Bách Luyện Thành Tiên

Chương 421: Q.5 - Chương 421: Kết thành quyến thuộc




"Không cần, ngươi cứ lưu lại đi" Lâm Hiên lắc đầu nói khiến Lục Doanh Nhi bất ngờ giật mình." Cái gì?"

Sau khi Thi ma thôn phệ một số lượng khá lớn Nguyên Anh thì sắp tiến giai cảnh giới trung kỳ, còn Xuyên Sơn Giáp tuy là hậu kỳ nhưng ngây ngây ngốc ngốc. Thực lực hiện tại của Lâm Hiên có thể sánh với tu tiên giả Ly hợp sơ kỳ, mà Nguyệt nhi vượt xa cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Hai người liên thủ đã là quần anh tụ hội, hiện Xuyên Sơn Giáp cùng Thi Ma đối với Lâm Hiên không còn mấy tác dụng, chi bằng cứ đem lưu lại để tăng thực lực cho Bái Hiên Các.

"Tạ ơn thiếu gia, người …"

Trên mặt Lục Doanh Nhi tràn đầy cảm kích, nàng chỉ hận tu vị thấp kém không thể giúp thiếu gia như hắn đối xử với nàng.

"Được rồi, ta chỉ cần mấy nha đầu các ngươi cố gắng tu luyện cho tốt." Vẻ mặt Lâm Hiên ôn hòa sau đó vươn tay ra vỗ vào tại bên hông, bạch quang lóe lên rồi hai hộp gấm bay vút ra.

"Đây là..." Lục Doanh Nhi cảm thấy có chút quen mắt.

Nắp hộp mở ra, Lâm Hiên phất tay bắn ra mấy đạo hào quang vào trong đem hai hài nhi cao cỡ tấc bay ra khiến thiếu nữ sợ hãi.

Âm thanh chậm rãi của Lâm Hiên vang lên: "Không cần phải sợ, chúng đã bị ta hạ cấm chế không thể động đậy" Thì ra đây là Nguyên Anh của hai tu sĩ Ngô gia xui xẻo kia.

"Thiếu gia, đem bọn họ cho ta làm gì?" Lục Doanh Nhi hiếu kỳ mở miệng.

"Nếu thi ma thôn phệ thì nó có thể tiến giai Nguyên Anh trung kỳ, thêm một trợ lực đối với ngươi, ngươi tự toàn thành việc này cho tốt. À, lát nữa ngươi cho người mang đến cho một ít đồ vật dùng trong động phủ."

"Dạ, tiểu tỳ rõ. Đa tạ ân thưởng của thiếu gia, nếu không còn việc Doanh nhi cáo từ."

Lục Doanh vén áo thi lễ. Sau đó gió nhẹ lướt qua, tại chỗ chỉ còn Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi.

Chỉ thấy tiểu nha đầu lẳng lặng đứng một bên cạnh hắn, không biết đang nghĩ gì mà gương mặt thanh tú đẹp đẽ ửng hồng, hai tay vân vê chéo áo, thần tình lộ vẻ đáng yêu vô hạn.

Lúc này sắc trời đã đỏ ối, vầng thái dương đã ngã về tây. Mặt nước thủy hồ như được dát một một vầng hào quang đỏ tím. Trong ánh tà dương Nguyệt Nhi một thân bạch y tung bay trong gió lộng buổi ráng chiều. Lâm Hiên vừa quay sang thì sững sờ, không hiểu là vì cảnh sắc mỹ lệ hay là thiếu nữ mỹ miều kia.

Cái gì mà tâm cơ, cái gì mà lòng dạ, thời khắc này đều biến thành một mảng hư vô. Lâm Hiên ngơ ngẩn ngắm nhìn nàng khiến Nguyệt nhi vừa vui vừa thẹn, lặng lẽ cúi cầu. Non sông tươi thắm phong cảnh như vẽ, mỹ nhân như tiên lơ lửng trên không tạo thành họa cảnh say đắm lòng người.

Qua một lúc Lâm Hiên rốt cục tỉnh lại. Thật là có chút choáng váng. Hắn gãi gãi đầu ho nhẹ một tiếng.

"Thiếu gia, sao thế?" Nguyệt Nhi vẫn nguyên vẻ thẹn thùng đưa mắt đẹp nhìn sang.

" A... Nguyệt nhi, không phải chúng ta cần mở động phủ sao…"

" Ưm.."

Bộ dáng Nguyệt Nhi ngoan ngoãn liễu yếu đào tơ, thật không thể tưởng tượng vừa nãy nàng chỉ giơ tay nhấc chân đã sanh cầm được lão hồ ly Hạo Thiên Quỷ Đế.

Lâm Hiên phất tay áo một cái bắn ra hơn mười đạo kiếm khí, đón gió hóa lớn thoáng cái đã có dài đến vài trượng.

"Đi!"

Hắn khẽ quát một tiếng, những kiếm khí ngũ sắc liền bay vút đến oanh kích vào ngọn núi hùng vĩ kia. Mở động phủ đối với Lâm Hiên sớm đã là quen thuộc, chỉ gần nữa tuần trà hắn đã sơ bộ hoàn thành.

Lúc này những gia cụ đã được một nhóm tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ gồm hai lão giả và hai thiếu nữ đưa tới, nhóm này sau khi tham kiến với Lâm Hiên thì nhanh chóng bay vào trang trí động phủ. Lâm Hiên thầm gật đậu hài lòng, Doanh Nhi của quả thật là hiểu tâm ý hắn.

Thêm nửa tuần trà rốt cục động phủ đã hoàn chỉnh. Nhóm tu sĩ kia cũng nhanh chóng thoái lui.

Lâm Hiên vỗ bên hông lấy ra một bộ trận kỳ, theo thói quen bố trí xung quanh. Có điều hiện tâm ý hắn không biết đã bị ai lấy đi mà thiếu chút nữa đã bố trận sai, sau một lúc nữa rốt cục mọi sự đã xong.

"Nguyệt Nhi…"

Lâm Hiên đưa ánh mắt yêu thương nhìn sang thiếu nữ, âm thanh lại mang chút trêu chọc:

"Ngây ngốc ngoài này làm gì, chúng ta nên vào thôi."

"A." Thiếu nữ nhẹ gật đầu, hình như việc có thân thể lại khiến nàng thẹn thùng hơn. Sắc mặt nàng ửng hồng song bất quá cũng theo Lâm Hiên vào động phủ.

Hai người dùng thần thức đảo qua. Chỉ thấy các vách nhẵn tinh tế có treo những bức thư họa và khảm những viên minh châu tỏa ra ánh sáng dìu dịu, lại có kê sàng ngọc tiếp khách. Khuê phòng của Nguyệt Nhi được trang hoàng hoa lệ mà trang nhã. Khắp động phủ được bài trí cổ nhã mà không kém phần tiện lợi.

Một lát sau, bộ dáng hai người lại trở nên vô cùng lúng túng. Đã cùng kinh qua phong ba bão táp cảm giác thân thuộc vô cùng nhưng thời khắc này lại cảm thấy không được tự nhiên. Đặc biệt Nguyệt nhi, đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng cứ đan vào nhau không biết nên đặt ở nơi nào.

Trong lòng Lâm Hiên cũng có chút khẩn trương song thấy bộ dáng tiểu nha đầu lúng túng như thế nhịn không được cười rộ lên:

"Sao thế, hiện tại nàng lại cảm thấy ta xa lạ sao?" Nói tới đây thì hắn đột ngột tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia. Trong ánh sáng mờ ảo chỉ thấy thân hình tuyệt mỹ của Nguyệt nhi run nhẹ.

Hai trăm năm ở cũng nhau, không biết tự bao giờ trong lòng mỗi người đều đã có hình bóng đối phương, cảm giác lúc này thật là an bình.

Lại nghĩ tới những hoài niệm xưa, lòng Lâm Hiên dâng lên sự kích động. Nhịn không được đưa tay kéo nhẹ một cái, thân hình của Nguyệt nhi đã ngã vào trong lòng của hắn.

Tiểu nha đầu không kịp phản ứng, thân thể run lên dữ dội, lại cảm giác được nơi ngực Lâm Hiên thật ấm áp. Nàng khe khẽ áp má vào vào sát người hắn.

"Nguyệt nhi…"

"Ưm… Hiên"

"Ta đã nói qua, mặc kệ kiếp trước nàng là Tu La Vương gì đó, dù kiếp này thế nào thì ta muốn mãi mãi ở một chỗ cùng nàng"

"Tiểu tỳ cũng vậy, mặc kệ kiếp trước ta có phải là Tu La Vương trong truyền thuyết hay không, vĩnh tâm vọng cổ kiếp này Nguyệt nhi nguyện kết cỏ ngậm vành, muốn mãi được ở bên thiếu gia."

Đôi môi anh đào của thiếu nữ khe khẽ thì thầm bên tai, thanh âm nhẹ như gió thoảng khiến cõi lòng Lâm Hiên càng thêm rung động.

Tính ái là chi? Lãng mạn là gì? Không nhất định phải thưởng hoa dưới trăng chàng chàng thiếp thiếp.

Chân tình giữa Lâm Hiên và Nguyệt Nhi vốn hoàn toàn khác.

Tiên đạo chông gai, sơ sẩy một thoáng là có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Khi trước Nguyệt nhi Ngưng Đan có sai lầm, Lâm Hiên vì nàng mà không chút do dự đối mặt cùng Quỷ đế. Đến những khi hắn bế quan đều là do Tiểu nha đầu ngày đêm thủ hộ, cường địch có tới nàng cũng không tiếc thân ngăn trở vì thiếu gia.

Chân tình được sinh ra trong hiểm cảnh, được trui rèn qua bao gian nan tạo thành một sợi dây vô hình nhưng không gì có thể chia cắt nổi.

Khi Lâm Hiên cùng Nguyệt nhi ở cùng thì không nhiều lời, chỉ biết xa nhau là thế gian trở nên vô nghĩa. Tình ái mỗi ngày mật ngọt đậm đặc dần, lần chia xa vừa rồi lại thấm thêm chút rượu nồng thương nhớ vào đó. Khiến người không uống mà cảm giác như ngọt lịm lại như nồng say.

Trước kia đối với Lâm Hiên, trường sinh mới là mục đích tối quan trọng. Nhưng hiện giờ hắn mới cảm nhận được, nếu không có Nguyệt Nhi thì thọ nguyên chỉ là những năm tháng dài đằng đẵng, còn được có nàng trong lòng thì khoảnh khắc cũng trở thành vĩnh hằng.

Thời gian và không gian như lắng đọng, chỉ nghe hơi thở dồn dập của hai người, Lâm Hiên chậm rãi hít thở mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ thân thể yêu kiều kia. Nguyệt nhi cũng không lẩn trốn con tim, nàng áp tai để có thể nghe tiếng trống ngực nam tử của nàng đang đập mạnh mẽ, áp thân vào lồng ngực vững chãi đó để có thể cảm nhận hơi ấm đang tỏa ra.

Rồi không biết tự bao giờ, má đã kề má mà môi đã ngậm trọn môi. Nụ hôn đầu đời của xử nữ, ngọt ngào mê người.

Nhẹ nhàng nút nút lưỡi đối phương, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ mê say. Còn Nguyệt nhi cảm thấy trước mặt như phiêu bồng, lại có một vật ươn ướt không ngừng ngọ nguậy trong miệng nàng. Loại khoái cảm giác mê hoặc không rõ ràng, thần tiên hay phàm nhân tựa hồ cũng không có gì bất đồng.

Theo thời gian tiếp xúc thân mật với thân thể mềm mại không xương, động tác Lâm Hiên cũng dần dần trở nên lớn mật. Hắn không chút nghĩ ngợi, theo bản năng muốn chạm vào nơi đó. Bàn tay cứ lặng lặng trượt vào nơi giữa ngực của thiếu nữ...

Thần tình Nguyệt nhi đỏ ửng có muốn dãy ra cũng không được, cánh tay còn lại của Lâm Hiên vẫn đang xiết chặt vòng tiếu yêu nàng, như muốn ghì hai thân thể hòa tan vào nhau. Trong lòng thiếu nữ có chút sợ hãi xen lẫn cảm giác tình nguyện. Bàn tay nóng bỏng kia vuốt tới đâu là nàng rùng mình tới đó, không biết tự khi nào cánh tay ngọc của nàng cũng vòng lên trên, như muốn đem đầu hắn ghì chặt xuống.



Trải qua không biết bao lâu, rốt cuộc hai thân thể mới tách ra một chút.

"Nguyệt nhi!'"

"Hả?"

"Nàng là của ta" Thanh âm Lâm Hiên khẽ khàng:"Mặc kệ thế nào, kiếp này toàn bộ con người nàng đều là của ta. Tu La Vương cũng được mà chân tiên cũng thế. Nếu ai muốn bất lợi với nàng thì trừ phi phải bước qua xác ta. Ta không muốn nàng rời ta nửa bước, mặc kệ là phong ấn giải trừ hay là ký ức khôi phục, ta chỉ muốn nàng luôn là tiểu bảo bối Tiểu Nguyệt của ta. Nếu không sau này trừ phi là nàng giết ta, còn không ta bắt nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta."

Nguyệt nhi nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn ngước nhìn hắn bất quá không nhiều lời. Hãy cứ để thời gian chứng tỏ chân tình mà nàng dành cho thiếu gia đi.

Lại qua một lúc Lâm Hiên tay áo phất một cái, một đạo hào quang bay vút ra xoay tròn rồi chia ra biến ảo thành những ngọn nến tỏa ra ánh sáng lung linh. Cả động phủ thoáng cái trở nên bừng sáng lên.

"Tiểu bảo bối. Hôm nay ta muốn nhờ thiên lão mai mối cho ta và nàng kết thành quyến thuộc." Âm thanh của Lâm Hiên đã trở nên mãnh liệt mà không kém phần nghiêm túc.

Tâm tình Nguyệt nhi loạn như nai tơ, gương mặt vẻ thẹn thùng nhưng ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, chỉ thấy nàng nhẹ lắc thân một cái đã rồi khỏi vòng tay của Lâm hiên rồi xoay nhẹ vùng tiếu yêu nhỏ nhắn, một đạo hồng quang chói mắt hiện bao phủ hình thân hình.

Không hiểu là tiểu nha đầu này định sử dụng pháp thuật làm gì, Lâm Hiên có chút tò mò đem thần thức phát ra, không ngờ vừa mới đụng vào đã bị ngược trở lại.

"Đáng ghét, thiếu gia, không cho phép chàng nhìn lén." Bên trong hồng quang truyền ra thanh âm hờn dỗi của thiếu nữ.

"Hà." Lâm Hiên gãi gãi đầu, trên mặt thoáng lộ tia xấu hổ. Cũng may hồng quang rất nhanh tiêu tán lộ ra một thiếu nữ tư sắc mười phân vẹn mười.

Nguyệt nhi đây sao? Trong mắt Lâm Hiên hiện một tia kinh diễm.

Mũ phượng khăn voan cùng hỉ phục màu đỏ, trên người toát ra khí chất cao quý như một nàng công chúa xinh đẹp chuẩn bị xuất giá.

Nguyệt Nhi muốn thành tân nương, xem bộ dáng tiểu nha đầu vừa thẹn vừa mừng. Lâm Hiên vươn tay ra vỗ bên hông đem một bình ngọc trắng nõn bay vút ra.

Nắp bình vừa mở lập tức hương vị nồng đậm mà thuần hậu lan tỏa khắp phòng, cho dù cực phẩm mỹ tửu nơi hoàng thất so với nó cũng chỉ là rác rưởi, đây chính là linh dịch tăng tiến pháp lực cho tu sĩ Nguyên anh.

Lâm Hiên không nhớ là diệt sát tu sĩ nào mà đoạt được. Lúc này vừa hay dùng để làm rượu giao bôi. Hắn rót đầy hai chung linh dịch màu hổ phách, ánh mắt tràn đầy tình ý đưa sang cho Nguyệt Nhi.

"Thiếu gia…" Ánh mắt thiếu nữ bắt đầu nóng bỏng như sóng, chưa uống mà say.

"Tiểu bảo bối, từ nay ngoan ngoãn gọi ta một tiếng Hiên ca đi" Khóe miệng Lâm Hiên tươi cười.

"Hiên…ca" Mở miệng một tiếng, trong ánh nến thần sắc thiếu nữ lại thêm đỏ ửng. Bóng dáng hai người giao hòa cùng một chỗ, trong lòng ngọt ngào vô hạn cùng uống chung rượu giao bôi.

Sau khi rót rượu tế thiên địa phụ mẫu, Lâm Hiên đưa ngang tay bồng thân thể mềm mại kia vào khuê phòng rồi khẽ đặt nàng xuống chiếc giường ngọc.

Lúc này hai mắt mỹ nhân nhắm chặt tay ngọc giữ giữ trang phục, dù là đối mặt lão quái vật Ly Hợp kỳ thì nàng cũng không khẩn trương như thế.

"Hiên... Ca ca." Thanh âm Nguyệt nhi nhẹ nhàng truyền tai.

"Tiểu bảo bối, sao thế?"

"Tắt... tắt nến đi."

"A.. "

Lâm Hiên gật đầu, trên mặt hiện vẻ cười quỷ dị, dù sao đây cũng đâu phải lần đầu với hắn. Thổi hay không thổi kỳ thật chỉ là tiện tay trộm chuông thôi.

Hắn há miệng phun ra một ngụm tinh khí, lập tức cả động phủ trở nên tối đen. Miệng thầm nuốt nước miếng, Lâm Hiên nhẹ nhàng cởi trang phục của thiếu nữ...

Không khí lưu chuyển cùng thanh âm xoàn xoạt, Lâm Hiên hôn hít ái thê rồi hai người tan ra làm một thể.

Hai trăm năm gắn bó, hai trăm năm tưởng niệm, ngày ngày đối mặt đao thương kiếm kích, một đêm tự nhiên là không đủ bù đắp.

Cả hai đều là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, cũng không cần lo lắng thân thể không chịu nổi thủy hỏa giao hòa, cơn mưa móc kéo dài, đến tận sáng hôm sau Nguyệt nhi mới gối lên ngực Lâm Hiên ngủ thiếp đi.

Tu tiên giả ngủ không nhiều, ước chừng giữa trưa Lâm Hiên đã mở mắt tỉnh lại, toàn thân không có cảm giác khí huyết đình trệ mà ngược lại thần thanh khí sảng.

Song tu ở cảnh giới Nguyên Anh kỳ có thể tăng tiến tu vị. Hắn nhịn không được quay sang ngắm thân thể ngọc ngà kia.

Chợt đôi mày thanh tú Nguyệt nhi khẽ máy động, khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ cười thầm, nha đầu này tối hôm qua thật ngượng ngùng, hiện tỉnh còn chưa muốn tỉnh sao.

"Nương tử… " Lâm Hiên thở nhẹ, lấy tay nhẹ nhàng đặt trên tấm lưng ong thon thả vuốt vuốt khiến Nguyệt Nhi khẽ cựa người rồi cười lên khanh khách.

"Hì… Thiếu gia, chàng làm người ta nhột quá"

Giả bộ ngủ bị phát giác. Tiểu nha đầu mắc cỡ nhưng vẫn quen miệng gọi Lâm Hiên là thiếu gia.

"Nha đầu ngốc, còn không gọi ta là ca ca sao. "

"Cái này.. cho ta lựa chọn được không." Nguyệt nhi ôn nhu nói.

"Lựa chọn sao?" Lâm Hiên ngẩn ngơ song nghĩ cũng đúng. Không sai, hai tiếng thiếu gia nàng đã gọi thành thói quen, xưng hô ca ca cảm giác không được tự nhiên.

Nguyệt nhi lại thè lưỡi cười hì hì.

"Được rồi!" Bất luận thiếu gia cũng tốt mà ca ca cũng được. Chẳng phải hắn cũng hay gọi nàng là nha đầu ngốc sao, nghĩ đến đây Lâm Hiên cũng không khỏi cười thầm, không hiểu nếu kiếp trước Tu La Vương mà biết, sau khi chuyển thế lại thành một nha đầu ngốc của người ta thì nàng sẽ tức giận đến cỡ nào. Ta quả là chiếm tiện nghi không nhỏ a, ý nghĩ này còn chưa chuyển thì vẻ mặt hắn lại thoáng hiện tia gian xảo.

"Cảm tạ thiếu gia." Nguyệt nhi mừng rỡ, tuy hai người đã trở thành quyến thuộc song nàng vẫn thích gọi hắn là thiếu gia nhất.

"Không cần vội cám ơn ta, ta đâu có nói là hoàn toàn đáp ứng."

"Chưa hoàn toàn đáp ứng?" Thanh âm Nguyệt nhi có chút kinh ngạc.

"Không sai" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra nụ cười xấu xa: "Lúc bình thường nàng muốn gọi ta thế nào tùy thích nhưng khi hai ta song tu nàng phải gọi ta là ca ca"

"A?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện nét ngượng ngùng.

"Thế nào, không nghe lời ta nói sao?" Lâm Hiên khẽ nhếch miệng nói.

"Không, không phải, thiếu gia... Ca ca nói như thế nào thì ta làm như thế".

Qua hai trăm năm, nghe lời Lâm Hiên đã thành bản năng của Nguyệt nhi. May là Tiểu Đào đang ngủ. Nếu không khi thấy Lâm Hiên "Khi dễ" tiểu thư như vậy, nàng không liều mạng với tên A trư này mới là lạ.

"Nương tử, nàng vừa gọi lão tử đó nhé, song tu thôi.. "

Lâm Hiên cảm giác vô cùng mỹ mãn, lại ôm chặt Nguyệt nhi hảo hảo "Khi dễ" một phen, trọn một canh giờ hai người mới chậm rãi xuống giường.

Ái ân mặn nồng này đã khiến hai tâm như cùng một thể. Lại nói khi trước dị tượng kết anh của Nguyệt Nhi rất quá lớn, lúc này Lâm Hiên mới nhớ ra hỏi thăm tình cảnh khi đó của nàng.

Theo lời của tiểu nha đầu lại khiến hắn kinh ngạc hơn.

Nguyệt nhi dựa theo phương pháp của Tiểu Đào dung hợp Tu La thần huyết thành công, nhưng sự tình kế tiếp thì nàng chỉ thấy tâm thức mơ mơ màng màng, không rõ thực tại.

Chân mày Lâm Hiên chau lại, ở giai đoạn kết anh thì thần thức tu sĩ thì rất tinh tường. Có điều Nguyệt nhi vốn là Tu La Vương chuyển thế nên không thể xét theo lẽ thường, hắn lại đổi đề tài:

"Nguyệt nhi, lúc nàng động thủ cùng Hạo Thiên ddax thi triển ra thần thông gì, ta thấy không giống trong Huyền Ma đại pháp"

"À, hiện tại tiểu tỳ tu luyện một loại công pháp khác"

"Công pháp khác?"

"Ừm, thiếu gia còn nhớ Huyền Âm bảo hạp?" Nguyệt nhi mỉm cười mở miệng.

"Đương nhiên, đó không phải là bản thể của Tiểu Đào sao?" Lâm Hiên có chút ngạc nhiên nói.

"Không sai." Nguyệt nhi nhẹ gật đầu: "Huyền Âm bảo hạp là tiên phủ kỳ trân, với tu vị của muội hiện đã giải được một phần phong ấn, không chỉ có uy lực kinh người mà còn chính là tu luyện công pháp của ta ở kiếp trước."

"Của Tu La Vương..." Lâm Hiên kinh ngạc mở miệng

"Không sai, sở tập tiền kiếp của thiếp chính là Tu La Chân Giải!"

Nghe Nguyệt nhi nói mà Lâm Hiên thầm rúng động, kiếp trước của nàng chính là Âm ti chi chủ. Vậy không thể dùng công pháp đỉnh cấp mà so sánh Tu La Quyết, nó căn bản chính là tiên gia bảo vật.

"Thiếu gia, ta rất muốn chàng tu tập bí quyết này nhưng thật có điểm khó khăn." Nguyệt nhi vừa nói vừa lấy ra một cái ngọc giản còn trống. Sau đó nàng đem thần thức chìm vào, qua một hồi thì đưa cho Lâm Hiên.

Dụng thần thức tìm hiểu, sau một tuần trà thì Lâm Hiên mới ngẩng đầu.

Yêu cầu của Tu La Chân Giải đối với kẻ tu tập vô cùng hà khắc, khiến Lâm Hiên nhớ tới Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết. Ở Yêu Linh đảo, khi có được công pháp đó Lâm Hiên thầm hô may mắn không thôi, nếu trong cơ thể hắn không bổn mạng linh quang của Khổng tước thì cũng xem như vô dụng.

Cực phẩm công pháp yêu tu mà điều kiện tu luyện đã hà khắc như thế, Tu La Chân Giải càng không cần phải nói.

Đừng nói hắn là tu sĩ nhân tộc cho dù là âm hồn quỷ vật, có được cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn. Kẻ tu tập phải có huyết thống cao quý nhất của Tu La Tộc, nếu không mà tu luyện sẽ không có chỗ tốt, ngược bạo thể mà chết.

Lâm Hiên hiện sở trường công pháp của ba nhà Đạo Nho Yêu. Làm người không thể quá tham lam, phải tự biết đủ mà dừng.

Nghĩ đến đây Lâm Hiên bình tâm khí hòa trở lại.

"Đúng rồi Nguyệt nhi, không phải nàng nói là khi đó thần thức mơ hồ, sao lại có thể tu luyện Tu La bí quyết này?"

"Thiếp cũng không rõ, sau khi trọng tổ thân thể tuy linh thức của thiếp không tường minh nhưng lại tương linh với Huyền Âm bảo hạp, trong đầu có một hàng kim sắc văn tự chạy qua, dù muốn quên cũng không thể quên được." Nguyệt nhi nhớ lại tình cảnh lúc đó thì thào mở miệng.

"Kim sắc văn tự?"

"Vâng, thực ra thiên văn tự trên chỉ là phần nhập môn của Tu La bí quyết mà thôi"

"Sơ nhập mà đã lợi hại như thế sao?" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cổ quái. Song nghĩ lại dù sao cũng là tiên gia bảo vật, chỉ e không thể tưởng tượng nổi uy lực chân chính của nó. Trầm ngâm một lát hắn lại cười cười nói.

"Nguyệt nhi. Hiện tại nàng đã là Nguyên Anh hậu kỳ, chi bằng hai chúng ta luận bàn thần thông một phen?"

"Thử sức cùng thiếu gia sao?" Nguyệt nhi lấy tay che miệng nhỏ ấp úng:"Người ta… đâu phải là đối thủ của thiếu gia."

"Tiểu nha đầu, sợ cái gì, ta muốn trực tiếp chứng kiến uy lực của Tu La bí quyết, nhớ kỹ nàng không được phép nương tay, nếu không sẽ khiến ta tức giận đó"

"Được.." Trước vẻ kiên định của Lâm Hiên, Nguyệt nhi đành phải ngoan ngoãn gật đầu.

Toàn thân Lâm Hiên nổi hào quang bay ra ngoài động phủ, Nguyệt nhi cũng khé nhún chân hóa thành một đạo kinh hồng theo sau.

Chỉ thấy một nam một nữ phất phơ lơ lửng giữa không trung.

"Thiếu gia, chàng thật sự muốn đánh sao?" Thanh âm Nguyệt Nhi lí nhí vang lên.

"Chỉ là luận bàn, nàng sợ cái gì?" Lâm Hiên có chút không kiên nhẫn nhưng không động thủ trước, về tình về lý đều là do Nguyệt nhi chủ công.

"Được rồi thiếu gia, muội không khách khí."

Nguyệt nhi khẽ cắn hàm răng, ngọc thủ lật một cái, Thú Hồn Phiên hiện ra trong lòng bàn tay. Chỉ thấy bên trong cuồn cuộn tuôn ra âm khí đen như mực, dường như có tiếng quỷ khóc thê lương.

Thú hồn Phiên bay lên đỉnh đầu, Nguyệt Nhi đánh ra một đạo pháp quyết khiến phiên kỳ mạnh mẽ bành trướng, chỉ một thoáng sau âm phong thét gào, phiên kỳ bị bao phủ bởi một đoàn hắc khí sau đó biến thành một đám mây đen rộng cỡ hơn mười mẫu.

Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Trên mặt có chút ngạc nhiên, không ngờ uy lực Thú Hồn phiên trong tay Nguyệt nhi hiện lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Thú Hồn phiên vốn là pháp bảo hắn luyện chế dành cho Nguyệt nhi.

Lâm Hiên không phải hạng ác ma khát máu nên khi tế luyện bảo đa phần đều dùng thú hồn, ngoài ra tám chín phần tinh hồn tu tiên giả đối nghịch bị hắn diệt sát cũng được hút vào.

Uy lực của bảo vật này đã không còn kém Vạn Hồn Phiên. Hơn nữa tiểu nha đầu tu vị bạo tăng một trời một vực, hiện đã có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó.

Lâm Hiên hít vào một hơi, toàn thân tỏa ánh sáng như ngọc lưu ly, tay áo phất một cái, hơn mười đạo ngũ sắc kiếm khí như cá bơi ra, đón gió thoáng cái dài tới mấy trượng. Tâm thần hắn vừa động, kiếm khí ngũ sắc lóe lên nhằm đối phương bay vút đi.

Mỗi đạo có thể so với một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ. Có điều Nguyệt nhi không chút kinh hoảng, ngọc vươn tay ra nhẹ nhàng lên hướng đỉnh đầu điểm một cái.

Oành! Mây đen cuồn cuộn một hồi sau đó bắn ra hàng ngàn lưỡi Phong Đao. Số lượng vượt xa kiếm khí, hai bên ầm ầm giao nhau giữa không trung.

Chỉ thấy âm phong cùng linh lực đan xen, hiệp đầu này bất phân thắng phụ khiến Lâm Hiên thầm rúng động. Pháp lực của Nguyệt nhi thuần hậu còn hơn hắn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.