Bách Luyện Thành Tiên

Chương 291: Q.5 - Chương 291: Lệ Hồn Cốc




Huyết Quỷ mặc dù cường hãn nhưng lúc này cũng đau đớn đến toàn thân phát run. Muốn tránh cũng không được, phù lục nọ đã hóa thành một đạo huyết quang nhập vào trong đầu nó.

Trên mặt Nguyệt nhi lộ vẻ vui mừng, thần tình càng ngưng trọng, hai tay như hồ điệp xuyên hoa không ngừng bay múa, liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết khiến vô số phù văn cổ quái nổi lên ngoài thân thể Huyết Quỷ.

Ban đầu nó còn giãy dụa gầm rít không ngừng nhưng theo thời gian, lệ khí trên mặt dần biến mất, ánh mắt trở nên cung kính thuận phục.

Khu Quỷ Chú của Nguyệt Nhi đã bắt đầu phát sinh hiệu dụng.

Nghe thì đơn giản nhưng Nguyệt nhi phải tốn hơn canh giờ, rốt cuộc mới đem Huyết Quỷ thuần phục rồi lần nữa thu vào trong ma phiên.

Lâm Hiên gật đầu, Tiểu Nguyệt không phụ kỳ vọng của hắn.

Chừng một nén nhang sau hai người khoanh chân ngồi, Lâm Hiên bắt đầu truyền thụ những tâm đắc cùng những điều lưu ý khi kết anh cho thiếu nữ.

Có những chỗ Nguyệt Nhi chưa thông, hai người lại thuyết thoại một phen.

Ngưng kết Nguyên Anh là sự tình trọng đại, cả hai không dám có chút sơ ý mà việc này cấp bách cũng không được.

***

Đảo mắt đã hơn nửa năm trôi qua.

Vào một sáng sớm, khi vầng thái dương vừa ló đột nhiên một tiếng nổ như sấm động giữa trời vang lên.

Sau đó hắc khí nồng đậm bao phủ trong phạm vi hơn mười dặm, cuồng phong không ngừng gào thét. Càng đáng sợ là trong hắc phong âm khí còn thấy mờ ảo vô số âm hồn lệ phách nhảy múa, trên khuôn mặt dữ tợn đều lộ ra vẻ hoan hỉ.

Khác với tu sĩ nhân tộc ngưng kết Nguyên Anh, Nguyệt nhi là âm hồn quỷ tu nên thiên triệu kết anh tự nhiên quỷ dị vô thường.

Trong động phủ thiếu nữ đang khoanh chân ngồi, thân thể được bao trong một tầng âm khí đen dày như mực không ngừng phun ra nuốt vào. Thỉnh thoảng còn thấy phù văn màu đen lóe ra.

Lâm Hiên thì đứng một bên, hai hàng lông mày cau lại trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Đã quá hai canh giờ mà Kim Đan trong đan điền Nguyệt Nhi vẫn chưa có chút dị biến. Không hóa đan thành kén thì sao có thể sinh Nguyên Anh.

Thiếu nữ này kết anh mà không có đan dược phụ trợ nên có vẻ miễn cưỡng.

Lâm Hiên hít vào một hơi, trên mặt đột nhiên xuất hiện hắc khí, cả người hắn tràn đầy quỷ khí vận dụng Huyền Ma chân kinh. Chỉ thấy hai tay hắn nắm lại, hé miệng phun ra một cỗ linh âm khí cực kỳ tinh thuần. Đối với Nguyệt nhi, ngay cả bổn mạng chân nguyên Lâm Hiên cũng tiếc.

Với tu vị Nguyên Anh trung kỳ linh lực tất nhiên không phải nhỏ, Lâm Hiên dùng bí thuật quán thể chậm rãi đem chân nguyên truyền sang thân thể thiếu nữ.

***

Cùng lúc đó cách nơi đây chừng hơn hai trăm dặm, một nhóm tu sĩ đang lẳng lặng phi độn tới. Cầm đầu là một lão giả ục ịch cùng với một gã tu sĩ trung niên vận hắc bào. Cả hai đều có tu vị Ngưng Đan trung kỳ. Những kẻ khác tu vị khác nhau, trong đó thấp nhất cũng là Trúc Cơ kỳ, cả đám đều lặng yên quỉ dị.

Đột nhiên hai gã bay đầu thu liễm độn quang, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

"Nhị sư huynh, phía trước âm khí dày vô cùng, có phải dị bảo hiện thế hay không?" Ánh mắt trung niên tu sĩ nhíu lại mơ hồ toát ra vài phần tham lam.

"Thiên triệu này không phải chuyện đùa, không chừng là một vị cao nhân quỷ đạo nào đó đang tu luyện bí thuật nghịch thiên." Lão giả lắc đầu thanh âm khàn khàn nói.

"Hừ, sư huynh lo lắng quá rồi, U châu này chỉ là nơi hoang dã. Sao lại có cao nhân ẩn cư. Nghe nói sau trận hạo kiếp các lão quái cũng đều sang Châu khác, nơi này căn bản là không có tu sĩ Nguyên Anh" Trung niên hán tử có vẻ không đồng tình nói.

Lão giả trầm mặc một lát sau chậm rãi mở miệng: "Bất kẻ thế nào lần này chúng ta phụng mệnh đi làm việc, tốt nhất không nên đa sự".

"Sư huynh ngươi sợ cái gì, cho dù vạn nhất đụng phải lão quái Nguyên Anh kỳ, chỉ cần chúng ra bộc lộ thân phận, ta không tin hắn dám đắc tội với Lệ Hồn Cốc chúng ta".

"Đúng vậy sư thúc, bổn môn là một trong thất đại tông môn của Thiên Vân Thập Nhị Châu, thực lực có thể tung hoành U châu. Hai vị thân là Chấp sự ngoại đường, hành sự không cần cố kỵ nhiều như vậy" Vừa phụ họa là một nam tử vẻ mặt gian hoạt, dù chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhưng có vẻ quen thuộc hai vị tiền bối, tròng mắt xoay chuyển mở miệng.

Lão giả có chút động tâm nhíu mày, tựa hồ đang cân nhắc suy tư.

"Sư huynh, thiên triệu đáng sợ như thế, nếu là dị bảo thì nhất định là vật trân quý, hai ta bước vào tiên đạo đã mấy trăm năm nhưng cơ duyên cỡ này khó gặp, bỏ lỡ sẽ hối hận không kịp".

"Nhưng sự tình tại Khuê Âm Sơn …"

"Sư huynh yên tâm, tiểu đệ sao lại không biết phân nặng nhẹ. Nơi này chỉ cách trung tâm thiên triệu có mấy trăm dặm, lấy độn tốc của hai ta đến đó sẽ không tốn bao nhiêu thời gian. Cứ lệnh các đệ tử đợi ở đây là được, sau khi lấy bảo vật chúng ta sẽ quay trở lại hội hợp" Trung niên tu sĩ nói.

"Được!" trong lòng lão giả rốt cuộc không chịu nổi sự cám dỗ gật đầu: "Song chúng ta phải hành động cho nhanh, mấy vị trưởng lão đã tới Khuê Âm Sơn, nếu chúng ta không thể kịp…"

"Được rồi, sư huynh không cần nhiều lời, tiểu đệ sao dám quên, nếu làm hỏng chính sự của tông chủ sẽ phải chịu nỗi khổ của vạn hồn phệ thể. Chúng ta mau đi".

Thần sắc lão giả có chút buông lỏng, quay đầu lại vẻ mặt trở nên nghiêm khắc khẽ quát: "Các ngươi chờ ở đây, bất luận phát sinh tình huống nào cũng không được rời đi".

"Vâng!" Các tu sĩ Trúc Cơ kỳ vội vàng khom người hành lễ.

Sau đó hai người hóa thành hai đạo kinh hồng mau lẹ bay về phía nơi âm khí đang dao động kịch liệt.

Lại nói có lời đồn, luận về thực lực Lệ Hồn Cốc không dưới Ly Dược Cung, là thế lực thần bí nhất trong thất đại tông môn.

Đệ tử trong tông môn này tám chín phần là tu sĩ quỷ đạo, thậm chí có lời đồn ngoài tu tiên nhân tộc còn thu nhận một số quái vật âm ti giới cấp bậc quỷ đế quỷ vương, hoặc là hộ sơn linh thú hay là hung hồn lệ phách…

Đương nhiên có thật hay không thì không có ai chứng thực.

Lúc này thiên triệu trở nên càng kịch liệt, âm phong gào thét giận dữ. Sắp tới chính ngọ mà phạm vi hơn mười dặm, cả bầu trời đã tối đen như mực, đưa tay ra cũng không nhìn thấy các ngón tay.

Vô số âm khí điên cuồng tụ tập hướng về hoang sơn nọ. Mặt đất không ngừng rung chuyển, cát bay đá chạy, khắp nơi tràn ngập âm phong cùng thi khí.

Lúc này trong động phủ Lâm Hiên lại thở dài, chân mày hắn càng nhíu chặt.

Lại qua chừng một tuần nhang nữa Lâm Hiên đột nhiên buông tay dừng truyền chân nguyên. Còn quỷ vụ bao quanh thân thể Nguyệt Nhi đang kịch liệt xoay chuyển cùng phù văn lấp lóe.

Tiếp theo quỷ vụ bị hút trong thân thể mềm mại kia, hắc khí thu liễm lộ ra dung nhan xinh đẹp mỹ miều của Nguyệt nhi. Có điều trên trán nàng lộ rõ vẻ mệt mỏi, kết anh chưa thành, trên mặt Nguyệt nhi tràn ngập vẻ thất vọng. Nhìn thoáng qua Lâm Hiên, thiếu nữ buông thõng tay xuống.

"Tiểu Nguyệt, đừng thất vọng! Tiên đạo gian nan, kết anh vốn là vô cùng khó khăn. Một lần thất bại coi như một lần kinh nghiệm, chúng ta sẽ đợi cơ duyên khác" Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười mỉm.

"Ta thật… vô dụng".

"Được rồi" Lâm Hiên ngồi xuống đối diện Nguyệt nhi, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau:" Nàng không bị thương chứ!"

"Muội không sao, chỉ tiếc đã lãng phí vô ích nhiều chân nguyên của thiếu gia" Nguyệt nhi buồn bã nói.

"Không sao. Chỉ cần ta phục dụng nhiều đan dược sẽ hồi phục trở lại" Lâm Hiên lại mỉm cười khuyên giải.

Tư chất tu tiên Nguyệt nhi vượt xa hắn nhưng kết anh đâu phải dễ, không có đan dược phụ trợ thất bại một lần là bình thường, sau này lại nghĩ biện pháp.

Nhưng hắn không biết thục ra trong tâm tư của Nguyệt nhi. Nàng thất vọng không chỉ vì thần thông cùng pháp lực không tăng tiến. Với nàng không tiến giai Nguyên Anh kỳ nghĩa là không có thân thể, chính điều này mới khiến nàng thất vọng hơn cả.

Đưa ánh mắt ôn nhu lén nhìn Lâm Hiên một cái, cũng không biết Nguyệt nhi đang nghĩ gì mà khuôn mặt xinh đẹp lại phớt hồng lên.

Cuối cùng sau một hồi trấn an. Vẻ buồn bã trên mặt Nguyệt nhi rốt cuộc đã mất đi, tâm tình có chút hứng khởi hơn, hai người rời khỏi sơn động nọ.

"Thiếu gia, hiện tại người có dự tính gì không?"

"À…" Lâm Hiên trầm ngâm, hiện tại việc quan trọng nhất chính là đi kiếm linh thảo luyện chế Cửu Chuyển Diệu Tâm Đan. Đang nói đột nhiên vẻ mặt hắn kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn sang phía tay trái.

Nguyệt nhi ngẩn ngơ, cũng đem thần thức thả ra, liền cảm ứng được hai đạo linh khí đang nhanh chóng đến bay gần nơi này.

Tu sĩ Ngưng Đan kỳ!

"Thiếu gia, có người tới"

"Không sai, là quỷ tu" Lâm Hiên nhướng mày có chút ngạc nhiên mở miệng.

Thiên triệu vừa rồi bao phủ phạm vi chừng hơn mười dặm, dù đưa tới vài tu sĩ thì cũng là bình thường nhưng người trong quỷ đạo thì khác.

Quỷ tu vốn chỉ chiếm một số lượng rất ít trong tu ma giả mà thôi, cao thủ lại càng hiếm thấy. Ngoại trừ Cực Ác Ma tôn khi xưa, trong ma đạo lại cơ hồ không có cao thủ quỷ đạo. Mà hiện tại tiên giới U châu ngày càng xuống dốc, tài nguyên tu luyện thấp kém, không ít tông môn gia tộc đã dời đi.

Hiện tại nơi hoang vu xuất hiện hai gã quỷ tu Ngưng Đan kỳ hiển nhiên có chút quỷ dị. Lâm Hiên đem khí tức thu liễm lại.

Một lát sau hai đạo kinh hồng một xám một trắng có vài phần quỷ dị xuất hiện ở trước mắt, tốc độ không chậm chừng một tuần hương đã bay tới đây.

Quang hoa thu liễm, lộ ra một gã trung niên tu sĩ cùng một lão giả ục ịch. Không cần phải nói, tự nhiên là hai gã quỷ tu Lệ Hồn Cốc.

"Ồ, xem tình cảnh này không giống dị bảo xuất thế, chẳng lẽ chúng ta nhìn sai!" Nhìn qua âm khí dần tan đi, trung niên hán tử nhướng mày, sắc mặt khó coi mở miệng.

"Hừm, ngu huynh sớm đã nói qua. Hiện tại chúng ta thân mang sứ mệnh quan trọng tốt nhất không nên đa sự, hiện tại chúng ta trở về là được" Lão giả ục ịch thở dài, thanh âm có chút bực bội.

"Chậm một chút, đến thì đã đến rồi. Thiên triệu này tuy đang tan đi nhưng khi trước sẽ không vô cớ sinh ra. Cho dù không có bảo vật thì cũng có điều gì đặc biệt. Cứ như vậy trở về chẳng phải là đáng tiếc sao" Trung niên hán tử lại lắc đầu không đồng tình.

"Sư đệ, ngươi không cần nhiều chuyện…" Không hiểu sao lúc này trong lòng lão giả cảm thấy có chút không ổn. Tại chỗ này khiến lão toàn thân không thoải mái.

Nhưng lời lão còn chưa dứt một thanh âm lành lạnh đã truyền vào tai: "Vị đạo hữu này nói không sai, nếu đã đến đây cần gì phải vội vàng đi như thế, cứ đem mọi chuyện nói rõ ra là được".

Thanh âm này phiêu hốt bất định không biết truyền tới từ phương nào. Hai tu sĩ Ngưng Đan thất kinh vội đưa tay để lên túi trữ vật, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác đồng thời đem thần thức thả ra tìm kiếm chung quanh. Đáng tiếc Ẩn nặc thuật của Lâm Hiên sao có thể để cho hai gã tu sĩ Ngưng Đan nho nhỏ khám phá ra.

"Các hạ là ai mà lén lút như thế, có bản lãnh thì hiện thân ra đây" Trung niên hán tử nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt trắng bệch nói.

Đồng thời hắn vung tay lên tế ra một tấm thuẫn bài nhanh chóng hóa lớn chắn ở trước mặt.

Vẻ mặt lão giả ục ịch cũng không tốt, đưa tay vỗ lên túi trữ vật, đem một thanh tiên kiếm màu xám tế lên.

"Hừ, với tu vị nhỏ nhoi của các ngươi mà cũng muốn nhìn ra hành tung Lâm mỗ sao, chỉ là mấy tên tiểu bối mà cũng dám ở chỗ này khua môi múa mép" Thanh âm châm chọc truyền vào tai, chỉ thấy bên trái hai người hơn mười trượng hào quang chợt lóe, hai bóng người hiện thân ra.

Một thiếu niên vận thanh sam tướng mạo tầm thường nhưng bên cạnh hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, dáng người như hoa. Có điều vừa nhìn thấy hai người này, sắc mặt tu sĩ ục ịch đại biến.

"Ngươi… người là tu sĩ Nguyên Anh kỳ?"

Thân là đệ tử Lệ Hồn Cốc, có chút quen thuộc đối với Âm Ti giới, lão giả liếc mắt một cái đã nhìn ra thiếu nữ đẹp thì có đẹp nhưng lại là âm hồn chi thể.

"Hừ, nhãn quang cũng không tệ. Xem ra các ngươi không phải là tu sĩ của tiểu phái. Mau đem sư môn báo ra. Lâm mỗ giao du rộng lớn, nói không chừng có giao du với tiền bối sư môn các ngươi" Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

Lão giả ục ịch tương đối lão thành cẩn trọng, nghe Lâm Hiên nói xong trong mắt hiện lên vẻ chần chờ thì tu sĩ trung niên đã mau mắn nói ra: "Chúng vãn bối là Chấp sự của Lệ Hồn Cốc xin tham kiến tiền bối, người có gì phân phó chúng ta nhất định sẽ hết sức hoàn thành".

"Cái gì, Lệ Hồn Cốc?"

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc, khi trước ở Bái Hiên Các đã nghe được rất nhiều tin tức về Thiên Vân Thập Nhị Châu. Lệ Hồn Cốc này được xưng một trong thất đại tông môn. Thực lực đủ để sánh với Ly Dược Cung, tu sĩ Nguyên Anh có tới mấy chục người, thậm chí không thiếu đại tu sĩ hậu kỳ. Có điều tổng đàn bọn họ đâu phải đặt tại U châu, hai tên này lại chạy tới đây làm gì?

Trong lòng Lâm Hiên nghi hoặc nhưng sắc mặt có vẻ dịu đi đôi chút.

Hai tu sĩ Ngưng Đan kỳ vẫn lưu ý tới vẻ mặt của hắn. Lúc này bọn chúng không khỏi liếc nhau cùng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm kêu may mắn không thôi, bổn môn quả nhiên thanh danh vang dội. Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng phải cố kỵ một chút.

Hán tử trung niên mặt lộ ra vẻ yên tâm nhưng lão giả ục ịch vẫn cảm thấy trong lòng có chút không ổn, khom người hành lễ: "Không biết tiền bối còn có phân phó gì, vãn bối nhất định không dám nan từ".

"Tốt, lời này là ngươi nói đó" Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vẻ tươi cười.

Lão giả ục ịch kinh ngạc, những lời vừa rồi của bọn hắn chỉ là khách khí. Thật không ngờ đối phương lại muốn sai sử bọn hắn. Trong lòng lão âm thầm kêu khổ đành cắn răng nói: "Có thể dốc sức cho tiền bối là vinh hạnh của vãn bối, chỉ sợ tại hạ pháp lực thấp kém e rằng…"

"Yên tâm, việc này các ngươi nhất định làm tốt" Chân mày Lâm Hiên giãn ra: "Chỉ cần hai vị đạo hữu đem tính mệnh lưu lại là được"

Lời còn chưa dứt, hắn đưa cong ngón tay búng ra hai đạo kiếm quang đón gió lớn dài mấy trượng, thế như thái sơn áp đỉnh hung hăng chém tới hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.