"Miệng lưỡi trơn tru, ta muốn xem ngươi có thần thông gì mà dám coi thường lão nạp".
Không Huyễn hoà thượng giận dữ, tay áo phất một cái, một đạo hà quang ngũ sắc bay vút ra, lóe lên nhập vào thân thể Đại Bằng.
Tiếng lách cách bạo liệt tai, một trận cuồng phong ào ào xuất hiện, thân thể con đại bằng lớn lên mấy lần, hai cánh giang rộng che khuất một vùng trời.
Lâm Hiên biến sắc, hắn chưa kịp có hành động gì thì Đại Bằng đã há cái mỏ khổng lồ, trong miệng phun ra một tia chớp màu bạc, hung hăng đánh vào màn sáng của Ô Kim Long Giáp Thuẫn.
Âm thanh trầm trọng liên tiếp vang lên, màn sáng lập tức mỏng đi. Không Huyễn hoà thượng vô cùng kinh ngạc, không ngờ không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương. Đơn thủ còn lại dựng thẳng trước ngực, thần sắc ngưng trọng.
Sau khi phun ra tia chớp màu bạc, bại bằng mắt lộ hung quang, hai móng vuốt chụm lại trong không trung, hai hợp làm một biến thành một cự trảo xanh trắng, hung hăng đánh về phía quang mạc.
Lâm Hiên thở dài, lần này nếu trúng đòn chắc chắn Ô Kim Long Giáp Thuẫn sẽ bị phá. Hắn đương nhiên không thể để chuyện này xảy ra.
Lâm Hiên vươn tay tế ra một cái túi bên hông, một quái vật thân cao hai thước, trên người lông mao dầy đặc, hai mắt lồi ra ngoài, răng nanh lộ ra. Đáng chú ý nhất là hai tay không ăn nhập với cơ thể, có khi còn to hơn cả bắp đùi.
"Thi ma!"
Tròng mắt Không Huyễn hòa thượng thoáng co rút lại, trên thân thi ma này còn có ma khí rất tinh thuần: "Không đúng. Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi có quan hệ với Yêu ma?"
"Lừa trọc, đừng làm bộ oai phong lẫm liệt nữa. Muốn biết hãy tới âm tào địa phủ mà tìm hiểu".
Sắc mặt Lâm Hiên hiện vẻ khinh thường, tay chỉ về phía trước. Thi Ma lập tức rít gào phun ra một luồng sáng. Hai ma trảo chà xát vào nhau, lập tức thi khí cùng ma khí hội tụ, như thuỷ triều cuồn cuộn cuốn tới trước.
"Nghiệt súc, muốn chết!".
Không Huyễn hoà thượng vừa sợ vừa giận, bấm niệm pháp quyết. Một Phật ấn xuất hiện giữa không trung đánh vào Thi Ma. Trong các lưu phái tu tiên, nếu nói về hàng yêu phục ma, đương nhiên thần thông của Phật gia là hiệu quả nhất.
Lão hoà thượng còn cảm thấy chưa đủ, tay vỗ vào sau ót, thanh quang loé lên. Một cái ngọc hiện ra, phóng ra một cột sáng nhạt nhanh như điện về phía Lâm Hiên.
Không Huyễn hoà thượng không hổ là đại tu tiên giả, toàn thân đều là bảo vật. Nhưng Lâm Hiên cũng tự tin bản thân mình không kém gì.
Tay áo phất một cái. Một cái hồ lô bay lên lư lửng trên đỉnh đầu. Lâm Hiên phun ra một ngụm tinh khí. Sau khi hồ lô hấp thu lập tức to lên, phân ra thành chín cái hồ lô giống nhau như đúc.
Hai tay Lâm Hiên nắm lại, khẽ quát một tiếng. Chín cái hồ lô lập tức rung động. Tất cả đều bắn các cột sáng chói mắt cỡ cánh tay, bên ngoài còn có hoả diễm và điện hồ quấn quanh. Không cần phải nói, uy lực còn cao hơn một bậc so với bát ngọc. Cột sáng màu nhạt kia tan nhanh.
Chỉ trong chốc lát Lâm Hiên đã chuyển từ thủ sang công.
Kết quả này Không Huyễn hoà thượng đã đoán trước. Tu tiên giả nổi danh ở Vân Châu lão đã nghe qua đa số. Chẳng lẽ tu sĩ xa lạ này đến từ châu khác? Rất có thể là hậu nhân của ẩn tu Ly Hợp kỳ nào đó.
"Tiểu tử, ngươi thực sự là ai? Nếu giao Thiên Nguyệt thuỷ tinh và Linh Bảo, lão nạp sẽ tha mạng cho ngươi".
"Thế nào, đại hoà thượng? Sợ rồi sao? Sự phụ của bản tôn chính là tu tiên giả Ly Hợp kỳ" Lâm Hiên như đã đoán được nỗi lo lắng của lão hòa thượng, cười lạnh nói.
"Hừ, lão nạp đã nói, trừ phi ngươi giao ra Linh Bảo cùng Thiên Nguyệt thuỷ tinh, còn không dù sư phụ ngươi là tồn tại Ly Hợp kỳ. Lão nạp cũng sẽ trưu hồn luyện phách ngươi. Người khác sợ lão quái vật đẳng cấp này còn Vạn Phật Tông ta thì không" Không Huyễn hoà thượng chần chừ một lát rồi hung dữ nói.
Lâm Hiên nghe xong mấy lời đó, đã chắc rằng Vạn Phật Tông cũng có tu sĩ Ly Hợp kỳ như Thiên Nhai Hải Các. Hắn nhíu mày, không tiếp tục ra tay mà sắc mặt hiện vẻ lưỡng lự.
Không Huyễn hoà thượng không khỏi mừng rỡ: "Tiểu tử, chắc hẳn ngươi cũng nghe qua, Vạn Phật Tông bài danh hàng đầu trong thất đại thế lực ở Thiên Vân thập nhị châu này. Tu sĩ cảnh giới như bần tăng đây không cần để cập . Bản tự có nhị vị sư thúc Ly Hợp kỳ…".
Không Huyễn hoà thượng nói tới đây, sắc mặt Lâm Hiên vẻ sợ hãi. Lão càng đắc ý nói tiếp: " Thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đạo hữu có thể tu tới Nguyên Anh kỳ cũng không nên cố chấp. Cho dù có Ly Hợp kỳ lão tiền bối làm chỗ dựa cũng không thể đối địch với Vạn Phật Tông ta, chỉ cần đạo hữu giao bảo vật ra, lão nạp không những bảo toàn tính mạng cho ngươi mà còn…".
Không Huyễn hoà thượng đang vui mừng, không ngờ nói tới đây thì thân ảnh thiếu niên trước mặt mờ đi rồi biến.
Súc địa thuật? Không đúng, giống Thuấn Di hơn.
Không Huyễn trở nên thất sắc, ngay lập tức hiểu, đối phương không bị hù doạ mà là dụng kế làm lão mất cảnh giác.
Tên tiểu tử này rất giảo hoạt!
Nghĩ vậy lão liền thối lui, toàn lực thả thần thức ra.
Một cỗ linh lực cường đại xuất hiện sau lưng, Không Huyễn hoà thượng nhíu mày niệm một câu A Di Đà Phật, xoay người lại trong nháy mắt, đơn thủ nhẹ nhàng đánh thẳng về phía trước, động tác nhu hòa nhưng mang dáng dấp của thần Như Lai của Phật môn. Đừng nói là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ mà dù là đại tu sĩ trúng đòn thì kết quả cũng chỉ có một.
Oanh!
Âm thanh vang lên giống như đánh trúng đối phương nhưng Không Huyễn hoà thượng lại trợn mắt. Trước mặt lão không phải thiếu niên ghê tởm kia, là một tu tiên giả chừng tứ tuần, mái tóc rối bù như tổ quạ, trên người mặc một cái áo bông ngắn, đang nhìn lão cười khúc khích, dáng vẻ trông ngây ngô. Thế nhưng luận người không thể qua tướng mạo. Yêu khí cuồn cuộn quanh thân người này.
Nếu đơn đả độc đấu, Xuyên Sơn Giáp không phải đối thủ của Không Huyễn hoà thượng. Nhưng với sở trường khí lực và phòng ngự, dùng lực đối phó dù thần thông Như Lai chỉ hơi thua kém một chút. Tập trung tất cả yêu lực vào nắm tay đã miễn cưỡng đỡ được thần thông của đối phương.
Ầm!
Lại một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, Phật quang chói mắt. Yêu lực mãnh liệt như độc xà điên cuồng phản công, cuồng phong nổi lên bốn phía.
Xuyên Sơn Giáp phun ra một ngụm máu tươi, Không Huyễn hoà thượng cũng không khá hơn là mấy, bị bức lui lại mấy bước.
Khí huyết đang cuồn cuộn trong ngực thì thần thức lại xuất hiện báo động.
Một thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười bảy mười tám, dung mạo khuynh quốc khuynh thành xuất hiện ngay bên trái.
Theo pháp lực dao động thì thiếu nữ này chỉ là Ngưng Đan kỳ đỉnh phong. Nhưng không hiểu sao lại gây cho lão một cảm giác nguy hiểm. Không Huyễn hoà thượng nghi hoặc nhưng không dám khinh thường. Tay áo bào phất một cái. Một viên Phật châu bắn nhanh ra.
Hạt châu đó chợt lóe, biến thành một pho tượng Phật đà cao chừng ba thước, hai tay hợp lại thành chữ thập, bổ nhào về phía thiếu nữ.
Chỉ là một âm hồn Ngưng Đan kỳ mà thôi, há có thể địch nổi đại pháp lực Phật môn. Không Huyễn hoà thượng không coi Nguyệt nhi ra gì, thiếu niên ghê gớm kia mới là đại địch. Ẩn Nặc Thuật của hắn thật quỷ dị, không rõ đang ẩn nấp ở chỗ nào.
Chợt thanh quang chói mắt, Lâm Hiên xuất hiện bên phải Không Huyễn hoà thượng. Tay trái lật bốc lên một đoàn hỏa diễm xanh biếc, hắn không do dự phun ra một ngụm tinh huyết lên đó.
Sau khi hấp thu máu huyết của chủ nhân, Bích Huyễn U Hoả chợt lóe lên rừng rực, huyễn hoá ra một con tiểu điểu mỏ nhọn móng sắc, vỗ cánh bay nhào về phía địch nhân.
Khóe mắt Không Huyễn chợt động. Là đại tu sĩ, nhãn lực của lão không thể coi thường. Hỏa điểu kia uy lực vượt xa ma hỏa bình thường.
Nhưng mới rồi đối đầu trực diện cùng Xuyên Sơn Giáp, khí huyết vẫn còn cuồn cuộn trong ngực. Lão không thể sử dụng thần thông lợi hại của mình, cấp bách liền giơ áo cà sa lên, biến thành một tầng sáng ngoài mặt lập lòe phù văn.
Hai thần thông tiếp xúc, âm thanh xé gió không ngừng vang lên. Tầng sáng lập lòe một hồi rồi trở nên ảm đạm.
"Không thể nào!".
Không Huyễn ngẩn ngơ,. Chiếc áo cà sa gấm này là bảo vật phòng ngự hàng đầu. Ngay cả chưởng môn sư huynh trong vòng hai ba chiêu cũng không thể phá vỡ, trong khi đó đối phương chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Sắc mặt lão hoà thượng trầm xuống, điểm ra một chỉ, cách không rót pháp lực vào bên trong áo cà sa.
Lâm Hiên cũng có động tác tương tự. Đôi bên tới lúc so đấu pháp lực.
Vấn đề là Bích Huyễn U Hoả quá mạnh mẽ nên Lâm Hiên dùng ít tinh lực hơn rất nhiều. Hơn nữa địch nhân của Không Huyễn hoà thượng cũng không chỉ có mình hắn.
Đối mặt pho tượng Phật đà, nếu là trước kia thì có lẽ Nguyệt nhi sẽ luống cuống chân tay. Hiền giờ đã có Huyền Âm Bảo Hạp. Cánh tay cầm Huyền Quang Huyễn Nguyệt Kiếm lên rồi nhẹ nhàng hướng phía trước.
Tức thời thiên địa linh khí bốn phía bị dẫn động, như trăm sông đổ về biển tụ trong tay thiếu nữ, linh quang sáng ngời loé lên, Phật đà đã bị bổ thành hai mảnh.
Uy lực tuy kém xa Linh Bảo của Lâm Hiên nhưng lại có thể công kích liên tục. Một kích thành công khiến tiểu nha đầu tràn ngập hưng phấn, rốt cuộc nàng đã có thể trợ giúp thiếu gia. Nguyệt nhi rót pháp lực truyền vào trong bảo kiếm, cổ tay không ngừng rung rung.
Mặt Không Huyễn hoà thượng trắng bệch. Pháp bảo thật quỷ dị. Hiện giờ nếu lão lui lại phía sau thì ma hỏa sẽ đánh tới, áo cà sa gấm không thể ngăn cản. Dù có Kim Cương Bất Hoại thần thông hắn cũng không dám lấy thân mình ra ngăn ma hỏa này.
Không Huyễn há mồm hét to. phun ra một cột sáng màu vàng kim.
"Oanh" một tiếng, cột sáng hung hăng chạm vào luồng kiếm khí. Một lần nữa kiếm khí nhanh chóng xe toạc cột sáng hùng hổ đánh tới.
Không Huyễn càng lo lắng, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết lên Đại Bi Kim Luân. Mười tám Phật ảnh Tôn giả ẩn hiện bên ngoài. Âm thanh Phạn xướng kỳ ảo vang lên.
Giữa trung tâm Đại Bi Kim Luân hiện một chữ "Phật" khổng lồ che khuất nửa bầu trời. Chữ Phật lóe lên rồi đánh xuống kiếm khí.
Lâm Hiên nhíu mày nhưng hắn đã chiếm thế thượng phong, để xem đối phương còn gắng gượng được bao lâu nữa.
Không Huyễn hoà thượng kêu khổ. Xuyên Sơn Giáp cười khúc khích xông tới. Dù đã bị thần thông Như Lai của đối phương cho nếm mùi đau khổ nhưng không biết sợ là gì. Chủ nhân đã phát ra mệnh lệnh nên liền tấn công dữ dội.
Sắc mặt Không Huyễn tái xanh. chỉ còn lại một cánh tay sao có thể đối phó Xuyên Sơn Giáp.
Lão hòa thượng cắn răng khẽ niệm phật. âm thanh Phạn xướng lại vang lên, da thịt Không Huyễn hoà thượng biến thành màu vàng nhạt.
Là bí thuật bất truyền của Vạn Phật Tông, Kim Cương Bất Hoại Thể. Theo truyền thuyết, tu luyện tới cảnh giới cao nhất sẽ trở thành bất diệt chi thể. Đến tầng thứ ba thì mức độ cứng của thân thể đã tương đương với pháp bảo.
Trong chớp một quyền của Xuyên Sơn Giáp đánh thẳng vào ngực đối phương. Bành một tiếng vang lên. quyền này có thể đánh cả tòa núi nát vụn nhưng Không Huyễn hoà thượng chỉ lùi lại phía sau, khóe miệng rỉ ra một dòng máu.
Lâm Hiên cười khinh thường. Kim Cương Bất Hoạt Thể dù lợi hại đến cỡ nào nhưng một khi chỉ đừng mà chịu đòn, xem đối phương có thể kiên trì được bao lâu.
Thấy nụ cười hài lòng của chủ nhân Xuyên Sơn Giáp càng điên cuồng. Hắn biến địch nhân trước mặt thành bao cát. Hai nắm quyền, một trên một dưới giống như mưa rào liên tiếp vung ra.
Âm thanh bành bành không ngừng vang lên. Đáng thương cho đại tu sĩ Phật môn, thân phận được tôn sùng mà lại bị chủ tớ Lâm Hiên quần công. Sau hơn mười quyền thì Kim Cương Bất Hoại Thể mất đi hiệu quả, từng ngụm máu tươi phun ra từ miệng Không Huyễn hoà thượng.
Không Huyễn hoà thượng vừa sợ vừa giận, nằm mơ cũng không ngờ bản thân bị bức bách tới tình trạng như này. Chạy trốn không được, ánh mắt ngập tràn sự oán độc:
"Tiểu tử, ngươi hãy nhớ kỹ, sẽ có một ngày ta trừu hồn luyện phách ngươi" Lão còn chưa nói thì ohật quang loé trên đỉnh đầu, một Anh nhi cao khoảng một tấc hiện ra.
Toàn thân Anh nhi này có màu vàng kim. Trên gương mặt nhỏ bé hiện sự phẫn nộ nhưng lại lộ vẻ nghiêm trang bảo tướng.
Lâm Hiên không khỏi ngẩn người. Chính Ma Nho Phật đều có đại thần thông của riêng mình.
Bí thuật Đạo gia biến ảo vô cùng, Ma Tông sở trường về quỷ dị, Nho Môn có hạo nhiên chính khí.
Vạn Phật Tông đứng đầu thất đại phái thì có thể thấy pháp thuật của lưu phái này thực sự độc đáo.
Nói riêng về bí thuật có liên quan tới Nguyên Anh.
Trong Chính Đạo Ma, bí thuật đệ nhị Nguyên Anh là thần thông hàng đầu nhưng trong Phật Tông thì chưa hẳn. Theo truyền thuyết, các đại đức cao tăng Phật Môn không chỉ có luyện thể mạnh mẽ. Ngay cả Nguyên Anh cũng có thể dụng bí thuật biến thành Kim thân la hán. Như vậy Nguyên Anh sau khi ly thể, thần thông không yếu đi mà vẫn đáng sợ như trước.
Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, Nguyên Anh trước mắt dù chưa đạt tới Kim thân nhưng cũng không thể xem nhẹ. Trong khi đó Không Huyễn hoà thượng vứt bỏ thân thể, đương nhiên không có ý định liều mạng cùng Lâm Hiên. Trong tay Anh nhi cầm một viên Phật châu, linh quang ngũ sắc hiện lên, thân ảnh nó biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi Nguyên Anh ly thể, thân thể trở thành thể xác vô dụng. Áo cà sa mất đi sự chống đỡ của pháp lực liền bị u hoả bao vây, bị đốt thành hư vô.
Lâm Hiên phất tay áo, một cây trường mâu cổ phác bay vút vào tay, hung hăng chém, thanh quang chợt lóe rồi không gian dao động như sóng gợn.
Có điều một màn trước mắt khiến Lâm Hiên trợn mắt há mồm. Thuấn di của đối phương không bị phá trừ.
Một chữ "Khổng" rất to trên hàng chân ngôn Phật môn xuất hiện ở phía trước. Lâm Hiên không biết chân ngôn này có ý nghĩa gì nhưng rõ ràng nó đã triệt tiêu hoàn toàn thần thông của trường mâu.
Chuyện này chưa từng xảy ra. Sắc mặt Lâm Hiên thoáng trầm xuống, để đối phương đào tẩu thì hậu quả sẽ khôn lường. Thân hình hắn khẽ động thi triển Cửu Thiên Vi Bộ.
Nhưng độn thuật của Nguyên Anh Kim thân rõ ràng vượt xa Nguyên Anh phổ thông, hai đạo kim quang cùng thanh quang chớp lên không ngừng nhưng khoảng cách song phương xa dần.
Lâm Hiên vừa giận vừa sợ, tay áo phất lên, mấy chục đạo kiếm khí xé gió bắn theo nhưng vẫn không bằng Nguyên Anh đang thuấn di.
Lâm Hiên điên cuồng đuổi theo sau thời gian ăn một bữa cơm thì quay trở về chỗ cũ. Không có điểm nào mừng rỡ sau khi đả bại một đại tu sĩ. Rõ ràng đối phương đã chạy thoát.
"Lần này chúng ta gây họa không nhỏ. Đã phá hủy pháp thể của Thủ toạ La Hán đường, Vạn Phật Tông nhất định không bỏ qua. Thiếu gia, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Thanh âm mềm mại của Nguyệt nhi vang lên.
Lâm Hiên hừ một tiếng. Hắn không vui vẻ gì nhưng không hề hối hận:
"Trước kia chẳng phải chúng ta thường xuyên bị cường địch truy đuổi khắp nơi sao? Vạn Phật Tông thì sao? ngay cả nữ nhi Tán Tiên ta cũng đã giỡn qua"
"Hì, lời này không sai nhưng Tân Nguỵêt công chúa là địch hay bạn vẫn còn khó nói"
Lâm Hiên thu lại túi trữ vật của đối phương rồi hủy thi thể lão hòa thượng. Lại thu Xuyên Sơn Giáp cùng Thi ma trở lại túi linh thú, sau đó hắn hoá thành một đạo kinh hồng phá không bay về chân trời.
Khoảng hai ba canh giờ sau khi Nguyên Anh Không Huyễn đào tẩu có rất nhiều tu sĩ tới địa điểm hai người đã động thủ, cả tăng cả tục cùng truy tung.
Khu vực này nằm trong phạm vi thế lực của Vạn Phật Tông. Ngoại trừ tăng lữ còn có rất nhiều tông môn gia tộc phụ thuộc vào bọn họ.
Có thể phá đi pháp thể của Không Huyễn hoà thượng thì địch nhân có thực lực thật đáng sợ. Thế nhưng trọng thượng tất có dũng phu.
Hàng ngàn tu sĩ tản đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Lâm Hiên.
Có điều Lâm Hiên đã thay đổi chân diện, ba ngày sau hắn đã chạy xa ra ngoài cả ngàn vạn dặm. Không Huyễn hoà thượng có hận hắn thấu xương nhưng cũng không có chỗ mà phát tiết.
Tại một vùng hoang nguyên không người. Lâm Hiên đang ngắm nghía một tinh thể phát ra ánh sáng linh lung. Vì vật này mà hắn trở mặt kết oán cùng Vạn Phật Tông. Ngoài ra túi trữ vật của Không Huyễn cũng rơi vào tay hắn.
Lão thân là thủ toạ La Hán đường, có tới vài trăm khối tinh thạch thượng phẩm. Đây thực sự là một lượng tài phú kinh người.
Ngoài ra còn có mấy món chí bảo Phật Môn, tỷ như thiền trượng có thể hoá thành đại bằng cùng với hơn mười bình đan dược.
Lâm Hiên xem ra thì vô cùng vui mừng. Tất cả đều thích hợp cho tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Cuối cùng còn có hơn mười quyển kinh thư.
Lâm Hiên vô cùng vui vẻ, thần thân Kim Cương Hộ Thể của đối phương uy lực thực không nhỏ. Mát mấy ngày hắn đã nghiên cứu qua Kim Cương kinh, Pháp Hoa kinh, Lăng Nghiêm kinh, Địa Tàng kinh, Vô Lượng Thọ kinh, Thập Thiện Nghiệp Đạo kinh.
"Thế nào, thiếu gia? Có thu được bí pháp Kim Cương Bất Hoại Hộ Thể không?"
"Đây chỉ là những kinh thư bình thường. Không khác gì so với ở những chùa chiền thế tục" Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Kinh thư bình thường?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ: "Sao đối phương lại giữ trữ vật?'
"Rất đơn giản, mười mấy quyển kinh thư này đều do các cao tăng tiền bối ghi lại tâm đắc. Gọi là bảo bối cũng đúng nhưng không có quan hệ gì i với giới tu tiên giả".
"Thì ra vậy. Thiếu gia không phải là tu tiên giả Phật Tông, những kinh thư này không có tác dụng gì" Nguyệt nhi có chút thất vọng nói.
"Điều này thì chưa chắc" Sắc mặt Lâm Hiên lộ vẻ quỷ dị.
"Vì sao?" Nguyệt nhi không hiểu bèn hỏi. Có điều Lâm Hiên lại rơi vào trầm tư.
Hắn vốn lựa chọn phương pháp tu tiên đặc biệt để đẩy nhanh tốc độ. dùng quá nhiều đan được để bù đắp lại cho tư chất. Tiến giai quá nhanh khiến đạo tâm bất ổn, hắn đã cố gắng tìm kiếm cơ hội rèn luyện bản thân nhưng không được nhiều.
Vốn Lâm Hiên cũng có chủ ý, sau này khi trở thành đại tu sĩ hắn sẽ ngừng tu luyện một thời gian mà lẫn vào hồng trần thế tục, trải qua hỉ nộ ái ố, chậm rãi ma luyện tâm cảnh. Nhưng thực tâm mà nói đây không phải là ý kiến hay. Ở hồng trần thế tục, hắn phải là người thấp bé nhất, bị đánh không được đánh trả, bị chửi cũng phải lặng yên. nhẫn nhục chịu đựng mới có thể tôi luỵên tâm cảnh.
Vì thế chưa tới lúc bất đắc dĩ Lâm Hiên cũng không định dùng phương pháp này.
Hắn cũng đã xem qua cổ thư. Phần lớn tốc độ tu luyện cùng tâm cảnh ngang bằng với linh căn. Nếu như có tư chất tuỵêt hảo thì dù có tốc độ tu luyện rất nhanh, tâm cảnh cũng có thể theo kịp.
Cả Tiểu Kiếm và Tần Nghiên đều thuộc trường hợp này. Vì thế bọn họ kết anh không chậm hơn Lâm Hiên bao nhiêu nhưng tâm cảnh không mấy bất ổn.
***
Cùng lúc đó cách nơi này hàng ngàn dặm trong một phường thị cấp thấp.
"Mọi người mau tới đây, Hủ Cốt thảo tuy là độc dược nhưng chỉ cần thêm mấy dược liệu phụ trợ là có thể luyện chế thành đan dược tăng tu vị Linh Động kỳ".
"Thanh Hỏa Đao trong tay bần đạo là do một tiền bối Trúc Cơ trung kỳ đích thân chế luyện, chỉ cần thổi ngọn tóc qua cũng đứt, khí thế vô cùng mạnh mẽ, có kèm theo công kích hoả đạn. Chính là một lợi khí hữu ích cho các đạo hữu khi tầm cừu hai đoạt bảo" Một đạo sĩ còn trẻ lớn tiếng giới thiệu, có rất nhiều người vây quanh hắn xem. Tuy nói tu tiên giới giết người đoạt bảo là chuyện bình thường nhưng nói thẳng điều này ra ngoài cũng là kẻ rất có dũng khí.
Mộng Như Yên sửa sang lại mái tóc. Một vị nữ tu có thể khiến toàn cõi Vân Châu kinh hãi lúc này vẫn trong bộ thanh y yếu đuối.
Nàng đã thu liễm tu vị tới Linh Động trung kỳ, dùng bí pháp che giấu vóc người cùng vẻ cao ngạo của mình. ngũ quan bình thường làn da đen sạm. Nhìn qua không có gì đáng chú ý. Nàng sửa sang lại sạp hàng của mình.
Mộng Như Yên thầm thở dài. Nếu nói về tư chất của nàng cũng là Thánh Linh Căn nhưng còn kém xa đồ nhi Tần Nghiên.
Trước khi kết anh thì tu luyện rất nhanh nhưng khi thành công thì không còn bao nhiêu ưu thế. Nàng có được thành tựu hôm nay còn có cả cơ duyên nghịch thiên. Thậm chí tu luyện Ly Hợp kỳ rất nhanh, đã đợt tới sơ kỳ đỉnh phong, chỉ cách một bước nữa là tới Ly Hợp trung kỳ. Việc vượt qua bình cảnh, nhưng điều khác không có gì khó khăn. Vấn đề mấu chốt là đạo tâm bất ổn, suýt chút nữa đã bị tẩu hoả nhập ma.
Mộng Như Yên rút ra kinh nghiệm. Nàng xem rất nhiều cổ thư nhưng cũng không tìm được giải pháp nào tốt . Đành phải dùng biện pháp ngốc nghếch này.
Một Thái Thượng trưởng lão Thiên Nhai Hải Các như nàng bị một đám Trúc Cơ kỳ, thậm chí là Linh Động kỳ đệ tử tới quát mắng khiến nàng buồn bực tới phát hỏa. Nàng chỉ muốn chạy tới khiêu chiến Vọng Đình Lâu, cho dù thua thì vẫn tốt hơn tình cảnh bây giờ nhiều.
Nhưng vì đột phá, vì trường sanh nên phải nhẫn nhịn.