Bách Luyện Thành Tiên

Chương 651: Q.7 - Chương 651: Ma kiếp tan, trời lại sáng




Tiếng bạo liệt truyền ra, cuồn phong dữ dội rít gào. Lấy thân thể Băng Phách làm trung tâm, một đạo linh quang chói mắt lăng không nổi lên. Phù văn tứ sắc xoay tròn lập lòe vô cùng thần bí, đáng sợ hơn chính là linh áp phô thiên cái địa như thủy triều cuốn ra bốn phía.

Uy năng cùng khí thế khiến thiên địa biến sắc. Toàn bộ không gian chịu không nổi như sắp vỡ ra, bắt đầu xuất hiện những vết rạn màu trắng bạc. Cũng may không tạo ra vết nứt không gian cùng động xoáy.

Có thể thấy một kích này cường đại bực nào. Ma Duyên Kiếm không cách nào so sánh. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, cho dù Băng Phách có thần thông thông thiên triệt địa thì cũng không thể tránh thoát.

Nhưng ý nghĩ này vừa mới hiện, đột nhiên sống lưng hắn ứa mồ hôi lạnh. Một luồng hàn ý không hề dấu hiệu nổi lên theo lòng bàn chân, thân hình không chút nghĩ ngợi bay nghiêng ra bên trái.

Chẳng qua đã chậm một bước. Chỉ thấy nơi ngực chấn động rồi cảm giác đau đớn lan truyền khắp toàn thân. Một cột sáng cỡ ngón cái đã xuyên qua lồng ngực.

"Khụ khụ..."

Lâm Hiên cất tiếng ho khan, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi. Lá phổi bị xuyên qua, thân thể bị thương nặng nhưng thời khắc này hắn lại bất chấp, bởi còn có vài đạo lệ quang đang từ phía sau lưng kích bắn tới. Một đạo nhằm vào đầu, một nhằm vào cổ họng, một vào tiểu phúc.

Đều là chỗ hiểm, nếu trúng đòn thì khẳng định thân thể sẽ bị phế bỏ.

Lâm Hiên hét lớn một tiếng, tay phải mãnh liệt giơ lên. "Bành" một tiếng, ba đạo cột sáng cùng đánh trúng người nhưng không có hiệu quả tất sát.

Thế Kiếp Phù! Thì ra hắn đã tiêu hao một bảo vật ẩn giấu, cuối cùng mới bảo trụ được mạng nhỏ.

Ve sầu thoát xác, thân hình Lâm Hiên liền hiện ra bên trái mấy chục trượng, vẻ mặt âm trầm đến cực điểm. Tay phải nâng lên úp vào miệng vết thương nơi lồng ngực, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra giữa các kẽ tay.

Ngay cả Bích Diễm Kỳ Lân giáp cũng bị phá như một tờ giấy mỏng, có thể thấy một kích kia đáng sợ thế nào. May là hắn phản ứng nhanh chóng, nếu đã bị đánh trúng tim.

Nghĩ lại Lâm Hiên không rét mà run.

Vừa mới có kẻ tập kích, Băng Phách đương nhiên còn chưa ngã xuống. Ở xa xa lóe lên ngân quang, một hư ảnh thiếu nữ hiển hiện giữa không trung.

Đúng là Băng Phách! Quả nhiên nàng còn sống. Trúng một kích của Phệ Linh Kiếm, lúc này một thân bạch y đã loang lổ vết máu, trên mặt tràn đầy mệt mỏi cùng chật vật. Mái tóc bạch kim tán loạn theo gió.

Ngẫm lại một màn vừa rồi, nàng thêm phần sợ hãi cùng phẫn hận.

"Tiểu gia hỏa, không ngờ ta bị ngươi dồn đến mức như vậy, mà thôi, bản Ma Tổ sẽ bỏ cái hóa thân này, cũng phải đưa ngươi đến âm tào địa phủ"

Băng Phách dường như chưa từng bị người khi nhục đến thế này, thanh âm tràn đầy oán độc. Vừa dứt lời liền há miệng phun ra một đạo ngân quang cắt qua hai nơi bả vai.

"Cái này..." Lâm Hiên thất sắc, đối phương cắt bỏ hai cánh tay là muốn làm gì?

Chỉ thấy miệng hai vết thương nơi bả vai thiếu nữ lại trơn nhẵn vô cùng, không một giọt máu tươi chảy ra mà được ma khí màu ngà sữa bao phủ, sau đó hai cánh tay lần nữa mọc dài ra.

Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên vô cùng ngưng trọng. Cơ hồ đã thi triển hết bí thuật ẩn giấu nhưng không hiệu quả, đến nước này nên hành động sao?

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách?

Ý nghĩ này vừa hiện thì Lâm Hiên lắc đầu. Huyễn Ảnh độn tuy thần diệu nhưng hắn thật không tin tưởng qua được mắt đối phương. Ngược lại có thể đẩy bản thân lâm vào nguy cơ mới.

Ý niệm lưu chuyển, Lâm Hiên quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.

Lại thấy Băng Phách hé mở đôi môi anh đào, niệm ra chú ngữ huyền diệu cổ xưa. Hai cánh tay mới múa may không thôi, các phù văn huyền diệu liên tiếp hiển hiện trong tầm mắt.

Bành! Bành!

Tiếng nổ lớn truyền ra. Hai cánh tay bị cắt xuống đang lơ lửng ở giữa không trung liền nổ bung, sau đó hai quang cầu cỡ hơn trượng xuất hiện. Một lát sau hào quang thu liễm, hai cổ ma liền đứng sừng sững ở trước mặt.

Một gã có hai đầu, toàn thân bao phủ vảy giáp đen kịt. Nhìn vào con mắt cá chết của hắn, người ta không giật nảy mình mới là lạ.

Một gã khác tai dài mắt biếc, tướng mạo tựa hồ không quá đáng sợ nhưng trên ngực có một mặt quỷ mặt xanh nanh vàng sống động đến cực điểm. Ngoài ra tay chân cũng bao trùm những vòng ma vân, giơ tay nhấc chân tản ra sức mạnh thần bí.

Vẻ mặt Lâm Hiên không khỏi khó coi. Hai cổ ma mới xuất hiện đều có tu vị Động Huyền sơ kỳ, bất quá hắn dám khẳng định thực lực chân chính của bọn chúng vượt xa tu sĩ cùng cấp.

"Tiểu tử, thủ đoạn của ngươi rất nhiều, một mình bản Ma Tổ muốn thu thập ngươi quả là khó khăn, bất quá thêm hai chúng nó nữa thì thế nào?"

Băng Phách Ma Tổ hung dữ nói, sắc mặt tái nhợt do thi triển bí thuật khiến nguyên khí hoa tổn quá nhiều. Hai hóa thân Ảnh Ma này chỉ kiên trì tối đa một tuần trà, sau đó sẽ hóa thành hư vô. Bất quá có chúng tương trợ, thừa đủ thời gian tiễn đưa đối phương đến âm tào địa phủ.

Thân hình thiếu nữ liền lóe lên, cùng hai cổ ma hình thành hình chữ phẩm bao vây đối phương lại.

Thực lực Băng Phách vốn không kém, giờ còn thêm hai Cổ ma nọ. Lâm Hiên sao không hiểu bản thân đang rơi vào tình cảnh hiểm ác.

Kỳ thật hắn còn một bảo vật thần bí vô cùng trân quý, chính là Ngũ Long Tỷ có lai lịch lại không rõ ràng. Hắn chưa lấy ra sử dụng vì sợ để Băng Phách Ma Tổ nhận ra thì hậu hoạn vô cùng.

Nhưng thời khắc này hắn đã bất chấp. Ngũ Long Tỷ có thể bài trừ lôi kiếp một cách đơn giản, uy lực tuyệt đối vượt xa Phệ Linh Kiếm. liền thi triển Nội Thị Thuật đem thần thức chìm vào đan điền.

Chỉ thấy sâu trong khí hải, Lam Sắc Tinh Hải vẫn chậm rãi lơ lửng, vô vàn quang điểm xoay tròn lập lòe cực kỳ mỹ lệ. Ở trung tâm tinh hải thứ hai còn có một vật lơ lửng tràn đầy khí tức thần bí, chính là Ngũ Long Tỷ. Số lượng quang điểm màu bạc vây quanh đã hơn mấy vạn.

Lâm Hiên đem thần thức bám vào bảo vật thì đã biến dị xảy ra. Tất cả quang điểm màu bạc liền dũng mãnh vào tiến vào trong Ngũ Long Tỷ. Sau đó linh quang chợt lóe, bảo vật đang lẳng lặng như vật chết ào ào sống lại.

Nó mơ hồ một chút đã mất tích trong tinh hải, sau một khắc thì quỷ dị hiển hiện ra trước người Lâm Hiên.

"Đây là..." Băng Phách Ma Tổ thất sắc, khi trước Lâm Hiên nhắm mắt thì cho là đối phương đang cố lộng huyền hư. Thời khắc này nàng lại mở to đôi mắt đẹp, trong mắt toát ra niềm kinh hỉ vô vàn. Thật sự là đi mòn gót sắt còn không thấy. Cái này không phải Ngũ Long Tỷ nàng khổ tâm tìm kiếm sao?

Đúng vậy, tuyệt không có hoa mắt!

Trên mặt Băng Phách tràn đầy cuồng hỉ nhưng cao hứng chỉ được một thoáng.

Chỉ thấy một điểm sáng màu bạc xuất hiện bên ngoài Ngũ Long Tỷ rồi nhanh chóng lan tràn. Rất nhanh bảo vật phát ra ngân quang tinh khiết sáng chói. Từ bên trong tỏa ra một luồng linh khí cực kỳ tinh thuần.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ!

Bầu trời vốn đang đen kịt lúc này càng ảm đạm vô quang, thị lực đã hoàn toàn mất hiệu quả, cũng may dùng thần thức thì tu tiên giả vẫn có thể thấy rõ ràng cảnh vật.

Đúng lúc này, một câu chú ngữ ngắn ngủi kỳ quái đột nhiên xuất hiện rồi ghi ấn trong đầu Lâm Hiên.

Hắn đã từng có kinh nghiệm như vậy, trong mắt lộ vẻ vui mừng. Lúc này như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, hai tay nắm chặt đồng thời trong miệng truyền ra chú ngữ kỳ quái, như là cổ thần man hoang phán tội thế nhân.

Ô...

Tiếng gió núi thổi qua, Ngũ Long Tỷ lóe lên rồi bay trên đỉnh đầu Lâm Hiên, tầng ngân quang trở nên càng chói lòa, sau đó một cái động xoáy khổng lồ chừng trăm trượng xuất hiện.

Bên trong thổi ra từng đạo cuồng phong khiến người không mở mắt được, sấm sét vang dội rồi một hư ảnh thân rắn chân rết, trảo phượng sừng hươu, vẩy cá... xuất hiện. Càng thêm quỉ dị chính là khóe miệng nó có râu hùm, dưới trán ẩn hiển một viên đại bảo châu cỡ nắm tay.

Oa!

Băng Phách Ma Tổ hít vào một hơi. Quả nhiên là Ngũ Long Tỷ, nếu không sao có thể phát ra hư ảnh Chân Long.

Chân Long cùng Thải Phượng chính là hai chân linh cường đại nhất trong truyền thuyết, thực lực của bọn họ cũng không kém Chân Tiên bao nhiêu.

Đối phương không chỉ có được bảo vật này mà còn có thể đem ra sử dụng. Chẳng lẽ trên người hắn còn ẩn dấu bí mật khác?

Ý niệm vừa hiện trong đầu Băng Phách Ma Tổ, lại phát hiện bản thân không thể động đậy. Đây là hiệu quả trói buộc do long uy gây ra. Nếu là bản thể của nàng thì không nói. Hiện chỉ là một phân hồn, hơn nữa đại chiến cùng Lâm Hiên kỳ thật nàng đã như dầu hết đèn tắt.

Băng Phách Ma Tổ không thể động đậy, chỉ thấy móng vuốt sắc bén của Chân Long khẽ múa. Một đạo ngân quang hiện ra, sau đó thiếu nữ liền bị nó lấy đầu. Còn chưa kết thúc, tiếng rồng ngâm truyền ra, hư ảnh mở to miệng phun ra một đạo hỏa diễm ngân sắc. Tuy không phải là chân linh chi hỏa nhưng cũng đủ đem phân hồn Băng Phách Ma Tổ hóa thành hư vô.

Phốc! Ngay sau đó hai cổ ma Động Huyền Kỳ cũng biến thành hư vô. Chủ nhân đã ngã xuống, hai hóa thân sao có thể tồn tại?

Đối phương ngã xuống một cách đơn giản đến không ngờ!

Kết quả này khiến Lâm Hiên như đang nằm mộng, thật không tưởng tượng nổi uy lực của Ngũ Long Tỷ lại khủng khiếp đến như thế. Chỉ một kích tùy tiện đã diệt sát cường địch khiến hắn phải đau đầu đối phó.

Bất quá sự thật tựa là sự thật, Lâm Hiên vui sướng thở phào nhẹ nhõm. Có điều khi kiểm tra lại thì phát hiện số quang điểm màu bạc trong tinh hải đã tiêu hao sạch sẽ, không mất mười năm thì đừng mong phục hồi như cũ.

Nói một cách khác, trong khoảng thời gian này có sử dụng Ngũ Long Tỷ cũng không có uy lực khiến người trợn mắt như bây giờ.

Hơn nữa điều làm hắn phiền não chính là tung tích Ngũ Long Tỷ đã bại lộ trước mặt Băng Phách Ma Tổ.

Ngũ Long Tỷ có uy lực khủng khiếp như vậy, chẳng lẽ là Tiên Thiên Linh Bảo? Nếu như vậy đối phương tuyệt sẽ không bỏ qua.

Lâm Hiên thở dài một hồi. Chẳng qua phiền muộn cũng không giải quyết vấn đề. Nguy cơ trước mắt đã qua, hắn ngẩng đầu thì phát hiện còn một thiếu nữ khác đang ở phía xa run rẩy.

Không cần phải nói, chính là thị nữ Xảo Vân của Băng Phách.

Thân hình Lâm Hiên lóe lên đã tới gần nàng. Đối với địch nhân, hắn không có thói quen hạ thủ lưu tình, liền đè tay lên đầu thi triển sưu hồn thuật.

Qua một tuần trà thì Lâm Hiên thu tay, trí nhớ đối phương sớm bị phong bị ấn, chắc chắn là Băng Phách đã ra tay.

Không hiểu ở tế đàn còn manh mối gì hay không, thân hình Lâm Hiên lóe lên bay vào trong.

***

Cùng lúc tại Ma giới.

Cuối một băng nguyên tuyết bay tán loạn tràn đầy ma khí, có một tòa quỳnh lâu ngọc vũ long lanh như Thủy Tinh Cung.

Lúc này Băng Phách đang ở trong hoa viên thưởng hoa, đôi chân trần vẫn để trên mặt đất vô cùng lạnh lẽo.

Xoạt!

Một đóa băng hoa óng ánh, phản chiếu ra những tia sáng bảy màu, không ngờ đã bị Băng Phách cắt bỏ.

Động tác nhỏ này lại khiến đám cổ ma một bên không dám thở mạnh, trên mặt Băng Phách hiện dị sắc nhưng rất nhanh khôi phục như thường.

Bất quá tựa hồ đã mất đi hứng thú chăm sóc hoa, thân hình nàng lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Tiếp theo, Băng Phách xuất hiện tại một đại điện trống rỗng. Nơi này chỉ có một quang trận ngũ sắc huyền diệu vô cùng đứng sừng sững. Ở trên không lơ lửng mấy chữ vàng to như cái đấu. Ngũ Long Tỷ!

"Không ngờ bảo vật lại rơi vào tay tiểu tử nọ, bất quá hắn cũng có vài phần bổn sự, liền phân hồn bổn cung cũng bị hủy đi"

Tiên phủ kỳ trân có sức hấp dẫn vô hạn. Chỉ là, hiện tại nếu nàng hàng lâm thì sẽ gây ra sự tình đánh rắn động cỏ. Khẳng định những lão quái vật Linh giới cùng Âm ti giới cũng sẽ ra tay tranh đoạt.

Ngũ Long xuất thế máu chảy thành sông, lúc đó thật sự tam giới đại loạn rồi. Băng Phách đương nhiên không sợ điều này, nhưng giờ chưa phải thời cơ tốt nhất!

"Tiểu gia hỏa đáng giận, cho ngươi tiêu dao một thời gian ngắn, chỉ là tu tiên giả Động Huyền Kỳ mà cũng có phúc duyên giữ tiên phủ kỳ trân sao? Thật không biết sống chết, kết quả của ngươi sẽ vô cùng thê thảm"

Băng Phách tức giận lên tiếng. Có điều ngẫm lại đã có manh mối Ngũ Long Tỷ. Về phần phân hồn bị hủy, với thực lực của nàng chỉ cần đả tọa mấy ngày là có thể khôi phục.

"Tiểu gia hỏa, một ngày nào đó, bổn cung sẽ đích thân đoạt lại bảo trong tay ngươi."

Băng Phách Ma Tổ nhàn nhạt lên tiếng sau đó không gian chìm vào yên ắng.



Tìm hiểu một hồi, trong tổng đà Ma tộc không có manh mối, Lâm Hiên liền trở về trường đại chiến.

Lúc này cả ngàn vạn cổ ma đang hỗn chiến cùng liên quân tu sĩ cùng yêu tộc. Khang Khiếu Nhụ suất lĩnh dự bị đội đã tới nhưng chiến cuộc vẫn giằng co. Linh quang chợt hiện ma khí trùng thiên, rất khó phân thắng bại.

Luận tồn tại Ly Hợp kỳ, những kẻ khác bên cổ ma đều trở thành tế phẩm để hư ảnh Hỗn Độn cắn nuốt. Hiện chỉ còn mỗi Thạch Ma.

Mà liên quân thì có tới bảy tám lão quái vật do Lưu Oánh, Khang Khiếu Nhụ, Mặc Giao Vương dẫn đầu chia làm ba đội.

Lâm Hiên quan sát chiến cuộc một thoáng, tay áo phất một cái thì Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra.

Nửa ngày sau, máu nhuốm khắp toàn bộ Thiên châu nhưng liên quân Nhân tộc cùng Yêu Tộc đã đại thắng. Cuối cùng thì trận ma kiếp mấy chục năm nơi Thiên Vân thập nhị châu đã được giải trừ, lòng người phấn chấn cùng cao hứng vô cùng. Bất quá giết địch một ngàn thì liên quân cũng tổn hao tới tám trăm.

Chưa kịp trở về mở đại yến tiệc ăn mừng kỳ tích. Mắt thấy sắc trời đã tối, đại quân liền dựng trại nghỉ ngơi thêm một đêm.

Toàn bộ Bái Hiên Các trú quân ở phía Tây. Thời khắc này bên trong một tòa lầu các.

"Thiếu gia, người muốn đi rồi sao?"

Lục Doanh Nhi thất sắc. Vẻ mặt Lưu Tâm, Vũ Vân Nhi, Diệp Bình Nhi cũng trở nên buồn bã, không ngờ thiếu gia lại muốn đi sớm như vậy.

"Cho dù ta ở thêm vài ngày cuối cùng cũng phải đi. Đại chiến đã kết thúc nhưng sự tình các nơi trong Thiên Vân thập nhị châu còn bề bộn, cần các cô đứng ra giải quyết nữa. Hơn nữa ta sao có thể ngồi yên mà không quan tâm đến tung tích Thanh nhi" Lâm Hiên cười khổ mở miệng.

Lục Doanh Nhi dịu dàng bái xuống:" Vậy chúng tiểu tỳ chúc thiếu gia thuận buồm xuôi gió."

Tam nữ cũng quỳ xuống, trên mặt tràn đầy vẻ bi thiết. Tuy không phải sinh ly tử biệt nhưng sau này còn gặp lại hay không thật khó nói.

"Tất cả đứng lên, quỳ làm gì" Lâm Hiên nhẹ lời thì chợt nghe một tiếng nấc nghẹn ngào, là Lưu Tâm nhịn không được khóc òa lên.

"Được rồi, khóc lóc cái gì" Lâm Hiên thở dài tay áo phất một cái. Bạch quang chợt hiện, hơn mười bình ngọc hiện ra.

"Những đan dược này, các cô hãy thu lấy"

Trước đó Lâm Hiên đã cho tứ nữ không biết bao nhiêu đan dược bảo vật, lần này lấy ra chính là những đồ trân quý nhất. Chỉ mong có thể làm cho tu tiên đạo của các nàng dài thêm một đoạn. Kết quả cuối cùng tới đâu còn phải xem cố gắng cùng tạo hóa của từng người.

"Đa tạ thiếu gia." Tứ nữ vô cùng cảm kích thì Lâm Hiên lại lên tiếng: "Lần này xảo hợp gặp lại rồi tan. Không biết sau này còn cơ hội nữa không. Ta chỉ có đôi lời.

Ta đã tu tới cảnh giới này, duyên trần nơi Nhân giới đã hết. Chuyện xưa chỉ xem như gió thoảng mây bay. Từ nay ta không còn là thái thượng trưởng lão của Bái Hiên Các. Các cô cũng không cần làm nô tỳ của ta nữa"

"Thiếu gia…" Lục Doanh Nhi vừa ấp úng lên tiếng thì Lâm Hiên đã phất tay cắt lời:

“Nghe ta cạn lời đã. Từ lâu chúng ta đã là người một nhà, cũng không cần quá câu nệ danh phận. Chỉ là từ nay các cô phải tự đi trên con đường của mình, cũng không cần nhớ đến hay suy nghĩ vì người thiếu gia như ta nữa. Tiên đạo mịt mờ, trải qua đơn độc mấy trăm năm nơi Linh giới, ta càng cảm nhận hơn được nghĩa của nó. Các cô đã hao tâm tổn lực gần ngàn năm vì Bái Hiên Các. Tiến giai Ly Hợp rồi, nếu có duyên phận cũng nên tìm một song tu đạo lữ cho bản thân. Tu tiên là mong hòa mình cùng vạn vật, trường tồn cùng thiên địa. Chẳng qua đã là một kiếp nhân loài, nếu không tự mình trải nghiệm thất tình lục dục thì tâm cảnh rất khó tiến xa.”

Tứ nữ nghe thì sụt sịt khóc không thôi. Chia ly thường làm con người ta bịn rịn, có điều cũng không còn cách nào.

Đến khi toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang, định rời đi đột nhiên Lưu Tâm cắn răng lên tiếng: "Doanh nhi tỷ tỷ, hai vị sư muội, ta có một yêu cầu quá đáng, muốn được tiễn riêng thiếu gia một đoạn, xin thiếu gia và mọi người toàn thành cho"

Lâm Hiên nghe thì lại thở dài, từ thân tỏa ra một đạo thanh hà cuốn lấy Tâm nhi, thân hình hai người vừa chớp thì liền biến mất. Để lại tam nữ với những nỗi niềm khác nhau.



Trên một sơn đỉnh hoang vu. Một thanh niên vận thanh bào chắp tay sau lưng nhìn về phía xa, sau lưng là một thiếu nữ có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu tựa trăng rằm. Chỉ thấy nàng cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn đang đan vào nhau.

Một hồi còn không thấy nàng lên tiếng, Lâm Hiên có điểm ngạc nhiên hỏi: “Tâm nhi, rốt cuộc là có chuyện gì”

"Tiểu tỳ…" Lưu Tâm vẫn cúi đầu, trên mặt vẫn vương hai hàng lệ chưa khô, ánh mắt chợt lóe lên sự can đảm cùng mong chờ: “Thiếu gia, ta biết là ta không xứng, cũng không hy vọng gì. Nhưng ta chỉ một yêu cầu, hy vọng trước khi chàng rời đi, có thể ôm ta một lần được chăng?”

Lâm Hiên ngẩn ngơ, yêu cầu như vậy khiến hắn bất ngờ rồi cảm động, liền quay người lại, đem thân hình thon thả của Lưu Tâm ôm vào lòng: "Có gì mà không được chứ. Kỳ thực trong bốn người, ta lo nhất là cô. Khi trước dịch kinh tẩy tủy, ta đã phát hiện tâm cảnh của cô có điểm rối loạn. Ta cũng đã trải qua nỗi niềm tương tư, sao lại không rõ tâm tình này. Sau này cô phải bảo trọng cùng cố gắng... Đừng nên nhớ đến ta nữa, biết chưa"

Lâm Hiên nói bên tai nàng một câu, Lưu Tâm chỉ cảm giác như có một làn hơi ấm bao trùm khiến toàn thân nàng lâng lâng trong mộng. Có điều sau một thoáng thì cảm giác vòng tay đang ôm hắn trở trên nhẹ hẫng. Những giọt lệ trong mắt lại thánh thót rơi. Rốt cuộc lệ rơi vì đạt được ước nguyện hay là sự tuyệt vọng cho một mối tình si?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.