Bách Luyện Thành Tiên

Chương 400: Q.5 - Chương 400: Ngăn cản tam lão quái vật




Đột nhiên một thanh âm nhỏ truyền ra, linh quang bắn tứ phía, xung quanh là hỗn chiến, thật khó mà nghe ra nó.

Nhưng thần thức Lâm Hiên hơn xa tu sĩ cùng cấp, nhanh chóng nhận ra có người đánh lén. Tay áo phất một cái, một đạo sáng lao ra chém vào hư không. Hồng quang chợt lóe, một thanh kiếm tiên hỏa hồng đã bị chặt gãy.

Lâm Hiên chưa tế ra Thanh Hỏa Kiếm. Chỉ có để ba lão quái vật buông lỏng mới có cơ hội lấy Tu La Thần huyết.

Lúc này hắn lấy ra một thanh phi đao, quay sang nhìn người đánh lén mình thì ngạc nhiên.

Lại là một nữ tử trẻ đẹp vận hắc y, thân hình mê người vô cùng, tu vị Nguyên Anh Trung kỳ, chính là La Tử Sơ.

“Tìm chết!”

Lâm Hiên nhe răng ra cười, giơ tay chỉ về phía trước, phi đao xanh biếc bắn về phía địch nhân. La Tử Sơ kinh hãi thất sắc, nàng sao dám đối phó với đại tu sĩ đang tức giận, vội đánh ra một pháp quyết vào một khăn lụa đen, nó hóa thành màn sáng màu đen, đồng thời thân hình nhanh chóng lui lại phía sau.

Lâm Hiên nếu thật muốn hạ sát thủ, kết cục của nữ tử này đương nhiên không cần nói.

Chẳng qua khăn lụa màu đen quả thực tầm thường, nhanh chóng bị phi đao xẻ làm hai nửa. Sắc mặt La Tử Sơ trắng bệch.

“Sư muội không nên hoảng sợ, có sư huynh trợ trận”.

Lời còn chưa dứt, một lão già chừng ngũ tuần bay tới, dung mạo bình thường nhưng tu vị đã đạt Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.

Lão này phất tay áo một cái, một kiện pháp bảo kỳ lạ bay ra, là một cái kéo lúc mở lúc đóng, ken két lao tới phi đao.

Lâm Hiên thấy vậy thì lấy làm mừng, lấy một địch hai thì có thể chấp nhận được.

Tiếng đánh đinh đang không ngớt vang lên. La Tử Sơ thở phào được một hơi, nhanh chóng múa may ngọc thủ, đánh ra mấy đạo pháp quyết triệu hồi bổn mạng bảo vật, liên thủ cùng lão giả nọ đối phó Lâm Hiên.

Từ bên ngoài thì song phương ngang nhau, đại tu sĩ như Lâm Hiên không chút đặc biệt. Ngoài ánh mắt Cửu Thiên Huyền Tôn lóe dị sắc thì những tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ trở lên đều lộ vẻ khinh thường.

Trong lòng Lâm Hiên thầm mừng, chẳng qua nét mặt vẫn ngưng trọng, đấu pháp kịch liệt nhưng ánh mắt không ngừng quan sát chiến cuộc.

Lúc này Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ liên thủ đối kháng bảy tám gã tu sĩ.

Do đối phương có hai đại tu tiên giả, bên Hỏa Giao Vương rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, chẳng qua một người một yêu pháp lực thâm hậu vô cùng, muốn đánh bại bọn họ không phải dễ dàng. Một chỗ khác là ba lão quái Ly Hợp kỳ tạo thành thế chân vạc, giờ phút này lại không hề động thủ. Lâm Hiên thầm suy tính kế đục nước béo cò.

Còn chưa nghĩ ra được chủ ý thì đột nhiên La gia lão tổ phất tay một cái, nguyên khí thiên địa hút về tay hắn, một trường mâu nhanh chóng bắn ra. Mục tiêu là quầng sáng màu hồng phấn kia.

Khóe miệng Thiên Huyền Tôn lộ tia trào phúng nhưng không ngăn cản. Cửu Đầu lão tổ cũng mặc kệ không quản.

Đối phương phá vỡ cấm chế không có nghĩa là cướp được bảo vật, kiềm chế lẫn nhau ở đây không bằng khoái đao chém loạn thì tốt hơn. Một kích toàn lực của tu sĩ Ly Hợp kỳ tự nhiên thanh thế không nhỏ.

Oanh! Trường mâu lao đến quầng sáng nhưng lại với tốc độ kinh người bắn ngược trở về.

La gia lão tổ ngạc nhiên, tay trái vẽ một vòng tròn, một tấm thuẫn bài màu đất xuất hiện chắn thanh trường mâu lại. Hai lão quái vật còn lại không động thủ, điểm cơ hội nhỏ nhoi này không đủ tiêu diệt đối phương, thành thử bọn họ lại quay về trạng thái kiềm chế lẫn nhau.

Lâm Hiên thấy rõ ràng một màn này thì thầm cân nhắc. Xem ra Tu La Thần huyết nằm bên trong điện vũ kia.

Chỉ là không biết quầng sáng màu hồng kia là cấm chế gì, ngay cả tu sĩ Ly Hợp kỳ cũng không đánh vỡ được, sao có thể lấy được bảo vật?

Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn dị tượng trên trời, mây đen đã thành một xoáy lốc hơn trăm trượng đang không ngừng mở rộng, ẩn ẩn mang theo hàn khí.

“Thiếu gia, chàng đừng gấp, thời gian đến thì cấm chế tự nhiên sẽ giải khai” Trong thức hải của Lâm Hiên, Nguyệt Nhi lặng lẽ mở miệng.

“Ưm, nhưng ở đây hiện có ba tu giả Ly Hợp kỳ” Lâm Hiên có điểm cười khổ, đột nhiên linh thức chợt động, tại sao hắn lại quên rằng Nguyệt nhi là Tu La vương chuyển thế chứ.

Khi lên bậc thang đá, cấm không cấm chế cùng cấm thần thức không có hiệu quả với nàng, như vậy nàng có thể xuyên qua quầng sáng hồng kia không?

Tâm tình Lâm Hiên kích động nhưng mặt ngoài không lộ dị sắc, tiếp tục đấu pháp rồi chậm chạp tiến về trung tâm cung điện. Đương nhiên động tác không thể quá lớn khiến những tu sĩ khác sinh nghi. Cứ như vậy sau một khắc hắn đã lui dần đến gần mục tiêu. Đây là một tòa cung điện hai tầng tinh xảo khéo léo.

Mắt thấy chỉ cách quầng sáng hai ba trượng, Lâm Hiên thầm mừng. Đang muốn gọi Nguyệt Nhi đi ra thì đột nhiên một cảm giác sợ hãi dâng lên.

“Tiểu tử, ngươi tính làm gì?”

Thanh âm yêu dị truyền vào tay, Cửu Thiên Huyền Tôn nhe răng cười, tay áo phất một cái, hơn mười thanh kiếm khí hung hăng chém vào đầu Lâm Hiên.

Bình tâm mà nói, bản lĩnh diễn trò của Lâm Hiên khá tốt, đừng nói đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dù là La gia lão tổ cùng Cửu Đầu lão Yêu cũng không nhìn ra sơ hở.

Có điều Cửu Thiên Huyền Tôn vẫn lưu ý hành động của hắn. Hắn sớm đã biết Lâm Hiên tu luyện Cửu Thiên Huyền Công. Tất nhiên hiểu rõ đối phương sao chỉ có thể đánh ngang tay với hai tiểu bối Nguyên Anh trung kỳ được.

Nhất định tiểu tử này có âm mưu, đang cùng hai lão quái kiềm chế lẫn nhau nhưng hắn vẫn âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Lâm Hiên, thêm nữa đối phương có thể đào tẩu trong tay Cửu Anh khẩu nên hắn không chút khinh thị.

Lúc này tròng mắt Lâm Hiên thu nhỏ lại.

Tuy rằng lấy linh lực hóa kiếm khí, Tu Tiên giới có rất nhiều công pháp nhưng mỗi loại kỹ xảo khác nhau, Lâm Hiên sao lại không nhận ra Cửu Thiên Huyền Công chứ? Sao có thể? Trừ hắn cùng Tần Nghiên ra, không ngờ Nhân Giới còn có người thứ ba biết công pháp này.

Dù cho ngạc nhiên nhưng động tác của Lâm Hiên không chậm chút nào. Tay áo phất một cái, hai vòng ngọc bay ra, ngân quang chợt lóe, đã tạo thành một tường băng.

“Nguyệt Nhi, mau đi”.

Theo tiếng quát khẽ của hắn, một đạo bạch quang bắn ra, trong vầng sáng ẩn hiện một thiếu nữ tuyệt sắc, thần sắc nàng có điểm chần chờ, lo lắng cho thiếu gia.

Lâm Hiên thở dài, chân mày hơi nhíu , tuy biết rõ Nguyệt Nhi sẽ không gạt hắn nhưng vẫn còn có điểm hoài nghi với thân phận của nàng. Nha đầu này nhu nhược thế kia, kiếp trước sao lại có thể thống ngự Âm ti?

Chẳng qua hiện tại không có thời gian, Lâm Hiên hét lớn: "Nguyệt Nhi, còn ngây người ra làm gì, đi mau !"

“ A” Tiểu nha đầu rốt cục phục hồi tinh thần. Nàng ở tại chỗ này cũng vô ích, sớm một chút đem Tu La Thần Huyết thu về mới là trợ giúp lớn nhất đối với thiếu gia.

Khẽ cắn răng, thân hình Nguyệt Nhi chớp lên, hóa thành một đạo âm phong bay về quầng sáng màu hồng phấn.

“Phốc phốc”

Tiếng nặng nề truyền ra, là những đạo kiếm khí màu xanh của Cửu Thiên Huyền Tôn va chạm vào tường băng của Lâm Hiên bày ra.

Linh quang chợt lóe, mặt ngoài tường băng xuất hiện một vết nứt dài hẹp, sau đó toàn bộ bị kích phá, chẳng qua kiếm khí cũng như nỏ mạnh hết đà. Ánh mắt Lâm Hiên chớp động, đem pháp lực truyền vào Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, ra tạo một cơn lốc mù sương dễ dàng liền đem còn đánh tan kiếm khí còn lại.

Mà xa xa, âm phong do Nguyệt Nhi biến thành bắn vào quầng sáng màu hồng phấn, ngay cả đại tồn tại Linh giới cũng không phá được cấm chế này. Có điều trước mặt tiểu nha đầu lại như là bày ra cho đẹp, Nguyệt Nhi không hề bị cách trở dễ dàng chui vào bên trong.

Một màn này làm cho tất cả tu tiên giả trừng mắt mà nhìn, cho dù là Cửu Thiên Huyền Tôn nằm mơ cũng không ngờ Nguyệt Nhi có thể chui vào bên trong.

Có lầm hay không, cấm chế này năm đó do Tu La vương đích thân bày ra, nhất thời đám người thoáng như đang nằm mơ, trong lòng nổi lên sự kinh hãi khó có thể tưởng tượng.

Vù một tiếng truyền vào tai, một đạo hoàng quang cung một đạo hắc quang từ xa bắn về Lâm Hiên, không phải là ba tu tiên giả Ly Hợp kỳ mà là La Tư Sơ cùng hoàng bào lão giả kia.

Biến cố vừa rồi nói thì dài dòng nhưng diễn ra trong nháy mắt, hai người chưa kịp phản ứng, công kích lúc này chỉ là bản năng.

Thấy Nguyệt Nhi đã an toàn đi qua quầng sáng, Lâm Hiên mừng rỡ, lần mạo hiểm này đã thành công. Cũng không cần thực lực ẩn giấu nữa. Lâm Hiên chuẩn bị tiêu diệt hai người nhưng đưa mắt nhìn xung quanh thì trong đầu chợt lóe linh quang, hắn lại thay đổi chủ ý.

Tu sĩ trước mắt thuộc ba thế lực, đang kìm hãm lẫn nhau, nhưng hiện giờ tất cả đều xem hắn như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Bên kia Hỏa giao Vương cùng Huyết La Đồng Tử đã ngừng giao thủ, La Tử Thông, Thanh Liên cư sĩ cùng những La gia đệ tử khác, ánh mắt tất cả đều nhìn phía hắn với sắc mặt vô cùng âm trầm.

Có điều khiến da đầu Lâm Hiên có điểm run lên chính là ba lão quái vật Ly Hợp kỳ kia.

Lúc này pháp bảo hai người đang đánh tới. Đầu vaiLâm Hiên khẽ động, thi triển Cửu Thiên Vi Bộ.

Thân ảnh hắn một trận mơ hồ, sau đó xuất hiện ở bên trái hơn hai mươi trượng. Công kích của La Tử Sơ cùng hoàng bào lão giả không trúng đích. Hai người ngạc nhiên, vẻ mặt La gia lão tổ cùng Cửu Đầu lão yêu lại âm trầm xuống.

Trước lúc Lâm Hiên đến đây, ba người bọn họ từng đã giao thủ.

Cửu Thiên Huyền Tôn đã thi triển ra thần thông quỷ dị này, khiến hai lão quái vật cảm thấy rất đau đầu. Tiểu tử này sao cũng biết?

Chẳng lẽ giữa hai người vốn có quan hệ, công kích vừa rồi là để lừa gạt giương đông kích tây? Một người một yêu không khỏi nghi ngờ.

Lâm Hiên muốn chính là kết quả này, thấy hai lão quái vật đang sự nghi ngờ thì quay đầu kêu to: "Sư tôn, diệu kế của người quả nhiên hữu hiệu, Nguyệt Nhi đã tiến vào trong quầng sáng, chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian là có thể thu được Tu La Thần Huyết, lần này đệ tử lập công đầu, chỗ tốt mà người hứa..”

“Câm miệng”

Lời của Lâm Hiên còn chưa dứt thì La gia lão tổ tức đến hai mắt nhỏ máu, ngẩng đầu gầm rú như như dã thú, tốn sức tính kế trăm năm, cuối cùng lại tiện nghi cho sư đồ lão quái vật giảo hoạt kia.

Đầu tóc lão dựng đứng, toàn thân toát ra sát khí kinh người, khuôn mặt vặn vẹo, dường như dã thú phải nhắm người mà phệ:

"Cửu Đầu, ân oán của ta và ngươi tạm không nói đến, há có thể để sư đồ hai tên giảo hoạt này có được bảo vật, trước tiên liên thủ tiêu diệt chúng."

"Được!" Cửu Đầu lão tổ tuy không phẫn nộ bằng tu sĩ La gia nhưng rõ ràng trước mắt ai là minh hữu ai là địch nhân, không chút do dự gật đầu.

Mà Cửu Thiên Huyền Tôn lại vừa sợ vừa giận đến da mặt tím bầm.

Ánh mắt phún lửa hướng về Lâm Hiên, hận không thể ăn sống nuốt tươi tiểu tử này.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ được kết quả này. Không ngờ đối phương sử dụng độc kế ‘di họa Giang Đông’.

Cửu Thiên Huyền Tôn tự nhận mình vô cùng giảo hoạt, không ngờ tiểu tử được công pháp truyền thừa của hắn lại trò giỏi hơn thầy.

"Vô sỉ!" Hắn chỉ kịp chửi lên một câu, La gia lão tổ cùng Yêu Tộc Ly Hợp kỳ đã đánh tới trước mặt.

Lần này hai lão quái vật hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, ra tay không chút lưu tình.

Ở trong lòng La gia lão tổ, Lâm Hiên đưa Nguyệt Nhi tiến vào nhưng tất cả âm mưu quỷ kế nhất định là Cửu Thiên Huyền Tôn nghĩ ra.

Chỉ cần diệt sát sư tôn của tiểu tử nọ, sẽ có cơ hội đoạt lại Tu La Thần Huyết. Đến bây giờ lão thế như con hổ điên, chiêu tiếp chiêu như liều mạng cùng kẻ địch. Cửu Thiên Huyền Tôn cơ hồ giận đến hộc máu.

Lâm Hiên thầm cười không thôi, đấu trí không đấu lực, kết quả là khiến ba lão quái vật đánh đến ngươi chết ta sống, dám nghĩ dám làm đã cho hắn một đường sinh cơ. Trên tiên đạo đầy chông gai, Lâm Hiên có thể đi đến bước này, không những dựa vào vận khí mà còn tâm kế. Đương nhiên không phải mọi sự đã an lành. Đám tu tiên giả Nguyên Anh kỳ còn lại đã vây quanh hắn.

Riêng đại tu sĩ còn có bốn người. Ngoài ra còn có tám tu tiên giả trung kỳ. Thực lực thật khiến người ta kinh tâm.

Chẳng qua Lâm Hiên lại nhẹ nhàng thở ra, thắng thì không nắm chắc nhưng tự bảo vệ thì không có vấn đề.

Mắt thấy đối phương vây kín mình. Thân hình Lâm Hiên chợt lóe thi triển Cửu Thiên Vi Bộ. Lâm Hiên đấu pháp rất đơn giản, chọn dùng phương thức du đấu kéo dài thời gian. Nguyệt Nhi nếu là Tu La vương chuyển thế, hẳn là tìm tinh huyết của bản thân nàng không khó, chờ tiểu nha đầu thành công thì hai người liền nghĩ biện pháp trốn.

Bình tâm mà nói, Lâm Hiên tính toán rất chính xác. Nhưng trong địch nhân có một đối thủ đặc biệt, mắt thấy Lâm Hiên muốn thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, trong mắt La Tử Thông hiện vẻ cười nhạt, mở miệng thè ra đầu lưỡi đỏ tươi. Ở giữa lại có một con mắt màu bạc.

Bành!

Từ con mắt bắn ra một cột sáng tinh tế vào không chỗ, Lâm Hiên lảo đảo hiện hình ra.

"Đây là cột sáng gì?:

Trên mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ, đây là lần đầu Cửu Thiên Vi Bộ bị người khác bài trừ. Một tu sĩ nguyên anh mà có thần thông như thế, xem ra không thể coi thường anh hùng trong thiên hạ.

Lâm Hiên liền cảm giác có điểm run sợ. Với tu vị hiện giờ của hắn, chỉ có thời điểm gặp nguy cơ trọng đại thì linh giác mới chủ động cảnh báo. Trong lòng rùng mình, ánh mắt đảo qua, bên trái tựa hồ truyền đến dao động quỷ dị như có như không, chẳng qua với kinh nghiệm đấu pháp phong phú của hắn, đương nhiên không dám khinh tâm. Tay áo phất một cái, một đạo thanh quang bay vút ra.

Thanh Hỏa kiếm tỏa ra chói mắt, hung hăng chém trên hư không.

Đương một tiếng giòn vang, sau đó huyết tinh khí quỷ dị tỏa khắp phụ cận. Một thanh huyết đao chói mắt hiệnra, tỏa ra lệ khí yêu dị.

Huyết đao cùng Thanh Hỏa Kiếm truy đuổi giữa không trung, liên tiếp phát ra ba lượt va chạm, huyết đao thấy không chiếm được thượng phong, liền hướng bay qua bên trái dừng lại cách hơn mười trượng, lóe ra hóa thành một bộ khô lâu trong suốt lớn hơn trượng, phảng phất là dùng mỹ ngọc điêu khắc mà thành.

Thật là một bảo vật quỷ dị! Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, mà địch nhân của hắn không chỉ có một người trước mắt.

Rống!

Tiếng gầm gừ đáng sợ truyền vào tai, trước mắt xuất hiện một đám lão hổ hung mãnh, Thanh Liên cư sĩ đã tế ra Bạch Hổ Thú Vương Đồ.

Hỏa giao Vương hét lớn một tiếng, theo tiếng xương bạo liệt, thân hình chợt cao tới mười trượng, đối phương có thể nhẹ nhàng thi triển ra Cự Đại Thuật, cũng là Yêu Tộc Hóa Hình hậu kỳ đỉnh phong.

La Tử Thông tế ra phi kiếm, uy lực cũng bất phàm.

Về phần những tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ cũng không có nhàn rỗi, pháp bảo đều xuất hiện trong tay, chuẩn bị nhanh chóng tiêu diệt Lâm Hiên cấp. Mười hai người liên thủ, thanh thế khiến người kinh tâm động phách!

Lúc này trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ nôn nóng, du đấu đã thất bại. chỉ còn cách liều mạng.

Trong mắt Lâm Hiên hiện dị sắc, vươn tay vỗ bên hông một cái, một đoàn linh quang lóe lên. Bên trong ẩn như một thanh đoản kiếm cỡ một tấc. Thân kiếm đầy những vết rạn nứt nhưng tỏa khắp ra uy áp bàng bạc.

Lâm Hiên không chút do dự đưa tay nắm lấy, thanh quang toàn thân chợt lóe đem pháp lực rót vào, một đám phù vắn bằng nắm tay hiện ra trên lưỡi kiếm, sau đó xoay tròn nhập thân hắn, bàn tay được một tầng ngân quang bao phủ, một đám vảy bạc cỡ đồng tiền phủ khắp cánh tay. Sắc mặt hắn lạnh lùng, không chút do dự đem chém ra một kiếm.

Oanh!

Toàn bộ ngọn núi dường như chấn động rất nhỏ, một đạo kiếm khí như ngọc hiện ra, mặt ngoài phù văn cuồn cuộn, đánh tới pháp bảo của chúng tu sĩ.

Đứng mũi chịu sào là hơn trăm con yêu hổ kia, Bách Hổ Thú Vương Đồ của Thanh Liên cư sĩ cũng coi như bảo vật hiếm có, nhưng trước mặt Thông Thiên Linh Bảo không tính là gì.

Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, mấy chục yêu hổ phía trước đã bị nuốt hết. Trái tim Thanh Liên cư sĩ như bị người hung hăng bóp mạnh, quát to một tiếng không tốt, hóa thành một đạo kinh hồng nhanh như điện chớp lui về phía sau, đồng thời hai tay múa may đánh ra pháp quyết đủ mọi màu sắc, muốn thu hồi bảo vật.

Bách Hổ Thú Vương Đồ chính là bảo vật lão hao phí hơn trăm năm tài bồi, đương nhiên không muốn bất minh hủy ở trong núi này.

Phản ứng Hỏa giao Vương cũng không sai biệt, hận không thể tát mình một cái, sử dụng Cự Đại Thuật không phải là muốn làm bia ngắm sao?

Chẳng qua hắn đã kịp há miêng phun ra một bảo vật đen xì, giống như là cái mai của một yêu thú họ rùa. Sau đó hét lớn một tiếng, toàn thân yêu khí cuồn cuộn, không gió mà tự bốc chá.

Thân trong hỏa diễm nhưng vẻ mặt của hắn không chút thống khổ, sau đó yêu hỏa co rụt biến hóa ra nhất kiện lân giáp hỏa hồng. Toàn bộ quá trình chỉ trong giây lát, sau đó hắn bị kiếm quang kia nuốt vào.

Thanh Liên cư sĩ cùng Hỏa Giao Vương mà còn chật vật như thế, đám La gia đệ tử còn lại càng không cần phải nói, kiếm quang xuất hiện một khắc, bảo vật liền bị nuốt hết vào.

Trên mặt La Tử Sơ đầy vẻ hoảng sợ, trơ mắt nhìn phi kiếm bản mạng bảo vật của mình trong ngân quang hóa thành hư ảo, nàng nhịn không được phun ra một ngụm máu, khuôn mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Một kiếm chi uy khiến thiên địa biến sắc, mười hai tu tiên giả Nguyên Anh kỳ ít nhiều đều bị đả thương.

Ánh mắt Lâm Hiên lóe ra, với pháp lực của hắn có thể chém ra hai ba kiếm nữa, dù không diệt hết toàn bộ thì cũng được bảy tám phần đám kia. Chẳng qua suy nghĩ một chút thì hắn không làm như vậy. Mục đích của hắn chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.

Nếu mạnh mẽ như vậy thì lại khiến các lão quái vật Ly Hợp kỳ lần nữa chú ý tới, đặc biệt là La gia lão tổ, diệt sát tôn tử của lão, đối phương không liều mạng với hắn mới là lạ.

Cho nên một kiếm bổ ra, Lâm Hiên liền thu hồi Thông Thiên Linh Bảo, pháp lực hơi vận chuyển khiến mặt xanh môi trắng, một bộ đại thương nguyên khí.

Mà tầng kiếm quang màu bạc uy thế kinh người vô cùng nhưng chỉ hiển hiện một chút liền hoàn toàn tiêu thất. Để lại một đám tu sĩ bộ dáng chật vật vô cùng, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

Nhất là Hỏa Giao Vương, tuy bố trí hai tầng phòng ngự, nhưng Cự Đai Thuật làm cho hắn trở thành bia ngắm, giờ phút này lân giáp bị tàn phá, cả người tỏa rat mùi khét lẹt.

Thân là Nho môn tu tiên giả, Thanh Liên cư sĩ chú trọng dưỡng thần, hỉ nộ không lộ nhưng giờ phút này nhịn không được chửi ầm lên.

Hơn trăm con yêu hổ của lão bị diệt một nửa, đám còn lại cũng tổn hao nguyên khí, bản mạng pháp bảo gần như là phế. Trong lòng quả thực đang chảy máu.

Tình hình của Huyết La Đồng Tử là tốt nhất, tên này tâm tư thủ lạt, sớm tế ra pháp bảo khô lâu tập kích Lâm Hiên.

Mà trường đấu pháp vừa rồi, hắn ở bên trái Lâm Hiên, chỉ chịu dư chấn nên không việc gì.

Chẳng qua lúc này Huyết La Đồng Tử lại nhìn chằm chằm vào Lâm Hiên, nét mặt như thấy quỷ: "Thông Thiên Linh Bảo, hắn có Thông Thiên Linh Bảo!"

Huyết la đồng tử là tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, kiến thức phi thường uyên bác, nghe hắn kinh hô thì đám tu sĩ còn lại không khỏi xôn xao.

"Cái gì, đây là Thông Thiên Linh Bảo?"

"Không có khả năng, bảo vật này cũng rất hi hữu ở Linh giới, ở thời kỳ thượng cổ Nhân Giới từng xuất hiện qua, hiện tại sao có thể sót lại?” Một hắc y lão giả sắc mặt trắng bệch, không thể tin mở miệng.

"Ngũ Ca nói chính xác, chẳng qua ngoài Thông Thiên Linh Bảo trong truyền thuyết. Trên thế gian làm gì pháp bảo có được uy lực như thế?"

Tiếng nghị luận ồn ào. Lâm Hiên lại như không nghe, ánh mắt của hắn đã hướng về phía ba lão quái vật Ly Hợp kỳ ở xa xa.

Linh Bảo hiện thế cũng khiến bọn họ giật mình không thôi.

Thất đại thế lực có thần khí trấn phái nhưng chỉ là phỏng chế phẩm của Thông Thiên Linh Bảo mà thôi.

Tiểu gia hỏa này có được bảo vậy này từ nơi nào? Trong mắt ba lão quái vật lộ vẻ tham lam.

Lâm Hiên vốn là kẻ thâm trầm cở nào chứ, tự nhiên biết là không hay. Lại bắt đầu hô loạn: "Sư phụ mau ra tay, đồ nhi có Thông Thiên Linh Bảo người đưa cho còn chịu đựng được, chúng ta chỉ cần kéo dài thêm một lát, hẳn là Nguyệt Nhi lấy được Tu La Thần Huyết."

Bình tâm mà nói, lần này Lâm Hiên vu oan giá họa không chút cao minh gì, nếu hai người thật sự là đồng bọn, sao lại đem âm mưu nói ra.

Chẳng qua hai người tu luyện cùng một công pháp quỉ dị, vì thế chính hai lão quái vật Ly Hợp kỳ nhận định hai người là thầy trò.

Thứ hai đó là thấy lợi tối mắt, Tu La Thần Huyết quá mức mê người, La gia lão tổ cùng Cửu Đầu lão yêu cũng đỏ mắt tâm nóng, vì thế không chú ý tới lỗ hổng trong lời nói của Lâm Hiên.

Cửu Đầu lão tổ cùng La gia lão quái vật liếc nhau, đều "Tỉnh ngộ" lại.

Thông Thiên Linh Bảo làm người đỏ mắt nhưng so với Tu La Thần Huyết thì không đáng nhắc tới. Chỉ cần diệt sát lão quái vật trước mắt, chẳng lẽ một tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ còn có thể trốn ra khỏi lòng bàn tay sao?

Nhất thời diệt sát Cửu Thiên Huyền Tôn mới là chuyện cần làm. La gia lão tổ phất tay áo một cái, thiên địa nguyên khí hỗn hợp cùng linh lực, cùng truyền đan thư trước người.

Một đám cổ văn tự hiện ở giữa không trung.

Cửu Đầu lão tổ cũng mở rộng hai tay, trong miệng phun ra chú ngữ thâm ảo cổ xưa, yêu khí màu đen cuồn cuộn, phía sau hắn lại hiện ra hư ảnh biển rộng.

Cửu Thiên Huyền Tôn vừa sợ vừa giận. Đúng là hạng khi sư diệt tổ, hắn tức muốn hộc máu. Cửu Thiên Huyền Tôn vốn không tốt đẹp gì, chẳng qua truyền nhân Lâm Hiên này còn đê tiện vô sỉ hơn cả hắn.

Trong lòng vô cùng căm giận, nhưng đối mặt với hai tồn tại cùng cấp vây công, Cửu Thiên Huyền Tôn không dám phân tâm, đành ngưng thần đối địch.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn tu tiên giả chung quanh, đã nếm qua một lần đau khổ nên bọn họ có điểm do dự.

Cứ như vậy kiềm chế lẫn nhau, chỉ chốc lát một tiếng nổ ầm vang, n đây cũng không phải pháp bảo đối cường mà mây đen trên bầu trời lại bắt đầu cuồn cuộn. Dị tượng lần nữa trở nên cuồng bạo.

Tia chớp như những con ngân giao phá không, uốn lượn đỉnh đầu. Tiếng sấm ù ù, nếu không phải tu tiên giả thì đã bị âm thanh chấn động khiến ngũ quan xuất huyết.

"Mau nhìn, đó là cái gì?" Một tiếng kinh ngạc truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu thì lộ vẻ giật mình, cuối cùng vòng bảo hộ đã biến mất.

"Ha ha, rốt cục cấm chế đã giải trừ.”

Cửu tiêm Huyền Tôn mừng rỡ, thi triển một chiêu bức lui hai lão quái vật, cả người lóe ra thanh quang, kêu to lao tới lầu các.

Tròng mắt Lâm Hiên co lại, không biết Nguyệt Nhi đã đoạt bảo chưa, nếu đang ở thời khắc mấu chốt mà lão quái vật kia tới kịp, chẳng phải thất bại trong gang tấc sao?

Nhưng động thủ cùng hắn thì kế sách vu oan giá họa sẽ bị vạch trần.

Nhất thời Lâm Hiên trở nên lưỡng lự.

Chẳng qua, chỉ cần tiểu nha đầu có thể kết anh, nguy hiểm thế nào hắn đều nguyện mạo hiểm.

Không thể để đối phương đi vào. Lâm Hiên tay áo phất một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn quay tròn, một cơn lốc hơn trăm trượng đáng sợ xuất hiện. thanh thế cực kỳ kinh người, ầm ầm áp tới đối thủ.

"Tiểu tử, muốn chết!" Cửu Thiên Huyền Tôn sớm hận không thể rút hồn lột da Lâm Hiên. Vẻ mặt dữ tợn vô cùng, năm ngón tay co lại hư không một trảo.

Xoẹt!

Chỉ thấy thanh quang chợt lóe, một đại thủ màu xanh dài đến trăm trượng hiện giữa không trung. sau đó nắm lại thành quyền, cường ngạnh đánh tan cơn lốc do Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn tạo ra.

Cửu Thiên Huyền Tôn sáng lập công pháp này, đồng thời cảnh giới hơn hẳn một bậc, Lâm Hiên công kích bàng thần thông này tự nhiên không có nửa điểm phần thắng.

Đáng tiếc Lâm Hiên sở học uyên bác, không chỉ dựa vào mỗi Cửu Thiên huyền công.

Mắt thấy cự quyền đập tan kình phong, tiếp tục như Thái Sơn áp đỉnh đánh tới mình, Lâm Hiên phất tay áo một cái. Thanh Hỏa Kiếm đón gió tăng vọt, thoáng chốc dài hơn trăm trượng, không hề thua kém cự quyền kia mà hung hăng chém tới.

“Oanh!”

Song phương va chạm, trên bầu trời chớp lóe thanh quang chói mắt.

Một kích tức giận Cửu Thiên Huyền Tôn của uy lực không nhỏ. Bất quá hắn không có bảo vật, cự quyền là do thiên địa nguyên khí cùng pháp lực ngưng tụ thành. Mà Thanh Hỏa Kiếm chính là bảo vật đã qua thiên chuy bách luyện, sử dụng Cự Kiếm Thuật thì có vẻ chiếm được thượng phong.

Cửu Thiên Huyền Tôn kinh ngạc. Không ngờ đối phương có thể tiếp được công kích của hắn.

Một kích thành công, Lâm Hiên đương nhiên không buông bỏ tiên cơ, tiếng bạo liệt liên tiếp truyền vào tai, một con phượng hoàng nhỏ xuất hiện phía sau hắn.

Phượng hoàng liền bay vào thẳng bên trong đỉnh đầu Lâm Hiên.

"Phượng Vũ Cửu Thiên?"

Cửu Thiên Huyền Tôn biến sắc, ánh mắt nhìn vềLâm Hiên thêm một phần sợ hãi: "Tiểu tử, lai lịch của ngươi ra sao, quan hệ thế nào cùng Huyền Phượng tiên tử?"

Trong mắt Lâm Hiên cũng hiện dị sắc, không ngờ đối phương có thể nhận ra Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết?

Nghe qua lời vừa rồi, thân phận đối phương đã được phơi bày, chính là thuỷ tổ sáng lập Cửu Thiên huyền công.

Chẳng qua Lâm Hiên cũng không xem đối phương là sư tôn. Người này vốn là một kẻ vô sỉ.

Trong đầu hiện lên nhiều ý niệm, Lâm Hiên lộ vẻ đàm tiếu: "Ha ha, ngươi nhận ra sư tôn của ta sao?"

"Sư phụ, chẳng lẽ ngươi là đệ tử của tiện tỳ Huyền Phượng kia?" Trên mặt Cửu Thiên Huyền Tôn hiện dị sắc, chẳng qua phát giác có điểm không đúng"Không đúng, Huyền Phượng cùng ta đều là nhân vật trăm vạn năm trước, ngươi chỉ truyền thừa y bát của ả, không thể nói là đệ tử, cũng không được tiện tỳ kia đích thân chỉ dạy, ngươi tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết đến tầng thứ mấy, nghĩ là lão phu sợ sao?"

Nói xong hắn trừng mắt hét lớn, hai tay nâng lên tựa hồ định thi triển bí thuật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.