Dị biến đột ngột xảy ra khiến lam bào thiếu niên bị đánh đến nỗi trở tay không kịp, hắn liên tiếp ăn phải đau khổ, rất chật vật mới thoát khỏi thế tấn công mãnh liệt của đối phương. Hắn bay ra mấy trượng mới quay đầu lại, gương mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm Điền Tiểu Kiếm.
"Ngươi..."
"Ta cái gì?"
Dáng vẻ Điền Tiểu Kiếm hết sức ung dung, trong mắt hắn xuất hiện hào quang giống như đang cười nhạo đối phương: "Tên gia hỏa áo đen kia đã đuổi theo Lâm Hiên thì tất nhiên là bổn thiếu gia sẽ không cần diễn trò cùng ngươi nữa.”
"Diễn trò, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không sử dụng thực lực chân chính sao?" Trên mặt lam bào thiếu niên tràn đầy vẻ kinh hãi.
"Điều đó là đương nhiên. Nếu như bổn thiếu gia thật sự động thủ thì ngươi đã ngã xuống từ lâu rồi, hiện tại cho ngươi biết một chút về uy lực “Cửu Sát Chân Ma Công” của ta."
Trên mặt Điền Tiểu Kiếm hiện lên một tia dữ tợn, hai tay hắn hoa lên một vòng, các loại thủ ấn kỳ quái trong lòng bàn tay bay ra khắp nơi làm không gian phụ cận tràn ngập các loại ma khí hỗn loạn. Trong phút chốc, một Ma hải rộng mênh mông đã xuất hiện trước mắt.
Không... Đó không phải là Ma hải chân chính nhưng cũng không thể nói là ảo giác. Tóm lại cảnh tượng hiện giờ rất khó miêu tả, dường như là sự thật pha lẫn ảo ảnh vậy.
Lam bào thiếu niên trợn to mắt nhìn, hắn mơ hồ có cảm giác không ổn, nhưng không đợi hắn kịp động thủ thì ngón tay Điền Tiểu Kiếm đã điểm nhẹ về phía Ma Hải.
Rống!
Vốn dĩ mặt biển đang bình lặng thì đột nhiên, những con sóng lớn không biết từ đâu ầm ầm nổi lên. Điền Tiểu Kiếm nhìn cảnh đó liền cắn đầu lưỡi phun ra mấy ngụm tinh huyết lên mặt biển.
Tuy Điền Tiểu Kiếm có vẻ ung dung nhàn nhã nhưng đối phương đâu dễ dàng đối phó như vậy, đừng nhìn Lâm Hiên diệt sát đối thủ nhanh gọn mà hiểu lầm, kỳ thật Lâm Hiên cũng phải tiêu hao rất nhiều tinh lực. Đương nhiên Điền Tiểu Kiếm không dám khinh địch, nhưng cơ hội tốt trước mắt thì làm sao có thể buông tha, sau một hồi cân nhắc lợi hại, hắn lập tức thi triển ra tuyệt kỹ của mình.
Chỉ thấy những con sóng lớn màu đen trên mặt biển bắt đầu cuồn cuộn lên rồi bắt đầu dung hợp cùng tinh huyết của Điền Tiểu Kiếm, sau đó màu sắc của Ma hải dần dần chuyển từ ngăm đen sang màu máu đỏ tươi.
Ô ô ô...
Âm thanh của sóng biển truyền vào tai giống như đang có vạn quỷ gào khóc phía dưới vậy. Thanh âm càng lúc càng to, “Bành” một tiếng, hư ảnh của hàng trăm quái thú dần dần xuất hiện trên mặt biển .
Bờ môi Điền Tiểu Kiếm hé mở, âm thanh chú ngữ tràn ngập khí tức man hoang không ngừng truyền ra.
"PHÁ...!"
Tiếng hét lớn như tiếng sấm nổ ngang trời vang lên, một màn khó có thể tin nổi đã xảy ra. Hư ảnh quái thú tụ lại chính giữa rồi đột nhiên nổ tung, sau đó một ma trảo cực lớn xuất hiện trong tầm mắt, thoáng cái đã lớn vọt lên hơn trăm trượng, trông dữ tợn vô cùng.
Lam bào thiếu niên vừa nhìn thấy ma trảo hiện ra đã có cảm giác sởn hết cả gai ốc, giống như con mồi đang bị lão hổ nhìn chằm chằm vào vậy, khó chịu đến cực điểm.
Sao có thể như vậy?
Đây rõ ràng chỉ là một chỉ móng vuốt mà thôi, không hiểu sao hắn lại có cảm giác bản thân mình chỉ như là con sâu cái kiến khi đối mặt với tồn tại đẳng cấp cao vậy.
Ma trảo này tuyệt đối có đại lai lịch.
Trong nội tâm lam bào thiếu niên dè chừng và sợ hãi vô cùng, mà trên mặt Điền Tiểu Kiếm lại hiện ra một tia vui vẻ quỷ dị: "Tuy đây chỉ là mượn một chút uy năng của Nghiệt Long, nhưng nếu muốn thu thập ngươi thì dư sức. Đi chết đi!"
Lời còn chưa dứt, móng vuốt sắc bén cực lớn đã mơ hồ rồi đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng lam bào thiếu niên, năm ngón tay như móc câu hung tợn chụp xuống đầu hắn.
"Cái gì, Nghiệt Long sao?"
Lam bào thiếu niên hoảng sợ thất sắc, dường như hắn không tin vào lỗ tai của mình nữa. Mặc dù hắn chỉ là một thân xác được Tam Nhãn Thánh Tổ chuẩn bị để đoạt xá, nhưng Nghiệt Long là cái gì thì sao hắn lại không biết.
Theo truyền thuyết thì nó chính là sủng vật của Đại thống lĩnh Ma giới.
Ngàn vạn lần đừng xem thường hai chữ sủng vật, mặc dù thực lực của Đại thống lĩnh Ma giới kia so với Chân Tiên thì còn hơi kém, nhưng cũng chỉ kém một chút mà thôi. Uy lực sủng vật do lão nuôi dưỡng mạnh mẽ như thế nào thì dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng hiểu được.
Tuy Nghiệt long không được tính là một trong những chân linh cường đại nhất, nhưng cho dù chống lại Chân Long hay Thải Phượng thì cũng không thể nói ai thắng ai thua được, bởi vậy có thể thấy nó đáng sợ cỡ nào.
Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch gì mà có thể triệu hồi được Nghiệt Long đến nơi đây.
Đương nhiên Nghiệt Long trước mặt cũng không phải bản thể mà chỉ là một móng vuốt sắc bén phủ xuống mà thôi, nhưng dù vậy cũng cực kỳ đáng sợ rồi. Nếu là hắc bào thiếu niên thì có thể đỡ được, nhưng mình thì ...
Lam bào thiếu niên vừa sợ vừa giận, nhưng tất nhiên hắn cũng không muốn bó tay chịu trói. Tuy nhiên làm sao để chống đỡ một trảo này thì hắn lại không biết, một trảo này trông thì nhẹ nhàng nhưng không ngờ bên trong lại ẩn chứa một ít thiên địa phép tắc.
Hắn vội vàng hóa thành ma vụ nhưng vẫn vô dụng, một trảo này của Nghiệt Long vẫn thừa khả năng chế trụ vật chất hữu hình vô chất.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết truyền vào lỗ tai, lam bào thiếu niên đã bị một kích của Nghiệt Long chấn thành bột mịn.
"Hô!"
Điền Tiểu Kiếm nhẹ nhàng thở ra, mặt mũi tái nhợt không còn giọt máu, vừa rồi hắn đã phải dốc hết sức lực để đánh ra một kích kia nên hiện giờ nguyên khí bổn mạng đã tiêu hao rất nhiều.
Đáng tiếc là một chiêu này không thể tùy ý sử dụng, nếu không thì cho dù là Lâm Hiên hay cổ ma quỷ dị cũng không đáng để hắn phải lo ngại.
Trong mắt Điền Tiểu Kiếm hiện lên một tia phiền não, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, ma quang toàn thân nổi lên rồi gấp rút bay về phía sâu trong Băng Viêm Cốc.
"Kiếm nhi, ngươi định thế nào? Băng Viêm Cốc chỉ có một lối ra, mặc dù ngươi trốn trong cốc có thể thoát được lúc này, nhưng vẫn không tránh khỏi bị đối phương tìm thấy."
"Điều đó tất nhiên ta hiểu." Gương mặt Điền Tiểu Kiếm lạnh lùng trả lời.
"Nếu đã biết rõ thì tại sao ngươi còn làm như vậy?" Phân hồn của Ma tộc Đại thống lĩnh có chút khó hiểu.
"Bây giờ không trốn đi thì nghĩa phụ cho rằng nên ứng phó như thế nào? Chẳng lẽ đuổi theo gia hỏa kia rồi cùng Lâm Hiên liên thủ hay sao?".
Trong mắt Điền Tiểu Kiếm hiện lên một tia quỷ dị: "Tuy đối phương đã biến ảo thành Tam đại hóa thân nhưng thực lực lại khác nhau rất lớn. Ta có thể giết được tên áo lam, nhưng khi đối mặt với tên áo đen, mặc dù có thể đánh lại nhưng nhất định sẽ thua, cho dù cùng Lâm Hiên liên thủ thì hi vọng cũng không lớn..."
"Hi vọng không lớn thì ít ra vẫn còn cơ hội, nhưng nếu ngươi bỏ đi như vậy thì Lâm tiểu tử người đơn sức yếu nhất định sẽ ngã xuống, sau đó rất có thể sẽ là ngươi."
"Vậy theo như ý của nghĩa phụ thì ta phải đi cứu hắn?"
"Không phải đi cứu, ta cũng hi vọng Lâm tiểu tử chết không có chỗ chôn..."
Phân hồn Ma tộc Đại thống lĩnh nói đến đây thì ngừng lại một chút, cảnh tượng Lâm Hiên thi triển Cửu Thiên Thần La Tướng một lần nữa hiện ra trước mắt: "Bất quá sự tình đều có nặng có nhẹ, hôm nay ngươi cùng Lâm tiểu tử đối mặt với cùng nguy cơ thì cần phải đồng tâm hiệp lực."
"Nói như thế không sai, nhưng nếu như một người khác gặp nạn mà không phải là Lâm Hiên thì chỉ e ta sẽ phải làm như vậy." Điền Tiểu Kiếm thở dài một hơi nói.
"Vì sao là Lâm Hiên thì ngươi lại thay đổi chủ ý?" Phân hồn Ma tộc Đại thống lĩnh có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ là do ganh tỵ mỗi lần gặp nhau hắn đều mạnh hơn ngươi sao? Kiếm nhi, muốn làm lên đại sự thì cần phải có tâm trí kiên định, người nào cười cuối cùng mới được coi là chiến thắng."
"Không, nghĩa phụ, ngươi sai rồi. Sở dĩ ta không đi cứu cũng không phải không muốn liên thủ cùng Lâm Hiên, cũng không phải ghen ghét, đố kỵ với hắn. Ta không suy nghĩ thiển cận như vậy đâu, ta làm như vậy là có mục định khác."