Hàn Thử Vương lạnh nhạt nói, thậm chí trong giọng nói còn mang theo vài phần
trách Trời thương dân. Hương Nhi sợ ngây người, biểu lộ của những trưởng lão
Tuyết Hồ tộc sau lưng nàng cũng vô cùng kinh ngạc, cả đám người trừng mắt nhìn
lại.
Nhất thời, toàn bộ đại điện trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị, không
có một tiếng động nào khác ngoài tiếng tim đập và hô hấp dồn dập.
Thời
gian như ngừng lại.
Có thể thấy được những lời này của Hàn Thử Vương làm
cho tất cả những người ở đây rung động đến cỡ nào.
Thời gian một chén trà
trôi qua, sự trầm mặc quỷ dị này mới bị phá vỡ, thanh âm giận dữ của tiểu công
chúa vang lên :
"Hàn Thử Vương, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ta
kính ngươi là bậc trưởng bối, nhưng ngươi lại khinh người quá đáng rồi, còn dám
nói ..."
Tiểu công chúa tức giận đến mức lời nói cũng trở nên lộn
xộn.
Lâm Hiên thở dài trong lòng, Hương Nhi dù sao vẫn còn trẻ người non
dạ nên không khỏi có chút thiếu kiên nhẫn, có thể nói là thời gian ma luyện còn
chưa đủ. Tuy nhiên cũng không thể trách nàng được, từ nhỏ đã được tỷ tỷ bao bọc,
mà biến cố xảy ra với Viện Kha mới chỉ hơn trăm năm, trong thời gian ngắn ngủi
như vậy mà muốn gánh vác trọng trách của cả tộc đối với nàng vẫn hơi quá
sức.
Nếu đổi lại là mình, sẽ không dễ dàng vì chuyện này mà rối loạn như
thế.
Tuy nhiên cũng vì biến cố phát sinh quá bất ngờ mới khiến Hương Nhi
xử sự như vậy. Mặc dù tiểu công chúa cũng đoán được đối phương không có ý tốt,
nhưng không nghĩ tới lão lại không nói lý lẽ mà trực tiếp đổ hết mọi tội lỗi lên
đầu mình.
Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục, với tính tình của Hương
Nhi thì sao có thể mặc cho người ta đổ oan.
Thấy tiểu công chúa giận tím
mặt, trong lòng Hàn Thử Vương mừng thầm : Nha đầu này quả nhiên vẫn còn nông
nổi. Mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, thậm chí còn có vài phần
thương tiếc, không thể phủ nhận, lão gia hỏa này diễn kịch rất
đạt.
"Hương Nhi chất nữ, ai cũng có thể mắc phải sai lầm, huống chi từ
nhỏ ngươi đã không cha không mẹ, công chúa Viện Kha đã không may gặp bất trắc,
cho nên phạm phải sai lầm cũng không thể trách được. Bây giờ ngươi giao ra bảo
vật vẫn còn kịp, tốt xấu gì thì mọi người cũng là láng giềng với nhau, đến lúc
đó ta và Hùng hiền đệ sẽ ra mặt cầu xin đại nhân giúp ngươi ..."
"Câm
miệng!"
Đối phương thốt ra những lời khuyên giải, căn bản chính là đổ
thêm dầu vào lửa.
Hương Nhi giận đến tím mặt, không thể kiềm chế được
nữa, bàn tay trắng như ngọc vung lên, một đoàn Yêu khí màu hồng phấn tỏa ra,
xoay một vòng liền biến thành một thanh tiểu đao, khí lạnh mặt ngoài bảo vật bao
trùm cả đại điện, sau đó hung hăng đâm tới yết hầu Hàn Thử Vương.
"Tiểu
công chúa, có gì từ từ nói."
Hàn Thử Vương ‘quá sợ hãi’, nhưng khóe miệng
lão lại tỏ vẻ tươi cười, trong mắt tràn đầy vẻ bỡn cợt. Gian kế đã thành, nha
đầu này quả là dễ xúc động, chỉ khiêu khích vài câu mà đã mất bình tĩnh
rồi.
Đúng lúc lão đang muốn tránh né, bỗng nhiên như có một cơn gió lạnh
thổi qua, tiểu đao do Yêu vụ tạo thành đang bay tới tức thì tan thành mây
khói.
Tất cả Yêu tộc ở đây đều cực kỳ kinh ngạc, chính Hương Nhi cũng
không hiểu rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng vì căm phẫn mà ra tay,
nhưng cũng không xuất ra bảo vật nào, đối phương muốn hóa giải công kích của
nàng cũng không khó, nhưng cách hóa giải như vậy thực sự quá mức quỷ
dị.
Trong lòng nàng xuất hiện một dự cảm không tốt.
Đúng lúc này,
không gian vốn đang tĩnh lặng bỗng xuất hiện những gợn sóng dao động, sau đó một
đoàn hào quang hiện ra. Lúc mới xuất hiện, hào quang kia chỉ lớn bằng quả trứng
ngỗng, nhưng rất nhanh nó đã kéo dài ra.
Không, không chỉ là kéo dài ra
mà là phân giải thành vô số điểm sáng màu sắc khác nhau, xuyên thẳng qua không
gian rồi tổ hợp lại bằng một tốc độ cực nhanh.
Một đồ án huyền diệu mà
quỉ dị đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
"Đây là ..."
Biến cố
như vậy, Lâm Hiên đang ẩn thân một bên cũng phải trợn lớn mắt mà nhìn chứ đừng
nói đến Hương Nhi và những khách khanh Trưởng lão phía sau nàng.
Tất cả
mọi người đều há hốc mồm, chăm chú nhìn vào đoàn hào quang.
Thoáng cái đồ
án kia đã hoàn toàn thành hình, đúng là một Truyền Tống trận cực kỳ tinh
xảo.
Sau đó, linh quang trên mặt Truyền tống trận chớp động, tiếng xé gió
không ngừng vang lên, một bóng người bước ra từ màn sáng. Cùng lúc đó, một cỗ uy
áp đáng sợ tỏa ra khiến cho khuôn mặt Hương nhi trở nên trắng bệch.
Một
lúc sau, Truyền Tống Trận đã hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại
một người toàn thân mặc áo bào màu trắng đang đứng lơ lửng giữa không
trung.
Qua vẻ ngoài có thể thấy người này chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn
dung mạo rất giống tu sĩ nhân loại, nhưng hắn lại có một đôi mắt dài hẹp, bên
trong ẩn ẩn tinh quang lập lòe.
"Tham kiến lão tổ."
Khi thấy rõ ràng người này, những Yêu tu ở đây đều
nhao nhao cúi đầu thi lễ, vẻ mặt vô cùng cung kính, cả Hương Nhi cũng không
ngoại lệ.
"Lão tổ, chẳng lẽ là hóa thân của Huyền Băng lão tổ sao? Hương
Nhi đã từng nói, những hóa thân này đã tự sinh ra ý thức. Nghĩa phụ của nàng
trong một lần ngoài ý muốn đã vẫn lạc, nhưng còn một gã hóa thân khác thông đồng
với Băng Hùng, Hàn Thử chống lại Tuyết Hồ tộc. Chẳng lẽ người này là
…?"
Trong đầu Lâm Hiên vừa xuất hiện ý nghĩ này thì bất ngờ một giọng nói
vang lên bên tai : "Tiểu bối phương nào dám lén lút trốn ở một bên, muốn giở trò
quỷ trước mặt bổn lão tổ sao?"
Còn chưa dứt lời, khóe miệng của đối
phương đã nhếch lên cười lạnh một tiếng, tay phải của hắn không nhanh không chậm
chụp xuống một chỗ trong lầu các.
Chỉ một thoáng, không gian bỗng nhiên
vặn vẹo, một cỗ khí tức không rõ thuộc tính ẩn chứa nguy hiểm dị thường đánh về
phía Lâm Hiên đang ẩn nấp.
Lâm Hiên vô cùng hoảng sợ, rõ ràng hành tung
của mình đã bị bại lộ rồi.
Tuy nhiên, kinh nghiệm của hắn vô cùng phong
phú, phản ứng trước những biến cố ngoài ý muốn bình tĩnh hơn tiểu hồ ly rất
nhiều.
Cỗ lực lượng kia dao động cực kỳ cổ quái, nhưng Lâm Hiên không hề
tỏ ra bối rối chút nào, tay áo phất lên một cái, một quầng sáng màu xanh lam bay
vút ra che chở phía trước thân hình, sau đó hắn nhanh chóng lùi về phía
sau.
Lâm Hiên không dám thi triền Cửu Thiên Vi Bộ, tuy dùng nó có thể
nhanh chóng tránh thoát, nhưng một kích kia của đối phương ẩn tàng lực lượng vô
cùng quỉ dị, có phải là thần thông không gian hay không cũng khó nói.
Sau
một khắc, cỗ lực lượng vô hình cổ quái kia đã đâm vào màn bảo hộ màu xanh
lam.
Một màn không thể tưởng tượng nổi xảy ra trước mắt, không có bất kỳ
tiếng bạo liệt nào truyền ra, màn sáng bảo hộ của Lâm Hiên lại giống như bị lực
lượng cổ quái kia của đối phương hoàn toàn thôn phệ.
Điều này sao có thể
xảy ra?
Dù cho kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên cực kỳ phong phú, nhưng
hắn vẫn phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhưng bây giờ không phải lúc kinh
ngạc, tay áo Lâm Hiên phất lên, hai viên châu nhỏ bằng đầu ngón tay cái từ trong
tay áo bay vút ra.
Oanh oanh!
Âm Lôi hoàn toàn khác so với pháp
thuật Ngũ hành, từng tiếng nổ lớn truyền ra, cỗ lực lượng kia chỉ là có thuộc
tính cổ quái mà thôi, còn xét về uy lực cũng không quá đáng sợ. Chỉ trong tích
tắc công kích của đối phương đã bị gió mạnh hoàn toàn thôn phệ, thân hình Lâm
Hiên thừa cơ lóe lên, lui lại chỗ an toàn.