Bách Luyện Thành Tiên

Chương 371: Q.5 - Chương 371: Hạ Cô Thảo




“Hạ Cô Thảo, bảo vật này không bán, chỉ có thể đổi bằng bảo vật trân quý khác.” Thanh âm Bạch Tuyết không lớn nhưng truyền rất rõ vào tai đám người.

Lời vừa dứt đã có người chen vào nói: “Bạch đạo hữu giới thiệu quá đơn giản, chỉ nói là có thể dùng để luyện đan nhưng lại không nói là cụ thể là loại đan dược gì, ít nhất cũng nên nói một chút về tính chất của Hạ Cô Thảo, có trời mới biết có phải lừa đảo hay không.”

“Thực xin lỗi, Hạ Cô Thảo này chỉ có thể giới thiệu được như vậy thôi, ngoài tính chất như trên thì thiếp thân cũng không biết dùng luyện chế ra loại đan dược gì.”

Bạch Tuyết không chút hoang mang đáp. Tuy nhiên vì giải thích thuyết phục nên càng lúc càng có nhiều lời chê bai vang lên. Nhiều lão quái vật bắt đầu mắng to người bày bán Hạ Cô Thảo.

“Chư vị đạo hữu, ta khuyên các ngươi nói chuyện khiêm tốn một chút, họa từ ở miệng mà ra, tiểu nữ mặc dù không biết nhiều về Hạ Cô Thảo người bán món này chính là tiền bối Vọng Đình Lâu. Ta nghĩ không kể Nhân tộc hay Yêu tộc đều đã nghe qua uy danh người”

Vọng Đình Lâu!

Phần lớn lão quái vật lộ ra vẻ mờ mịt. Cái gì mà uy danh lan xa, cái tên này rất xa lạ.

Đương nhiên không phải không có ia biết, Công Tôn lão ma kiêu ngạo không ai bì nổi với đại trưởng lão Thiên Xảo Môn lúc này sắc mặt xám như tro.

bên kia, vẻ mặt của Hỏa Giao Vương, Vạn Niên Mãng Hóa Hình Hậu Kỳ Yêu tộc cũng không khác nhiều lắm, hít một hơi thì cúi đầu không còn dũng khí nói tiếp.

Số người hiểu biết không nhiều, những người khác thì vẫn rỉ tai thì thầm to nhỏ.

“Bạch đạo hữu, Vọng Đình Lâu là ai, ta chưa từng nghe qua. Mong rằng có thể nói rõ một chút”

“Người này thần bí như vậy, chẳng lẽ là tồn tại Ly Hợp Kỳ?”

“Ha ha, vị đạo hữu này đoán đúng rồi. Không sai, tiền bối Vọng Đình Lâu là tu tiên giả Ly Hợp Hậu Kỳ, đệ nhất cao thủ Vân Châu.”

Bạch Tuyết đảo mắt chung quanh, chậm rãi mở miệng. Kỳ thật nàng cũng có điểm tò mò, lão quái vật Ly Hợp Kỳ toàn tâm phá toái hư không không quan tâm đến thế tục.

Vọng Đình Lâu vì sao lại tham gia hội này?

Bạch Tuyết nói xong thì mấy trăm tu tiên giả trong cả Nghiễm Hàn Cung hoàn toàn ngây dại.

Hoàn toàn yên lặng!

Một lúc lâu sau mới nghe thấy một tràng âm thanh, theo sau là những tiếng huyên náo nghị luận, từ to đến nhỏ rất ồn ào.

“Ly Hợp Hậu Kỳ! ta không có nghe sai chứ!”

“Không có khả năng, nếu thật có tu tiên giả Ly Hợp Hậu Kỳ thì với ít nhất có thành phần thành công vượt qua thiên kiếp, làm sao còn ở lại Nhân giới chúng ta.”

“Không biết, nhưng Thiên Vân giao dịch hội không nhỏ, không vì vật phẩm mà tiết lộ bí mật thân phận người bán, tiết lộ thì ắt không phải là giả.”

“Nói như vậy Hạ Cô Thảo thật đúng là thiên địa kỳ thảo.” Một tồn tại Nguyên Anh trung kỳ lộ vẻ hưng phấn.

“Không thể khẳng định, bất quá Hạ Hầu huynh cũng đừng nghĩ đến” Một lão giả mặt đỏ cười nói.

“Tại sao, chẳng lẽ Chu huynh muốn tranh đoạt?”

“Ta? Ha ha, Hạ Hầu huynh thật đề cao ta quá, đừng nói đến những tồn tại như ta và ngươi, trên đời này còn có bảo vật nào khiến lão quái vật Ly Hợp Kỳ động tâm? Cho dù có thì ngươi cho rằng Vọng Đình Lâu xuất Hạ Cô Thảo thật sự là muốn trao đổi? Hừ, Ly Hợp Hậu Kỳ tại Nhân giới, cần bảo vật thì sẽ minh tranh ám đoạt, không gì không chiếm được.”

“Theo lời Chu huynh nói thì….” Gã Nguyên Anh Trung Kỳ nọ lộ vẻ kinh ngạc, theo sau lộ vẻ đang suy nghĩ.

Các tiếng nghị luận vẫn không ngừng truyền vào trong tai.

Cả Thiên Vân Thập Nhị Châu thì tồn tại Ly Hợp Kỳ trước mắt chỉ biết có hai người.

Một là Cửu Đầu lão tổ thuộc Yêu tộc!

Lão quái vật này nổi tiếng là tàn bạo, tôn nữ thì hoang dâm háo sắc, trước đó đã truyền đến tin tức nói rằng nữ tử này chết tại trong tay thiếu chủ Ly Dược Cung, bất quá là thật hay giả còn chưa biết.

Còn có một người nữa là Như Yên tiên tử, danh tiếng của nàng còn cao hơn cả Cửu Đầu lão tổ.

Sau trận chiến năm trăm năm trước, nhân yêu lưỡng tộc đều biết danh tiếng của nàng. Hàng vạn rải xác tu tiên giả khắp Thiên Nhai Hải Các. Như Yên tiên tử xinh đẹp như hoa nhưng lòng dạ độc ác, thực lực lại càng đáng sợ.

Tu sĩ tám liên minh mươi mốt gia tộc hơn nửa là chết trong tay Mộng Như Yên. Khi đó nàng chỉ là tu sĩ Ly Hợp Sơ Kỳ, bởi vậy có thể tưởng tượng đẳng cấp Vọng Đình Lâu đáng sợ đến nào.

Nghĩ tới đây, không ít kẻ sắc mặt xanh mét hối hận, vừa nãy bọn họ đã không giữ miệng mà nhục mạ Hạ Cô Thảo. Vạn nhất Vọng Đình Lâu ghi thù thì chết chắ.

Không nói đến các Nguyên Anh kỳ sắc mặt xám xịt, mấy tồn tại cao cấp cũng giật mình, ý niệm xoay chuyển.

“Tuệ Thông đạo hữu, xảy ra chuyện gì? Vọng Đình Lâu không phải nói hắn không thể ở chỗ này, mời ngươi thay mặt chủ trì, sao lại bán ra Hạ Cô Thảo gì đó, hơn nữa còn bộc lộ thân phận. Hắn tính làm cái gì?” Cửu Đầu lão tổ nhăn mày, bất mãn mở miệng.

“Đạo hữu hỏi ta thì ta biết hỏi ai. Vọng Đình Lâu làm việc luôn theo ý mình, ngươi bất mãn thì có bản lãnh đi tìm hắn tính sổ, bất quá Hạ Cô Thảo này. Hắc hắc, vừa đúng lúc để lão nạp luyện Tiên Thiên Dưỡng Nguyên Đan” Tuệ Thông hòa thượng nhìn bảo vật, trong mắt hiện vẻ hưng phấn.

Cửu Đầu lão tổ tuy giận nhưng chỉ đành nén lại.

Tại một góc không ai chú ý, Mộng Như Yên nhíu mày, vẻ mặt như đang nghĩ ngọi.

Về phần công chúa Tân Nguyệt thì ngẩn ngơ, theo sau vẻ mặt trở nên âm trầm. Ly Hợp Hậu Kỳ tại Linh giới cũng không thể xem như tầm thường. Nhưng với tu vị của nàng trên đó thì còn không để trong mắt.

Do thiên địa pháp tắc tại nhân giới, nàng tối đa chỉ có thể tiến giai Nguyên Anh Hậu Kỳ, cho dù công pháp huyền diệu nhưng đối mặt tu tiên giả Ly Hợp Kỳ thì không có phần thắng, tương lai Tu La môn mở ra…

Đám người đều có tâm tư riêng, bất quá sau khi biết Vọng Đình Lâu là đệ nhất cao thủ Thiên Vân thập nhị châu thì tất nhiều người đã động tâm với Hạ Cô Thảo.

Bất quá Bạch Tuyết đã nói rõ Vọng Đình Lâu yêu cầu dùng vật đổi vật, tinh thạch trong mắt cao thủ Ly Hợp hậu kỳ này không còn ý nghĩa.

Ra giá đầu tiên là một gã Nguyên Anh Trung Kỳ tướng mạo đặc thù, thắt lưng cùng chiều cao ngang nhau, thân hình nhìn qua giống một quả bóng tròn.

“Không ngờ Đình Lâu tiền bối cũng tham dự giao dịch, Hạ mỗ đi chuyến này không tệ. Tại hạ bất tài, chỉ có hai yêu đan Hóa Hình Trung Kỳ, không biết Đình Lâu tiền bối xem có vừa mắt không”

Hai viên yêu đan Hóa Hình Kỳ là bảo vật hiếm có nhưng xem ra vị này không biết tự lượng sức.

Đã có người đi đầu, những người khác hiển nhiên cũng đều xuất ra bảo vật.

“Ta có hai cây Hủ Huyết Thảo”

“Vãn bối Bạch Lộc Môn Lỗ Thanh, có trấn sơn chi bảo bổn phái là Thiên Huyền Chung, một kích Âm Ba Công thì trong vòng mười dặm, dù là tồn tại Nguyên Anh Hậu Kỳ cũng không thể đỡ được.”

“Lỗ lão nhi, ngươi có ngốc không? Đình Lâu tiền bối chính là Ly Hợp Hậu Kỳ một thân tu vị quỷ thần khó lường. Tồn tại Nguyên Anh đối với người có tính là gì, Huyền Chung này đối với người là đồ bỏ, chỉ có tác dụng đánh rắm.”

Một câu châm chọc truyền vào tai khiến Lỗ Thanh không khỏi giận dữ, có điều những lời cạnh tranh giá cả không ngừng truyền ra.

Hơn phân nửa lão quái tu vị càng ngày càng cao bắt đầu xuất ra vật phẩm. Cũng khiến người líu lưỡi, có thể nói có rất nhiều vật nghịch thiên, thậm chí những bảo vật mới vừa rồi được đấu giá cũng được đem ra.

“ Hai khối Thái Ất Kim Tinh, tài liệu kim thuộc tính. Độ cứng rắn ra được xếp vào ba bảo vật đứng đầu tại Nhân giới, dùng để luyện chế pháp bảo phòng ngự cơ hồ không thể công phá, nếu luyện chế các loại phi kiếm hay bảo đao cũng dễ dàng chém đứt pháp bảo đối thủ.”

Lời này vừa ra thì những tiếng báo giá cũng ngừng lại. Lâm Hiên hít lấy một ngụm hàn khí, ở thời thượng cổ thì Thái Ất Kim Tinh cực kì hiếm hoi, không ngờ hiện tại còn tu sĩ có tài liệu này.

Ra giá chính là Công Tôn lão ma, thất đại thế lực quả nhiên có thể làm người cứng lưỡi.

Thái Ất Kim Tinh có giá trị vượt xa các vật phẩm khác. Yên lặng trong chốc lát thì một âm thanh truyền vào tai:” Một viên Huyết Giao đan có khả năng giải bách độc.”

Huyết Giao đan?

Những người khác lộ vẻ mặt mờ mịt, Lâm Hiên cũng ngẩn ngơ nhưng sau đó sự vui mừng không xiết. Âu Dương Cầm Tâm được cứu rồi.

Nghe nói khi thọ nguyên tộc Giao Long gần hết thì không yên tĩnh tọa hóa mà tạo nên cuồng phong, lúc này tinh hồn và huyết mạch của bọn họ dung hợp hình thành vật cổ quái như Xá Lợi Tử của phật gia.

Mà Huyết Giao Đan này lại là của giao tộc Hóa Hình Hậu Kỳ.

Dùng vật này thì yêu lực cuồng tăng, hơn nữa truyền thuyết rằng có tác dụng giải bách độc. Đối với độc dược ở Nhân giới, chỉ cần không chết thì dùng nó sẽ chữa được.

Lâm Hiên tin rằng với cảnh giới của Vọng Đình Lâu thì không tham vật này, xem ra lát nữa phải tìm Hỏa Giao Vương thương nghị.

Xem ra các tu sĩ đều có kỳ trân dị bảo nhưng không dễ lấy ra. Vọng Đình Lâu đã chặn ngang một chân khiến họ xuất ra hết.

Lúc này ánh mắt của các lão quái vật nhìn vào thiếu nữ trên đài, không biết bảo vật nào sẽ khiến cao thủ đệ nhất Thiên Vân Thập Nhị Châu hài lòng.

Bạch Tuyết do dự một lát, từ trong lòng đem ra một cái ngọc giản, bên trong có phi kiếm truyền thư mà Vọng Đình Lâu đưa tới, chừng sau thời gian một tuần trà thì nàng giơ lên.

“Trong số những vật phẩm đưa ra thì Thái Ất Kim Tinh có giá trị nhất, nếu không có vị tiền bối nào đưa ra bảo vật tốt hơn thì Hạ Cô Thảo này sẽ có chủ.”

"Chờ một chút "

Lại một âm thanh truyền vào tai. Lâm Hiên còn chưa lên tiếng, không khỏi ngạc nhiên quay đầu.

Chỉ thấy trên trời cách nơi đấu giá không xa chợt lóe linh quang. Một hòa thượng thân mặc cà sa hiện ra.

“A di đà phật!” Thanh âm tụng niệm không lớn nhưng lại vang vọng khắp toàn trường, khuấy động cả đại điện.

“Trời!"

"Không thể nào"

Sao lại có người ẩn ở một nơi gần đây?

Nhìn sắc mặt vàng vọt vết sẹo kéo dài của lão, tồn tại hai tộc đều liên tiếp kinh hô. Cũng khó trách, tham gia hội đấu gia đều là tu tiên giả ngoài Nguyên Anh Trung Kỳ, trong đó đại tu sĩ cũng có hơn bốn mươi người, nhưng thần thức lại bị lừa gạt.

“Có thể giấu diếm thần thức của đám người, thật sự khó tin.” Lâm Hiên nhíu mày, đây chín phần phải là lão quái vật Ly Hợp kỳ.

Lần đầu Lâm Hiên tiếp xúc với tồn tại cấp cao như vậy ở cự ly gần, mặc dù hắn có Mộng Như Yên cũng có chút hoài nghi, nhưng lúc đối mặt thì nàng chỉ như tiểu tu Linh Động Kỳ. Còn lão gia hỏa này linh áp phát ra thật đáng sợ.

Lâm Hiên thầm run lên, nơi này thật sự có lão quái vật Ly Hợp Kỳ sao? Là thái thượng trưởng lão của Vạn Phật Tông?

Như vậy phải từ bỏ Hạ Cô Thảo? Chuyển Anh Đan tuy quan trọng nhưng sao có thể so với mạng nhỏ.

Lâm Hiên lặng lẽ cân nhắc lợi hại thì chợt bắt gặp ánh mắt của Tuệ Thông hòa thượng, trong lòng hắn trở nên hồi hộp, dường như đối phương đang dò xét hắn.

Lâm Hiên vốn không biết, lúc này Tuệ Thông cũng có chút ngạc nhiên.

Lão đã nhận ra mặt nạ này, lần trước nhờ đánh cuộc mà Như Yên tiên tử khéo đoạt được từ tay của lão quái vật Thiên Xảo môn, sao lại ở trong tay tiểu tử họ Lâm này?

Chẳng lẽ hắn có quan hệ với Mộng Như Yên? Nhưng Thiên Nhai Hải Các không thể có nam đệ tử, Tuệ Thông càng nghĩ thì càng mơ hồ khó hiểu. Chuyện này để giải quyết sau vậy.

Lúc này những lão quái ở đây đều cứng lưỡi. Dù sao bọn họ chỉ nghe Như Yên tiên tử trong truyền thuyết, chưa từng thấy qua chiến tích kinh người kia.

Không ngờ trước mắt lại là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ hàng thật giá thật.

Có lầm hay không, đầu tiên là Vọng Đình Lâu, tiếp theo là lão quái vật Ly Hợp kỳ hiện thân.

“Lão tổ, sao người lại tới đây?” Ngay cả Bạch Tuyết cũng cực kỳ hoảng sợ, lắp bắp mở miệng.

“Sao, lão nạp nhìn trúng bảo vật. Chẳng lẽ không được phép mua sao?” Tuệ Thông hòa thượng mặt không biến sắc nói.

“Đương nhiên được.”

Bạch Tuyết lắc đầu. Hành vi của Tuệ Thông đúng là phá hủy quy củ của Thiên Vân giao dịch hội, căn cứ vào hiệp nghị của các đại thế lực thì tồn tại Ly Hợp kỳ chỉ được thầm tọa trấn mà thôi, trừ phi gặp biến cố đặc thù nếu không sẽ không được tham dự.

Tuy như thế quy củ của tu tiên giới yếu phục tùng mạnh, người nào có nắm tay lớn thì sẽ là lão đại. Trừ phi phải là lão quái vật Ly Hợp Kỳ khác can thiệp, một tiểu tu sĩ như nàng dám chỉ trích đối phương chẳng phải là ngại sống lâu sao?

Những tu tiên giả tham dự đấu giá khác cũng ngậm chặt miệng, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.

Hạ Cô Thảo sắp rơi vào tay thì lại bị Tuệ Thông chặn ngang nhưng Công Tôn lão ma cũng không dám tức giận. Đại trưởng lão Lệ Hồn Cốc đủ tư cách để kiêu ngạo nhưng đối mặt với lão quái vật Ly Hợp Kỳ thì không tính là gì.

Lão cười khổ nói: “Tuệ Thông sư thúc nếu nhìn trúng bảo vật này thì cứ lấy, vãn bối không dám tranh đoạt.”

Sư thúc? Lâm Hiên nhíu mày nhưng rất nhanh lại hiểu ra. Thất đại thế lực mặc dù có ân oán nhưng trăm vạn năm nay vẫn cùng nhau làm chủ cả Thiên Vân Thập Nhị Châu. Biểu hiện bên ngoài vẫn hòa thuận, kêu một tiếng sư thúc cũng không có gì kỳ quái.

“Hiền chất thực thức thời, lão nạp đích xác rất cần Hạ Cô Thảo này, nếu không sẽ không tranh đoạt với tiểu bối như ngươi. Mới vừa rồi nghe Bạch sư điệt nói yêu cầu của Đình Lâu huynh dường như cũng cần Thái Ất Kim Tinh. Ở đây ta có hai khối, chắc đủ để trao đổi.” Tuệ Thông hòa thượng chậm rãi mở miệng. Lão cũng ra giá ngang với Công Tôn lão ma, bất quá tu vị cao hơn nên có quyền.

“Tuệ Thông tiền bối đưa ra giá cao nhất, lấy hai khối Thái Ất Kim Tinh đổi Hạ Cô Thảo.” Thanh âm Bạch Tuyết truyền vào tai, nàng không hỏi thêm những người khác bởi vì không nghĩ rằng sẽ có kể điên nào muốn đắc tội với lão quái vật Ly Hợp Kỳ.

Nhưng lần này nàng đã sai, một thanh âm lười biếng cất lên: “Bạch cô nương nói gì vậy, lần đấu giá này chưa kết thúc mà. Ai nói không có người ra giá cao hơn?”

Lời này vừa ra thì ai cũng kinh ngạc. Đúng là có kẻ không sợ chết, chẳng lẽ còn lão quái vật Ly Hợp Kỳ muốn tham gia tranh đoạt.

Nhưng sau khi nhìn lại thì bọn họ thất vọng. Chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong xa lạ mà thôi.

Đám người ngẩn ngơ không khỏi thì thầm, chẳng lẽ tên này chán sống?

Đương nhiên cũng có người phản ứng khác. Đôi mi thanh tú của Mộng Như Yên nhíu lại, lộ ra nụ cười cổ quái: “Vị đại ca này của ta, hắn đúng là to gan thật.”

Tân Nguyệt cũng nhíu mày, vẻ mặt nửa vui nửa mừng.

“Đạo hữu, ngươi muốn tham dự tranh đoạt.” Thanh âm Bạch Tuyết đầy ngạc nhiên, dám tranh đoạt với lão quái vật, đoạt lấy thức ăn từ trong miệng hổ, chẳng lẽ tiểu tử này không biết từ “ Tử” viết như sao chăng?

“Không sai, tại hạ quả thật muốn đấu giá.”

Lâm Hiên coi như không nhìn thấy sự kinh ngạc của đám người. Đối phương dường như đã nhận ra hắn. Nếu thân phận đã bại lộ, cho dù hắn không xuất đầu thì không lẽ lão trọc này sẽ tha cho hắn sao.

Lúc này Tuệ Thông giận dữ không thôi, bởi nhận ra chiếc mặt nạ nên lão ít nhiều có chút cố kỵ Như Yên tiên tử. Không ngờ tiểu tử này không biết sống chết lại dám ở đây xem thường lão.

Bất quá là lão quái vật Ly Hợp kỳ tâm cơ thâm trầm, ngoài mặt lão không một tia dị sắc: “A, vị đạo hữu này cũng muốn tranh đoạt. Không biết ngươi chuẩn bị bảo vật gì, chẳng lẽ còn trân quý hơn cả Thái Ất Kim Tinh của lão nạp?”

Lâm Hiên hít một hơi, cổ tay chuyển động. Bạch quang chợt lóe, lòng bàn tay xuất hiện một bình ngọc tinh oánh.

Nắp bình vừa mở, từ bên trong bay ra một mùi hương, lộ ra một đan dược trắng khiết như tuyết.

Chúng lão quái ngẩn ngơ.

“Ta không nhìn lầm chứ, chính là linh đan!”

“Không lẽ tiểu tử này bị ấm đầu sao, Thái Ất Kim Tinh dù ở tại Linh Giới cũng thuộc tài liệu luyện chế cao cấp, giá trị há chỉ lại sánh với một viên đan dược?”

“Dùng đan dược này có khi bạch nhật phi thăng được ấy, hắc hắc”

“Trách không được dám cùng tiền bối Ly Hợp Kỳ đoạt đồ vật, thì ra là não đầu có vấn đề.”

Các dạng nghị luận truyền vào tai nhưng Lâm Hiên như không nghe, bọn người kia châm chọc khiêu khích cũng chỉ vì lấy lòng Tuệ Thông.

Lâm Hiên thản nhiên mở miệng: “Đan dược do tại hạ xuất ra, đương nhiên không có công hiệu bạch nhật phi thăng nhưng không phải vật phẩm bình thường, tu sĩ sau khi phục dụng thì có thể gia tăng trăm năm thọ nguyên”.

“Cái gì?

Lâm Hiên vừa nói thì toàn trường ở dưới như bùng nổ, không kể là tu sĩ hay là Yêu tộc trên mặt đều đầy vẻ khiếp sợ.

Tu tiên không phải vì mộng trường sanh sao. Kẻ có tu vị càng cao thì càng sợ chết, có thể sống thêm một trăm năm thì không chừng sẽ đột phá chướng ngại.

Nhìn chằm chằm đan dược trong tay Lâm Hiên, ngay cả tràn đầy Tuệ Thông hòa thượng cũng vẻ tham lam.

Gia tăng thọ nguyên? Không lẽ là thượng cổ kỳ đan Trường Sanh Đan trong truyền thuyết?

Ực!

Rất nhiều âm thanh nuốt nước miếng, tuy chưa biết thật hay giả nhưng Trường Sanh Đan đã khiến vô số lão quái vật lộ vẻ mặt cuồng nhiệt, vật phẩm nghịch thiên thế nào cũng không thể so sánh với Trường Sanh Đan.

Lâm Hiên thầm vui vẻ sau lại lo lắng, năm đó tại không gian của Ngọc Huyền Tông hắn thu được Trường Sanh Đan. Mất một viên tại Yêu Linh Đảo nên giờ còn hai.

Lâm Hiên xuất ra bảo vật này thật sự nghĩ không ra trong tay bảo vật gì giá trị hơn bằng Thái Ất Kim Tinh. Vọng Đình Lâu chính là tu tiên giả Ly Hợp Hậu Kỳ, đương nhiên không xem những vật tầm thường vào trong mắt.

Thứ hai là hắn có Lam Sắc Tinh Hải nên căn bản không thiếu linh đan. Trường Sanh Đan rất trân quý đối với các lão quái vật khác nhưng hắn căn bản không cần dùng.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua toàn trường, không hổ là các lão quái Nguyên Anh Trung Kỳ, sau khiếp sợ thì vẻ mặt rất nhanh bình phục lại.

Hiện tại bọn họ vấn chỉ có một. Vật trong tay tu sĩ xa lạ này thật sự là Trường Sanh Đan?

Nếu thật thì Thái Ất Kim Tinh không thể so sánh, Tuệ Thông tuy tu sĩ Ly Hợp Kỳ nhưng chỉ sợ không thể xuất ra đồ tốt hơn nữa.

Nếu không thì đối phương tự gánh lấy hậu quả, bất quá bộ dạng người này trấn định bình tĩnh, không giống như hạng lừa gạt.

Không ngờ lần này đấu giá hội này có nhiều điều bất ngờ. Tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, còn có Trường Sanh Đan nghịch thiên đồng loạt xuất hiện. Chỉ cần xem trò hay, chuyến này đi đã không uổng phí.

Lại nghe am thanh Bạch Tuyết truyền vào trong tai: “Vị đạo hữu này nếu không ngại thì mời lên đây để thiếp giám định Trường Sanh Đan một chút.”

“Không thành vấn đề.”

Lâm Hiên gật đầu, không nhìn sắc mặt khó coi của Tuệ Thông, toàn thân thanh quang nhất khởi nhẹ nhàng bay lên chỗ đấu giá.

Tới trước mặt Bạch Tuyết, Lâm Hiên liếc nàng một cái, phía sau tai quả nhiên có một tầng vảy ngân sắc.

Linh lực dao động khác với Nhân tộc, mơ hồ có chút yêu khí ở trong. Sợ rằng tu vị thần thông còn cao hơn nhiều các tu tiên giả ở đây.

“Mời cô nương xem”.

Lâm Hiên không chút e đe đưa Trường Sanh Đan đến trước mặt Bạch Tuyết. Trước mắt bao nhiêu người cũng không sợ nữ nhân này giở trò quỷ, chỉ là hắn ngạc nhiên vì nàng là một giám định sư.

Bạch Tuyết cẩn thận tiếp nhận, không dám qua loa đối với kỳ vật trong truyền thuyết này. Trường Sanh Đan này dù thời thượng cổ cũng xuất hiện cực ít. Mỗi lần hiện thế là đều mang đến tinh phong huyết vũ.

Nàng cầm viên đan dược trong tay rồi nhẹ nhàng thổi một ngụm khí. Một đạo thanh hà hiện lên, xung quanh đan dược lóe lên thanh quang khiến nó bắt đầu xoay tròn.

Hai mắt Bạch Tuyết nhìn chằm chằm không chớp.

“Không sai. Đây quả thật là Trường Sanh Đan, sau khi phục dụng thì có thể gia tăng thọ nguyên.”

Bạch Tuyết thở hắt ra rồi môi anh đào hé mở. Âm thanh chậm rãi nhưng đủ lớn truyền vào tai mỗi người.

Yên lặng!

Theo sau trên mặt các lão quái vật toát ra vẻ cuồng nhiệt. Đám Yêu tộc thì khá hơn một chút, bọn họ sống rất lâu. Còn về Nhân tộc, một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng chỉ sống được từ tám trăm đến một ngàn năm.

Chỉ một viên tiên đan mà có thể gia tăng chừng trăm năm tuổi thọ thì có thể nghĩ được sự hấp dẫn của nó lớn đến cỡ nào.

Ở phía dưới, trên mặt Mộng Như Yên cũng tràn đầy vẻ hâm mộ, không ngờ Lâm Hiên lại có được loại bảo vật nghịch thiên này.

“Trường Sanh Đan này giá trị hẳn không thua Thái Ất Kim Tinh, không biết Tuệ Thông đại sư còn có bảo vật gì hơn không, nếu không thì Hạ Cô Thảo đây có thể thuộc về vãn bối.” Lâm Hiên nhìn thoáng qua tu tiên giả Ly Hợp Kỳ xa xa không chút hoang mang mở miệng. Trên mặt hắn không có vẻ gì sợ hãi, đối phương có hận thì cũng không thể động thủ ngay tại Nghiễm Hàn Cung này.

“Hừ, đạo hữu có phúc duyên thật là tốt, lại có ngay cả Trường Sanh Đan là nghịch thiên chi vật mà lão nạp không có, cuộc đấu giá này tính là ngươi thắng” Tuệ Thông thản nhiên nói song khóe mắt hiện tia hận ý. Có điều như Lâm Hiên phỏng đoán. Lão là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ nhưng cũng không thể trước mặt bao nhiêu người làm ra sự tình giết người đoạt bảo.

Trao đổi chấm dứt, Lâm Hiên vui mừng đem Hạ Cô Thảo thu vào trong túi, cuối cùng hắn cũng không phải thất vọng. Bất quá hiện tại vẫn còn nguy cơ trước mắt, lão lừa trọc này tuyệt sẽ không bỏ qua , làm thế nào để thoát thân đây?

Lâm Hiên bất động thanh sắc quay trở lại chỗ ngồi, bắt đầu khổ tư.

Với thần thông của hắn bây giờ, dù bị hai ba đại tu sĩ vây công vẫn có thể thoát thân nhưng đối mặt tồn tại Ly Hợp Kỳ thì lại hoàn toàn khác. Ở cảnh giới này tu tiên giả có thể điều động thiên địa nguyên khí, hoàn toàn khác về phương thức chiến đấu.

Bằng chứng là năm đó tại Thiên Nhai Hải Các, Vân Châu đệ nhất nữ tu với thực lực một người mà sát được cả vạn tu sĩ.

Lâm Hiên thực lực kém quá xa đối phương, nhất thời không nghĩ ra kế sách thoát thân.

Nguyệt Nhi tuy có Huyền Âm Bảo hạp nhưng chưa kết anh thành công, thực lực mạnh nhất cũng tương đương tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, căn bản không thể giúp hắn.

Đang còn nghĩ ngợi thì ngay lúc này một âm thanh quen thuộc truyền vào tai: “Lâm đại ca!”

Lâm Hiên ngẩn ngơ, sau đó lộ vẻ không thể tin nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.