Mục đích thử nghiệm thành quả tu luyện ba tháng qua đã đạt được, Lâm Hiên không khỏi cảm thấy hài lòng, thân hình hắn lóe lên, một lần nữa trở về động phủ. Kế tiếp, hắn vẫn còn chút chuyện tình cần phải xử lý. Chỉ thấy tay áo Lâm Hiên phất nhẹ một cái, hai túi trữ vật đã hiện ra trước mắt.
Không cần phải nói, hai túi trữ vật này đều là của Thiên Lam song ma. Trận chiến kia quả thật vất vả vô cùng, bất quá tốt xấu gì cũng đã hữu kinh vô hiểm vượt qua. Mà thân gia của hai lão quái vật Phân Thần kỳ chắc chắc sẽ không ít.
Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Hiên không khỏi có chút mong chờ. Hắn tùy ý với tay bắt lấy một túy trữ vật rồi khẽ đảo tay đem miệng túi dốc ngược xuống. Cánh tay Lâm Hiên hơi rung lên, một đạo quang hà từ bên trong ào ào tuôn ra.
Những thanh âm đinh đinh đang đang liên tiếp vang lên!
Rất nhanh, một núi nhỏ đồ vật chất thành đống hiện ra trước mắt. Nào là đan dược, ma thạch, còn có cả tài liệu, thậm chí cực phẩm pháp bảo cũng không ít. Ngoài ra, còn có chút phù lục và ngọc giản.
Thần sắc Lâm Hiên khẽ động, nhưng cũng không vội vàng kiểm kê. Chỉ thấy hắn vươn tay phải ra, cầm túi trữ vật còn lại dốc ngược xuống. Trong động phủ lại lần nữa vang lên những thanh âm đinh đinh đang đang không ngừng. Đây đều là những bảo vật giá trị liên thành cả đấy, vài nghìn năm trước mà Lâm Hiên gặp được cảnh này chắc vui mừng đến lệ rơi đầy mặt mất.
Đến khi chắc chắn hai túi đã rỗng đến không thể rỗng hơn, Lâm Hiên lúc này mới cúi đầu xuống, bắt đầu phân loại kiểm kê chiến lợi phẩm.
Ma thạch tạm thời không đề cập đến, bất quá nhìn qua cũng thấy toàn bộ đều là ma thạch cấp cao, thậm chí số lượng cũng không ít, chiếm khoảng ba phần. Bât quá cũng là cổ ma Phân Thần kỳ, mặc dù Lâm Hiên đã đoán trước nhưng gia sản của chúng đúng là không phải chuyện đùa.
Cái này cũng không cần kiểm kê, Lâm Hiên trực tiếp thu lại. Mặc dù hắn là Tu Tiên giả nhưng hôm nay thân tại Ma giới, ma thạch tự nhiên là có tác dụng.
Số lượng tài liệu cũng không ít, trong đó có chút tài liệu Lâm Hiên cũng không nhận ra. Tuy nhiên hắn cũng biết giá trị của chúng nhất định vượt qua số ma thạch kia.
Kiểm kê xong những vật này, Lâm Hiên quay đầu lại, con ngươi lóe sáng nhìn vào mấy bình lọ. Không cần nói cũng biết đây đều là đan dược, công dụng của chúng có lẽ sẽ khác nhau, muốn nắm rõ cũng phải hao tổn không ít công phu. Lâm Hiên tiện tay cầm một bình, nắp bình vừa mở ra thì một hương vị ngọt ngào từ trong bình xộc vào mũi.
“Đây là đan gì?"
Lâm Hiên hoài nghi tự hỏi. Nhưng rất nhanh hắn đã vỗ vỗ đầu, mình cần gì hao tâm tổn trí nhiều vậy chứ. Chủng loại linh đan diệu dược Tu tiên giới không mười vạn cũng tám ngàn, dù là Chân Tiên giáng lâm cũng không thể kể ra hết các chủng loại được. Về sau mình chỉ cần đến một phường thị thì chẳng phải sẽ có Giám định sư sao.
Nội tâm nghĩ vậy nên Lâm Hiên liền đem những đan dược này hảo hảo thu lại. Trên mặt đất hiện chỉ còn vương vãi mười món ma bảo cùng vài bộ trận kì mà thôi.
Lâm Hiên nắm lấy một đoản kiếm mày đen trong số đó. Cúi đầu xuống đem thần thức thả ra. Một lát sau lại thở dài buông chuôi ma kiếm ra. Từng kiện bảo vật lần lượt được Lâm Hiên xem xét kĩ càng.
Cứ như vậy hao tổn gần nửa canh giờ, những ma bảo này rốt cục cũng được Lâm Hiên xem xét hết. Tuy nhiên trong đó lại không có bảo vật hắn cần.
Cũng không phải vì đẳng cấp những ma bảo này thấp mà thậm chí còn có ít đồ vật không hề tầm thường. Ma bảo của cổ ma Phân Thần kỳ làm sao lại có đồ bỏ đi?
Lâm Hiên sở dĩ chướng mắt chín phần là do công pháp tu luyện. Nói toạc một câu, hắn là Tu Tiên giả, đối phương lại là cổ ma. Mặc dù đối với công pháp tu Ma, Lâm Hiên cũng có đọc lướt qua một ít, nhưng cũng chỉ để tham khảo mà thôi. Vậy nên những bảo vật này có chút không hợp với hắn, hơn nữa đại bộ phận hắn cũng chỉ phát huy được sáu bảy thành uy năng là cùng. Mặc dù uy lực sáu bảy thành này đương nhiên không tầm thường nhưng cũng phải xem xem là nói với ai. Trong mắt Lâm Hiên, chỗ bảo vật này đích xác là gân gà, bỏ thì thương vương thì tội.
Nhưng ngược lại mấy bộ trận kỳ kia có uy lực không tệ, loại ảo thuật có, loại ẩn nấp cũng có, hơn nưa lại không hề xung đột với thần thông của hắn. Vì vậy Lâm Hiên trực tiếp thu lại mấy bộ trận kì này. Lúc đối địch tự nhiên không cần, nhưng thời điểm bố trí động phủ thì có thể dùng để phòng ngự.
Kiểm kê hết tất cả bảo vật, Lâm Hiên thở dài, thu hoạch coi như không tệ, nhưng không có tìm được đồ vật quá mức quý giá. Nhưng rất nhanh, Lâm Hiên lắc đầu, tục ngữ nói “tâm thấy đủ cuộc đời mới vui“, bản thân mình cũng không cần quá mức đòi hỏi. Dù sao thu hoạch hành trình tới Ma Giới lần này đã vượt xa mong đợi ban đầu. Bắt đầu chỉ là muốn lấy một phần linh thảo luyện chế phân thần đan nhưng hôm nay lại trực tiếp tấn cấp mất rồi.
Chuyện này cũng có chút không biết nói sao. Chính mình mình cơ duyên xảo hợp, chiếm được Phượng Hoàng linh huyết, cũng bởi vậy kích phát Ngũ Long Tỳ cùng Lam Sắc Tinh Hải biến dị. Công pháp Mặc Nguyệt Thiên Vu tu luyện luyện từ Ly Hợp đến Độ Kiếp kỳ cũng đã tập hợp đầy đủ. Cửu Thiên Thần La Tướng uy lực vô cùng, cơ duyên nhiều như vậy, về sau không phát dương quang đại thì chỉ sợ mình sẽ bị thiên lôi đánh chết mất.
Trong đầu ý niệm xoay chuyển, những tiếc nuối vừa rồi trực tiếp biến mất. Vẫn là câu nói kia, làm người phải biết đủ. Hơn nữa, hắn đột nhiên nhớ tới, chính mình còn bỏ sót một kiện bảo vật.
Lâm Hiên vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật, chỉ thấy hắc quang chớp động liên tục, từ hông của hắn bay ra một tấm lụa sẫm màu. Nó quay tròn một hồi rồi cuối cùng lơ lửng giữa không trung.
Đến khi hào quang thu liễm, một thanh ma đao lá liễu xuất hiện trong tầm mắt. Bộ dáng cũng không có gì đặc biệt hơn một thanh ma đao bình thường cả, chỉ vẻn vẹn cao hơn ba thước, mỏng như cánh ve, mặt ngoài mơ hồ còn có lưu quang ẩn hiện. Dễ dàng thấy thanh ma đao này đã phải trải qua thiên truy bách luyện mà thành. Hơn nữa số lượng rất nhiều, thậm chí so với Cửu Cung Tu Du Kiếm còn nhiều hơn một chút (*). Nhưng bất luận là số lượng hay chất lượng đều không chê vào đâu được.
Hắc Thủy Tu La Đao!
Đây vốn là bổn mạng pháp bảo của nữ tử Thiên Lam song ma. Lúc trước nàng vì tế luyện bảo vật này cũng đã ăn không ít khổ, Lâm Hiên cũng nhìn ra đao này bất phàm nên mới tiện tay thu lấy. Bất quá với tư cách bổn mạng pháp bảo thì thần thức ấn ký lưu lại tự nhiên sẽ rất mạnh.
Song Lâm Hiên lấy đi Hắc Thủy Tu La Đao tự nhiên đã có dự liệu trước. Hắn muốn dùng chúng làm nguyên liệu luyện chế chế Cửu Cung Tu Du Kiếm.
Đúng vậy, chính là cường hóa Cửu Cung Tu Du kiếm. Phải biết rằng, bổn mạng pháp bảo này của Lâm Hiên còn xa mới có thể hoàn thành. Dựa theo miêu tả trong Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết thì đại thành Cửu Cung Tu Du Kiếm hẳn là do "Cửu kiếm" tạo thành. Cái gọi là cửu kiếm bao gồm kim mộc thủy hỏa thổ, cùng với lôi băng phong từ Ngũ Hành diễn hóa mà ra ẩn chứa trong huyễn kiếm. Hơn nữa mỗi một chủng thuộc tính phi kiếm cũng không phải nói luyện là luyện được. Lấy thí dụ như chín thanh hỏa kiếm mới luyện ra mà nói, số tài liệu đó cũng đủ luyện ra số lượng gấp nhiều lần chín chín tám mốt chuôi phi kiếm đó.
Những phi kiếm khác cũng tương tự như vậy.
Có thể tưởng tượng, muốn toàn bộ luyện thành Cửu Cung Tu Du Kiếm thì công việc phải làm mênh mông đến cỡ nào. Lâm Hiên trải qua phỏng đoán lâu như vậy, cuối cùng cũng hiểu được rằng có chút không khả thi. Bất quá bây giờ nếu bỏ cuộc thì cũng quá đáng tiếc. Cũng may, Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết có ghi rành mạch một con được tắt khác có thể luyện chế được Cửu Cung Tu Du Kiếm.
(*) - Lâm Hiên chỉ lấy ra một thanh để xem xét, khi trước hắn đã thu lại rất nhiều Hắc Thủy Tu La Đao rơi rụng khắp nơi.