Tuy Phân Thần muốn diệt sát Ly hợp đúng là không quá khó, nhưng chỉ giơ tay nhấc chân như Lâm Hiên vẫn là quá mức khoa trương.
Bưu hãn là từ duy nhất có thể hình dung.
Mà đám tu sĩ Phiêu Miểu Tiên cung, ngoài khiếp sợ thì biểu lộ càng thêm
cung kính vô cùng. Đồng thời trong nội tâm cũng thầm kêu may mắn không
thôi, may mắn hắn là bằng hữu của cố Đại trưởng lão, bằng không, nếu hắn ra tay với chính mình...
Thật không dám tưởng tượng!
"Đa tạ tiền bối tương trợ, nếu không cả đám vãn bối hơn phân nửa là đã
vẫn lạc tại đây. Ơn cứu mạng này, xin nhận của thiếp thân một lạy." Nàng vừa nói, vừa dịu dàng vái một cái thật sâu, trên mặt tràn đẩy vẻ cảm
kích.
"Tiện tay mà thôi, tiên tử không cần đa lễ."
Lâm Hiên mỉm cười, biểu hiện hòa nhã khiêm tốn, không hề có chút tự cao
nào. Sau đó ánh mắt hắn đảo qua đám tu sĩ kia: "Ta thấy các vị đạo hữu
có chút mệt mỏi, chi bằng hãy nghỉ ngơi ở đây một chút rồi hẵng rời đi."
Lâm Hiên tuy ra tay cứu giúp đám đệ tử Phiêu Miểu Tiên cung, nhưng với
thực lực hiện nay của hắn, quả thực chẳng hy vọng thu được thứ gì tốt từ bọn chúng.
"Vâng!"
Trong nội tâm nàng mặc dù có vài phần nghi hoặc, nhưng cũng không dám
nhiều lời. Đa phần những lão quái vật tu vi thâm hậu thì tính tình đều
là hỉ nộ vô thường. Trước một khắc còn cười nói nhẹ nhàng, sau một khắc
đã trở mặt động thủ, chuyện như vậy nghe thì không hợp thói thường,
nhưng trong điển tịch có miêu tả rất nhiều. Dù sao nàng cùng Lâm Hiên
vốn không quen biết, huống chi từ hành động không chút do dự diệt sát Cổ lão ma, có thể thấy hắn là kẻ tâm ngoan thủ lạt. Nàng không ngốc, quá
thân thiết với người mới quen rất dễ rước lấy đại họa, mà đương nhiên
cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ, cho nên, nói sao làm vậy là lựa chọn
thông minh nhất.
"Đúng rồi, còn có một chuyện."
Lâm Hiên giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn quay đầu lại.
"Tiền bối mời nói."
Nàng cả kinh, trên mặt càng toát ra vẻ cung kính.
"Sau khi các ngươi rời đi, tuyệt đối không được tiết lộ sự tình ngày hôm nay với bất kỳ ai, nếu không..."
Lâm Hiên không dài dòng, nhưng ý tứ uy hiếp trong lời nói là hết sức rõ ràng.
"Tiền bối yên tâm, vãn bối không phải là không biết nặng nhẹ. Chuyện
ngày hôm nay, cho dù phải đối diện với trưởng lão trong môn, vãn bối
cũng không dám lộ ra một lời nào..."
"Tốt."
Lâm Hiên gật đầu, nhãn lực của hắn không tầm thường, đương nhiên có thể
nhìn ra những lời của đối phương phát ra từ trong tâm can. Huống chi
loại chuyện này, đổi lại là một gã Tu Tiên giả khác, cũng lựa chọn giữ
kín trong lòng.
Dù sao nếu không có lợi, chẳng ai ngu ngốc đi đắc tội với một Tu Tiên
giả thực lực hơn xa mình, đây chẳng phải là cụ ông chê mạng dài hay sao?
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng.
Hắn quay người đi về động phủ.
Vị tiền bối thần bí này đã đóng cửa từ chối tiếp khách, chúng tu sĩ
Phiêu Miểu Tiên cung tự nhiên sẽ không dám quấy rầy. Theo thời gian qua
đi, sau khi nghỉ ngơi chừng một canh giờ, cả đám hóa thành từng đạo độn
quang rời khỏi nơi này.
Tu vi bọn hắn trong mắt Lâm Hiên quả thực không đáng nhắc tới, nhưng
cũng không phải tầm thường, kẻ thấp nhất đã là Nguyên Anh kỳ.
Cho nên chẳng tốn bao lâu đã bay được gần vạn dặm.
"Hô!"
Một nam tử vận đạo bào thở ra một hơi, hôm nay tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh nghiệm này với hắn đúng là cực kỳ khó quên.
"May mắn vị tiền bối kia cùng Linh Hư trưởng lão là bạn cố tri, nếu
không chúng ta chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều rồi. Sư thúc, sự tình về vị
tiền bối này, khi trở về thực sự không xin chỉ thị của các vị trưởng lão sao?"
"Im ngay!"
Nử tử vận cung trang giận tím mặt, quay ngoắt người lại: "Chúng ta đã
đáp ứng vị tiền bối kia, đương nhiên không thể nói mà không giữ lời.
Toàn bộ các người phải thề, bất luận là ai cũng không được tiết lộ dù
chỉ một lời. Nếu không, sẽ vĩnh viễn rơi vào Cửu U Địa Phủ, mãi mãi
không được siêu sinh!"
Chúng tu sĩ nghe xong không khỏi ngẩn ngơ, sắc mặt đại biến. Đừng nói là...Chẳng lẽ mỗi người đều phải phát thệ sao?
Ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua, đã thấy bờ môi nữ tử vận cung trang khẽ
nhúc nhích, nhưng không có âm thanh nào phát ra mà dùng thần thức truyền âm: "Trương sư điệt, ngươi phải biết nặng nhẹ, đừng có hồ ngôn loạn
ngữ. Vị tiền bối kia tám chín phần là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, phạm vi
thần thức bao phủ rộng lớn hơn các ngươi tưởng tượng rất nhiều. Những
lời mà ngươi nói...Rất có thể bị người đó cảm ứng được."
Nam tử vận đạo bào nghe xong thì cả kinh, vẻ mặt âm tình bất định vô cùng.
"Phải biết rằng, Tu Tiên giả đẳng cấp như vị tiền bối kia có đủ loại bí
thuật huyền diệu, nói là không thể tưởng tượng cũng không hề khoa
trương. Cho dù chúng ta trở về tông môn, nếu phạm vi thần thức không thể cảm ứng được, cũng có thể dùng thần thông nghịch thiên để lấy đi thủ
cấp các ngươi. Cho nên, chuyện này không phải là trò đùa, mọi chuyện về
vị tiền bối kia, cho dù là người thân cận nhất cũng tuyệt đối không được tiết lộ nửa lời. Nếu không, một khi gây ra tai họa, cũng đừng trách bổn cung không báo trước cho các ngươi."
Nử tử vận cung trang biểu lộ vô cùng nghiêm khắc, thanh âm ngưng trọng dị thường truyền đến.
"Sư thúc, chúng ta đã biết, bất luận thế nào cũng tuyệt đối không tiết lộ hành tung vị tiền bối kia."
Thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn tuy tu vi thấp nhất, nhưng lại là người
thông minh lanh lợi, lập tức phát thệ, biểu lộ thành khẩn vô cùng.
Những đệ tử khác cũng nhanh chóng làm theo, không có kẻ nào muốn là
người cuối cùng, cho nên cả đám nhao nhao dùng Tâm Ma mà thề.
Nữ tử vận cung trang cũng không phải lo lắng vô cớ, một màn này đều lọt
vào mắt Lâm Hiên. Với thần thức cường đại của hắn, đừng nói là vạn dặm,
coi như khoảng cách xa hơn nữa cũng dễ dàng tra xét. Đừng nói là những
lời bọn hắn nói, cho dù nàng ta dùng thần thức truyền âm, Lâm Hiên vẫn
nghe được rõ ràng.
"Nha đầu kia cũng không ngốc."
Nhìn mấy tên tiểu tử đang nhao nhao phát thệ, Lâm Hiên hài lòng thu hồi
thần thức của mình. Hắn còn muốn ở hoang nguyên này nghỉ ngơi một thời
gian ngắn, cho nên không muốn bại lộ hành tung. Nếu không, nói không
chừng lại đưa đến phiền toái ngoài ý muốn.
Lần tấn cấp này đã tổn hao của chính mình hơn trăm năm, vượt xa dự liệu
của Lâm Hiên, chắc hẳn Hương Nhi đang rất lo lắng. Bất quá, thời gian
trì hoãn cũng rất nhiều rồi, thêm một chút nữa cũng chẳng khác là bao.
Hắn còn một số việc muốn làm.
Trăm năm trước, bảo vật của Phiêu Miểu Tiên cung còn chưa kiểm kê hết.
Với tính cách của Lâm Hiên, bất kể sự tình gì cũng không muốn bỏ dở giữa chừng. Cho nên, trước hết thanh lý nốt số bảo vật còn lại rồi trở về
Tuyết Hồ tộc cũng không muộn.
Ý niệm trong đầu chuyển qua, Lâm Hiên không muốn lãng phí thời giờ, trực tiếp đi vào phòng luyện công.
Hắn đã kiểm kê xong các loại tài liệu, thiên tài địa bảo rất nhiều, một
số loại còn thiếu dùng để luyện chế Cửu Cung Tu Du kiếm, đã gom được
phân nửa. Cái này xem như thu hoạch ngoài ý muốn, trước khi tấn cấp, Lâm Hiên đã cất riêng những loại này ra.
Mà trong bảo khố tuy có rất nhiều bảo vật, nhưng áp trục cũng chỉ có ba
kiện, Bàn Đào chính là một trong số đó, còn hai kiện khác đương nhiên
cũng không tầm thường.
Một là Chân Linh Khôi Lỗi!
Tuy xem như sản phẩm luyện chế thất bại, thực lực Khôi Lỗi này không thể so sánh với Chân Linh. Nhưng cũng tương đương với cường giả Độ Kiếp sơ
kỳ bình thường.
Đây chính là một trợ lực rất lớn cho Lâm Hiên.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải tìm được đủ Tiên thạch để
cung cấp linh lực cho nó hoạt động. Bề ngoài, tưởng chừng đây là nhiệm
vụ không thể hoàn thành, nhưng Lâm Hiên có Lam Sắc Tinh Hải, chỉ cần tìm được phế mỏ Tiên thạch là xong, độ khó đã giảm đi không ít.
Căn cứ vào những ghi chép trong điển tịch, Lâm Hiên cho rằng nếu chỉ là phế mỏ Tiên thạch thì vẫn có một chút hi vọng.