Tại phụ cận Linh Nguyên Cốc có một tòa tiểu thành xưng là Ma Phong Thành, thành này được một tiểu gia tộc họ Tạ cai quản.
Lúc này Lâm Hiên đang an vị trong một gian tửu lâu lớn nhất tại Ma Phong Thành, hắn vừa hưởng thụ mỹ vị vừa đem thần thức chìm vào ngọc giản trên tay. Bên trong ngọc giản giới thiệu rất kỹ càng về Linh Nguyên Cốc. Tin tức về ma thú cường đại xuất hiện trong dị biến cũng từ ngọc giản này mà ra.
Mà những tài liệu này đều do Tạ gia sửa sang lại. Tục ngữ nói không sai, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, tuy thực lực Tạ gia không đáng nhắc tới, chỉ là một tiểu gia tộc nhỏ bé mà thôi, thậm chí trong gia tộc còn không có kẻ nào có đủ đảm lượng để tiến vào Linh Nguyên Cốc tại thời điểm dị biến, nhưng bọn chúng dù sao cũng sinh sống tại nơi này, tai nghe mắt thấy đã vài vạn năm, các loại kiến thức tích tụ lại, có thể nói hiểu rõ Linh Nguyên Cốc hơn bình thường rất nhiều.
Thời gian Linh Nguyên Cốc xảy ra dị biến chính là thời cơ phát tài của Tạ gia. Tuy thực lực bọn chúng rất yếu, không dám tiến vào Linh Nguyên Cốc nhưng lại đem tư liệu tích lũy vài vạn năm chế tác thành một phần ngọc giản, tại nội thành mở một cửa hàng nhỏ bán ra. Mỗi bản bán với giá 100 ma thạch, một vốn bốn lời, quả thực là một đại sinh ý a! Hầu hết ma tu trong thành đều từ xa vạn dặm tới đây nên đương nhiên sẽ không keo kiệt 100 ma thạch.
Nửa canh giờ sau, Lâm Hiên đã cơm nước no nê, đi ra khỏi quán rượu.
Còn ba ngày nữa là dị biến tại Linh Nguyên Cốc sẽ xuất hiện. Lúc này đã có không ít tu sĩ tiến vào sơn cốc, đại đa số là tồn tại cấp thấp, Ngưng Đan thậm chí Trúc Cơ cũng tiến vào, người chậm cần bắt đầu sớm, đạo lý này ai cũng hiểu được.
Nhưng những tin tức Lâm Hiên thu thập được thì khác, tiến vào sơn cốc sớm chưa chắc đã chiếm tiên cơ cùng chỗ tốt mà ngược lại có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nguyên nhân cụ thể ra sao cũng không rõ ràng cho lắm, có một ít tin tức nếu không tự mình kinh nghiệm qua thì muốn thu thập quả thực không hề dễ dàng.
Lâm Hiên không vội, mục đích lần này hắn nhập cốc không phải vì tầm bảo mà là muốn tìm một nơi linh khí đầy đủ để đột phá bình cảnh. Hơn nữa dị biến Linh Nguyên Cốc sẽ kéo dài trọn vẹn nửa năm nên hắn còn rất nhiều thời gian. Vậy nên ba ngày kế tiếp, Lâm Hiên không đi đâu cả, hắn vẫn ở lại Ma Phong thành nghỉ ngơi dưỡng sức, cơm no rượu say...
Đương nhiên Lâm Hiên cũng âm thầm lưu ý mấy chỗ cổ ma tụ tập trong thành. Giờ đây Ma Phong thành đã trở thành nơi ma tu tiến nhập Linh Nguyên Cốc nghỉ chân, số lượng bọn chúng rất nhiều, ước chừng qua cũng phải hơn năm, sáu vạn. Nhưng con số này cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi. Một lượng lớn tu sĩ Ma tộc không lựa chọn dừng chân tại đây mà sẽ tùy tiện tìm một chỗ ở phụ cận sơn cốc tạm thời cư ngụ, dù sao đối với Tu tiên giả thì màn trời chiếu đất cũng không tính là vất vả, đối với con đường tu tiên chẳng qua cũng là chuyện thường ngày.
Mà ma tu trong thành đại đa số là tồn tại cấp thấp, Động Huyền Kỳ tuy cũng thấy mấy người, nhưng số lượng chủ yếu là Ly Hợp, Nguyên Anh, thậm chí Ngưng Đan kỳ Tu tiên giả, về phần lão quái vật Phân Thần kỳ trong truyền thuyết thì không thấy bóng dáng đâu. Tuy nhiên Lâm Hiên cũng không bởi vậy mà buông lỏng cảnh giác, căn cứ theo tin tức hắn thu thập được thì mỗi lần Linh Nguyên Cốc xảy ra dị biến, hoặc nhiều hoặc ít đều có ma tu cấp bậc Phân Thần nhúng tay vào, không có lần nào ngoại lệ cả. Chỉ có điều số lượng cấp bậc Phân Thần xuất hiện mỗi lần có chút khác nhau, đôi khi có nhiều, đôi khi thì chỉ có một hai người.
Lúc này sao không có lão quái vật nào xuất hiện cả?
Lâm Hiên đương nhiên không hiểu được, nhưng cũng không bởi vậy mà buông lỏng cảnh giác. Hắn tiến vào Linh Nguyên cốc không phải tới tầm bảo, chỉ mong không phát sinh xung đột gì với những lão quái vật kia, Lâm Hiên thầm nghĩ chỉ cần bình an tấn cấp là mãn nguyện lắm rồi.
Cùng lúc đó, cách cửa vào Linh Nguyên Cốc khoảng chừng trăm dặm có một đôi nam nữ tu sĩ Ma tộc đang sóng vai đứng trên đỉnh một tòa tiểu sơn vô danh.
Nam tử mặc trường bào màu đen, tướng mạo có chút nho nhã, ước chừng 30 tuổi, còn nàng kia thì ăn mặc yêu dị vô cùng, tuy nhiên lại có vài phần tư sắc, một bộ tràn ngập mị hoặc. Hai người này đều lộ vẻ thong dong vô cùng, toàn thân chỉ tản mát ra khí tức nhàn nhạt, nhưng thật không ngờ linh áp phát ra lại làm cho người ta nghẹn họng trân trối.
Người không thể xem bề ngoài cũng như nước biển không thể đo bằng đấu vậy, nam nữ Ma tộc kia rõ ràng đều là tu sĩ Ma tộc cấp bậc Phân Thần kỳ, nhất là nam tử kia còn là tồn tại đáng sợ Phân Thần trung kỳ.
"Đại ca, Thiên Nguyên Thánh Tổ phái ta và ngươi đến Linh Nguyên Cốc chỉ vì tìm kiếm Long Viêm Thảo, có phải chuyện bé xé ra to hay không? Loại chuyện này chỉ cẩn để cho một ít tồn tại Động Huyền làm cũng đã đủ rồi, cớ sao lại làm phiền Thiên Lam song ma chúng ta chứ?" Thanh âm nàng kia truyền vào lỗ tai, phảng phất mang theo vài phần mị hoặc mê người.
"Nếu là tình huống bình thường thì để cho một vài tu sĩ Ma tộc cấp bậc Động Huyền hành động chắc đã đủ rồi, nhưng tình hình lúc này lại không đơn giản như thế, căn cứ theo tin tình báo thì mỗi lần dị biến đều có tồn tại Phân Thần xâm nhập, vì bảo đảm tìm được Long Viêm Thảo nên chúng ta xuất lực là tất yếu."
"Ừm, đại ca nói cũng có lý. Nhưng Long Viêm Thảo rốt cuộc là vật gì mà có thể làm Thánh Tổ đại nhân cảm thấy hứng thú như thế." Nữ tử có chút tò mò nói.
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây, nói tóm lại cứ tuân mệnh làm việc là được rồi. Chỉ cần tìm được vật ấy chắc chắn Thánh Tổ đại nhân sẽ không bạc đãi ta và ngươi." Nam tử có chút nóng bỏng mở miệng.
Thiên Nguyên mặc dù không phải Chân Ma Thuỷ tổ, nhưng Thánh Tổ bình thường vẫn là cao không thể với tới, nếu có thể được hắn chỉ điểm thì chỗ tốt quả thực là khó nói thành lời a!
Hết thảy màn này, Lâm Hiên đương nhiên không biết được. Thời gian ba ngày rất nhanh đã trôi qua, sáng sớm hôm nay, Lâm Hiên đang khoanh chân đả tọa trên bồ đoàn, tu vị hắn đã đến đẳng cấp như vậy thì có ngủ hay không kỳ thật cũng không phải vấn đề gì trọng yếu cả. Lâm Hiên hoàn toàn có thể thông qua điều tức mà khôi phục tinh lực bị tổn hao. Đột nhiên, một hồi thanh âm nổ mạnh ầm ầm truyền vào tai. Thần sắc Lâm Hiên khẽ động, hắn ngẩng đầu lên rồi đem thần thức thả ra.
Qua khoảng thời gian dùng cạn một chén trà, Lâm Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, cười khẽ: "Quả nhiên đúng như vậy, dị biến tại Linh Nguyên Cốc chuẩn xác vào thời khắc này mở ra."
Lúc này trên tường Ma Phong Thành, chỉ thấy kinh mang đại phóng, rất nhiều tu sĩ Ma tộc dừng chân nơi đây đã nóng vội chạy ngay tới Linh Nguyên Cốc. Theo ý nghĩ của bọn chúng, đến sớm một khắc thì tỷ lệ tìm được thiên tài địa bảo cũng sẽ lớn hơn người khác một khắc.
Bất quá Lâm Hiên không hề sốt ruột, hôm nay rồng rắn lẫn lộn, tình thế quá mức hỗn loạn, hắn không cần tiết kiệm chút thời gian này, chờ đợi một chút đối với chính mình càng thêm có lợi.