Thủy nguyên khí tụ lại, một con Thủy Long màu lam dài bảy tám trượng xuất hiện. Nó giương nanh múa vuốt, ánh mắt lập lòe kỳ quang đầy vẻ linh tính, lợi trảo sắc bén khẽ múa thì vô số băng trùy băng tiễn hiển hiện.
Lâm Hiên nheo nhắm lại, uy lực trận kỳ này có điểm thần kỳ.
Lại nghe thanh âm của lão giả tóc bạc truyền vào tai:"Tên của trận pháp này có điểm lạ lẫm, gọi là Ngũ Hành Uẩn Linh Trận. Gồm năm cây trận kỳ có thể phân biệt thao túng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành nguyên khí.
Vừa rồi chắc các đạo hữu đã rõ một phần. Nếu một người thao túng một cây trận kỳ thì chỉ có thể phát huy ra một chút uy lực của trận. Muốn phát huy mười thành uy lực thì cần có năm vị đạo hữu Ly Hợp có thuộc tính linh căn tương thích, hơn nữa tâm ý còn phải tương thông.
Đương nhiên, một vị tiền bối Động Huyền Kỳ có ngũ linh căn thì có thể vận chuyển trận này như ý, chỉ tiếc điều kiện này quá hà khắc, muốn thỏa mãn đúng là không dễ."
Lâm Hiên nghe thì trong lòng khẽ động, điều kiện này đúng thực hà khắc nhưng vừa lúc hắn có thể thỏa mãn.
Lão giả tóc bạc lại tiếp tục lên tiếng: "Ta nói nhiều như vậy nhưng có lẽ chư vị đạo hữu còn chưa cảm thụ toàn diện. Vậy các vị chắc đã nghe nói đến uy danh của Thông Thiên Linh Bảo?"
Chúng tu sĩ nghe xong thì phần lớn lộ vẻ ngạc nhiên. Lão giả tự nhiên nhắc tới Thông Thiên Linh Bảo làm gì?
Ánh mắt lão giả đảo qua phía dưới thì vẫn bình thản: "Trải qua bổn hội khảo chứng, luận thần thông uy lực của bảo vật này, tuyệt không dưới Thông Thiên Linh Bảo"
Ông!
Lời này vừa ra, lập tức toàn trường như nổ tung. Tu tiên giả ở đây, tu vị thấp nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ, lăn lộn nơi tu tiên giới lâu như vậy, sao có thể không nghe nói tới Thông Thiên Linh Bảo.
Trên mặt đám người đều hiện vẻ tham lam. Trong thời kỳ hiểm nguy này, nếu có được Thông Thiên Linh Bảo thì sự an toàn của bản thân sẽ được đề cao.
"Được rồi, Ngũ Hành Uẩn Linh Trận trận này có giá quy định là một trăm vạn trung phẩm tinh thạch, mỗi lần thêm không được ít hơn năm vạn tinh thạch"
"Một trăm vạn."
"Một trăm lẻ năm vạn."
"Một trăm hai mươi vạn."
Ngắn ngủn một tuần trà, giá đã lên hai trăm vạn trung phẩm tinh thạch.
"Hai ngàn vạn trung phẩm tinh thạch." Chợt một âm thanh nghiêm nghị truyền ra từ một cái ghế phía trên.
Lời này vừa ra đã khiến tất cả tu sĩ đang đấu giá trở nên á khẩu, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Người nọ một lần nâng giá lên gấp mười lần, dùng từ tài đại khí thô còn không để miêu tả. Ngưu a, thật sự là quá ngưu a!
Ngoại trừ bội phục còn là ghen ghét cùng hâm mộ. rất nhiều người đoán đây là lão quái vật Động Huyền Kỳ. Nhất thời toàn bộ trường đấu giá như bị băng phong. Tình cảnh náo nhiệt khi nãy thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Lão giả tóc bạc không khỏi nhíu mày. Hai ngàn vạn trung phẩm tinh thạch là con số không nhỏ nhưng còn chưa thỏa đáng.
Đúng lúc này, lại một khàn khàn thanh âm truyền vào trong tai: "Hai ngàn lẻ năm vạn tinh thạch."
Lão giả nghe thì thầm vui mừng quá đỗi. Lâm Hiên cũng có điểm ngoài ý muốn quay đầu. Vừa ra giá là một lão giả gầy gò đang ngồi ở một góc. Bộ dáng có điểm tiều tụy, râu tóc thưa thớt, trên mặt đầy nếp nhăn.
Không ngờ quanh người đối phương tràn ngập một tầng sương mù như có như không, thần thức của Lâm Hiên vừa mới đảo qua liền bị bắn ngược trở về.
Có ý tứ! Hắn đương nhiên không ngốc dò xét thêm, tiếp tục chờ xem kịch vui.
Quả nhiên trên chiếc ghế bộc phát ra một luồng thần thức cường đại quét thẳng về lão giả gầy còm.
Tồn tại Động Huyền Kỳ!
Không ít tu sĩ hiện vẻ kính sợ. Luồng thần thức nọ mạnh mẽ vô cùng nhưng đám sương quanh thân lão giả kia tựa như là bông gòn thâm nước. Liền đem tất cả hút vào trong.
"Ồ?"
Người trên ghế có điểm kinh ngạc. Sau đó đùng đùng một tiếng nổ lớn, một đạo thần thức có thể thấy được mắt thường tiếp tục điện xạ ra.
Thần thức vốn vô hình nhưng lúc này có thể thấy hình ảnh nhàn nhạt.
Thần thức hóa hình!
Chúng tu sĩ hít vào một ngụm khí lạnh, chẳng qua chịu công kích mà lão giả kia vẫn một bộ vô sự. Chắc chắn cũng là Động Huyền Kỳ!
Người trên ghế thấy công kích không hiệu quả, cũng có vẻ kiêng dè đối phương. Hừ một tiếng rồi mở miệng: "Hai ngàn một trăm vạn."
"Hai ngàn một trăm lẻ năm vạn" Lão giả gầy còm lại mở miệng.
Đám tu sĩ bắt đầu im lặng nhìn nhau, mỗi lần lão chỉ nâng hơn đối phương năm vạn, dường như có ý phá rối.
Sụ tình phát sinh phía sau chứng minh suy đoán này là đúng, bất luận người trên ghế tăng giá bao nhiêu thì đối phương luôn nâng lên năm vạn như vậy.
Rốt cục khi giá được nâng lên ba ngàn lẻ năm vạn tinh thạch thì lão quái vật trên ghế đã bốc nộ khí, tức giận quay sang lão giả tóc bạc:
"Chưởng quản, lão phu hoài nghi là gia hỏa kia tới quấy rối, trên người hắn vốn không có nhiều tinh thạch như vậy."
Lời này cũng có lý, lão giả tóc bạc nhìn qua lão quái vật gầy còm rồi ho khan một tiếng: "Vị đạo hữu này, chắc hẳn ngươi cũng từng tham gia đấu giá hội, muốn kêu giá cũng phải có năng lực cùng căn cứ chứ?"
"Hừ " Lão giả gầy còm nghe thì cười lạnh: "Xem thường lão phu sao? Ta cũng hỏi lại, sao ngươi không bảo tên gia hỏa trên ghế xuất ra thứ gì chứng minh đi?"
Thân là người chủ trì mà đối phương không chút khách khí khiến tóc bạc lão giả cũng động nộ hỏa. Bất quá người trước mắt thật sự thần bí, lão đành thở dài một hơi rồi tiếp tục nó: "Đạo hữu biết rõ còn cố hỏi, vị tiền bối kia chính là tu tiên giả Động Huyền Kỳ, với thân phận của người, đương nhiên có thể xuất ra ba vạn trung phẩm tinh thạch!"
Ông! Suy đoán đã được khẳng định là sự thật. Chúng tu sĩ nhao nhao kinh sợ nhưng lão giả gầy còm vẫn không quan tâm, khóe miệng lại nở nụ cười lạnh lùng:
"Động Huyền thì sao? Tu tiên giả Động Huyền Kỳ nhất định có thân gia như vậy, nhưng không chừng hắn chỉ là một kẻ vô sỉ tới đây giả danh lừa bịp."
Lời này khiến chúng tu sĩ thất sắc. Không ít kẻ vội lui về phía lối ra. Sợ trong chốc lát có xung đột thì sẽ bị tai bay vạ gió.
"Ngươi nói cái gì?"
Tu tiên giả trên ghế nghe xong thì lập tức giận dữ, một cổ lệ khí đáng sợ tràn trề ra. Thứ này công kích khác hẳn thần thức. Hắn không tin đám sương của đối phương có thể ngăn trở.
Đám người ngồi gần lão giả liền nhanh chóng tránh ra. Không ngờ lệ khí cũng không chút hiệu quả. Lão giả gầy còm khẽ vung tay lên thì chúng đã tan thành mây khói.
"Muốn động thủ sao, Công Tôn lão ma! Tại Thủy Ba Động ngươi đã đánh lén lão phu một lần, còn muốn lần thứ hai sao, thứ gia hỏa hèn hạ vô sỉ."
Lão giả quát một tiếng thê lương, sương mù quanh thân tản đi. Khí tức toàn thân ào ào tăng vọt.
"Cái gì?" Đám người còn đang thất sắc thì lại nghe oành một tiếng, tu sĩ trên chiếc ghế có hiệu quả ẩn nặc như một tia chớp bắn qua đây. Là một trung niên mặt vuông đầu đội kim quan, bộ dáng có điểm uy nghiêm. Trang phục quý giá dị thường có kim quang tản ra, chắc chắn là một kiện pháp y có nhiều diệu dụng.
"Quả nhiên là Công Tôn lão ma!"
"Người này là cự kiêu trong Ma Đạo, nghe nói thực lực đứng hàng thứ nhất trong lớp tán tu."
"Lão giả kia rốt cuộc là ai, sao dám đối nghịch cùng người này?"
Chúng tu sĩ nhao nhao nghị luận, Lâm Hiên đã nghe nói qua tên tuổi của Công Tôn lão ma này. Danh khí còn hơn cả Độc Long lão tổ, cũng là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt.
Có điều lúc này bộ dáng lão ma đầy vẻ đề phòng, gắt gao chằm chằm lão giả gầy còm trước mắt.
Đối phương rõ ràng là tồn tại Động Huyền Kỳ. Mặt mũi thực xa lạ nhưng thuộc tính pháp lực đúng là một người. Công Tôn lão ma há to miệng:
"Ngươi… Ngươi là Mặc lão, không phải ngươi đã bị ta dùng Bạch Cốt Ma hỏa luyện hóa Nguyên Anh rồi sao?"
Cũng khó trách lão ma kinh ngạc, hắn cùng Mặc lão vốn có giao tình thâm hậu. Có điều mấy trăm năm trước vì mưu đồ một kiện bảo vật của đối phương mà trở mặt đánh lén hảo hữu. Hắn sớm đã lãng quên chuyện này, không ngờ lúc này Mặc lão lại đột ngột xuất hiện.
“Hừ, tại Thủy Ba Động, ta xác thực đã gặp độc thủ của ngươi nhưng may mắn còn có thần thông đệ nhị Nguyên Anh. Chủ Nguyên Anh tuy đã bị hủy trong tay ngươi nhưng đệ nhị Nguyên Anh đã chạy thoát. Công Tôn lão ma, uổng cho ta xem ngươi là hảo hữu tri giao mà ngươi lại hèn hạ ám toán. Hôm nay ta tới chỗ này để lấy lại công đạo"
"Đệ nhị Nguyên Anh? Thì ra là thế." Công Tôn lão ma cười rộ lên: "Hắc hắc, không ngờ vận khí của ngươi tốt như vậy, sao không tìm nơi thâm sơn cùng cốc mà sống tạm bợ. Ngươi dám đến tìm lão phu, muốn tìm chết sao?"
Lão ma lại tiếp tục hung dữ: "Trước kia tu vị của ta không bằng ngươi, nhưng hiện tại chỉ là một đệ nhị Nguyên Anh đoạt xá thân thể, có cái gì mà hung hăng? Lần này bản tôn phải diệt trảm thảo trừ căn."
"Thật sao?" Lão giả gầy còm nở nụ cười: "Công Tôn lão ma, ngươi cho rằng lão phu tìm ngươi trả thù mà không có chuẩn bị sao, đây chính là mồ chôn của ngươi! Ha ha, không chỉ là ngươi mà tất cả đám người ở đây sẽ không có một ai có thể đào thoát, các ngươi có trách thì trách vận khí bản thân quá đen đủi rồi. Ha ha!"
"Cái gì?" Lời này vừa thốt thì quần tu thất sắc cùng tức giận. Đối phương đúng là lão quái Động Huyền Kỳ nhưng khẩu khí không khỏi quá lớn. Còn chưa từng thấy ai càn quấy đến như vậy!
Chẳng qua, khi đám người đang đánh trống reo hò thì một tiếng cười khẽ truyền vào tai:
"Thì ra vị này là Mặc đạo hữu đại danh đỉnh đỉnh, mấy trăm năm trước thiếp nghe nói là Mặc đạo hữu đã ngã xuống, vẫn còn tiếc thương không thôi. Không ngờ đạo hữu còn sống, thật sự là đáng mừng. Có điều thù oán riêng giữa ngươi cùng Công Tôn đạo hữu có thể tìm chỗ khác từ từ giải quyết, bổn điếm chỉ làm sinh ý nhỏ mà thôi, sao phải liên lụy cả chúng ta vào."
Thanh âm kia êm tai vô cùng, sau đó một cung trang mỹ phụ hiện trong tầm mắt, có thể thấy nếp nhăn nơi khoé mắt nhưng vẫn còn châu tròn ngọc sáng, rất rõ ràng thời trẻ là một mỹ nhân.
"Phân Phương phu nhân!"
Không ít tu sĩ nghẹn ngào kinh hô, nữ tử này mới thực là lão bản của đấu giá hội. Tuy là tán tu nhưng nghe nói có liên hệ rất lớn với Thánh Thành, hơn nữa còn có tu vị Động Huyền sơ kỳ.
Trên mặt nữ tử lộ vẻ không hài lòng nhưng lời nói vẫn còn khách khí, dù sao đối phương cũng là tồn tại cùng cấp bậc. Không phải vạn nhất thì không nên trở mặt.
Công Tôn lão ma thấy biến hóa này thì thầm mừng rỡ. Tuy hắn mạnh miệng như vậy trong lòng quả thực có vài phần kiêng kị đối với Mặc lão.
Không phải mãnh long không quá giang, đối phương dám tới tầm thù khẳng định là có chỗ dựa vào.
Những kẻ khác cũng thì không nói, nếu hắn liên thủ cùng Phân Phương phu nhân, việc sát diệt Mặc lão sẽ dễ như trở bàn tay: "Tại hạ bái kiến phu nhân, mang đến cho quý điếm phiền toái này, Công Tôn thật sự có lỗi. Nhưng ta không hề có địch ý, hết thảy đều do họ Mặc kia tạo thành"
Phân Phương phu nhân nghe thì khẽ nhíu mày. Chẳng qua không có hứng thú quản ân oán giữa hai người:
"Mặc đạo hữu, chắc hẳn ngươi đã hiểu ý của ta, hiện tại nếu đạo hữu rời khỏi nơi này, bổn phu nhân sẽ bỏ qua chuyện này, nếu không… hừ hừ". Tuy không nói hết lời nhưng rõ ràng đã tỏ thái độ sẽ liên thủ nếu Mặc lão không thức thời rời đi.
Đúng lúc này, lại nghe "Bành" một tiếng. Chỉ thấy một gã Nguyên Anh trung kỳ bên trái đột nhiên ngã xuống. Trên mặt tràn đầy thống khổ.
Trúng độc! Ý nghĩ này vừa xẹt qua, bộ dáng Lâm Hiên lập tức ngưng trọng. Chỉ nghe liên tiếp những tiếng bịch bịch vang lên, bắt đầu có tu sĩ ngã xuống. Độc phát trước tiên là đám Nguyên Anh kỳ rồi đến Ly Hợp kỳ.
"Ngươi …rốt cuộc ngươi muốn gì?" Công Tôn lão ma vừa sợ vừa giận mà vẻ mặt Phân Phương phu nhân cũng đại biến.
"Lão phu đã nói qua, hôm nay tất cả mọi người đừng mong sống rời khỏi nơi này, thế nào, tư vị của Tiên Nhân Túy ra sao?" Lão giả gầy còm lạnh lùng nói, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
"Tiên Nhân Túy, sao ngươi tìm được loại cổ độc này?" Vẻ mặt Công Tôn lão ma biến thành hoảng sợ, Lâm Hiên cũng nhướng mày.
Tiên Nhân Túy chính là một loại kịch độc thời thượng cổ, có thể ăn mòn kinh mạch, làm cho toàn thân tu sĩ bủn rủn, không thể sử dụng pháp lực. Tu tiên giả Động Huyền Kỳ cũng không thể kháng cự. Bất quá điểm lợi hại nhất là loại độc này vô sắc vô vị, có thể theo đường hô hấp dung nhập thân thể tu sĩ, giết người vô hình.
Tại thượng cổ, chúng tu sĩ nghe đến thì biến sắc. Chẳng qua phải dùng mấy chục loại độc dược quý hiếm, vất vả mới luyện chế thành công.
Nghe nói thời điểm phát hiện cổ độc Tiên Nhân Túy trong di tích cổ tu đã qua mấy chục vạn năm.
Tiên Nhân Túy không gây không trí mạng nhưng sẽ khiến kẻ trúng độc tạm thời bị phong bế pháp lực, mặc cho người chém giết. Hiểu rõ tình cảnh của mình, rất nhiều tu sĩ kinh sợ mở miệng cầu xin.
"Mặc tiền bối, vãn bối không oán không cừu cùng người, kính xin người buông tha ta, Trình mỗ trở về nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho người.”
"Đúng vậy a, tiền bối, chúng ta xưa nay kính ngưỡng thanh danh của người, người không thể lạm sát kẻ vô tội."
"Tại hạ là đệ tử Quỷ Vân Môn, người giết ta thì bổn môn tuyệt không buông tha, người cần gì phải gây thù vô ích?"
"Tiền bối nếu buông tha ta, Trương mỗ nguyện dùng bảo vật hậu tạ."
Đủ loại thanh âm hữu lý hữu tình truyền vào tai nhưng lão giả gầy còm vẫn bất động.
Tiên Nhân Túy vô cùng uy lực nhưng chỉ phát huy được tác dụng ở không gian nhỏ kín, lão thầm theo dõi Công Tôn lão ma rất lâu, thật vất vả mới có được cơ hội này.
Về phần những kẻ ở đây nếu còn sống, sự tình hôm nay nếu truyền ra thì thật sự hậu hoạn vô cùng với lão.
Lúc này Công Tôn lão ma vô cùng kinh sợ, liều mạng tụ tập pháp lực toàn thân nhưng cổ độc Tiên Nhân Túy nếu dễ dàng giải trừ thì sao nổi danh được như vậy? Hắn cố gắng cả buổi nhưng vô ích, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Vẻ mặt Phân Phương Phu Nhân cũng vô cùng khó coi. Trong lòng phiền muộn vô cùng, hôm nay bị cuốn vào xung đột thật quá oan uổng.
"A!"
Một tiếng kêu thê lương truyền vào tai, thủ cấp của Công Tôn lão ma đã bị lấy xuống, Động Huyền Kỳ lão quái thì sao, hiện tại pháp lực toàn thân đều bị phong bế, chẳng khác nào phế nhân, chỉ mặc cho người chém giết.
Hào quang lóe lên, Nguyên Anh cao khoảng một tấc xuất hiện, toàn thân ảm đạm linh quang. Nó muốn thuấn di nhưng còn không có pháp lực. Tiên Nhân Túy vô cùng lợi hại, không chỉ thân thể mà cả Nguyên Anh cũng bị trúng độc.
Bình tâm mà nói, cho những lão quái vật này mười ngày nửa tháng. Dù không có dược vật hỗ trợ nhưng vẫn có thể dùng pháp lực thâm hậu khu trục độc này khỏi cơ thể, chẳng qua lúc này làm gì còn cơ hội.
"Mặc huynh hạ thủ lưu tình, tại hạ là hạng ngu muội mới hãm hại lão hữu, biết có ngày hôm nay thì tuyệt không dám làm, kính xin lão hữu nển giao tình trước kia mà buông tha cho ta."
"Bỏ qua cho ngươi?" Lão giả gầy còm nở nụ ác độc: "Công Tôn lão ma, bây giờ ngươi mới cầu xin lão phu tha thứ, chẳng lẽ không cảm thấy tức cười sao?"
"Đều do tại hạ sai, Mặc huynh nếu tha cho thì tại hạ nguyện làm trâu làm ngựa, cả đời cho ngươi ra roi." Trong mắt Công Tôn lão ma tràn đầy sợ hãi, sự tình đến bước này thì mạng sống mới là trọng yếu.
Lão giả gầy còm cũng không muốn dây dưa. Ánh mắt lộ vẻ thù hận. Tay phải nâng lên hút Nguyên Anh lại rồi trực tiếp rút hồn luyện phách.
"Dù ngươi miệng lưỡi trơn tru thế nào thì lão phu sẽ không mắc lừa lần thứ hai, hạng tiểu nhân hèn hạ vô sỉ muốn đảo khách thành chủ sao?"
Mặc lão sát diệt cừu nhân rồi buông tiếng khanh khách, bao nhiêu oán độc tích tụ mấy trăm năm như tan đi. Thu lại túi trữ vật của Công Tôn lão ma rồi bay qua Phân Phương phu nhân.
Đúng lúc này lại có dị biến, không gian trước mắt chớp lóe những gợn sóng thì một lợi trảo yêu cầm màu xanh hiển hiện, thế như thiểm điện bổ về lồng ngực của lão.
Thanh thế của lợi trảo không phải chuyện đùa, chỉ dựa vào hộ thể linh quang thì lão quái vật Động Huyền Kỳ cũng chịu không nổi. Nếu bị đánh trúng tránh chắc chắn sẽ bị phanh ngực bể bụng.
Bị tập kích giữa đường, lão giả gầy còm kinh ngạc nhưng phản ứng thật nhanh chóng. Cơ hồ cùng lúc, tay phải nâng lên đẩy ra một chưởng về phía trước. Chiêu số đơn giản nhưng là sở tụ pháp lực toàn thân. Chỉ thấy linh quang chớp động, một tấm thuẫn bài do pháp lực biến ảo hiện ra.
Sau một khắc, lợi trảo sắc bén đã đánh tới. Chỉ nghe những thanh âm bén nhọn rợn người như dây thép bị kéo đứt phát ra, đủ để thấy uy lực của song phương.
Dị biến khiến lão giả gầy còm không kịp dụng toàn lực, rơi vào thế hạ phong nhưng liền bứt lui về phía sau, kinh nghiệm đấu pháp quả thật phong phú.
Chẳng qua đúng sát na này, lại một đạo lệ quang lóe sáng bắn tới đúng đường lui của lão, nhìn qua thì tụa như lão đang tự đâm đầu vào đó.
Lão giả gầy còm thất sắc, không kịp ứng phó.
Xoảng!
"A!"
Tiếng vụn vỡ cùng kêu hoảng cơ hồ truyền vào tai, lệ quang chém tới hộ thể linh quang của lão thì lộ ra là một ánh đao chói lòa.
Dù là tu tiên giả Động Huyền Kỳ mà ngăn không nổi. Ánh đao tốc độ cực nhanh, lão còn chưa có cảm giác đau thì nơi ngực đã bị bổ thành hai nửa.
Linh quang lóe lên, một Nguyên Anh hiển hiện giữa không trung. Trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng hoảng loạn. Sự tình đảo chiều trong chớp mắt, nó còn đang ngẩn người thì thanh quang chói mắt, một gã trung niên sắc mặt vàng ệch vận thanh bào, quỷ dị hiện ra ở một bên.
Vẻ mặt trung niên vô cảm, há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm tứ sắc. Vù một tiếng đã bao phủ Nguyên Anh vào trong.
"A " Tiếng kêu bập bẹ thảm thiết truyền vào tai, rất nhanh Nguyên Anh đã biến thành hư vô.
Trung niên lại bấm tay bắn ra mấy khối hỏa đạn, đem thi thể của Mặc lão biến thành khói bụi.
Lúc này hắn mới thở ra một hơi, đánh lén lão quái vật Động Huyền Kỳ không phải dễ. Công kích vừa rồi chỉ có hai chiêu nhưng đã tính toán góc độ rất chuẩn xác. Lợi dụng lúc đối phương khinh tâm mà xuất kỳ bất ý đánh lén.
Nếu không miểu sát được đối phương thì khẳng định sẽ lâm vào một trường khổ chiến!
Bọ ngưa bắt ve, chim sẻ lại rình ở phía sau!
Nói nói lần này vô tình bị cuốn vào nguy cơ. Cổ độc Tiên Nhân Túy xác thực làm cho Lâm Hiên hoảng sợ nhưng Huyễn Linh Thiên Hỏa thật sự quá bưu hãn. Bốn loại thuộc tính kịch độc, ăn mòn, băng phong cùng thôn phệ thay nhau phát huy hiệu quả, trong đó kịch độc là trụ cột. Tiên Nhân Túy ác danh lan xa nhưng không ngờ Huyễn Linh Thiên Hỏa có thể miễn dịch, hơn nữa Tiên Nhân Túy như đại bổ đối với nó, vừa tiến vào trong kinh mạch của Lâm Hiên thì liền bị hấp thu mất.
Lúc đó trong lòng Lâm Hiên kinh hỉ có thể nghĩ. Vì vậy liền nghĩ cách gắp dẻ trong lò lửa. Hắn nhân lúc hỗn loạn liền thi triển bí thuật biến ảo dung mạo rồi ẩn nặc tìm thời cơ đánh lén.
Lúc này đã thành công diệt trừ Mặc lão, Lâm Hiên liền không chút do dự, vui lòng nhận lấy túi trữ vật của lão cùng Công Tôn lão ma.
Sau đó hắn quay đầu lại, bắt đầu dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua hơn ngàn giả tu tiên trong cả đại điện.
Tham gia đấu giá hội thấp nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ, Ly Hợp kỳ chiếm tới ba phần. Chẳng qua sự tình hôm nay biến đổi thật quá mức quỉ dị. Cả ngàn người mà không rõ trung niên thần bí này xuất hiện như thế nào, hơn nữa vừa miểu sát một tu sĩ Động Huyền thật làm cho người hãi hùng khiếp vía.
Chẳng qua khắc này pháp lực đang bị phong bế, toàn bộ đám tu sĩ như lão hổ bị nhổ răng. Muốn chạy cũng không được.
Ánh mắt Phân Phương phu nhân đảo qua trung niên một hồi, cuối cùng thở dài:"Đạo hữu, sự tình đã đến nước này. Có thể tha cho chúng ta một con đường sống hay chăng? Ta thực ra là nhi nữ của Khinh Linh chân nhân, Thánh Thành Chấp pháp trưởng lão, hy vọng đạo hữu không nguyện kết thù cùng người."
"Thánh Thành chấp pháp trưởng lão?"
Đám người lại ồ lên kinh hãi mà Lâm Hiên có điểm sửng sốt, Lục Đại chấp pháp trưởng lão của Thánh thành. Chỉ dưới một người mà trên vạn người, ngay cả thành chủ đối với bọn họ cũng có điểm khách khí. Bọn họ đều là những tu tiên giả Động Huyền trung kỳ có thân phận ngang hàng với Hải Tộc Lục Vương.
Thấy trung niên lộ vẻ chần chờ, Phân Phương phu nhân mừng rỡ, vội vàng rèn sắt khi còn nóng: "Thiếp cùng đạo hữu không oán không thù, chỉ cần buông tha thiếp, ta ở chỗ này thề với tâm ma của mình sẽ không tiết lộ, hơn nữa ngươi có thể tùy ý lấy đi các bảo vật”
"Đúng vậy, tiền bối, người sát diệt Mặc lão là đã cứu mạng chúng ta, chúng ta dâng lên tài vật cũng là hợp tình hợp lý, mong rằng đạo hữu giơ cao đánh khẽ."
"Lý đạo hữu nói không sai"
…