Bách Luyện Thành Tiên

Chương 351: Q.5 - Chương 351: Kinh nghi không ngớt




Trên mặt đất xuất hiện từng khe nứt dài hơn trăm trượng, sâu không thấy đáy. Núi non trong vòng mười dặm đều bị thổi bay, cát bụi đầy trời.

Chân Linh Nhất Kích cùng lợi trảo của yêu thú va chạm, dư âm vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.

Đừng nói là bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở gần trăm dặm, cho dù là Tuyết Minh Sơn cũng lay động không ngừng, một luồng linh áp khó hiểu từ trên bầu trời giáng xuống, thiên địa linh khí trở nên hỗn loạn.

Đám tu tiên giả cấp thấp thì đứng không thẳng, vô số kẻ lộ vẻ hoảng sợ.

Mặc dù cách xa tới năm trăm dặm nhưng vẫn cảm ứng được linh lực chấn động quá mức mãnh liệt." Trời! Đây chẳng lẽ là tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ đang đấu pháp?"

"Hừ, Nguyên Anh hậu kỳ? Mộ Dung huynh sai rồi."

"Trần huynh đây là ý gì?" Bạch phát lão giả lộ vẻ kinh ngạc.

"Tại hạ bất tài nhưng đã từng thấy qua tu sĩ hậu kỳ động thủ, tuy rất cường đại nhưng so với cảnh tượng long trời lở đất trước mặt thì còn kém rất nhiều" Lão quái vóc người thấp bé chậm rãi mở miệng, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng.

"Hậu kỳ tu sĩ cũng làm không được, Trần huynh ý huynh là..." Một nữ tu khác kinh ngạc nói.

" Hừ! giao chiến cách nơi này khoảng năm trăm dặm, linh lực kinh người lan xa như thế, nếu Trần mỗ đoán không lầm, chỉ sợ có tiền bối Ly Hợp kỳ xuất hiện"

"Tu tiên giả Ly Hợp kỳ, chúng ta có thể bị liên lụy chăng?" Nữ tu kinh hãi khẽ hỏi.

"Cái này cũng rất khó nói. chúng ta đến chỗ này chỉ là trao đổi. Hội giao dịch có thể cử hành bất cứ lúc nào, mọi người không cần đem bản thân đặt vào nơi nguy hiểm."

Người này nói trúng tâm lý của mấy lão quá, hội trao đổi Nguyên Anh kỳ mặc dù không nhiều nhưng vì chuyện này mà mạo hiểm quả thật không đáng.

Vì vậy mấy lão quái nhìn nhau, cuối cùng thi triển thần thông bay về phía chân trời, đương nhiên phương hướng ngược với chỗ giao đấu.

Đệ tử Tuyết Minh môn hai mắt nhìn nhau tiếng nghị luận ồn ào vang lên, nếu không phải đang có trưởng bối, nói không chừng đã có người bỏ chạy rồi.

Mấy trưởng lão Nguyên Anh kỳ thì nhăn mặt tập trung một chỗ, nhỏ giọng thương nghị.

"Sư huynh, ngươi thấy thế nào?" Lên tiếng lại là bạch phát lão giả.

Cơ Huyền Sanh nhíu mày, phu phụ tông chủ không có ở đây, việc lớn việc nhỏ đều do hắn giải quyết.

"Sư huynh, theo ý tiểu muội thì tốt nhất chúng ta nên tránh đi, Trần đạo hữu tu vị hơn chúng ta, hơn nữa còn có tiếng là kiến thức uyên bác, dị tượng hiện tại thật vượt quá cả tu sĩ hậu kỳ đại chiến, vạn nhất bổn môn bị liên lụy..." Thanh âm của nữ tu lại truyền vào trong tai.

"Sư tỷ sao có thể nói như vậy, nơi này là căn cơ của bổn môn." Lão giả tóc bạc nhướng mày:" Cơ nghiệp của tổ sư, há có thể vứt bỏ dễ dàng như vậy?"

"Ta nói muốn chạy khỏi Tuyết Minh sơn lúc nào, chỉ là nói để các đệ tử tạm thời tránh né, nếu như bị cuốn vào, người chết sạch thì còn nói tới cơ nghiệp hay không?" Trên mặt nữ tu hiện vẻ giận dữ.

"Nhưng..."

"Được rồi, sư đệ, sư muội, các ngươi nói đều có lý, đừng làm ồn ào nữa, như vậy đi. Hai người các ngươi dẫn theo đệ tử tìm chỗ tránh né, nơi này do ngu huynh thủ hộ." Cơ Huyền Sanh thở dài, cắt đứt lời hai người.

"Cái gì, sư huynh muốn ở lại?"

"Không sai, các ngươi rút lui trước đi, ta cùng vài đệ tử ở chỗ này trông coi là được”

"Nhưng..." Trong mắt lão giả họ Lỗ xuất hiện một tia phức tạp, cắn răng:" Sư huynh, nếu không ngươi cùng sư tỷ dẫn người rút trước, để ta cùng vài đệ tử lưu thủ là được."

"Lỗ sư đệ, ngươi năm nay mới hơn ba trăm tuổi?" Cơ Huyền Sanh đột nhiên hỏi một câu khó hiểu.

Lão giả tóc bạc ngẩn ngơ, gật đầu.

"Vậy là được rồi, dung mạo thì không nói nhưng đó cũng là do công pháp, thọ nguyên của ngu huynh không có cách nào so với ngươi. Kiếp này ta chỉ dừng chân ở sơ kỳ, nhưng ngươi còn có hy vọng tiến giai lên trung kỳ, đối với bổn môn thì ngươi hữu dụng hơn ta, để ta lưu lại là được."

Lão giả họ Lỗ nghe thì có vẻ cảm động, vẻ mặt Cơ Huyền Sanh lại trở nên ngưng trọng: "Không cần nhiều lời nữa, ta thay mặt môn chủ giải quyết mọi chuyện ở nơi này, chẳng lẽ ngươi muốn trái lời."

"Sư huynh bảo trọng!"

Thấy Cơ Huyền Sanh đã quyết, lão già họ Lỗ thở dài, cùng nữ tu kia đồng thời thi lễ rồi với hơn ngàn đệ tử bay về phía chân trời.

Mà bên này, giao đấu tuy không phải là lão quái vật Ly Hợp kỳ, nhưng uy lực cũng không sai kém.

Chân Linh Nhất Kích bắt chước bí thuật Bạch Hổ, đem tất cả linh lực trên người Lâm Hiên hút cạn, bình tâm mà nói, cũng không kém tụ bạo là mấy.

Trên bầu trời cuồn cuộn linh lực, yêu thú cao hơn trăm trượng kia đã biến thành một khối lôi hỏa phô thiên cái địa, mà ở phía dưới là một con bạch hổ lông mao dựng ngược vô cùng tức giận, hai bên va chạm nhau, âm thanh bạo liệt xé gió vang lên.

Trong vòng mười dặm, mặt đất hoàn toàn bị lõm xuống, nơi này là phương bắc thời tiết giá lạnh, cũng không nghe nói là có địa hỏa nhưng trên mặt đất đã có nhan thạch nóng chảy cuồn cuồn.

Một trận chiến này dù chưa chạm đến thiên địa pháp tắc nhưng là cực hạn của cảnh giới dưới Ly Hợp kỳ.

Toàn thân Lâm Hiên vang lên tiếng ma sát với không khí, nếu không phải đã luyện qua Phượng Vũ Cửu Thiên quyết thì xương cốt đã gãy nát hết.

Rống!

Tai mắt mũi miệng của Lâm Hiên cơ hồ đều chảy máu, nhưng vẫn liều mạng điều khiển Bạch Hổ lao tới trên đỉnh lôi hỏa.

Tình huống này, Nguyệt nhi cùng Xuyên Sơn Giáp không thể hỗ trợ, Lâm Hiên sử dụng Chân Linh Nhất Kích lấy Cửu Thiên huyền công làm cơ sở, muốn tham gia tính chất linh lực phải giống nhau, nếu không sẽ dẫn tới Bạch Hổ tự bạo cùng lôi hỏa.

Có thể trợ giúp Lâm Hiên, chỉ có một người mà thôi.

Kỳ thật từ khi vách tường băng hỏa vị vỡ vụn. Tần Nghiên liền cùng Lâm Hiên chống chọi. Đối với hắn nàng thật sự rất cảm kích. Ba lần tương cứu, nếu không nàng đã sớm đã hồn phi phách tán.

Có điều Lâm Hiên ra tay rất nhanh.

Uy lực của Chân Linh Nhất Kích khiến Tần Nghiên choáng váng, cho dù là tu sĩ hậu kỳ cũng kém xa không thể bằng. Lâm sư đệ tại Phiêu Vân Cốc ngày xưa bị coi là phế nhân này, thần thông lại đạt tới độ khó tin như vậy.

Nàng khẽ cắn hàm răng, gỡ búi tóc trên đầu. Mái tóc như thác nước dài đến thắt lưng, xứng với khuôn mặt thanh lệ.

Hai bàn tay nàng giơ lên, mười ngón tay chớp động, theo chú chữ cổ xưa điểm tới, sương vụ màu hồng phấn quanh người dần chuyển sang màu trắng.

Nhiệt độ chung quanh đột nhiên hạ xuống, Tần Nghiên bái Như Yên tiên tử làm thầy, hiển nhiên học qua Phiêu Vân Lạc Tuyết Quyết uy chấn thiên hạ.

Lúc này nàng lấy Cửu Thiên huyền công làm cơ sở. Thi triển một bí thuật vô cùng lợi hại trong Phiêu Vân Lạc Tuyết Quyết.

Với cảnh giới hiện tại của nàng thì có điểm miễn cưỡng, nhưng Tần Nghiên kiêu ngạo. Dán vào trong ngực đối phương, cảm giác cũng rất an toàn nhưng nàng không thể để hắn một mình mà đương đầu phong ba bão táp.

Theo động tác của Tần Nghiên, những bông tuyết đầy trời tụ tập trên đỉnh đầu, biến thành những khối băng tinh lung linh cỡ nắm tay, trong suốt như thủy tinh nhưng lại sắc bén như đao.

"Đi!"

Tần Nghiên điểm một cái, lại phun ra một ngụm máu, thậm chí cả đan điền có cảm giác như bị xé rách nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, một con Cự Long băng tinh dài mấy chục trượng xuất hiện.

Cự Long này phảng phất như còn sống, tỏa ra một cỗ linh áp bàng bạc, ngoài thân lóe ra những đạo phù văn như nắm tay.

Mặc dù không bằng Bạch Hổ do Chân Linh Nhất Kích hóa thành nhưng bí thuật này vượt xa cả cảnh giới trung kỳ.

Tần Nghiên cắn răng, Cự long ầm ầm lao tới phía trước. Hàn khí bạo nổ đầy trời, gánh bớt áp lực với Lâm Hiên.

Ầm!

Bạch Hổ cùng băng tinh cự Long phát uy, cắn nuốt lôi hỏa đầy trời, linh lực khủng khiếp do khôi lỗi tự bạo rốt cuộc được hóa giải.

Lần này thật đúng cửu tử nhất sanh. Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm. Rồi vươn tay vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một cái đai lưng cũ kỹ đem đeo vào hông.

Giống như nắng hạn gặp mưa rào vậy, linh lực khô kiệt trong nháy mắt đã tràn đầy.

Tần Nghiên lấy tay che miệng, trên mặt lần nữa hiện vẻ kinh ngạc, thần thông hay bảo vật của Lâm sư đệ đều nghịch thiên đến khó có thể tin.

Nghe nàng khẽ la Lâm Hiên quay đầu lại. Nhìn vị sư tỷ thanh lệ tuyệt trần này thì vẻ mặt hắn cũng có điểm phức tạp.

Bên kia.

Cách nơi này khoảng chừng trăm dặm, phu phụ Chu Thiên Vân cùng Khương Thị song hùng hoảng sợ, uy lực của vụ nổ mới vừa rồi đã vượt quá tưởng tượng.

Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ đi tới nơi nào cũng được quần tu tôn kính, nhưng mới rồi cảm giác được pháp lực mênh mông kia thật vô cùng đáng sợ.

Một lúc sau.

"Sư huynh, chúng ta có nên đi xem một chút không?" Mỹ phụ hồng y cười khổ lên tiếng.

Chu Thiên Vân do dự một lát, lắc đầu thở dài:" Được rồi, theo ý muội vậy." Nói xong xoay người nhìn Khương Thị huynh đệ:" Hai vị có muốn cùng đi?"

Khương Đại cùng Khương Nhị liếc nhau rồi cười khổ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Khoảng cách trăm dặm ngay lập tức là đến. Trước mắt bụi mù chưa tan, chưa thể thấy rõ cảnh vật. Chu Thiên Vân cau mày đem thần thức xuất ra. Nhưng vừa quét qua thì hắn kinh ngạc vô cùng.

"Đại ca, ta không lầm chứ, Lâm đạo hữu cùng Vân Trung tiên tử còn sống." Khương Nhị liếm liếm môi, hoảng sợ mở miệng.

"Ta cũng cảm thấy mình hồ đồ rồi, nhưng quả thật thần thức cảm ứng được bọn họ còn sống." Vẻ mặt của Khương Đại cũng không khác biệt, bọn họ ở cách xa trăm dặm cũng bị dư chân. Núi non toàn bộ đều biến mất. Chỉ sợ dù yêu tộc hậu kỳ am hiểu phòng ngự cũng hóa thành tro bụi.

Về phần phu phụ Chu Thiên Vân, vẻ mặt rất nhanh chuyển sang mừng như điên. Hai phu phụ nắm chặt hai tay nhau, không nhịn lộ nụ cười thỏa mãn.

Sau đó bọn họ liền hóa thành một đạo kinh hồng bay vào bên trong màn bụi. Khương Thị song hùng nhìn nhau, cũng độn quang theo vào.

Thân ảnh một nam một nữ xuất hiện trong tầm mắt.

Trên người Lâm Hiên cùng Tần Nghiên đều có vết máu vô cùng chật vật, hai người tựa như nâng nhau ngồi lơ lửng trên không trung vậy.

Thật ra cũng không có gì đáng ngại. Chu Thiên Vân thở phào nhẹ nhỏm, khoanh tay đứng nhìn không làm phiền, Khương Đại cùng Khương Nhị thấy thế cũng không lên tiếng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lâm Hiên cùng Tần Nghiên mở hai mắt, phủi y phục đứng lên.

"Ha ha, làm phiền mấy vị huynh đài chờ lâu, vừa rồi Lâm mỗ điều trị nội thương, nếu có chỗ chậm trễ mong bốn vị tha thứ cho." Lâm Hiên ôm quyền, cười nói.

"Ha ha, Lâm đạo hữu thật sự quá khách khí." Chu Thiên Vân có vẻ vô cùng thân thiết nói, từ Khương Thị huynh đệ, hắn đã biết thiếu niên họ Lâm trước mặt đã cứu ái nữ.

Sau đó Lâm Hiên cùng bốn người hàn huyên vài câu. Tần Nghiên lại đứng ở bên cạnh ngậm miệng không nói, bộ dạng toàn bộ giao cho hắn không để ý tới.

Bốn người thấy thế thì kinh ngạc không thôi.

Mới vừa rồi chiến đấu kịch liệt nhưng cũng nghe thấy hai người xưng hô sư tỷ sư đệ. Tần Nghiên xuất thân từ Thiên Nhai Hải các, không phải môn phái này không thu nhận nam đệ tử sao?

Đương nhiên bọn họ cũng không hỏi nhiều. Huống chi điều muốn biết lại là một chuyện khác.

Bốn người nhìn nhau một chút, cuối cũng vẫn là Chu Thiên Vân mở miệng:" Tần tiên tử. Lâm đạo hữu, hỏi như vậy thật thất lễ. Nhưng uy lực tự bạo của khôi lỗi quả thật rất kinh người, không biết hai vị sao có thể chuyển nguy thành an?"

"Bốn vị đạo hữu hẳn cũng rõ ràng.chỉ bằng vào hai người chúng ta làm sao có thể ngăn cản được vụ nổ, sở dĩ thoát nạn là do ân sư ta mới qua nơi này." Tần Nghiên thản nhiên nói.

"Cái gì, đạo hữu nói là thái thượng trưởng lão của quý phái, nữ tu đệ nhất Vân Châu đang ở đây sao?" Âm thanh của Chu Thiên Vân có điểm run rẩy. vẻ mặt ba người khác cũng không sai biệt lắm, mơ hồ lộ vẻ hoảng sợ.

"Mấy vị đạo hữu không cần lo lắng, sư tôn sau khi cứu hai người chúng ta thì đã rời đi rồi." Tần Nghiên cười thầm nhưng trên mặt lại hết sức lạnh nhạt.

Kỳ thật đây là ý của Lâm Hiên, mới vừa rồi đấu pháp kịch liệt. Lấy chiêu bài sư tôn Tần Nghiên làm lá chắn là hợp lý nhất.

"Ha ha, hai vị đạo hữu thật phúc duyên thâm hậu. Nếu không có việc gì, xin mời tới bổn môn, hội trao đổi cũng sắp bắt đầu" Chu Thiên Vân vội vàng chuyển đề tài.

Lâm Hiên cùng Tần Nghiên gật đầu, tuy chưa biết người nào đúng phía sau màn độc thủ này nhưng chắc trong thời gian ngắn sẽ không có hành động gì. Huống chi ở Tuyết Minh Sơn còn có cả trăm tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Vì vậy đám người thi triển thần thông bay về Tuyết Minh sơn.

Sau thời gian một bữa cơm, một ngọn núi nguy nga tràn ngập tuyết trắng hiện ra.

Chu Thiên Vân chợt cau mày, dừng độn quang hạ xuống một đỉnh núi, đã thấy Cơ Huyền Sanh cùng vài tu sĩ Ngưng Đan kỳ đang đứng.

Hai sư huynh đệ trò chuyện một hồi thì thở phào nhẹ nhõm.

"Cơ sư đệ, khổ cực rồi." Chu Thiên Vân hết sức cảm khái.

"Sư huynh không cần nói như vậy, đệ từ nhỏ lớn lên tại Tuyết Minh sơn, thủ hộ cơ nghiệp tổ sư là chuyện cần làm, hiện tại nguy hiểm đã được giải trừ nhưng các đạo hữu tới tham gia hội giao dịch cũng đã bỏ đi rồi, cái này..." Nói đến chỗ này, trên mặt Cơ Huyền Sanh lộ vẻ khó xử.

Chu Thiên Vân dở khóc dở cười, uy lực của vụ nổ quả thật vô cùng kinh người, nếu hắn là mấy lão quái kia thì cũng lựa chọn như vậy. Chỉ là hội giao dịch được chuẩn bị lâu như vậy lại bị hủy, quả thật làm cho người ta khó chịu.

Bất quá là nhất môn chi chủ, vẫn có vài phần khí độ:" Thôi, mọi người không việc gì là tốt rồi. Cơ sư đệ, phiền ngươi liên lạc với Lỗ sư đệ cùng Liễu sư muội, bảo hai người mang đệ tử bên trở về."

"Vâng."

Cơ Huyền Sanh ôm quyền. Liền mang theo vài đệ tử thân tín bay về phía xa xa.

"Chu đạo hữu, nếu hội giao dịch không được tổ chức, vậy Lâm mỗ cũng xin cáo từ." Chờ đối phương xử lý chuyện môn phái. Lâm Hiên nhẹ nhàng mở miệng.

Tần Nghiên không mở miệng nhưng lại đi theo phía sau hắn, hiển nhiên có chung ý định.

"Ha ha, Lâm hiền đệ cần gì vội vàng như vậy, nghe nói ngươi diệt sát Tồi Hoa lão ma, cứu nữ nhi cùng mấy tên đệ tử không ra hồn của Chu mỗ, vừa rồi nếu không có ngươi cùng hai vị huynh đệ Khương thị kịp thời tới thì tánh mạng của hai phu phụ ta cũng khó giữ nổi, đã tới đây rồi cần gì phải đi vội, nếu không chê bổn môn đơn sơ xin mời ở lại một thời gian, cái khác không nói, trong vòng mười vạn dặm quanh đây, linh mạch của Tuyết Minh Sơn ta coi như không tệ, hơn nữa để tỏ ý đa tạ, điển tịch bổn môn ngoài một số cuốn đặc thù, tùy ý để Lâm huynh tham khảo, không biết ý ngươi ra sao?" Chu Thiên Vân xoay người ôm quyền thân thiết nói.

Mỗi chữ hắn nói ra đều làm mọi người ở đây cứng lưỡi, dù Lâm Hiên cũng ngẩn nogw.

"Thiếu gia, trên đời còn chuyện tốt như vậy thật sao?" Âm thanh tò mò của Nguyệt Nhi truyền vào trong tai. Dù Lâm Hiên có ân nhưng bọn họ cảm tạ như vậy thật thái quá.

Lâm Hiên nheo mắt đánh giá môn chủ Tuyết Minh Sơn này vài lần, nhưng thần sắc của đối phương rất tự nhiên.

"Đạo hữu đã có ý tốt như thế, nếu Lâm mỗ nhất định cáo từ thì không hợp tình. Cũng được, xin quấy rầy quý phái vài ngày." Lâm Hiên thản nhiên cười, vẻ mặt ôn hòa nói.

"Ha ha, đạo hữu quá khách khí, xin xem bổn môn là nhà của mình vậy." Chu Thiên Vân mừng rỡ, sau đó lại quay đầu lại nói:" Tần tiên tử, xin mời cũng lưu lại, điển tịch bổn môn đương nhiên không thể so sánh với Thiên Nhai Hải Các, nếu tiên tử có hứng thú Chu mỗ nhất định không ngăn cản."

"Được, môn chủ nếu đã có thành ý, thiếp thân cũng xin trụ lại mấy ngày." Tần Nghiên nhìn thoáng qua thiếu niên bên người thì gật đầu.

Chu Thiên Vân mừng rỡ, hắn cùng với Khương thị song hùng là hảo hữu, không cần quá khách khí, lúc này liền tự đưa Lâm Hiên cùng Tần Nghiên đến khách quý lầu.

Một canh giờ sau hắn lại bên động phủ. đã thấy hồng y mỹ phụ với bộ dáng do dự đang chờ.

"Phu nhân, làm sao vậy?"

"Sư huynh, n lưu lại Lâm tiểu tử cũng không cần phải thái quá như vậy, điển tịch bổn môn do lịch đại tổ sư truyền xuống, sao có thể để ngoại nhân xem." Thần sắc của hồng y mỹ phụ khó coi, trượng phu là môn chủ, lúc có ngoại nhân thì nàng không tiện phản bác.

"Ha ha, sư muội đ trách vi phu chuyện này, ta đây hỏi muội, phu nhân cảm thấy thần thông của Lâm tiểu tử kia sao?" Chu Thiên Vân thần bí nói.

"Sư huynh có ý gì, huynh cho là Tần tiên tử đã gạt chúng ta, là Lâm tiểu tử chống đỡ được uy lực của vụ nổ đáng sợ kia sao?" Hồng y mỹ phụ nghi hoặc.

"Sư muội đa nghi rồi, vi phu cũng không hoài nghi Vân Trung tiên tử. Khôi lỗi kia tự bạo, chúng ta tận mắt nhìn thấy, một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ sao có thể ngăn cản" Suy nghĩ viễn vông của nương tử làm cho Chu Thiên Vân tức cười.

"Vậy sao phu quân lại hỏi tu vị của hắn, lúc ấy kịch chiến nên ta không chú ý tới."

"Ừm. lúc ấy vi phu có lưu ý một chút, ngoại trừ khôi lỗi Nguyên Anh hậu kỳ, còn có khôi lỗi sơ kỳ am hiểu ẩn nặc đánh lén Tần Nghiên, lúc ấy tình thế nguy cấp, chính là Lâm Hiên đã cứu Vân Trung tiên tử." Chu Thiên Vân chậm rãi miêu tả tình huống lúc đó.

"Cái gì, thuấn di, còn có hỏa diễm. Thật sự có uy lực đáng sợ như sư huynh miêu tả sao?" Trên khuôn mặt hồng y mỹ phụ lộ vẻ kinh hãi.

"Tất nhiên là thật, chỉ có hai phu phụ chúng ta, vi phu làm sao có thể thổi phồng được chứ?" Chu Thiên Vân cười khổ nói:" Tuy chưa biết thần thông khác của Lâm đạo hữu này sao, bất quá chỉ bằng vào thuấn di cùng bích hỏa đáng sợ kia đã có thể khiến tu sĩ trung kỳ chúng ta phải tránh xa. Cho dù đối mặt tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, hắn đấu không lại cũng có thể chạy thoát."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.