nó.

Lâm Hiên lấy ra một đạo Truyền Âm phù, đem thần thức chú nhập vào trong báo cho Thanh Nhi khỏi lo lắng, Sau đó giương tay lên, Truyền Âm phù hóa thành một đạo hỏa quang bay ra động phủ.

Lâm Hiên đả tọa điều tức khôi phục tinh lực khi tinh chế Mị Hoặc Thiên Huyền Đan, nửa canh giờ sau thì tinh khí thần đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

Hắn lật tay trái một cái, chỉ thấy linh quang chói mắt rồi một tấm thuẫn bài to cỡ bàn tay hiện ra trước mắt. Nó phát ra ô quang lập lòe, mặt trên còn có vô số đồ án cổ quái tựa như lân giáp của long lân.

Sau đó hắn lại lấy từ trong túi trữ vật hơn loại mười bảo vật, muốn dung hợp Ô Kim Long Giáp Thuẫn cùng lớp mai Huyền Quy tự nhiên là cần thêm phụ trợ tài liệu.

Cuối cùng hắn mới lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong có một vật đen thùi quỉ dị chính là lớp mai của cổ thú Huyền Quy. Nó vốn to như một tòa tiểu sơn nhưng không biết Như Yên tiên tử dùng thần thông gì mà đem thu nhỏ lại cỡ lòng bài tay thế này.

Hoa văn trên mặt lớp mai này huyền ảo đến cực điểm. Lâm Hiên kiêm tu chính ma yêu, kiến thức uyên bác mà cũng không nhận ra.

Quan sát trong chốc lát hắn phất tay áo một cái, một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà bay vút ra, vù một tiếng đem lớp mai bao bọc lại.

Theo lời Mộng Như Yên thì lớp mai nàycực kỳ cứng rắn, cho dù Anh Hỏa của đại tu sĩ cũng rất khó có thể luyện hỏa nó.

Lâm Hiên dùng Bích Huyễn U Hỏa luyện hóa mất hai ngày, lớp mai mới có dấu hiệu hòa tan.

Lúc này nó bắt đầu tỏa sáng, hơn nữa còn có từng giọt dịch mầu xám bạc chảy ra.

Chân mày Lâm Hiên khẽ động đưa tay phải cách không một trảo, đem một nhúm bột phấn màu hồng chứa ở một bình ngọc thu đến lòng bàn tay. Linh quang chợt hiện, hắn đem pháp lực truyền vào bột phấn này. Chừng nửa canh giờ sau thì cột sáng màu hồng nhập vào lớp mai kia.

Xèo...

Phảng phất như nước lạnh bắn vào dầu sôi, dung dịch nóng chảy mầu xám bạc kia lập tức sôi trào lên.

Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tinh quang, đánh ra vài đạo pháp quyết vào đó. Chỉ chốc lát sau, hắn lại lấy một tài liệu như một khối rễ cây dung nhập vào trong…

Tu luyện không kể tuế nguyệt chứ đừng nói là khi luyện bảo, tu sĩ không cảm giác được thời gian trôi qua.

Không biết bao ngày rốt cục Lâm Hiên chậm rãi mở mắt. Tất cả tài liệu trước người hắn đều dùng hết.

Chỉ thấy một tấm thuẫn bài cỡ bàn tay trôi nổi trước người. Nhìn qua có vài phần tương tự cùng Ô Kim Long Giáp Thuẫn nhưng khiến người có cảm giác kiên cố trầm nặng hơn rất nhiều. Mặt trên của nó ngoài vô số hoa văn kỳ lạ thì còn rất nhiều phù văn lưu chuyển một cách quỉ dị.

Trong mắt Lâm Hiên chiếu ra tinh quang phất tay áo một cái, một thanh đoản kiếm dài hơn tấc bay vút ra.

Đi!

Lâm Hiên điểm ra một chỉ, thanh quang lóe lên, Thanh Hỏa Kiếm như kình phong chém thẳng xuống thuẫn bài.

Keng một tiếng vang nhỏ truyền ra, không ngờ tiên kiếm bắn ngược trở về. Lâm Hiên tế ra Bích Huyễn U Hỏa bao trùm lấy đoản kiếm.

"Đi!" Theo thần niệm của hắn, tiên kiếm lại như một ánh sao băng màu lam chém xẹt ra.

Chỉ nghe tiếng thanh minh truyền vào tai. Không ngờ Ô Kim Long Giáp Thuẫn tự phóng ra linh quang chói lóa rồi biến thành một quầng sáng màu bạc. Mặt ngoài quầng sáng có vô số phù văn phun vân nhả vụ. Lam quang hung hăng chém xuống nhưng lại không có chút tiếng động. Chỉ thấy màu xanh biếc cùng màu bạc mỹ lệ lưu chuyển không thôi.

Quá trình này giằng co mấy nhịp, Lâm Hiên đem Thanh Hỏa Kiếm thu về.

Quan sát kỹ mới thấy quầng sáng màu bạc có một vết rạn rất nhỏ nhưng Lâm Hiên thoả mãn tới cực điểm. Bảo vật này chỉ bằng bản năng phản ứng đã ngăn cản công kích uy mãnh như thế. Sau này đối mặt Ly Hợp tu sĩ thì sẽ phát huy hiệu quả phòng ngự rất tốt.

Có nó phối hợp cùng Bích Diễm Kỳ Lân Giáp, Lâm Hiên có thêm phần tự tin trong đại chiến.

Vẫy tay một cái thì quầng sáng lóe lên rồi biến mất. Lâm Hiên thu thuẫn bài về rồi vuốt ve trong chốc lát. Sau đó thu vào túi trữ vật rồi rời động phủ.

"Thiếu gia, rốt cục người đã xuất quan."

Thanh âm trong trẻo vui mừng truyền vào tai. Hương phong nhè nhẹ thổi qua, thân hình mềm mại của Nguyệt Nhi đã tới bên cạnh.

"Chờ ta hoài ở đây sao" Lâm Hiên nhịn không được, đưa tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của tiểu nha đầu khẽ xiết, mỉm cười mở miệng.

"Ừm."

"Thật vất vả cho nàng" Lâm Hiên lại đưa tay sủng nịch sờ sờ cái mũi thẳng thớm của Nguyệt Nhi:"Đúng rồi Nguyệt Nhi, ta bế quan đã bao lâu"

"Đại khái hơn năm mươi ngày."

"Cái gì, lâu vậy sao! "

"Đúng vậy, này nhé, thiếu gia đả tọa khôi phục nguyên khí mất ba ngày, tinh chế đan dược một ngày, tế luyện bảo vật thì bảy bảy bốn mươi chín ngày. Trước sau tổng cộng là năm mươi ba ngày." Nguyệt Nhi đếm ngón tay, thần thái yêu kiều mở miệng.

"Điều này..." Lâm Hiên nhướng mày, gần hai tuần trăng thì không tính là gì nhưng hiện tại tình thế gấp rút. Không biết Vạn Phật Tông đã hành động chưa, Như Yên tỷ tỷ chắc không còn trong Ngũ Sắc Linh Sơn.

Nghĩ tới đây Lâm Hiên nhắm mắt đem thần thức thả ra, một lát sau vẻ mặt cuồng biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.