Lâm Hiên cũng không hi vọng ở nơi này mua được thứ gì tốt, chỉ là muốn hiểu thêm về thế lực của Phó gia mà thôi. Sau khi đi một vòng, Lâm Hiên vừa lòng gật đầu, mặc dù trong sơn cốc không một tấm phù lục nào lọt vào mắt hắn, thế nhưng so với hàng ngoài thị trường thì đúng là hơn kém rất xa. Mà đây chỉ mới là tiểu phiên chợ dành cho đê giai đệ tử. Càng như vậy Lâm Hiên càng chờ mong Vạn Phù đại hội một năm sau
Thời gian còn sớm nên hắn định đi dạo một lúc nữa, nhưng lúc này đột nhiên truyền đến một trận huyên náo
"Ha ha, Tiểu Lục, ngươi bị đuổi ra gia tộc, còn có tâm tình tới nơi này mở quán sao?"
"Hừ, phạm vào sai lầm như vậy, đuổi ra khỏi gia tộc xem như trừng phạt nhẹ nhàng, nếu như không phải Tứ thúc tổ đại nhân đại lượng, tiểu gia hỏa này căn bản là bị trừu hồn luyện phách."
"Đúng vậy, nếu như không phải tiểu tử này động tay đông chân, Tứ thúc tổ luyện chế trương Thiên Cương thủy Ma phù như thế nào có thể phạm sai lầm, tổn thất này hắn có trăm cái mạng cũng không đủ bồi thường"
"Tiểu Lục mặc dù phạm vào sai lầm lớn, nhưng cũng là Phó gia chi thứ đệ tử, mọi người còn có huyết thống quan hệ, không cần phải bỏ đá xuống giếng, Tứ thúc tổ nói qua đem hắn trục xuất khỏi gia tộc, hạn định trong 9 ngày phải rời khỏi Bạch Phù thành, nhưng chưa nói không cho phép hắn đến chợ phiên mở quán, Tiểu Lục cần bán phá giá một chút đồ, mọi người không nên khó khăn hắn" lời nói này ngọt ngào như hoàng môi xuất cốc
"Tam tỷ"
Hiển nhiên nàng này còn có chút uy vọng, lời vừa nói ra những Phó gia đệ tử nhất thời vâng dạ rồi hơi tránh ra khỏi quầy hàng. Lâm Hiên ánh mắt đảo qua, phát hiện nàng này là một Trúc Cơ Kỳ Tiểu Gia hỏa, nhìn qua mười bảy mười tám tuổi. Cảnh giới đó căn bản không đáng giá nhắc tới. Bị bọn họ đùa cợt chính là một thiếu niên đang mở quầy hàng, thân hình hơi nhỏ, một bộ nhu nhu nhược nhược. Nhìn thiếu niên này Lâm Hiên lại nhớ tới tình cảnh bản thân ở phiêu vân cốc khi xưa, cũng luôn bị mọi người nhạo báng, luôn là chỗ để những "thiên tài" trút bực tức. Đáng tiếc, hắn hôm nay đã là Động Huyền kỳ, còn bọn họ cả đám đã hóa thành xương khô, chỉ sợ chỉ còn vân trung tiên tử còn tại thế, không biết Tần Nghiên hôm nay thân ở nơi nào ?
Nghĩ tới cố sự ngày xưa, Lâm Hiên thở dài một hơi. Tiểu tử Tiểu Lục này xem ra phạm phải sai lầm, bị trục xuất khỏi gia tộc. Cái này cũng khó trách, tu tiên giới tàn khốc, dù cùng gia tộc huyết thống cũng không ít tranh đấu, mà làm chi thứ đệ tử địa vị lại càng thấp. Lâm Hiên trong tâm tư đã muốn giúp đỡ tiểu tử này một phen, cất bước lại gần
"Tham kiến tiền bối, không biết ngày muốn mua vật gì ?" Thiếu niên ma tộc trên mặt lộ vẻ giật mình sợ hãi, dù Lâm Hiên áp chế tu vi, nhưng đối với hắn vẫn là sâu không thấy đáy, ít nhất cũng đã ngoài Ngưng Đan kỳ. Một đại cao thủ như vậy tìm đến họa phúc khó lường, trách không được hắn thấp thỏm như vậy
Đừng nói hắn, mà ngay cả những kẻ vừa rồi cười nhạo hắn giờ khắc này đại khí cũng không giám xuất, cúi đầu sụp mi ngoan ngoãn tránh đường cho tiền bối
"không cần khẩn trương, ta tới xem qua quầy hàng của ngươi mua ít phù triện" Lâm Hiên vẻ mặt ôn hòa mỉm cười nói. Bất quá lời vừa nói ra lại khiến toàn trường giật mình
"Tiểu Lục không có thiên phú chế phù, quầy hàng của hắn thì có thứ gì tốt chứ, toàn những thứ lung tung..." Một thiếu niên khỏe mạnh bên cạnh nói thầm một câu, so với tiếng muỗi vỗ cánh còn nhỏ hơn, nhưng Lâm Hiên lại nghe rõ mồn một. Lâm Hiên nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua trên người gã thiếu niên, khiến hắn lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng vạn năm không tan chảy
"Mong tiền bối bớt giận, tộc đệ không hiểu chuyện, vãn bối thay hắn bồi tội với tiền bối " Thanh âm dễ nghe của vị tam tỷ vội vàng truyền đến, bất quá lại mang theo vẻ lo lắng vô cùng. Vị tam tỷ này là toàn thân váy vàng nhạt không giám chậm trễn tiến về phía trước hướng Lâm Hiên thi lễ
"Thôi, các ngươi đều rời đi hết đi, ta mua hàng không thích kẻ khác bên cạnh dông dài" Lâm Hiên nhàn nhạt khoát tay, đồng thời thu hồi một tia hàn ý trên người gã thiếu niên nọ, khiến hắn như được cha mẹ sinh thêm lần nữa, cả đám thi lễ với Lâm Hiên rồi thu thập đồ đạc rời đi
"Ngươi không nên đi " Lâm Hiên thấy tiểu tử Tiểu Lục nọ cũng sợ hãi gói gém hành lý thì có chút dở khóc dở cười mở miệng
Tiểu Lục trên mặt một vẻ mờ mịt, trong nội tâm sợ hãi không thôi. Hắn chỉ là chi thứ đệ tử, lại phạm sai lầm mà bị đuổi khỏi gia tộc, vị tiền bối trước mặt dù có đập chết hắn thì gia tộc cũng sẽ xem như không biết. Tiểu lục liếc nhìn đám thiếu niên và tam tỷ đi khuất, nơi này chỉ còn hắn và Lâm Hiên thì toàn thân lạnh lẽo