Đây chính là hiệu quả của việc đánh lén. Mặc dù trực diện đấu pháp thì cuối cùng Lâm Hiên chắc chắn sẽ thắng, nhưng sao có thể một chiêu chế địch như bây giờ được.
Trên mặt hắc bào tu sĩ vẫn còn mang vẻ không thể tin nổi, mình lật thuyền cũng không biết tại sao. Lúc này đầu gã đã bị xuyên thủng, tuy không đến mức vẫn lạc nhưng nhục thân chắc chắn phải buông bỏ.
Đáng giận!
Tuy nhiên tức giận thì có thể làm được gì, việc đã đến nước này thì nổi giận cũng đâu có thể giữ lại nhục thân. Việc cấp bách lúc này chính là làm sao có thể giữ lại mạng nhỏ của mình.
"Bành" một tiếng, khối nhục thân của gã tự động nổ bung, một đoàn hoàng mang chói mắt từ đó bay vút ra, lập tức đã vọt đi hơn trăm trượng. Bên trong đoàn hoàng mang là một đứa bé có gương mặt giống hắc bào tu sĩ như đúc.
Cả quá trình xảy ra quá mức đột ngột, trước một khắc còn là cường địch làm mình đau đầu, sau một khắc đã biến thành chó nhà có tang, Ngân Đồng thiếu nữ kinh ngạc không thôi, đứng sững lại giữa hư không.
Nguyên Anh kia muốn chạy trốn đúng là si tâm vọng tưởng, bởi vì Lâm Hiên một bên sẽ không ngẩn người như Ngân Đồng thiếu nữ kia. Trong lúc dùng Mặc Linh Toản đánh lén, Lâm Hiên đã sớm chuẩn bị hậu thủ rồi. Chỉ thấy linh quang lóe lên, một bàn tay khổng lồ màu xanh hiện ra, mặt ngoài còn có hồ quang điện quấn quanh, đồng thời từng hàng phù văn trên da cũng chớp động không thôi.
Sau khi hiện hình, năm ngón tay lập tức mở ra, vỗ xuống phía dưới một cái. Một cỗ hấp lực khó có thể tưởng tượng nổi như Thái Sơn áp đỉnh đè xuống Nguyên Anh kia.
Không khí chung quanh bỗng nặng nề như tường đồng vách sắt.
Nguyên Anh hết sức kinh hãi, nếu không đón đỡ công kích của đối phương thì mình chắc chắn sẽ bị đập thành thịt nát. Độn quang của nó dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên phun ra một kiện bảo vật hình tứ phương. Sau khi ra khỏi miệng, nó nhanh chóng biến thành vô số tòa lầu các lớn nhỏ. Thanh âm “xoẹt ~ xoẹt” truyền vào lỗ tai, rốt cục cũng ngăn trở được hấp lực đáng sợ kia.
"Hô!"
Nguyên Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt của nó gần như ngay lập tức lại trở nên trắng bệch. Cự thủ đó chỉ là chiêu giương đông kích tây của Lâm Hiên mà thôi, chỉ cần đối phương phân tâm một giây là hắn đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ xuất hiện trước mặt Nguyên Anh.
Nguyên Anh kinh hãi thất sắc, nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo bào xanh đột nhiên xuất hiện trước mắt. Tuy dung mạo của đối phương bình thường vô cùng, nhưng trên người lại tản mát ra khí tức cường đại mà chỉ tu sĩ Phân Thần kỳ mới có.
Vừa rồi chính là hắn đã ra tay đánh lén!
Trong nội tâm Nguyên Anh hận không thể rút gân lột da Lâm Hiên, đáng tiếc hôm nay lại là “hổ xuống đồng bằng bị chó khinh”. Lâm Hiên nhẹ nhàng đánh ra một trảo đã bắt gọn nó trong lòng bàn tay.
Đáng giận!
Nguyên Anh đương nhiên không bó tay chịu trói, hào quang màu đỏ thẫm toàn thân hiện lên, muốn cá chết lưới rách, tự bạo cùng Lâm Hiên.
Lâm Hiên nhướng mày lên, bên khóe miệng lộ vẻ mỉa mai khinh thường: "Đúng là gia hỏa chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Lam mang trong lòng bàn tay nổi lên, Lâm Hiên chỉ thoáng sử dụng một chút uy lực của Huyễn Linh Thiên Hỏa đã làm đối phương bị đông cứng thành băng. Dù sao lúc này nó chỉ là Nguyên Anh nên dĩ nhiên không có bao nhiêu sức phản kháng.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, hắn tiện tay lấy ra một hộp ngọc rồi đặt Nguyên Anh kia vào trong đó.
"Ngươi... ngươi là Lâm Hiên?"
Lúc này, Ngân Đồng thiếu nữ rút cuộc mới kịp phản ứng, trên mặt tràn đầy sự kinh hãi. Đường đường là Đại năng Tu tiên giả Phân Thần trung kỳ mà giờ khắc này ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp rồi.
"Đúng vậy. Sư tỷ từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
Lâm Hiên gãi gãi đầu, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, trước vốn là sư thúc, đảo mắt chỉ trăm năm đã ngang hàng luận giao rồi. Tuy nhiên cái này cũng là chuyện rất bình thường, Tu tiên giới Cường giả vi tôn, bối phận chính là căn cứ vào thực lực để xác định đấy.
"Ngươi thật sự là Lâm Hiên?"
"Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đã tham gia Phân Thần thí luyện, đi Ma giới rồi ư?"
"Còn tu vi của ngươi, mới ngắn ngủn hơn trăm năm làm sao có thể tiến triển nhanh đến như vậy được?"
Hàng loạt câu hỏi truyền vào tai Lâm Hiên, hắn nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào. Ngắn ngủn hơn trăm này mình đã trải qua rất nhiều kỳ ngộ và cơ duyên, nhất thời một lát khó có thể giải thích rõ ràng.
Hắn thở dài đáp: "Sư tỷ, về sau lúc rảnh rỗi ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết. Hôm nay nguy cơ bổn môn vẫn chưa được giải trừ, Long sư huynh cũng không biết sống chết thế nào..."
"Đúng…đúng vậy!"
Không kể có chuyện gì xảy ra thì Ngân Đồng thiếu nữ vẫn là Tu tiên giả Đại năng Phân Thần kỳ, vừa rồi chỉ là nàng quá mức kinh ngạc mà thôi. Giờ phút này nghe Lâm Hiên nhắc nhở nàng ta lập tức tỉnh táo trở lại, mọi việc đều có nặng có nhẹ, nhiệm vụ cấp bách nhất hôm nay chính là giải trừ đại tai kiếp của bổn môn.
"Đi. Trước tiên chúng ta đi đối phó với kẻ thù đã."
"Còn Long sư huynh…" Lâm Hiên nhìn thoáng qua nam tử tóc trắng còn hôn mê nằm trên mặt đất.
"Không cần lo lắng, Long sư đệ chỉ bị trúng độc mà thôi, trong thời gian ngắn sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Hơn nữa hắn còn có Minh Khê thuẫn bảo vệ, mà tu sĩ Phân Thần kỳ Thiên Tuyệt môn đã bị ngươi diệt trừ, hôm nay địch nhân xâm nhập tổng đà đã không còn ai có đủ khả năng chạm tới người hắn nữa." Ánh mắt Ngân Đồng thiếu nữ nhìn lướt qua chỗ sư đệ đang hôn mê, thanh âm bình tĩnh truyền tới.
"A!"
Lâm Hiên gật gật đầu, hắn cũng không nói nữa rồi cùng Ngân Đồng thiếu nữ thương nghị một chút, sau đó liền chia nhau đi ngăn địch.
Mấy canh giờ sau.
Minh Khê Huyễn cảnh, bên trong động phủ của Ngân Đồng thiếu nữ.
Nơi này là cấm địa trọng yếu nhất của Vân Ẩn Tông, là nơi Thái thượng Trưởng lão tu luyện, nếu không được gọi đến thì ngay cả Chi Chủ năm mạch cũng không thể tự ý vào nơi đây.
Tuy nhiên Lâm Hiên hôm nay đã tiến cấp tới Phân Thần kỳ, chuyện trở thành Thái thượng Trưởng lão giống như “ván đã đóng thuyền”, đương nhiên có thể thoái mái ra vào.
Lão quái Phân Thần kỳ của Thiên Tuyệt môn đã ngã xuống, đám tiểu tốt còn lại dĩ nhiên không gây ra bất cứ khó khăn nào cho Lâm Hiên và Ngân Đồng thiếu nữ. Cả hai rất nhẹ nhàng diệt sát mấy thể loại tôm tép nhãi nhép này, hầu như không còn tên nào trốn thoát được.
Lúc này Long thiếu niên đang nằm trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, nhưng thoạt nhìn lại không hề thấy bất cứ cái gì không ổn. Tuy nhiên khi Lâm Hiên thi triển Thiên Phượng Thần Mục lại phát hiện giữa hai hàng lông mi của hắn có một đoàn hắc khí nhàn nhạt, nó có hình dáng cực kỳ cổ quái, trông giống hệt một cái đầu lâu.
"Tu La cốt độc!" Thanh âm kinh ngạc của Lâm Hiên truyền vào lỗ tai.
"Tu La cốt độc là cái gì?"
Trên mặt Ngân Đồng thiếu nữ lộ vẻ vui mừng, hiểu biết của nàng cũng khá rộng nhưng cũng chỉ nhìn ra Long sư đệ đang bị trúng độc mà cụ thể là độc gì lại không rõ. Nàng sử dụng liên tiếp nhiều loại phương pháp giải độc nhưng tất cả đều không có nửa điểm hiệu quả.
"Loại độc này không phải của Linh giới mà là một loại kỳ độc từ Ma giới, khó trách sư tỷ không thể nhận ra."
Lâm Hiên thở dài một hơi, nếu không phải lần này tham gia Phân Thần thí luyện, lại ở Ma giới hơn trăm năm thì Lâm Hiên cũng giống như sư tỷ không thể nhận biết nổi.
"Nếu sư đệ đã nhận ra thì hẳn cũng có biện pháp giải độc?" Ngân Đồng thiếu nữ vui mừng nói.
"Để ta thử xem."
Lâm Hiên cũng không thể khẳng định mười phần sẽ khu trừ được, dù sao hắn cũng chỉ từng đọc qua loại kỳ độc này trên điển tịch ở Ma giới mà thôi. Hôm nay gặp phải là lần đầu tiên nên đương nhiên không dám khoa trương.
"Vậy làm phiền sư đệ rồi."
"Sư tỷ không cần khách khí."
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một bình ngọc bay vút ra. Lâm Hiên lấy hai tay mở nắp bình rồi cầm hai viên dược hoàn đen kịt cho vào miệng Long thiếu niên. Đây cũng là bảo vật của Tuyết Hoa Thánh Tổ, song cũng chỉ là có hiệu quả giảm bớt độc tính Tu La cốt độc mà thôi, không thể hoàn toàn khu trừ được.
Sau đó tay trái hắn khẽ động, Huyễn Linh Thiên Hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay. Ngũ sắc lưu ly, nhưng rất nhanh đã biến thành màu bích lục, muốn giải trừ Tu La cốt độc thì phương pháp tốt nhất chính là lấy độc trị độc.