Người chứ không phải cây cỏ, ai có thể vô tình?
Cho dù Lâm Hiên độc lai độc vãng, cũng đã trải qua rất nhiều tình cảm gút mắc. Có vui mừng, có ngăn trở, có tương tư khắc cốt ghi tâm, có chia cách mỗi người một phương.
Tóm lại ngọt bùi cay đắng, hắn đã được nếm trải đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc.
Có lẽ bởi thế mà thời điểm Lâm Hiên đối mặt với tình cảm hoàn toàn mới, hắn lại luôn lo trước lo sau, băn khoăn đủ thứ. Nhưng Lâm Hiên cũng không phải là Thần Nữ hữu tâm, Tương Vương vô ý, hắn chỉ lo Hương Nhi còn trẻ tuổi, tình cảm nảy sinh do bốc đồng.
Nhưng lo lắng của Lâm Hiên lại là dư thừa, Hương Nhi dùng hành động thực tế để minh chứng cho tình yêu của nàng. Lâm Hiên tận mắt chứng kiến, Hương Nhi không hề do dự lao tới trước mặt Đào Ngột, khoảnh khắc đó, hắn có cảm giác rung động đến cực điểm.
Đối mặt với nữ tử si tình như vậy, Lâm Hiên làm sao có thể thờ ơ?
Cho nên khi Hương Nhi ngoái đầu nhìn lại, Lâm Hiên nở nụ cười. Dung mạo của hắn cực kỳ bình thường, nhưng nụ cười kia lại ẩn chưa vô tận ôn nhu: "Hương Nhi ngoan, hãy tu luyện thật tốt, một ngày kia ta sẽ đi Thanh Khâu quốc tìm ngươi."
Lâm Hiên chỉ nói ngắn gọn như vậy, nhưng hai người tâm ý tương thông, vì vậy mà chẳng cần phải nói lời yêu thương.
Hai trái tim đập cùng một nhịp, mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều có thể cảm nhận được tâm ý của nhau. Căn bản không cần thể hiện quá nhiều, đương nhiên không phải Lâm Hiên tiết kiệm lời nói, mà hôm nay, còn có hai người khác bên cạnh, cho nên biểu đạt hàm súc một chút cũng không có gì đáng trách.
Nghe Lâm Hiên nói vậy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hương Nhi dường như hiện lên một tầng ửng đỏ, càng làm tăng thêm vẻ mỹ lệ của nàng. Mà Cửu Vĩ thiên hồ quay đầu lại, lần này nàng tới đây mục đích chính là thu đồ đệ, kỳ thực cũng không quá chú ý vào Lâm Hiên.
Vốn chỉ là Phân Thần kỳ, trong mắt nàng bất quá chỉ như con sâu cái kiến. Nhưng nam tử bề ngoài hết sức bình thường này lại luôn cho nàng cảm giác không giống người thường.
Cụ thể là thế nào thì không thể nói rõ, bất quá có thể dùng thực lực Phân Thần, đem hóa thân Đào Ngột là Độ Kiếp kỳ bức đến tình trạng như thế, cũng có thể nói là vô tiền thoáng hậu. Tuy không phải trước nay chưa từng có, nhưng phóng nhãn khắp tam giới, từ cổ chí kim, có thể làm được điều này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà những kẻ này về sau không một ai không là cường giả hàng đầu. Nói cách khác, Lâm Hiên hôm nay có thể làm được điều này, tương lai cũng có khả năng trở thành tồn tại như mình.
Đương nhiên, tiên đạo dài đằng đẵng, tất cả đều dựa vào cơ duyên. Loại chuyện này cũng không phải ván đã đóng thành thuyền. Dù sao tiến giai Độ Kiếp kỳ cũng không dễ dàng như vậy, mà Tu Tiên giới nguy hiểm khôn lường, xui xẻo gặp phải cường địch mà vẫn lạc cũng chẳng có gì là lạ.
Hết thảy đều không thể nói trước điều gì.
Bất quá, không thể nghi ngờ tiềm lực vô cùng ưu dị của Lâm Hiên.
Đương nhiên, chỉ có như vậy thì còn xa mới xứng với học trò cưng của mình. Nhưng Cửu Vĩ thiên hồ cũng không nhiều lời, tương lai thế nào vốn chẳng ai dám chắc. Hương Nhi có lựa chọn riêng của mình, nàng cũng không muốn lấy thân phận sư phụ mà quản thúc quá nhiều.
Hết thảy đều xem nỗ lực của chính bọn hắn, Tu Tiên giới không chỉ có tình cảm là đủ, phải dựa vào thực lực chân chính. Nếu người trẻ tuổi này tương lai có thể trở thành cường giả hàng đầu, vậy thì chuyện của hắn cùng đồ nhi mình cũng chẳng cần nói nhiều. Nhưng nếu hắn quá yếu...Trong mắt Cửu Vĩ thiên hồ lóe lên hàn quang.
Tương lai đầy rẫy biến cố, cho nên hiện tại nàng tỏ thái độ lãnh đạm.
Từ đầu đến cuối nàng không nói nửa lời, nhưng chỉ một cái liếc mắt đã làm cho Lâm Hiên như rơi vào hầm băng. Cảm giác này khó có thể diễn tả, nhưng nếu nhất định phải nói thì giống như mọi bí mật của mình đều bị nàng khám phá.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác, Ý chí Lâm Hiên hơn xa Tu Tiên giả bình thường, chỉ thất thần trong nháy mắt, rất nhanh, Lâm Hiên đã khôi phục vẻ trấn định. Phản ứng như vậy làm cho Cửu Vĩ thiên hồ âm thầm tán thưởng, kẻ này nhất định không tầm thường.
Sau đó nàng đưa tay về phía Hương Nhi, tiểu công chúa không chần chờ nữa, chỉ ngoái đầu lại nhìn tình lang một cái thật sâu, cắn bờ môi: "Lâm Hiên ca ca, ta chờ ngươi."
Hương Nhi cũng hiểu, đi theo sư tôn, không biết bao giờ mới được gặp lại. Lâm Hiên ca ca cũng được sư tôn cấp cho tín vật, có thể tùy ý tiến nhập Thanh Khâu quốc.
Ngoại nhân muốn tiến vào nơi đó, nghe nói ít nhất cũng phải Độ Kiếp kỳ mới có tư cách.
Hương Nhi tuy vô cùng tin tưởng Lâm Hiên, nhưng nàng biết rằng tiến gia Độ Kiếp kỳ hết sức gian nan. Lâm Hiên cho dù có thể đạt được, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng.
"Yên tâm, ta sẽ tìm đến ngươi."
Lâm Hiên khẽ gật đầu, biểu lộ kiên định đến cực điểm.
Hương Nhi yên lòng, lại nở một nụ cười, sau đó nắm lấy bàn tay sư phụ.
Kế tiếp, xảy ra một màn không thể tưởng tượng nổi. Cửu Vĩ thiên hồ không có bất kỳ một động tác gì, nhưng không gian lại bị một cỗ lực lượng vô hình phá vỡ, thân ảnh của nàng cùng Hương Nhi biến mất trong đó.
Lực giao diện đối với nàng chẳng có một chút ngăn trở nào, càng không cần nói đến nguy hiểm. Cứ như vậy rõ ràng biến mất trước mắt Lâm Hiên cùng Viện Kha.
Sự tình đã phát triển đến bước này, tự nhiên đã đến lúc rời đi. Hương Nhi đã theo Cửu Vĩ thiên hồ, tiền đồ vô hạn. Lâm Hiên cũng không còn lý do gì để lưu lại nơi đây, thoáng nghỉ ngơi hai ngày rồi cáo từ Viện Kha.
Viện Kha công chúa cũng không níu kéo, tuy Lâm Hiên đối với nàng có đại ân, cũng bởi chuyện của muội muội, quan hệ hai người càng trở nên thân thiết. Nhưng tu vi đã đạt đến cấp độ này, bình thường khách sáo đã không còn ý nghĩa gì, Lâm Hiên có con đường tu hành riêng của hắn, mà muội muội đi rồi, trách nhiệm của nàng bỗng nhiên trở nên quá mức nặng nề.
Thanh Khâu quốc tuy cách xa nơi này, nhưng thân là một trong tam đại Yêu Vương, lực ảnh hưởng của Cửu Vĩ thiên hồ có thể nói là trải rộng khắp Linh giới. Đã có tín vật kia, chẳng khác nào được nàng ủng hộ cùng hứa hẹn, Viện Kha sao lại không lợi dụng thật tốt việc này?
Vì vậy mà ngắn ngủi trăm năm, thực lực Tuyết Hồ tộc tăng lên rất nhiều. Rất nhanh đã cải biến bố cục Băng Hải giới, trở thành tông môn đệ nhất giới diện này. Cho dù Phiêu Miểu Tiên cung lúc toàn thịnh cũng không thể sánh bằng.
Đương nhiên, Việc này đối với Lâm Hiên chẳng có bao nhiêu quan hệ, bởi hắn đã nhanh chóng trở về Hàn Long giới.
Chứng kiến sự cường đại của Cửu Vĩ thiên hồ, Lâm Hiên càng thêm khát khao đối với lực lượng.
Bất quá cơm phải ăn từng miếng, tu luyện cũng không phải sự tình chốc lát là xong. Dục tốc bất đạt, Lâm Hiên định về Vân Ẩn tông trước rồi tính sau.
Bởi truyền tống vượt giới cực kỳ khó khăn, Lâm Hiên đã về tới Hàn Long giới, nhưng cụ thể là nơi nào thì hắn lại không rõ ràng lắm.
Lúc này, trước mắt hắn là một mảnh hoang vu.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra, nhưng không hề phát hiện một Tu Tiên giả nào. Rơi vào đường cùng, hắn đành tùy tiện chọn một phương hướng rồi bay đi. Trước hết phải tìm một người để hỏi đường thì mới có thể xác định được phương hướng tiếp theo.
…..
Đây là một dãy núi trùng điệp, linh khí so với nơi khác rõ ràng nồng đậm hơn một chút, bởi dưới ngọn chủ phong có một tiểu linh mạch kéo dài chừng mười dặm.
Không chỉ nhỏ, phẩm chất cũng cực kỳ kém cỏi, loại linh mạch này, đừng nói những thế lực tông môn gia tộc hùng hậu, cho dù là tán tu thực lực cao một chút cũng thấy chướng mắt.
Hàn Long giới mặc dù diện tích rộng lớn, nhưng số lượng tu sĩ hai tộc Nhân Yêu lại càng khủng bố. Vì vậy tự nhiên sẽ có một vài tiểu môn phái liệu cơm gắp mắm mà nhìn trúng nơi này. Thậm chí còn vì sở hữu linh mạch thấp kém như vậy mà sống chết tranh đoạt.
Đương nhiên, đây là sự tình trăm năm trước.
Cuối cùng, Lôi Lân tông chiến thắng rồi cư ngụ trên linh mạch nhỏ bé này.