Đương nhiên, muốn tu luyện được Huyễn Linh Thiên Hỏa đến trình độ này,
cảnh giới của Lâm Hiên còn xa mới đủ, hơn nữa còn phải luyện hóa được Âm Dương nhị khí.
Hiện tại Lâm Hiên vẫn chưa thu thập được đầy đủ.
Bất quá cũng không có vấn đề gì.
Mặc dù không thể luyện hóa đồng thời Âm Dương nhị khí, chỉ có thêm Hỗn
Độn Thái Âm chi khí. Cũng đủ làm uy lực Huyễn Linh Thiên Hỏa tăng lên
gấp bội, thậm chí còn vượt xa dự đoán của hắn.
Chuyện tốt như vậy, đương nhiên không thể buông tha.
Bất quá, nhìn vào hồ lô vừa tế ra, trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ ngưng trọng.
Hỗn Độn Thái Âm chi khí dĩ nhiên là một bảo vật nghịch thiên, nhưng nó cũng cực kỳ nguy hiểm.
Phải nói, vận khí của Viện Kha cũng không tệ, chỉ bị vật ấy băng phong.
Nếu không, với thần thông nghịch thiên của Hỗn Độn Thái Âm chi khí,
không khó để diệt sát Yêu tộc Phân Thần kỳ.
Đối mặt với loại bảo vật vừa trân quý lại vừa nguy hiểm như vậy, Lâm
Hiên không thể có một chút chủ quan. Ý niệm chuyển qua trong đầu, Lâm
Hiên hồi tưởng lại một lần nữa pháp quyết luyện hóa Hỗn Độn Thái Âm chi
khí trong Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết.
Trước đây, Lâm Hiên từng tiêu phí rất nhiều thời gian để tham ngộ nó,
xác định những lý giải không có một chút sai lầm nào. Con đường tu tiên
không chỉ gian nan mà còn đầy rẫy hiểm họa, chẳng hạn như luyện hóa bảo
vật có tính chất như thế này. Nếu làm tốt thì có tác dụng rất lớn, nhưng một khi thất bại, sẽ khiến người luyện chế lâm vào cảnh vạn kiếp bất
phục.
Lâm Hiên hồi tưởng lại trong chốc lát, xác định đã lý giải thấu triệt bí quyết trong phương pháp này, sau đó tay phải nâng lên, đánh ra một đạo
pháp quyết hướng về bảo vật trước người.
Hồ lô run lên, mặt ngoài chớp lóe linh quang, ẩn ẩn còn có tiếng sấm rền vang vọng. Sau đó, một đám Hỗn Độn Thái Âm chi khí nhỏ bé dị thường từ
bên trong bay ra.
Nói là hết sức nhỏ bé cũng không quá, bởi kích thước chỉ như sợi tóc mà
thôi. Với thực lực hiện nay của Lâm Hiên, một lần luyện hóa, đương nhiên không dám thả ra quá nhiều. Nếu không, một khi xảy ra sai lầm gì thì
đúng là khóc không ra nước mắt.
Mà chỉ giống như sợi tóc như vậy, cũng đã cực kỳ bất phàm.
Màu sắc ngược lại không hề nổi bật, thậm chí chỉ là một màu xám bạc ảm
đạm. Thời điểm hỗn độn sơ khai, Thiên Địa vạn vật vốn cũng một màu như
vậy.
Nhưng linh khí ẩn chứa bên trong lại không phải chuyện đùa. Thậm chí có
thể nói, thứ ẩn chứa bên trong đã không thể gọi là linh lực. Hỗn Độn
Thái Âm chi khí, vốn là một trong Thiên Địa bổn nguyên. Bên trong ẩn
chứa Thiên Địa pháp tắc cổ xưa nhất, đương nhiên, đây không phải thứ mà
hôm nay Lâm Hiên có thể lĩnh hội. Việc hắn muốn làm chỉ là đem Huyễn
Linh Thiên Hỏa luyện hóa nó.
Lâm Hiên đánh giá sợi khí xám như tro kia một lát, đột nhiên tay áo phất lên, một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà từ trong tay áo ngư du mà ra.
Mặt ngoài năm màu lưu ly không ngừng biến ảo.
Huyễn Linh Thiên Hỏa!
Lẳng lặng trôi nổi bên cạnh thân thể Lâm Hiên.
Mà động tác của hắn vẫn chưa dừng lại, hai tay liên tục khu động như hồ điệp vỗ cánh, một đạo pháp quyết từ đầu ngón tay bắn ra.
Huyễn Linh Thiên Hỏa lóe lên linh quang, hình dáng không ngừng biến hóa.
Toàn bộ quá trình cứ tiếp diễn trong nửa canh giờ.
Chỉ động tác như vậy nhưng vẻ mặt Lâm Hiên cực kỳ ngưng trọng, thậm chí trên trán tuôn ra những giọt mồ hôi như hạt đậu.
Mà màu sắc Huyễn Linh Thiên Hỏa càng lúc càng trở nên tươi sáng.
Lại qua một khắc, tiếng thanh minh vang vọng. Thanh âm trong trẻo cao
vút, giống như Thiên Phượng hót vang từ chín tầng trời. Đồng thời, thể
tích Huyễn Linh Thiên Hỏa đột nhiên biến lớn hàng trăm lần. Một hỏa cầu
cực lớn đã xuất hiện trước mắt.
May mắn là động phủ của Lâm Hiên vô cùng rộng rãi, nếu không, chỉ là
phòng luyện công này đúng là không chứa nổi hỏa cầu lớn như vậy.
Sau đó hỏa cầu như ấu điểu lột xác, một đầu Phượng Hoàng dài hơn trượng
từ bên trong Huyễn Linh Thiên Hỏa lao ra. Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ vui mừng, động tác hai tay càng lúc càng nhanh. Đồng thời trong miệng
không ngừng truyền ra những chú ngữ mang phong cách cổ xưa.
Theo thời gian trôi qua, trên mặt Lâm Hiên dần lộ ra vài phần thống khổ, nhưng động tác của hắn không bởi vậy mà dừng lại.
Trên trán Lâm Hiên xuất hiện một điểm đỏ thẫm, khi nhìn kỹ, không ngờ đó lại là một đồ án Phượng Hoàng vô cùng tinh xảo.
Sau đó, đồ án Phượng Hoàng kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà dần dần biến lớn.
Như muốn vỗ cánh bay cao!
Đây cũng không phải là đồ án Phượng Hoàng bình thường, mà do Thiên
Phượng linh huyết dung hợp với bổn mạng chân nguyên trong thể nội Lâm
Hiên biến ảo thành.
Lại sau một khắc, đồ án Phượng Hoàng kia thực sự từ trên trán Lâm Hiên lao ra.
Sau đó giống như một đám hồn phách, dung hợp vào Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Tiếng thanh minh vang vọng, vốn là hỏa diễm huyễn hóa thành hình dáng Phượng Hoàng thì bây giờ đã có thêm vài phần thần thái.
Nói là hóa thân Thiên Phượng cũng không hề khoa trương. Nhưng bên trong
dung nhập linh huyết Thiên Phượng, vì vậy, dù ít hay nhiều vẫn có vài
phần liên hệ với bách điểu chi vương.
Đây cũng là lý do Lâm Hiên dám thử luyện hóa Hỗn Độn Thái Âm chi khí.
Phượng Hoàng hóa thành tro rồi vì dục hỏa mà trọng sinh. Đem Thiên
Phượng linh huyết dung nhập với Huyễn Linh Thiên Hỏa, có thể làm cho uy
lực của nó trong thời gian ngắn tăng lên rất nhiều. Do đó, xác suất
thành công cũng gia tăng không ít.
Hiện tại, mọi sự chuẩn bị đã hoàn thành. Lâm Hiên không do dự nữa, tay phải nâng lên, một ngón tay hướng về phía trước điểm đi.
"Nhanh!"
Theo động tác của hắn, đầu Phượng Hoàng kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà thu nhỏ lại, đến khi còn dài vẻn vẹn một xích mới dừng lại. Tuy rằng thể tích giảm đi rất nhiều, nhưng lại có vẻ càng thêm ngưng tụ
sống động hơn. Nhìn thoáng qua, không hề giống như vật được biến ảo ra,
thậm chí còn chẳng khác gì thực thể.
Sau đó, tiểu Phượng Hoàng trên mặt lộ vẻ kiên quyết, hai cánh mở ra, hướng về đám Hỗn Độn Thái Âm chi khí lao đi.
Trong mắt nó vẫn ẩn ẩn vài phần sợ hãi, nhưng dưới sự thúc dục của Lâm
Hiên, vẫn một ngụm đem sợi Hỗn Độn Thái Âm chi khí kia nuốt xuống.
Lâm Hiên thấy vậy, hai tay liền nâng lên, pháp lực vô cùng thuần khiết nương theo pháp quyết rót vào thân thể Thiên Phượng.
.....
"Hô!"
Ba tháng sau, Lâm Hiên từ trong động phủ đi ra, trên mặt tràn đầy mệt mỏi.
Ngẫm lại quá trình luyện hóa Hỗn Độn Thái Âm chi khí, trong nội tâm hắn
thầm kêu may mắn không thôi, mà may mắn là từ duy nhất có thể hình dung.
Có thể nói là chính mình đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, nhưng quả thực
vẫn chưa đánh giá hết sự nguy hiểm của bảo vật này. Cuối cùng có thể
luyện hóa thành công là hoàn toàn nhờ vào vận khí.
Nên nhớ rằng, Lâm Hiên vẫn chưa luyện hóa được toàn bộ Hỗn Độn Thái Âm
chi khí hắn có. Trong suốt ba tháng này, chỉ luyện hóa được một đám nhỏ
như sợi tóc mà thôi.
Tuy trong hồ lô còn rất nhiều Hỗn Độn Thái Âm chi khí, nhưng Lâm Hiên
không dám tiếp tục. Lúc này, có thể thành công là nhờ may mắn, nếu tiếp
tục mạo hiểm, rất có thể không sẽ không có được vận khí như vậy nữa.
Người thông minh phải biết có chừng mực.
Tuy chỉ luyện hóa một ít, không thể làm cho Huyễn Linh Thiên Hỏa đạt
được pháp tắc chi lực của Hỗn Độn Thái Âm chi khí, nhưng cũng đủ để gia
tăng một chút uy lực.
Ân, cũng không thể nói là một chút, đại khái là hơn một thành. Chỉ luyện hóa một đám nhỏ, uy lực đã tăng như vậy. Nếu đem Âm Dương nhị khí hoàn
toàn dung hợp, chỗ tốt sẽ lớn như thế nào, Lâm Hiên cũng khó mà ước
lượng được. Nhưng có thể khẳng định diệt tiên cũng không phải là quá
khoa trương.