Bách Luyện Thành Tiên

Chương 294: Q.5 - Chương 294: Lần nữa vào Khuê Nguyệt thành




Chỉ trách anh hùng nan mỹ nhân quan. Đáng thương cho vị tiền bối Mặc Nguyệt tộc nọ đơn phương hữu tình mà nữ yêu ma không chút cảm kích, ngược lại đã động sát tâm. Tuy tu vị không kém đối phương nhưng kẻ có tình ắt phải chịu thiệt. Lần đó hắn bị ma nữ kia đánh cho thừa sống thiếu chết chỉ còn chút hơi tàn, may mắn có một vị tiền bối đi qua thấy vậy thầm lắc đầu mà cứu ra.

Vị cổ tu Nguyên Anh kỳ Mặc Nguyệt Tộc kia tính tình hết sức bướng bỉnh lại si tình tới cực điểm, sau khi trọng thương hắn không có cắt đứt tơ tình ngược lại ngày càng lún sâu.

Sém chút mất mạng nhưng hắn cũng không có trách ma nữ nọ, nhân ma sinh ra đã không đội trời chung, muốn nàng có hắn trong lòng là điều không thể. Nhưng tâm càng si thì khát khao càng lớn, trước kia Vu sư này vốn là một đan đạo đại sư tài năng phi thường. Niềm tương tư muốn ở bên nàng hình thành trong hắn ý nghĩ hết sức hoang đường, đó là có thể chế thành một loại đan dược khiến đối phương quên đi bản thân mà một mực yêu thương hắn. Nghe đồn sau hơn trăm năm khổ tâm nghiên cứu, không biết thiên lão cảm động cho tấm chân tình hay là tài nghệ phi thường mà vị đan đạo đại sư kia rốt cuộc đã cho Hợp Tình Đan xuất thế. Mượn vật này cuối cùng vị tiền bối kia đã được như nguyện cùng nữ yêu ma kia sống trọn một kiếp.

Có điều đan dược này tuy nghịch thiên nhưng trong mắt tu tiên giả thì chẳng mấy giá trị. Song tu đạo lữ nồng đậm thì trải qua tháng năm cũng mờ nhạt, trường sinh mới là mục đích cuối cùng.

Cùng với tuế nguyệt, Hợp Tình Đan này truyền thừa nhưng các đời đại trưởng lão như Hỗn Nguyên lão tổ lại không chút để ý. Đương nhiên với những kẻ si tình như Hắc Hổ yêu vương thì đan dược này còn quý giá hơn linh đan tăng tiến pháp lực đột phá bình chướng nhiều.

Sau khi thu Hợp Tình Đan vào, Hắc Hổ yêu vương gãi đầu nói: "Ân đức này bổn vương nhất định khắc trong tâm khảm. Như đã bàn hai ta nên sớm đi Thương Minh Sơn ngay".

"Được!" Hỗn Nguyên lão tổ gật đầu gọi mấy tên tâm phúc dặn dò sơ qua rồi cùng Hắc Hổ yêu vương thi triển thần thông, hóa thành hai đạo kinh hồng biến mất nơi chân trời.

***

Nửa ngày sau một đạo độn quang mờ ảo hạ xuống trước Khuê Nguyệt thành. Quang hoa thu liễm lộ ra một thanh niên trang phục Vu sư, chính là Lâm Hiên.

Nhìn thành trì trước mắt hắn có chút cảm khái, cảnh vật nơi này cơ hồ không mấy thay đổi so với mấy chục năm trước. Mặc Nguyệt tộc tuy không mấy phát triển nhưng thật đúng là chốn thế ngoại đào nguyên.

Quan sát những phàm nhân ra vào tấp nập trong thành, ai có thể nói tu tiên giả là sung sướng hơn so với bọn họ? Có điều sướng hay khổ thì vận số của phàm nhân đều là thiên lão ban cho. Không như tu tiên giả đi trên con đường nghịch thiên muốn chống lại số phận của mình. Phàm nhân không tự quyết định được sinh tử, chỉ có tu tiên giả mới có thể đem nắm giữ vận mệnh của bản thân.

Lâm Hiên cất bước đi vào trong thành. Đường xá rộng rãi cùng dòng người nhộn nhịp thực phồn vinh khi xưa.

Sau một lúc Lâm Hiên đã đi tới trung tâm Khuê Nguyệt thành. Một thành trì nhỏ hơn nhưng vô cùng nguy nga đập vào trong mắt hắn.

Nơi này mới là trung tâm của Khuê Nguyệt Bộ, trừ một số rất ít thủ lĩnh quý tộc của bộ lạc thì chỉ có Vu sư mới được cư ngụ bên trong. Trong trang phục vu sư Lâm Hiên dễ dàng tiến vào. Hắn thi triển Ẩn Nặc thuật lẳng lặng thâm nhập vào Thiên Tinh cung.

Đem thần thức thả ra tìm tòi trong cung, một lát sau Lâm Hiên ngẩng đầu trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Không có linh lực chấn động cấp Nguyên Anh kỳ, chẳng lẽ Hỗn Nguyên lão tổ không có ở trong cung?

Hắn lẳng lặng ẩn tại một nơi, có vài Vu sư Trúc Cơ kỳ đi qua nhưng Lâm Hiên không vội động thủ, tu vị thấp như thế không có khả năng biết manh mối.

Đảo mắt thời gian qua chừng một tuần trà một thân ảnh cao gầy xuất hiện ở hoa viên gần đó.

Mi mắt Lâm Hiên nhíu lại khóe miệng lại lộ ra tiếu ý. Đây là lão giả mặt đỏ Ngưng Đan hậu kỳ hắn từng gặp qua, chính là đệ tử đắc ý của Hỗn Nguyên lão tổ từng là trưởng lão chủ trì Vu Pháp đại hội.

Đã là tâm phúc của lão quái hẳn là biết manh mối gì đó, Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo kiếm khí chói mắt bay vút ra nhằm ngực đối phương mà chém.

Thần tình lão giả nọ ngẩn ngơ, vẻ mặt cuồng biến vội mở miệng phun ra một hạt châu màu đen.

Song Lâm Hiên đâu có hứng thú dây dưa cùng lão, hắn thi triển Cửu thiên vi bộ vô thanh vô ảnh tới sau lưng lão giả, ngón tay cong lên búng ra một tia linh lực cách không nhập vào trong đầu của lão.

Lão giả mặt đỏ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng mắt nổ đom đóm, ngã vật xuống bất tỉnh nhân sự.

Với thần thông hiện tại của Lâm Hiên ra tay đánh lén một tu sĩ Ngưng Đan kỳ nho nhỏ quả thực là giết gà dùng dao mổ trâu. Hắn vươn tay chậm rãi áp vào trên trán lão giả.

Một lát sau Lâm Hiên thu hồi tay trên mặt lộ ra vài phần cổ quái, búng ngón tay bắn ra một tia hào quang hủy đi tu vị của lão.

"Hắc Hổ yêu vương là ai? Hỗn Nguyên lão tổ đi cùng hắn làm gì?"

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ trầm ngâm. Lão giả này tuy là đệ tử đắc ý của Hỗn Nguyên lão tổ nhưng không rõ chuyện lần này.

"Hiên, Hỗn Nguyên lão tặc không ở chỗ này, vậy chúng ta nên đi đâu?" Thanh âm Nguyệt nhi truyền vào tai.

"Trước tiên chúng ta đi xem tình huống của Bách Độc Thần quân một chút".

Lão này vốn có chút giao tình với hắn, lại là nhân vật nghịch thiên một đời kiêu hùng, bị nhốt trong địa lao sống không bằng chết như vậy không khỏi khiến người thương cảm.

Nghĩ tới đây Lâm Hiên vội đi đến địa lao. Với Ẩn Nặc Thuật của hắn, hiển nhiên đám vu sư trong Thiên Tinh cung không phát hiện tung tích. Thời gian chỉ chừng một bữa cơm đã đi qua thềm đá nọ song hắn phát hiện tình huống có vẻ không ổn.

Bên ngoài mật thất giam giữ Bách Độc Thần quân có một tòa hoa viên, vốn là để trồng các loại độc dược cổ quái. Nhưng hiện tại trước mắt trống trơn, hiển nhiên là nơi này đã hoang phế đã lâu.

Thân ảnh Lâm Hiên chợt lóe đã tới trước địa lao, cấm chế nơi này cũng không tính là gì. Lâm Hiên không cần tốn nhiều sức đã tiến vào song bên trong nào có bóng dáng của Bách Độc Thần quân.

Lâm Hiên thở dài, trên mặt lộ ra vài phần cảm khái, xem ra lão nếu không phải gặp độc thủ của Hỗn Nguyên lão tổ thì cũng là thọ nguyên đã tận mà tọa hóa.

Nếu Bách Độc Thần quân đã không còn ở tại nhân thế thì trong Khuê Nguyệt thành cũng không còn ý nghĩa. Suy nghĩ một lúc, đã tới đây Lâm Hiên quyết định đi gặp vị tuyệt đại giai nhân năm xưa một lần.

Có thể là hữu tình hoặc cũng có thể lão thiên đoái thương, nếu không thì có lẽ sau này hắn sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nàng!

Nửa canh giờ sau một đạo độn quang rời Khuê Nguyệt thành bay về phía đông nam, ngoại trừ lão giả mặt đỏ đã bị hủy đi pháp lực trong tay Lâm Hiên thì không một ai biết đã từng có một lão quái Nguyên Anh kỳ vô thanh vô tức viếng thăm nơi này.

***

Cùng lúc đó cách Thương Minh sơn chừng hai trăm dặm về phía tây.

Núi non trùng điệp được bao phủ bởi một thảm thực vật rậm rạp, những cây cổ thụ ngàn năm vươn cao che khuất cả ánh dương. Nơi này là bên ngoài lãnh địa của Khổng Tước tiên tử. Ở đây cũng không tồn tại yêu thú cường hãn nào, ngược lại chỉ là độc trùng cùng với một số mãnh thú.

Lúc này tại một bụi thảo tùng cao ngang người, có một một con hoàng xà cực lớn to như cái thùng đang cuộn mình thành một khối. Mặc dù không phải yêu tộc nhưng trên thân nó óng ánh những chiếc vảy màu vàng. Với lực quấn của nó, cho dù cự thạch ngàn cân cũng dễ dàng xiết thành bụi phấn, làm tê liệt hổ báo cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Hiện tại cự mãng đang nhìn chằm chằm vào hai con mồi ở phía trước, ánh mắt mơ hồ lộ ra vài phần sợ hãi, không dám cử động chứ đừng nói là tiến lên kiếm mồi.

Mãng xà này mặc dù không có linh trí nhưng bản năng báo cho nó hai con mồi này vô cùng nguy hiểm.

Bất quá hai con mồi phía trước chỉ là một nam một nữ nhân tộc. Nam chừng hơn hai mươi khuôn mặt anh tuấn nhưng khóe mắt lại đầy nếp nhăn. Sóng vai hắn là một trung niên mỹ phụ vận hồng y, vóc dáng thành thục nhan sắc không thua gì các thiếu nữ thanh xuân. Có điều toàn thân hai người này tản ra linh khí kinh người.

Vân Đỉnh cùng Diệu U tiên tử!

Hai người này sau khi ngưng anh thành công, kết thành song tu đạo lữ thì không rời như hình với bóng.

Không biết bọn họ sao không ở bộ lạc của mình mà lại đến Thương Minh sơn làm gì. Chẳng lẽ cũng liên quan đến Khổng Tước tiên tử?

"Nương tử, nàng nói thật chứ. Nơi này có một nữ yêu tộc Hóa Hình trung kỳ, lại là bạn hữu khuê phòng với nàng?" Thần thái hai người có vẻ thong dong đang nhẹ giọng chuyện trò. Lúc này thần tình hồng y mỹ phụ cũng đang hưng phấn.

"Không sai, thiếp sao dám lừa gạt phu quân" Diệu U tiên tử cười dịu dàng nói, xem ra tình chàng ý thiếp của đôi phu thê này thật là ôn nhu triền miên.

"Ồ, trước kia sao vi phu không biết?"

"Thiếp tương giao cùng với Khổng Tước tiên tử bất quá chỉ mới nửa năm, khi đó phu quân còn đang bế quan nên hiển nhiên là không biết".

"Ồ, saocác nàng lại biết nhau?" Thanh âm Vân Đỉnh có chút hứng thú.

"Cũng không có gì, Khổng Tước tiên tử luyện chế linh đan cần Hồng Hoàn Thảo, tại Khuê Âm Sơn chỉ nơi chung quanh bộ lạc ta mới có. Thiếp cùng nàng vừa gặp đã quen, phiếm luận hết sức hợp ý, thường giao du qua lại nên đã trở thành bằng hữu".

"Phu quân, lại nói từ sau khi chúng ta kết thành Nguyên Anh thì Hỗn Nguyên lão tặc luôn xem hai ta là cái gai trong mắt. Theo thiết luật tổ thượng truyền lại là nghiêm cấm tự tàn sát lẫn nhau, chẳng lẽ lão lớn gan dám đối phó với chúng ta…"

"Phu nhân, nàng quá ngây thơ rồi. Hỗn Nguyên lão tặc căn bản không để thiết luật tổ tông vào mắt. Lão gia hỏa này vì bảo trụ vị trí thủ tịch Đại trưởng lão thì có chuyện gì mà không dám làm, nếu không năm xưa cũng đã không hại chết Bách Độc Thần quân".

"Cái gì, chàng nói Bách Độc Thần quân là do Hỗn Nguyên lão tặc hại chết sao? Điều này sao có thể xảy ra. Lão không phải ngưng kết Nguyên Anh thất bại, tẩu hỏa nhập ma mà tọa hóa sao?" Diệu U tiên tử kinh hãi, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

"Hừ, lời đồn đãi thì là như thế nhưng sự thật vốn không sai, nhớ khi xưa chúng ta cũng đã gặp qua Bách Độc Thần quân. Chính là nhân vật tuyệt thế mà trong Mặc Nguyệt tộc chúng ta mấy trăm mấy ngàn năm nữa cũng không có ai." Vân Đỉnh cười lạnh nói.

Diệu U tiên tử gật đầu, năm đó khi còn nhỏ nàng đã từng gặp qua Bách Độc Thần quân một lần. sau này nghe qua vô số chuyện truyền thuyết liên quan đến lão, thí như lão chỉ mất hơn hai mươi năm đã kết thành Kim Đan. Đừng nói là Mặc Nguyệt tộc cho dù phóng tầm nhìn khắp U châu, khẳng định cũng không có mấy ai.

"Nàng nghĩ đi, Bách Độc Thần quân tuyệt thế gấp trăm lần chúng ta như vậy, ngay cả phu thê chúng ta cũng có thể kết anh thành công, lão sao có thể tẩu hỏa nhập ma?" Sắc mặt Vân Đỉnh âm trầm nói.

Diệu U tiên tử cau mày suy tư một lúc sau thì thở dài: "Phu quân nói cũng có lý, với tư chất nghịch thiên như Bách Độc Thần quân mà không thể kết anh thì đúng là hoang đường khó tin, nhưng chàng sao có thể khẳng định là Hỗn Nguyên lão tổ hại chết lão?"

"Hừ, cái này thì quá rõ. Hai người bọn họ vốn là sư huynh đệ, năm đó Đại trưởng lão tiền nhiệm trước khi tọa hóa đã truyền ngôi cho Bách Độc Thần quân. Hỗn Nguyên lão tặc là sư huynh nên trong lòng ghi hận. Bách Độc Thần quân chết thì lão chính là kẻ có lợi lớn nhất, nếu không sao lão có thể lên làm Đại trưởng lão liên minh?"

"Nhưng cũng không có bằng chứng gì, vạn nhất sự thật không phải như thế thì sao?" Diệu U tiên tử vẫn có chút chần chờ.

"Hừ, dù thế nào chúng ta vẫn phải phòng bị. Ta không hy vọng đôi ta trải qua vô vàn vất vả mới kết thành Nguyên Anh lại bị hắn ám toán, ôm hận mà ngã xuống" Vân Đỉnh nhướng mày nói.

"Hơn nữa theo ta được biết Hỗn Nguyên lão tặc có quan hệ không tồi cùng Hắc Hổ yêu vương. Theo tin mật, hai lão quái vật này lại đi chung với nhau biết có quỷ kế gì. Lần này theo lời phu nhân bất đắc dĩ chúng ta phải tới cầu viện Khổng Tước tiên tử, thật sự là phúc khí của chúng ta không nhỏ. Nói gì thì cũng phải giao hảo với nàng đó, dâng tặng một số bảo vật".

"Cái này thiếp đương nhiên rõ ràng, chàng cứ yên tâm, quan hệ giữa thiếp cùng Khổng Tước tiên tử không tồi. Nếu không thiếp cũng không đặc biệt dẫn chàng đến gặp nàng" Diệu U tiên tử vô cùng tin tưởng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.