Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2429: Q.7 - Chương 2429: Họa diệt môn của Vân Ẩn Tông




Mấy ngày sau, Lâm Hiên trải qua nhiều lần truyền tống rút cuộc đã trở lại Thiên Sương Quận Sở quốc. Diện tích Hàn Long giới thật sự quá lớn, lần này trở lại tông môn khó tránh khỏi có một ít khó khăn trắc trở, nhưng nói chung tất cả vẫn thuận lợi.

Lâm Hiên đã ở Sở quốc nên đương nhiên không cần dùng truyền tống trận nữa, hắn hóa thành một đạo kinh hồng nhanh như điện chớp bay về hướng Vân Ẩn Sơn.

Nửa ngày sau, một dãy sơn mạch bao la mờ mịt đập vào mi mắt.

Trăm năm đã trôi qua, tuy không đến mức thương hải tang điền nhưng cảnh vật trước mắt tựa hồ cũng có chút thay đổi. Hắn nhớ rõ lúc mình rời đi vẫn là cuối mùa thu, băng tuyết bao phủ, vạn vật ảm đạm vô sắc. Hôm nay trở lại đang giữa mùa xuân, mọi vật tràn đấy sức sống, trăm hoa đua nở, chim hót ríu rít khắp nơi.

Lâm Hiên nhìn cảnh vật tươi đẹp trước mắt, trong lòng không khỏi cảm khái một hồi. So với Ma giới nguy hiểm rình rập khắp nơi thì phong cảnh yên bình ở Vân Ẩn Sơn quả thật khác nhau một trời một vực, tâm tình đương nhiên thoải mái hơn nhiều.

Tuy nhiên Lâm Hiên cũng chỉ dừng lại trong chốc lát mà thôi, thanh mang toàn thân hắn nổi lên rồi bay về chỗ sâu trong sơn mạch.

Đột nhiên, hai hàng lông mày cau chặt lại. Vốn dĩ sắc mặt đang buông lỏng bỗng dưng ngưng trọng vô cùng. Lâm Hiên ngẩng đầu lên, thần thức cường đại nhanh chóng thả ra.

Rất nhanh đã có thu hoạch, nhưng nét mặt của hắn lại càng lộ rõ vẻ lo lắng.

Không ngờ lại có kẻ thù bên ngoài tới!

Hiện giờ tổng đà Vân Ẩn Tông đã bị đánh cho rối tinh rối mù, số lượng địch nhân xâm lấn không chỉ đông đảo mà thực lực còn không hề tầm thường.

Đáng giận!

Mình thật vất vả mới trở lại tông môn đã gặp phải chuyện như vầy. Sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ khó coi, biến cố ngoài ý muốn này đã phá hư hết tâm tình sảng khoái của hắn.

Tuy Vân Ẩn Tông không phải nơi hắn gắn bó từ nhỏ, nhưng hai vị Thái Thượng Trưởng Lão đối xử với hắn không tệ chút nào. Nếu giờ phút này mình vẫn còn ở Ma giới thì cũng thôi, song hôm nay đã gặp được thì đương nhiên không thể mặc kệ.

Hừ. Xem xem là gia hỏa to gan lớn mật nào.

Trong lòng Lâm Hiên thực sự rất hiếu kỳ. Trong lòng hắn tự nhiên hiểu rõ thực lực Vân Ẩn Tông ra sao, tuy không thể so với những tông môn đỉnh cấp ở Linh Giới, nhưng rõ ràng xếp số một ở Sở quốc. Kỳ thật đừng nói Sở quốc, cho dù phóng mắt nhìn toàn bộ Thiên Sương Quận, Vân Ẩn Tông cũng có thể bài danh trong năm tông môn đứng đầu.

Hơn nữa đại đa số tu sĩ Vân Ẩn Tông cũng không màng danh lợi cho lắm. Bởi vậy cừu gia chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong đó nổi danh nhất chỉ có Thiên Thi môn mà thôi.

Tuy nhiên hơn trăm năm trước, một Trưởng lão Thiên Thi môn đã bị mình diệt sát, thực lực đại tổn, căn bản không có khả năng tranh hùng cùng Vân Ẩn Tông.

Rốt cuộc địch nhân là ai mà dám đánh lên cửa tông môn đây?

Chẳng lẽ hơn trăm năm qua Vân Ẩn Tông đã xảy ra biến cố gì sao?

Lâm Hiên chỉ có thể phỏng đoán như vậy. Dù sao hắn ly khai tông môn đã quá lâu, hoàn toàn không hay biết tin tức gì. Giờ khắc này, Lâm Hiên có thể nói như đang lọt vào giữa màn sương mù, không thể biết được cuối cùng là chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng cũng không có vấn đề gì, trên mặt của hắn không mảy may sợ hãi. Có lẽ cái này là kẻ tài cao gan lớn trong truyền thuyết, dù sao thực lực Lâm Hiên sau khi trở về từ Ma giới tăng vọt gập mấy lần. Lần này tới Ma giới, hắn đã gặp vô số kỳ ngộ, trực tiếp tiến giai trở thành Tu Tiên giả Đại năng Phân Thần kỳ. Hơn nữa công pháp mình tu luyện, thần thông và bảo vật không tầm thường chút nào. Mặc dù Lâm Hiên không dám nhận là Tu tiên giả đỉnh cấp ở Hàn Long Giới, nhưng chỉ cần không liên quan đến cấp bậc lão quái vật Độ Kiếp Kỳ thì Lâm Hiên tin tưởng mình đủ khả năng để ứng phó. Mà cấp những lão quái vật đó mà nhúng tay vào thì Vân Ẩn Tông đã tan tác từ lâu rồi.

Tóm lại, căn bản chẳng có cái gì đáng sợ cả.

Mọi việc nghĩ xong xuôi thì Lâm Hiên đã tiếp cận tông môn rồi.

Tràng diện trước mắt chỉ có thể dùng từ thảm thiết để hình dung, đại trận hộ phái hiển nhiên đã từng mở ra ra, nhưng nó lại bị đối phương cậy mạnh ngạnh sanh phá hủy. Vài tòa núi lớn gần sơn môn đã bị san thành bình địa, phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu, mảnh gỗ, đá vụn, vết kiếm, cành khô...

Đương nhiên còn có thi thể tu sĩ, tuyệt đại bộ phận trong đó là đệ tử Vân Ẩn Tông, song cũng không thiếu những tu sĩ lạ lẫm thân mặc hắc bào.

Mà chung quanh thi thể có rất nhiều pháp bảo rơi lả tả, một bộ phận nhỏ linh tính vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đại bộ phận thì ảm đạm vô cùng. Hiển nhiên, khi đại trận hộ phái bị công phá, đệ tử Vân Ẩn Tông không lập tức lùi bước mà tổ chức phản kích lần thứ nhất, chỉ có điều kết quả lại là thảm bại mà thôi.

Đương nhiên, thực lực tu sĩ hy sinh ở đây cũng không cao, Trúc Cơ và Ngưng Đan kỳ chiếm đa số, tất cả đều là đệ tử cấp thấp. Trong đó có không ít đệ tử mặc quần áo và đeo trang sức của Kim Đan Phong.

Lâm Hiên cau mày lại, xem ra nguy cơ lần này Vân Ẩn Tông gặp phải còn lớn hơn chút ít so với tưởng tượng của mình. Không chừng lại là họa diệt môn, nếu không những đệ tử cấp thấp này sẽ không ra trận chiến đấu sống chết như thế.

Dù sao ở bên trong tông môn, tuy địa vị bọn chúng là thấp nhất, nhưng khi tông môn gặp tai họa thì lại là những kẻ đầu tiên phải bảo vệ.

Cái này không khó lý giải, những mầm non này là hi vọng truyền thừa của tông môn, nếu như không có đệ tử cấp thấp hôm nay, về sau sao có chấp sự trưởng lão. Mỗi một gã cao giai Tu tiên giả cũng đều từ một tên thái điểu tu sĩ từng bước tiến lên.

Mà hôm nay, Vân Ẩn Tông lại phái những tu sĩ cấp thấp này ra trận, chứng tỏ địch nhân bọn hắn gặp phải rất nhiều, nhân thủ trong tông vẫn không đủ ứng phó...

Lâm Hiên đề thăng độn tốc. Hắn càng ngày càng hiếu kỳ, rút cuộc là thế lực nào đã bức Vân Ẩn Tông đến tình trạng như thế.

Độn quang Lâm Hiên như chớp xẹt, rất nhanh đã xâm nhập phía trong tổng đà.

Một hồi tiếng kêu truyền vào lỗ tai, chỉ thấy linh quang không ngừng lập loè trong tiểu sơn cốc phía trước, còn kèm theo cả âm thanh pháp bảo va chạm nhau. Thần sắc Lâm Hiên khẽ động, cả người hắn giống như một cơn gió bay thẳng vào trong sơn cốc kia.

Sau đó, khuôn mặt song phương đang đấu pháp đã hiện rõ trong tầm mắt. Tất cả có khoảng mười mấy người, tu vi cũng không kém, đều là Nguyên Anh Kỳ. Nhóm tu sĩ thần bí tạm không nói đến, Lâm Hiên liếc mắt đã nhận ra hai ba đệ tử Vân Ẩn Tông bên này.

Trong đó có một hồng y thiếu nữ, dung mạo tú lệ, đang điều khiển một pháp bảo Hồng Lăng (dải lụa mỏng màu hồng), dùng sức một người chống lại hai gã Tu tiên giả cùng giai. Tuy đang ở thế hạ phong nhưng công thủ rất có trật tự, điểm này cũng thật hơn người rồi.

Tô Như!

Lâm Hiên thở dài, hắn nhớ rõ lúc mình vừa mới vào tông, nha đầu kia chỉ là Linh Động hậu kỳ mà thôi, hôm nay cũng đã trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Ngoại trừ đuôi lông mày lộ ra vài phần tang thương thì dung mạo cơ hồ không có gì thay đổi so với mấy trăm năm trước. Dù sao công pháp nữ tu phần lớn có hiệu quả trú nhan.

Còn Thường Hổ bên cạnh lại già đi rất nhiều, dung mạo từ thanh niên hơn hai mươi tuổi biến thành một trung niên hơn bốn mươi, nhưng khí độ lại rõ ràng trầm ổn hơn xưa rất nhiều.

Pháp bảo của gã cũng thật kỳ lạ, so với tiên kiếm bình thường còn lớn hơn rất nhiều. Cái này không phải do hắn sử dụng Cự Kiếm Thuật, bản thân mà pháp bảo khi chế tạo vốn đã như thế.

Thiên Cương Kiếm dưới sự điều khiển của gã đâm ngang bổ dọc chống lại một gã Tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, rõ ràng không rơi vào thế hạ phong. Lâm Hiên âm thầm gật đầu, nói về tư chất thì Thường Hổ cũng không phải rất xuất chúng, nhưng bởi vì tính cách ổn trọng, công pháp trụ cột vững chắc nên thực lực còn hơn rất nhiều những tu sĩ tự xưng là thiên tài.

Ở bên trái Thường Hổ là một thiếu nữ Linh Thú Phong, khu sử một đám quái nga (con ngài) cực lớn ngăn địch, những quái nga lớn nhỏ không đều, cặp cánh con lớn nhất chừng hơn một xích. Bọn chúng nhẹ vỗ cánh tung ra vô số bột phấn màu tím, sau đó chúng liền bị một hồi cuồng phong thổi quét về phía địch nhân.

Thanh thế cũng không kém hơn hai người kia chút nào.

Tuy nhiên ngoại trừ ba người này thì thực lực đám đệ tử Vân Ẩn Tông còn lại rõ ràng kém hơn nhiều, đỡ trái hở phải, chuyện bại trận chỉ trong sớm muộn mà thôi.

Mà hôm nay đương nhiên không phải đồng môn tranh tài, một khi thua chỉ có một kết cục là vẫn lạc. Mình chết không quan trọng, hơn cả là sẽ liên lụy đến đồng môn.

Đạo lý này ai cũng hiểu được cho nên tất cả đệ tử Vân Ẩn Tông đều đang đau khổ chèo chống, nhưng Tu Tiên giới Cường giả vi tôn, thực lực, tu vi thua kém người ta thì cho dù trong lúc đấu pháp có cố gắng hơn nữa cũng chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi.

Quả nhiên, bọn chúng chỉ giữ vững được mấy tức, một gã đệ tử Vân Ẩn Tông thân mặc đạo bào ngăn cản không nổi, pháp bảo của gã bị đối phương ngạnh sanh chém thành hai khúc.

"PHỐC..."

Đây chính bổn mạng pháp bảo của gã, do tâm thần tương liên nên gã không kìm được phun ra một ngụm máu tươi, cơ hội tốt như vậy đối thủ há sẽ bỏ qua. Đối phương lập tức đánh ra một đạo pháp quyết, chỉ thấy lưỡi dao sắc bén đối diện đã lao tới trước mặt.

Gã vô cùng sợ hãi, nhưng lúc này ngay cả tránh né cũng không kịp nữa rồi. Những tu sĩ Vân Ẩn Tông đông môn muốn tương trợ cũng không được, bọn chúng đang bị đối thủ của mình quấn quá chặt chẽ.

Mắt thấy máu tươi chuẩn bị phun như hoa, nhưng đúng lúc này, dị biến nổi lên.

Một tiếng “hừ” lạnh truyền vào lỗ tai, tu sĩ Vân Ẩn Tông không cảm thấy gì, nhưng nguyên một đám hắc bào tu sĩ lạ lẫm lại như bị sét đánh, máu tươi trong miệng phun ra thành vòi.

"Xoẹt. . ."

Lưỡi dao sắc bén xẹt qua cổ đạo bào tu sĩ, song chỉ cắt đi một tí da thịt mà thôi. Nhưng đối thủ của gã phía bên kia lại đứng yên bất động, máu tươi từ thất khếu chảy ra như suối, sau đó trực tiếp lộn nhào ngã xuống đất.

Với thực lực của Lâm Hiên hôm nay đi đối phó với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thậm chí hắn không cần phải ra tay, chỉ hừ lạnh một tiếng là những tiểu tu sĩ này đã hồn quy Địa phủ rồi.

Sau đó thân hình của hắn hiện ra, đứng lơ mửng giữa không trung nhìn xuống đám tu sĩ Vân Ẩn Tông phía dưới.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, chuyển bại thành thắng, hơn nữa còn bằng phương thức không thể tưởng tượng nổi, đệ tử Vân Ẩn Tông ngoài kinh hỉ ra đều quay mặt nhìn nhau, đúng là đang dè chừng sợ hãi tu sĩ vừa xuất thủ cứu giúp này. Nhưng rất nhanh, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Hiên, trên mặt Thường Hổ, Tô Như lộ rõ vẻ vui mừng và kinh ngạc vô cùng, bọn chúng lập tức quỳ xuống lạy giữa không trung: "Tham kiến Phong chủ."

"Phong chủ? Chẳng lẽ là Kim Đan Phong chủ trong truyền thuyết kia?"

Chúng đệ tử ngẩn ngơ, trong nội tâm càng kinh hãi hơn. Trong hàng đệ tử Vân Ẩn Tông, những kẻ có thể bái kiến Lâm Hiên không nhiều lắm, nhưng cơ hồ đại danh của hắn không ai không biết.

Lâm Hiên chiến một trận cùng Thiên Toàn Kiếm Tôn có thể nói là uy chấn Vân Ẩn Tông, từ nay về sau chắc chắn là đệ nhất tu sĩ Động Huyền Kỳ của bổn tông. Chứ đừng nói chi là, Thái thượng Trưởng lão cũng cực kỳ coi trọng đối với hắn, hai vị đã truyền xuống pháp dụ để Lâm Hiên chấp chưởng Vân Ẩn Lệnh.

Tin tức này vừa truyền ra cơ hồ đã chấn động toàn bộ Vân Ẩn Tông.

Tu sĩ bổn môn há lại không hiểu ý nghĩa Vân Ẩn Lệnh như thế nào. Kể từ đó, địa vị Lâm Hiên chỉ dưới hai vị Thái thượng Trưởng lão mà thôi, cơ hồ có thể nắm quyền sinh quyền sát toàn bộ tu sĩ năm mạch trong tay.

Chỉ có điều Lâm Hiên cũng là nhân vật Thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất nhanh đã lại mai danh ẩn tích. Nhưng đại danh của hắn vẫn không thể phai mờ trong lòng chúng tu sĩ, đã là Tu tiên giả của Vân Ẩn Tông thì không người nào không biết.

Hôm nay, đúng vào thời khắc sinh tử lại được nhân vật trong truyền thuyết này đột nhiên xuất thủ cứu mạng, bọn chúng quả thực như đang trong giấc mộng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.