Hơn tháng sau, tại một thị trấn nhỏ nào đó cách xa Vân Ẩn tông ngàn vạn dặm.
Mưa phùn giăng giăng đầy trời.
Một chú bé chăn trâu đang hái một cái lá sen to để che mưa, chân thúc thúc vào bụng trâu, hối hả chuẩn bị trở về nhà. Đột nhiên, mặt mũi chú bé tỏ vẻ khiếp sợ, sau đó vội lấy hai tay ra sức dụi mắt, nhưng ở phía chân trời làm gì có cái gì, chẳng lẽ vừa rồi mình hoa mắt nhìn lầm hay sao?
Chú bé gãi gãi đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước một khắc còn trông thấy một đạo kinh hồng ở chân trời thoáng hiện ra, nhưng sao chỉ chớp mắt đãkhông thấy đâu nữa?
Chẳng lẽ lại là Tiên duyên?
Chú bé chăn trâu liền nhớ tới một truyền thuyết về Tu tiên giả được ông nội kể lại...
Mưa phùn vẫn rơi, chú bé vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, cố gắng trợn to hai mắt nhìn khắp xung quanh, xem xem đạo kinh hồng kia có còn hiện ra nữa hay không.
“Có lẽ mình hoa mắt thật rồi.” Chú bé thở dài, sau đó kéo đầu trâu quay ngược lại,ấm ức trở về.
Nhưng thật ra không phải chú bé bị hoa mắt, lúc này, tại một chỗ yên tĩnh không người qua lại trong thị trấn, một đạo kinh hồng từ trên trời hạ xuống, độn quang thu liễm, một thiếu niên dung mạo bình thường hiện ra.
“Không ngờ đường vào Truyền Tống trận lại được bố trí tại một thị trấn nhỏ của phàm nhân.” Lâm Hiên xác định vị trí của mình đang đứng trùng khớp với địa điểm được miêu tả trong ngọc giản xong xuôi mới thản nhiên đi vào trong tiểu trấn.
Thị trấn này cũng không lớn, cũng không thể nói là phồn hoa được, hết thảy chỉ cómột từ để hình dung, đó là “yên bình“. Lâm Hiên thả thần thức ra, xem xét phạm vi mấy vạn dặm xung quanh, nhưng hắn lại không phát hiện được chút tung tích nào của Tu tiên giả. Tuy nhiên không hẳn là không có thu hoạch, Lâm Hiên đã phát hiện được dao động linh lực của cấm chế.
“Quả nhiên đường vào ở đây.”
Lâm Hiên lẩm bẩm trong miệng, sau đó cả người biến thành một đạo kinh hồng, chọn một phương bay vút đi.
Thoáng sau, Lâm Hiên đã đi tới trước một căn phòng nhỏ tan hoang, cửa chínhđóng chặt, thoạt nhìn hết sức bình thường.
Lâm Hiên nhìn chăm chú một lát rồi bỗng thò tay ra tựa như đẩy mạnh một cái. Nhưng điều kỳ quái chính là tay Lâm Hiên lại không gặp chút lực cản nào, mặt ngoài cửa gỗ lăn tăn gợn sóng, cơ hồ bàn tay hắn đang đưa vào trong nước vậy. Cả người Lâm Hiên đi thẳng vào trong, thì ra đây chỉ là một Chướng Nhãn pháp mà thôi.
Đối với tu sĩ có tu vi như Lâm Hiên, Huyễn thuật này chẳng được tính là gì, nhưng đối với phàm nhân hay tu sĩ cấp thấp cũng đã đủ dùng rồi.Mà khảo nghiệm cũng không chỉ đơn giản như vậy, phía sau còn tầng tầng lớp lớp cấm chế và huyễn thuật phức tạp hơn rất nhiều, song đối với Lâm Hiên cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Một khắc sau, một tòa cung điện xa hoa tráng lệ xuất hiện trong tầm mắt. Đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, tất cả đều lơ lửng giữa không trung. Hơn nữa bốn phía xung quanh cung điện còn có rất nhiều đám mây đủ màu sắc trôi nổi, nhìn mỹ lệ đến cực điểm.
Mà khi Lâm Hiên vừa tiến vào đây cũng đã cảm giác được cấm chế cấm không cực kỳ mạnh mẽ. Đừng nói là Tu tiên giả bình thường, ngay cả Tu sĩ cấp bậc ĐộngHuyền kỳ ở đây cũng đừng muốn phi hành. Hay nói một cách khác, chỉ có Đại Năng Phân Thần kỳ mới đủ tư cách bước vào nơi này.
Hiển nhiên điều này không làm khó được Lâm Hiên. Một tầng sáng màu xanh bỗng xuất hiện bao quanh người hắn, cấm chế cấm không đáng sợ kia hoàn toàn không có tác dụng, Lâm Hiên tiếp tục bay thẳng một mạch về phía trước.
Nhưng chỉ tích tắc sau, hơn mười đạo kinh hồng nhanh như điện xẹt đã từ trong cung điện bay vút ra nghênh đón. Một đám tuấn nam mỹ nữ xuất hiện trước mắt Lâm Hiên, tu vi cũng không thấp, toàn bộ đều là Ly Hợp kỳ.Tuy nhiên khi Lâm Hiên đảo mắt qua đã phát hiện quần áo bọn chúng tuy giống nhau, nhưng trên cổ áo và ống tay áo lại có những kí hiệu riêng biệt. Chắc hẳn mười mấy tên Tu tiên giả này không phải đến từ cùng một môn phái.
Nhưng Lâm Hiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, siêu cấp Truyền Tống cách giới này không thuộc sở hữu của bất kỳ một thế lực nào, mà chịu sự quản lý của mười đại tông môn cao cấp nhất Hàn Long giới. Cho nên, những tu sĩ trông coi Truyền Tống trận đương nhiên bao gồm đệ tử của mười môn phái đó.
Bọn chúng chỉ là mấy tiểu bối Ly Hợp kỳ nên Lâm Hiên tự nhiên không đếm xỉa tới, trực tiếp quay lại nhìn về phía kẻ cầm đầu.Người này chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy khóe mắt gã có mấy nếp nhăn mờ mờ, hiển nhiên tuổi thực của hắn cũng không còn trẻ nữa. Song tu vi lại không kém, không ngờ cũng là một vị Phân Thần hậu kỳ đại thành. Thực lực mười tông môn đỉnh cấp Hàn Long giới đúng là vượt xa Vân Ẩn Tông.
Mà trong lúc Lâm Hiên đang đánh giá gã thì đối phương đã ôm quyền thi lễ: “Các hạ có phải Lâm Hiên Lâm đạo hữu của Vân Ẩn Tông, tại hạ Hóa Ý Môn Tần Tùng ra mắt đạo hữu.”
“Hóa Ý Môn?”Quang mang kỳ lạ trong mắt Lâm Hiên lóe lên, đây chính là một trong ba tông phái lớn nhất Hàn Long giới, vậy nên hắn lập tức ôm quyền đáp lễ. Còn về phần vì sao đối phương có thể nhận ra mình, Lâm Hiên ngược lại không có chút ngạc nhiên nào. Sau trận quyết đấu ở Tinh Nguyệt Thành, danh khí của hắn có thể nói đã vang khắp Hàn Long giới rồi.
“Lâm đạo hữu đến nơi đây chắc hẳn muốn Truyền Tống đi giới diện khác?” Đối phương nói thẳng vào vấn đề chính.
“Đúng vậy.” Lâm Hiên đương nhiên không muốn dài dòng làm gì.”Mời đạo hữu theo kẻ hèn này đi tới cung điện trên kia để nói chuyện. Dù sao Truyền tống cách giới cũng là chuyện rất hệ trọng.”
“Điều này là đương nhiên.”
Ba ngày sau. Trong một tòa cung điện nguy nga.
Diện tích cung điện này phải đến mấy trăm trượng, nhưng bên trong lại hết sức trống trải, hầu như không có vật gì. Chỉ thấy vị trí trung tâm cung điện có một đài cao, bên trên bố trí một Trận pháp cực kì phức tạp và huyền diệu, khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả được.Xung quanh Truyền Tống trận có tám gã tu sĩ mặc áo đen đang đứng, tất cả đều đeo mặt nạ, không cần phải nói cũng biết tám người này là Trận Pháp Sư.
Ba ngày trước, Lâm Hiên được vị tu sĩ tên Tần Tùng kia dẫn dắt tới nơi đây, sau đó bọn họ trực tiếp bàn về phí tổn khi thực hiện Truyền tống.
Với thân gia của Lâm Hiên thì cũng không có hứng thú cò kè mặc cả cùng đối phương, mà Tần Tùng cũng bởi vì danh tiếng của Lâm Hiên như sấm bên tai nên cũng có ý giao hảo, nói ra một cái giá rất phải chăng. Bởi vậy nên song phương rất nhanh đã đạt được hiệp nghị.Lâm Hiên nhanh chóng thanh toán đầy đủ tinh thạch, song Truyền Tống cách giới không phải chuyện đùa, việc chuẩn bị cũng cần một chút thời gian. Sau ba ngày, Truyền tống trận đã sẵn sàng khởi động.
“Tần đạo hữu, Truyền Tống trận không có vấn đề gì chứ!” Chuyện này rất hệ trọng, Lâm Hiên tự nhiên không muốn xuất hiện sai sót gì.
“Lâm huynh yên tâm, tuyệt đối an toàn.”
“Tốt.”Lâm Hiên nhẹ gật đầu, với uy tín của mười đại tông môn thì hẳn là không có vấn đề gì rồi.
Hắn ôm quyền thi lễ với tu sĩ họ Tần một cái rồi bay lên đứng thẳng trên Truyền Tống trận. Tần Tùng một tay cầm lệnh phù, một tay đánh ra một đạo pháp quyết. Thanh âm “ô ô ô” cổ quái truyền vào lỗ tai, Lâm Hiên tức thì bị một vầng sáng màu xanh bao trọn, sau một giây đã biến mất không thấy đâu nữa.