Bách Luyện Thành Tiên

Chương 417: Q.5 - Chương 417: Kết nghĩa kim lan




Lâm Hiên kinh ngạc sau đó vẻ mặt trở nên cổ quái. Hắn không vội động thủ mà đưa ánh mắt nhấp nháy nhìn về một chỗ không người bên trái.

"Sư ca!"

Thấy trượng phu tìm được đường sống trong chỗ chết, lục y thiếu phụ vui mừng kinh hô. Thân hình Mạc Tuyết Tùng vội lui về phía sau mà Lâm Hiên cũng không ngăn cản.

"Người đến chính là Như Yên tiên tử?"

Lâm Hiên thở ra, khóe miệng lộ nụ cười nhẹ.

Lời này còn chưa dứt thì một tiếng cười như chuông bạc truyền vào tai, sau đó bạch quang chợt lóe, không gian phía trái lăn tăn như gợn sóng rồi một thiếu nữ mỹ miều như lan như ngọc hiện ra, linh áp trên người nàng như có như không nhưng phu thê họ Mạc đã nhận ra đây là một tu tiên giả Ly Hợp kỳ, Vân châu đệ nhất nữ tu trong truyền thuyết.

"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối." Mạc Tuyết Tùng vội hướng qua Mộng Như Yên thi lễ một cái, vẻ mặt cực kỳ cung kính.

Mộng Như Yên nhẹ gật đầu, ánh mắt như ánh tinh quang chiếu sang khuôn mặt Lâm Hiên, đáy mắt ẩn hiện vẻ kinh ngạc.

Lâm Hiên mới tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ mà giơ tay nhấc chân đã dồn phu thê họ Mạc đến tử địa, thực lực này vốn không kém nàng bao nhiêu.

Mộng Như Yên hiện thân khiến trong lòng Mạc Tuyết Tùng lo lắng, xem ra nàng có quen biết cùng tiểu tử họ Lý. Hai phu thê liếc nhau rồi lộ ra sắc mặt sầu thảm.

Thì ra đối phương là ở giả trư ăn thịt hổ. Cảnh giới Nguyên Anh làm gì có nhân vật nghịch thiên thế này, khẳng định họ Lý kia cũng là Ly Hợp kỳ tu tiên giả.

"Lâm đạo hữu, ta với Thái Âm tuy không giao tình sâu đậm nhưng cũng quen biết đã mấy trăm năm, đồ tử đồ tôn của hắn gặp nạn ta không thể xem như không thấy. Có thể nể thể diện của Như Yên mà tha cho chúng một lần chăng"

"Ha ha, tiên tử quá khách khí rồi, người đã ra mặt cho bọn họ thì tại hạ há có thể không đồng ý sao?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười mỉm. Kỳ thực hắn không muốn trở mặt cùng Thiên Xảo Môn, Mộng Như Yên xuất hiện vô tình hóa giải cục diện bế tắc này.

Thấy Lâm Hiên sảng khoái đáp ứng, Mộng Như Yên cũng có chút kỳ quái. Thần thông của đối phương có thể sánh với lão quái vật Ly hợp kỳ, hắn đáp ứng buông tha hai người không hẳn là sợ nàng.

Chẳng lẽ là đã nhận ra nàng? Trong lòng nghi hoặc, Mộng Như Yên khẽ dùng ánh mắt nhìn qua Lâm Hiên.

"Đa tạ tiên tử."

Phu thê Mạc Tuyết Tùng mừng rỡ, vội hướng về Mộng Như Yên cung kính dập đầu ba cái, sau đó xoay người thi lễ với Lâm Hiên:

"Lý... Lâm tiền bối, trước kia là phu thê ta có mắt không tròng, đa tạ người đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, vãn bối cùng tiểu phụ xin bồi tội."

"Thôi" Lâm Hiên khoát tay áo, với tâm cơ hắn tự nhiên là đổi thái độ chẳng chút ngại ngần:

"Mạc đạo hữu cũng không cần tự trách, dù sao như lời ngươi nói. Tại Tu Tiên giới giết người đoạt bảo là bình thường, không đánh thì không quen biết, kỳ thật Lâm mỗ cũng có chỗ bội phục đối với Thiên Xảo Môn, sau này không chừng ta còn tới quý môn giao dịch."

"Tiền bối quá khách khí, nếu về sau người có chỗ dùng vãn bối, tại hạ nhất định xông vào biển lửa cũng không từ, từ nay Thiên Xảo Môn vĩnh viễn là bằng hữu với tiền bối."

Mạc Tuyết Tùng cung kính mở miệng, trước một khắc song phương còn muốn phân sống chết mà lúc này lại tỏ ra hòa hợp, dù sao đều là lão hồ ly sống tới mấy trăm năm, da mặt vốn dày hơn người thường rất nhiều.

Hiện tại Mạc Tuyết Tùng đã cho rằng Lâm Hiên chính là tu tiên giả Ly Hợp kỳ. Nếu như có thể nhân họa đắc phúc, mượn cơ hội này giao hảo với lão quái vật tự nhiên là có vô số chỗ tốt.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua. Lúc này hai tay để sau lưng trên mặt lộ ra nét kiêu căng, bộ dáng thế ngoại cao nhân: "Mạc đạo hữu đã nói như vậy thì Lâm mỗ cũng không khách khí, lúc này ta thật có một sự tình cầu ngươi."

"A, tiền bối mời nói" Mạc Tuyết Tùng kinh ngạc cung kính mở miệng.

"Lâm mỗ vốn có vài phần tự tin đối với thần thức của mình, nhưng lệnh phụ theo đạo hữu tới chỗ này, trước khi hiện thân thì ta không phát hiện được, điều này thực có chút kỳ quái" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

"Ha ha, khiến tiền bối chê cười, không phải là tiểu phụ tu luyện nặc thuật lợi hại gì mà là nàng vốn ở trong Thiên Cơ Phủ."

"Thiên Cơ Phủ, đó là cái gì?" Lâm Hiên lấy tay vuốt cằm, tên gọi của vật này đúng là có điểm đặc biệt.

"Thiên Cơ Phủ chính là một loại pháp khí đặc thù lưu truyền từ thời kỳ thượng cổ tới nay, nói đơn giản tựa như là một động phủ nhỏ." Trên mặt Mạc Tuyết Tùng đầy vẻ cung kính bắt đầu giải thích:

"Tiền bối cũng rõ, nhân tộc chúng ta vốn khác yêu tộc nên không thể đem chứa vào trong túi linh thú, song có một vật có thể khiến nhân tộc ở trong đó. Chính là Thiên Cơ Phủ."

Nói xong lão vỗ tay vào bên hông, một tòa tòa lầu các hai tầng vô cùng xa hoa hiện ra trước mặt: "Tiền bối xem, đây là Thiên Cơ Phủ, dùng không ít tài liệu trân quý luyện chế thành, sử dụng thuận tiện do có thể mang theo tùy thân, có tất cả công dụng của động phủ bình thường, đương nhiên tu sĩ có thể ở trong"

Mạc Tuyết Tùng vừa nói vừa phất tay trái một cái, đem cấm chế bảo hộ màu trắng quanh Thiên Cơ Phủ giải trừ.

Lâm Hiên đem thần thức thả ra. Qua một tuần trà hắn ngẩng đầu trên mặt lộ vẻ thoả mãn: "Mạc đạo hữu, lão phu cảm thấy rất hứng thú với cái này, ngươi có thể bán lại cho ta được chăng."

"Ha ha, tiền bối khách khí. Thiên Cơ Phủ này xem như là vãn bối dùng để tạ ân tha mạng."

"Sư ca."

Lục y nữ tử sợ hãi, luận độ quý hiếm của Thiên Cơ Phủ cơ hồ sánh với khôi lỗi Nguyên Anh hậu kỳ, nhiều năm qua Thiên Xảo Môn chỉ luyện được vài cái, sao có thể nói tặng là tặng?

"Hinh muội, ngu huynh tự biết. Không được vô lễ."

Đương nhiên Mạc Tuyết Tùng lại nghĩ khác, bảo vật tuy quý hiếm song làm người phải biết phân biệt nặng nhẹ. Ly Hợp kỳ lão quái vật đã nhìn trúng Thiên Cơ Phủ, mở miệng yêu cầu chẳng lẽ còn có thể chối từ sao? Cho dù có Như Yên tiên tử ở một bên thì chưa chắc đã giúp bọn họ lần nữa. Có câu gặp họa thì của đi hay người, chi bằng sảng khoái dâng cho lão quái Ly Hợp kỳ, sau này đối phương sẽ để cho nhiều chỗ tốt.

Thấy đối phương nhanh nhẹn như thế trên mặt Lâm Hiên lộ ra vài phần ngạc nhiên, đại trưởng lão Thiên Xảo Môn này tâm cơ cũng thực thâm sâu.

"Đạo hữu có tâm như thế, Lâm mỗ chối từ thì quả là bất kính." Lâm Hiên vừa nói vừa cong ngón tay giữa búng ra một chỉ, một vầng hào quang màu xanh cuốn qua đem Thiên Cơ Phủ thu về lòng bàn tay.

Lâm Hiên vuốt ve một chút rồi đem thu vào túi trữ vật: "Mạc đạo hữu, phần nhân tình này của các hạ Lâm mỗ tuyệt không quên, từ nay ngươi cứ xem ta là bằng hữu."

"Ha ha, vãn bối được yêu chiều mà sợ hãi, tuyệt không dám quên ân của tiền bối, từ nay về sau có gì cần bổn môn người cứ việc phân phó"

Nghe đối phương nói như vậy trong lòng Lâm Hiên khẽ động, vẻ mặt ôn hoà hàn huyên cùng Mạc Tuyết Tùng vài câu.

Mộng Như Yên không mở miệng nhưng trên khuôn mặt đẹp như trăng rằm đã bắt đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Xem ra mình sở liệu không sai, hai người này vốn có quen biết."

Trong lòng Mạc Tuyết Tùng thầm nghĩ, hắn hướng qua thi lễ cùng Lâm Hiên và Mộng Như Yên:

"Hai vị tiền bối, vãn bối còn có việc tạm thời cáo từ. Hai vị ngày sau có rảnh xin mời tới làm khách tại Thiên Xảo Môn, tại hạ xin gấp chăn đắp mềm đón chào." Nói xong toàn thân nổi hào quang cùng lục y nữ tử hóa thành một đạo lệ quang biến mất tại phương xa.

Lúc này trên không trung chỉ còn lại Lâm Hiên cùng Mộng Như Yên. Thời gian dường như bắt đầu trôi thật chậm, chung quanh lập tức trở nên im ắng kỳ lạ. Lâm Hiên đưa mắt nhìn sang Mộng Như Yên, lại thấy ánh mắt trong sáng của nàng cũng đang liếc sang hắn. Bốn mắt giao nhau trong tích tắc rồi lại nhanh chóng chiếu sang nơi khác, chẳng hiểu sao với cá tính cương liệt của Như Yên, lúc này cũng cảm thấy khó mở lời.

Mấy ngày trước khi nàng gặp Lâm Hiên, tuy có chút giật mình vì hắn tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ nhưng không để tâm lắm. Đối với dịch dung thuật của mình, Mộng Như Yên có mấy phần tâm đắc, tự tin Lâm Hiên không thể nhận ra nàng. Nhưng thái độ vừa nãy của hắn khiến nàng bắt đầu dao động, chẳng lẽ hắn đã nhận ra nàng là nữ tu Linh Động kỳ trước kia?

"Ha ha, tiểu muội, sau khi nàng khôi phục chân thân thì không muốn nhận người ca ca này nữa sao?"

Rốt cục Lâm Hiên buông tiếng cười ha hả phá vỡ sự im lặng giữa hai người, dám đứng trước mặt Vân Châu đệ nhất nữ tu mà xưng hô cùng phong thái thế này cũng chỉ có mình hắn, cho dù là Vọng Đình Lâu Ly hợp hậu kỳ còn chưa dám.

Lâm Hiên tính đợi Nguyệt nhi kết Anh thành công, sau đó tìm cơ hội đến Thiên Nhai Hải Các. Không ngờ trời xui đất khiến hôm nay lại gặp Mộng Như Yên tại đây. Lúc này mà giả bộ như không quen thì Lâm Hiên cảm thấy quá dối trá. Chi bằng cứ đánh liều mà gọi nàng như trước.

Tuy tiếp xúc với nữ tử trước mặt không nhiều nhưng Lâm Hiên ít nhiều đã rõ tính cách của nàng, ngay thẳng cương liệt, nếu ở trước mặt nàng mà muốn giở tâm cơ thì hóa ra lại biến bạn thành thù.

"Lâm. . . Đại ca nhận ra ta?" Mộng Như Yên ngẩn ngơ rồi lộ ra nụ cười khẽ, nàng vốn khoáng đạt vô cùng, thấy Lâm Hiên nhận ra mình cũng không hề có ý phủ nhận.

"Ha ha, tiên tử quá khách khí, Lâm mỗ không dám xưng hô như thế, vừa nãy chỉ là nói chơi mà thôi".

Lâm Hiên lại gãi đầu thấy không được tự nhiên, dù sao nữ tử trước mắt là tu sĩ Ly Hợp kỳ. Năm trăm năm trước đã danh chấn Vân Châu, thần thông pháp lực còn hơn cả Tuệ Thông.

"Ha ha, cũng không cần nói như vậy, ta và ngươi vốn đã thân, Như Yên không phải là không biết phân biệt, năm đó ngươi đối với ta rất tốt, Như Yên gọi ngươi một tiếng đại ca là tình nguyện. Nếu ngươi không chê thì hai ta hãy kết nghĩa kim lan được không."

"Điều này…"

Lâm Hiên do dự chốc lát sau đó trên mặt lộ vẻ thoải mái: "Tiên tử đã nói như vậy, Lâm mỗ sao dám kiêu căng, chuyện tốt như vậy ta mong còn không được, bất quá sau này ta cũng không dám gọi hai từ tiểu muội "

"Ưm." Mộng Như Yên gật nhẹ đầu, chuyện này Lâm Hiên nói không sai, nhìn vẻ ngoài nàng còn trẻ hơn hắn một chút song thực ra đã sống hơn một ngàn năm trăm năm, gọi Lâm Hiên là đại ca trong lòng nàng cũng thấy có chút kỳ lạ.

"Được, sau này bổn tiên tử sẽ là tỷ tỷ của ngươi."

Hai người nhìn nhau cười vang. Tại Tu tiên giới vốn không có mấy khi kết nghĩa kim lan, không có hương hoa tế bái hay là trích huyết ăn thề như thế tục song trong lòng Lâm Hiên cảm thấy có chút kỳ lạ. Còn Mộng Như Yên thì thấy trong lòng dường như nhớ về một điều nào đó, thuở rất xa xưa khi còn tỷ tỷ.

Một lúc sau Mộng Như Yên vươn tay vỗ tại bên hông, một miếng ngọc bội óng ánh long lanh xuất hiện trong lòng bàn tay:

"Tiểu đệ, lần đầu ra mắt mà tỷ tỷ không có lễ vật tốt cho ngươi. Ngọc bội này chính là vật tùy thân của ta, đệ tử Thiên Nhai Hải Các thấy nó như thấy ta. Nhân lực vật lực có thể tùy ý ngươi điều động, xem như là tiểu lễ diện kiến của tỷ tỷ vậy."

Cái này mà coi như tiểu lễ sao, trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ cảm động.

Hắn có thể đi tới ngày hôm nay, phần lớn đều phải dựa vào bản thân nên tính cách có phần tự kỷ tư lợi. Ở một phương diện nào đó có thể coi là âm hiểm giảo hoạt, không thấy lợi không làm. Song chính vì vậy mà hắn rất thiếu thốn tình cảm, nếu có người thực tâm đối tốt với hắn, Lâm Hiên cũng sẽ hào phóng khiến người đó phải líu lưỡi. Mộng Như Yên vừa ra tay đưa ra đại lễ như vậy quả thật khiến hắn có chút chần chừ.

"Tiểu đệ, đã là tỷ đệ một nhà còn khách khí với ta làm gì?" Trên mặt Mộng Như Yên lộ một tia khó chịu.

"Tỷ tỷ đã nói như vậy, tiểu đệ từ chối thì bất kính."

Lâm Hiên tay áo phất một cái, một đạo hào quang đem ngọc bội thu về. Cảm giác ấm áp nhưng không có chút linh lực dao động, quả nhiên chỉ là vật tùy thân của nữ tử.

Lâm Hiên suy nghĩ một hồi rồi vươn tay ra vỗ tại bên hông. Trong thanh quang chói mắt, liên tiếp hơn mười bình ngọc hiện ra.

"Tỷ, với cảnh giới của tỷ thì những bảo vật của đệ không đáng tính, có điều những đan dược này có lẽ có chút công dụng với ngươi, xin vui lòng nhận cho." Lâm Hiên gãi đầu có chút ngượng ngùng mở miệng.

"Tiểu đệ đừng khách khí."

Trong lòng Mộng Như Yên cũng có chút hiếu kỳ, thần thông của Lâm Hiên thì nàng vừa mới chứng kiến qua, song cảnh giới Nguyên Anh kỳ thì có thể lấy đan dược gì khiến nàng hứng thú? Nàng khẽ vươn tay ngọc đem một bình ngọc màu xanh biếc thu về.

Nắp bình vừa mở thì một mùi hương thấm đượm lòng người nhanh chóng phiêu tán. Mùi hương bay vào chóp mũi khiến vẻ mặt Mộng Như Yên cuồng biến, như kinh như hỉ mà lại có vẻ không tin nổi. Nàng dốc bình ngọc đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc.

"Đúng là Cửu Trùng Bích Tâm Đan."

Mộng Như Yên duyên dáng kêu to một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng còn Lâm Hiên thì ngây người, những này bảo vật này bất quá là hắn chỉ mượn hoa hiến Phật.

Nguyệt nhi liên tiếp diệt sát ba tồn tại Ly Hợp kỳ trong Vô Định Hà, trữ vật túi của bọn họ tự nhiên đều rơi vào trong tay Lâm Hiên.

Thân là Linh Dược Sơn thiếu chủ năm xưa, Lâm Hiên hiểu biết rất uyên bác với đan dược, tuy vậy hắn chưa từng gặp qua những loại đan dược cao cấp này. Chỉ đoán là chúng dùng để tăng tiến pháp lực tu sĩ Ly Hợp kỳ nên lấy ra toàn bộ làm lễ gặp mặt cho tỷ tỷ.

Lúc này thấy thần sắc Mộng Như Yên như vậy, trên mặt hắn cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.

"Đệ đệ, ngươi có được Cửu Trùng Bích Tâm Đan này từ đâu?" Thanh âm ngưng trọng của Mộng Như Yên truyền vào tai.

"Tự nhiên là ta diệt sát Cửu Đầu lão tổ, đoạt được trong túi trữ vật của lão."

"Cái gì, ngươi nói Cửu đầu lão quái vật ngã xuống trong tay ngươi?" Mộng Như Yên lấy tay che miệng tỏ vẻ sợ hãi. Thần thông của Lâm Hiên nàng đã chứng kiến qua song thực lực Cửu Đầu lão tổ nào phải tầm thường.

"Không sai." Vì không muốn lộ bí mật của Nguyệt nhi nên Lâm Hiên đành thi triển công phu nói dối, sắc mặt vẫn thản nhiên như thường.

Mộng Như Yên khẽ thở ra song cũng không tiện truy hỏi, cho dù là song tu đạo lữ cũng sẽ có bí mật riêng huống chi là tỷ đệ khác họ.

"Tỷ, chẳng lẽ Cửu Trùng Bích Tâm Đan này không phải dùng để tăng tiến pháp lực cảnh giới Ly Hợp kỳ? "

"Đương nhiên không phải." Khóe miệng Mộng Như Yên lộ vẻ tươi cười, trên gương mặt đẹp đẽ đầy vẻ vui mừng: "Đan này chính là bảo vật độc môn của Cửu Đầu lão tổ, dùng để đột phá bình cảnh cho tu sĩ Ly Hợp kỳ. Sơ kỳ muốn tiến giai lên trung kỳ mà dùng một viên đan dược này thì tăng khả năng thành công thêm một thành"

"Một thành!"

Lâm Hiên nghe xong không khỏi thầm rúng động. Tu tiên đạo càng lên cao càng là gian nan, Ly Hợp kỳ là đỉnh cao nơi Nhân giới. Pháp lực tăng trưởng chậm chạp đến cực hạn. Có thể đề cao một thành khi đột phá bình cảnh thì đúng là vật nghịch thiên.

"Cửu đầu lão tổ cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, keo kiệt vô cùng, mấy lần tỷ tỷ tìm hắn muốn trao đổi vật này. Song bất luận ta xuất ra bảo vật gì hắn đều làm khó dễ, vì chuyện này ta còn từng giao chiến với hắn một lần, không nghĩ tới cuối cùng hắn lại chết trong tay ngươi." Mộng Như Yên khẽ thở nhẹ, trên mặt lộ vài phần cảm khái:

"Tiểu đệ, xin đa tạ ngươi. Bình đan dược là lễ vật, nếu tỷ tỷ từ chối thì thật bất kính, về phần những đan dược khác xin ngươi thu hồi."

"Tỷ, đừng coi ta xa lạ như thế, lễ vật tiểu đệ đã đưa ra làm sao có thể lấy về"

Lâm Hiên vốn hào phóng vô cùng với người thân. Tỷ đệ chối từ một hồi, cuối cùng Mộng Như Yên nhận lấy các bình ngọc. Qua một lúc nàng chậm rãi mở miệng.

"Tiểu đệ, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi"

"Tỷ tỷ mời nói."

"Cửu đầu lão tổ đã ngã xuống trong tay ngươi, vậy còn Tuệ Thông có phải ngươi do giết hay không." Mộng Như Yên mặc dù không hiểu kỹ ân oán giữa Lâm Hiên cùng Vạn Phật Tông nhưng cũng biết song phương sớm đã thành thế thủy hỏa.

"Cái gì, Tuệ Thông chết rồi sao?"

Lâm Hiên bây giờ mới nghe được tin này. Tại Thiên Ảnh Tông, đối phương tuy đại bại nhưng Nguyên Anh đã chạy thoát, thực ra sau đó đã xảy ra chuyện gì với lão?

"Tuệ Thông không phải ngươi giết?"

"Cũng không thể nói như vậy" Lâm Hiên gãi đầu vẻ mặt khó hiểu mở miệng: "Chẳng lẽ tỷ chưa nghe Cơ Nguyệt Như bẩm báo chuyện tại Thiên Ảnh Tông sao, còn có ngọc giản tiểu đệ nhờ nàng chuyển dùm, tỷ tỷ chưa nhận được?"

"Chưa có" Mộng Như Yên lắc đầu: "Nửa tuần trăng trước ta đã rời bổn môn, thì ra đệ đã gặp Nguyệt Như nha đầu,lại còn nhờ nàng chuyển gì cho ta sao?"

"Tỷ, là như vậy..." Lâm Hiên chậm rãi kể lại sự tình phát sinh ở Thiên Ảnh Tông.

Khoảng nửa canh giờ sau.

"Thì ra là thế, nói như vậy thân thể Tuệ Thông là bị ngươi huỷ, về sau Nguyên Anh của hắn bị kẻ nào tiêu diệt?"

"Ta cũng không rõ." Trên mặt Lâm Hiên cũng hiện vẻ ngưng trọng, tuy chỉ còn Nguyên Anh song thực lực của Tuệ Thông vẫn cường đại vô cùng, kẻ có thể tiêu diệt lão thì thần thông thật khó mà tưởng tượng được.

Hai tỷ đệ liếc nhau, trong đáy mắt đều hiện vẻ kiêng kị, Vân Châu quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, sau này hành sự cần cẩn thận hơn nữa.

"Tỷ, dù sao khẳng định cái chết của Tuệ Thông đối với chúng ta rất có lợi." Lâm Hiên đột nhiên cười gian mở miệng.

"Lời này không sai, ta sớm đã xem Vạn Phật Tông là cái gai trong mắt, nhưng thực lực bọn chúng không kém. Hôm nay Tuệ Thông đã chết, thực lực đại hao tổn. Vì muốn cướp bảo vật của đệ mà ra nông nỗng này thì tự nhiên đáng đời, mà tình thế hiện giờ đã nghịch chuyển." Khóe miệng Mộng Như Yên cũng lộ vẻ tươi mở miệng.

"Ừm." Lâm Hiên gật đầu thì đột nhiên một đạo hỏa quang tiến nhập trong tầm mắt hắn.

Truyền âm phù! Tuy không bằng phi kiếm truyền thư nhưng cũng là loại thượng phẩm.

Đôi mi thanh tú của Mộng Như Yên khẽ nhíu, vươn tay ngọc thu hỏa quang về.

"Cái gì?"

Nàng đem thần thức chìm vào, lại nhịn không được kinh hô một tiếng, sắc mặt trở nên lo lắng.

"Tỷ, sao thế?" Lâm Hiên cũng có chút kinh ngạc, sự tình có thể khiến Mộng Như Yên kinh hãi vốn không nhiều.

Chỉ thấy nàng khẽ lắc đầu:" Không có gì, Là Thiên Nhai Hải Các có chút vấn đề, bất quá chỉ cần tỷ tỷ trở về là giải quyết dễ dàng."

"Thật sao?"

"Ừm." Mộng Như Yên vòng tay nói: "Tiểu đệ, nguyên ta còn muốn ở thêm cùng ngươi song hiện tại tỷ tỷ phải cáo từ. Sau này có rảnh nhất định ngươi phải đến Thiên Nhai Hải Các tìm ta, biết chưa."

"Ừm, nhất định ta sẽ tới." Lâm Hiên mỉm cười nói.

Mộng Như Yên khẽ gật đầu rồi hóa thành một đạo kinh hồng, thoáng một cái thân ảnh đã biến mất tại phương xa.

Còn lại mình Lâm Hiên. Việc cấp bách là phải về Bái Hiên Các. Hắn giờ mới hiểu vì sao những ngày nay luôn thấy bất ổn. Thì ra trước kia dù có đi tới chân trời góc bể thì đều có Nguyệt nhi bên cạnh.

Không biết hiện tại tiểu nha đầu của hắn thế nào. Lần tới Thiên Xảo Môn đã đạt được mục đích, toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bay vút mà đi.

***

Cùng lúc đó, tại tổng đàn Thiên Xảo Môn.

"Ngươi nói mấy ngày trước có một Ly Hợp kỳ tu tiên giả tới bổn môn, ngươi còn giao thủ cùng hắn?" Thái Âm chân nhân khoanh chân ngồi trong lầu các.

"Dạ, sư thúc, sự tình là như vậy..." Trên mặt Mạc Tuyết Tùng tràn đầy vẻ cung kính chậm rãi thuật lại. Hai mắt Thái Âm khép hờ lẳng lặng nghe nói. Bất tri bất giác đã trôi qua nửa canh giờ.

"Ngươi nghĩ hắn là tu tiên giả Ly Hợp kỳ?" Thái Âm trầm tư thật lâu rốt cục mới mở miệng.

"Điều này..." Mạc tuyết Tùng do dự một lát: "Đệ tử cũng không rõ lắm"

"Sao vậy?"

"Linh áp do đối phương phát ra là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng một thân thần thông lại kinh thế hãi tục, đệ tử ở trước mặt hắn không có lấy nửa điểm hoàn thủ, hơn nữa người này còn quen Như Yên tiên tử"

"Được rồi, chuyện này ta tự có chủ trương, ngươi có thể lui ra...."

"Dạ, sư thúc."

Mạc Tuyết Tùng nghi hoặc nhưng cũng không dám mở miệng, thi lễ một cái rồi lẳng lặng lui ra ngoài. Trong đại điện chỉ còn Thái Âm chân nhân.

"Phong ba giông tố sắp đến, xem ra Vân châu này thật muốn loạn …"

Trên mặt Thái Âm chân nhân lộ vẻ trầm tư. Thực lực Vạn Phật Tông mạnh hơn Thiên Nhai Hải Các nhưng hiện Tuệ Thông đã ngã xuống, Mộng Như Yên có thể hợp tác cùng tu tiên giả thần bí kia, hai đại môn phái này ai thắng ai thua còn rất khó nói.

Theo ý Thái Âm, tốt nhất Thiên Xảo Môn đừng bị cuốn vào. Đại chiến chưa nổ ra nhưng trong không khí phảng phất đã có mùi máu tanh thổi qua. Trận hạo kiếp này sẽ có không biết bao nhiêu tu sĩ ngã xuống.

Tu La môn còn hơn bốn mươi năm nữa sẽ mở ra, khi đó người chết nhiều càng thêm. Âm ti giới bên kia…

Ngẫm lại về Tu La môn, tại dòng sông lịch sử trăm vạn năm cũng tuyệt không xuất hiện thứ tương tự. Thái Âm thở dài sau đó nhắm hai mắt tĩnh tọa.

***

Lại nói sau khi chia tay Như Yên tiên tử, Lâm Hiên thi triển độn quang như điện xẹt, gần ba ngày đã xuất hiện tại phụ cận Cửu Lăng sơn.

Nhìn sơn dãy yên tĩnh phía xa, Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra nhưng khi tới gần thì chân mày hắn khẽ cau lại.

Chỉ thấy cả tòa sơn phong đều bao phủ bởi sương mù nồng đậm, hộ phái đại trận đã được mở ra.

Đã có biến cố lớn gì?

Lâm Hiên đem thần thức thả ra trong vòng ngàn dặm cũng không thấy có gì bất ổn, hắn phát truyền âm phù về phía đình đài lầu các xa.

Gần nửa tuần trà sau có vô số đạo quang hoa trong sương mù bay vút ra, dẫn đầu là hai thiếu nữ.

"Tham kiến thiếu chủ, tham kiến sư bá." Vũ Vân Nhi cùng Lục Doanh Nhi nhanh chóng cung kính thi lễ.

Sau lưng hai nàng là gần trăm tu tiên giả Ngưng Đan kỳ tràn đầy vẻ kính cẩn.

Lâm Hiên khoát tay áo, tuy bất động thanh sắc nhưng trong lòng có chút kỳ quái.

Xem qua thì Bái Hiên Các vẫn bình thường. Doanh nhi vốn xử lý sự tình rất chừng mực, nha đầu này đem hộ phái đại trận mở ra làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.