Bách Luyện Thành Tiên

Chương 192: Q.4 - Chương 192: Nguyên anh bị phong ấn




Do thi thể của nó thiên sinh đã có khắc chế, lại bị huynh trưởng làm bí pháp vây khốn.

Biện pháp duy nhất để thoát ra là mượn thi thể đang giam cầm nó biến thành cương thi. Sau đó hợp thể mạnh mẽ phá cấm chế mà ra. Tuy không dễ dàng song vừa khéo thế nào, Nguyệt Nhi muốn thu lấy pháp bảo cắm ở trên thi hài gia hỏa này trong lúc vô tình lại cho nó cơ hội thoát vây.

Tiểu nha đầu vốn cũng là thân thể âm hồn, tu luyện cũng là thần thông quỷ đạo hàng đầu, xuất ra quỷ khí tinh thuần vô cùng. Thế là Thi anh lấy làm môi giới sử dụng bí pháp nào đó đem ma hóa thi thể.

Nhưng đây chỉ là tạm thời thích ứng để thoát vây. Tuyệt không phải cương thi thông linh chân chính. Cho nên thần thông của hắn cũng có hạn, bị Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi thuần thục liên thủ đánh tan.

Trong lòng Thi anh tự nhiên nổi giận, bây giờ tuy đã thoát khốn nhưng chưa có thân thể, tuy tu vị không thể coi thường nhưng việc nhỏ không nhịn thì loạn mưu lớn, trong mắt nó cũng nhìn ra chủ tớ hai người này không dễ đối phó. Vượt xa tu sĩ Ngưng Đan kỳ bình thường.

Thi thể ma hóa kia nó dự định bỏ qua, nên cũng không cùng hai người tranh đấu vô nghĩa mà trực tiếp bỏ chạy.

Nguyên nhân trong đó Lâm Hiên không rõ, nhưng hắn biết với thần thông của Thi anh tự nhiên không sợ hai người. Vội rời đi như thế khẳng định là có nguyên do quan trọng khác.

Bảo vật bí ẩn!

Trong Ngọc Huyền Tông rốt cục lưu lại thứ gì nghịch thiên?

Lâm Hiên liếm khóe miệng, hai mắt bắn ra dị quang kinh người: "Nguyệt Nhi đi thôi."

"Thiếu gia. Người thực muốn chọc vào quái vật kia?" Trên mặt Nguyệt Nhi lộ vẻ do dự.

"Nha đầu ngốc, đã đến nước này, sợ hãi liệu có thể rời khỏi đây được không?"

"Thiếu gia nói đúng!" Nguyệt Nhi hơi đỏ mặt, không muốn thiếu gia coi thường. Cười khanh khách một tiếng rồi bay trở lại tay áo Lâm Hiên.

Thanh quang chợt lóe, thân ảnh hai người đã biến mất.

***

Tại thủy lao.

Uỳnh một tiếng vang thật lớn, quầng sáng lấp lánh trên cổ trận pháp dưới sự cuồng công của ba nhân một yêu cuối cùng đã hóa thành khói bụi.

"Ha ha!"

Quy Yêu vỗ áo, trên khuôn mặt xấu xí đầy vẻ vui mừng. Trước kia thì không nói làm gì, bây giờ với tu vị Hóa Hình trung kỳ, ở Nhân giới hiếm có đối thủ. Từ đây trời cao biển rộng không còn hạn chế, có thể tùy ý rong ruổi tung hoành.

Đương nhiên trước tiên phải chiếm bảo vật do Ngọc Huyền Tông lưu lại.

Nghĩ đến đây hắn quay đầu nhìn sang ba tên tu sĩ nhân tộc, tự nhiên một nam một nữ Ngưng Đan kỳ không sợ nhưng tên Khổ đại sư này lại mang cho hắn một cỗ khí tức không thoải mái. Thần thông của lão quái Nguyên anh sơ kỳ này bí mật độc đáo nên cần lưu ý một chút.

Lúc này tâm tư Khổ đại sư cũng chuyển động, lão quái vật này tâm cơ cũng là hạng nhất.

Trầm mặc một hồi, vẫn là Khổ đại sư mở miệng trước:

"Quy đạo hữu, chắc hẳn đạo hữu rõ ràng Trường Sinh đan cùng bảo vật khác đang ở đâu, chúng ta trước tiên hãy lấy bảo vật ra rồi mới tính"

"Lời của đạo hữu rất hợp ý ta, sự tình không thể rề rà, chúng ta mau lên đường"

"Như thế rất tốt." Lời còn chưa dứt Khổ đại sư đã giơ tay phóng ra một đạo sương mù lên trên không rồi hóa thành một thanh cự kiếm.

Âm thanh xẹt xẹt vang lên. Không có cấm chế phòng hộ, các thiết trụ cứng rắn tại cửa vào thủy lao trước thần thông của lão quái vật lại bị cắt ngọt như đậu hũ.

Sau khi ra ngoài thủy lao. Khổ đại sư mới phát hiện bọn hắn đang ở trong một hẻm núi, vách núi hai bên dốc đứng cắm thẳng lên trời cao.

Mà ở hai bên cửa vào thủy lao, mỗi bên lại có một con sư tử đá cao bảy tám trượng đang ngồi xổm, nhìn qua uy mãnh vô cùng.

"Đây là..."

Với nhãn lực của lão quái vật, lập tức liền nhìn ra hoa văn điêu khắc trên hai con Thạch sư này không bình thường, từ trong thân thể bọn chúng tản ra linh lực đáng sợ.

"Hà hà. Khổ đạo hữu không cần kinh ngạc, hai tên gia hỏa này là quản ngục khốn tiên lao, nếu chúng ta muốn ra ngoài đương nhiên phải phá hủy chúng."

Âm thanh khàn khàn khó nghe của Quy Yêu truyền vào tai, chỉ thấy hắn mở miệng phun ra một khối cầu sáng kỳ lạ màu đen.

Nó vốn chỉ cỡ nắm tay nhưng lại nhanh chóng biến lớn trên không, hóa thành một đạo lệ quang hơn trượng sắc bén quỷ dị hung hăng chém xuống con Thạch Sư bên trái.

Thấy cảnh này, Khổ đại sư không khỏi than thầm một tiếng. Ngọc Huyền Tông không hổ là tông môn nổi tiếng từ thời kỳ thượng cổ. Hèn chi yêu vật này muốn lôi kéo lão đoạt bảo, trên đường đi còn có không biết bao nhiêu khó khăn hiểm trở đang chờ.

Dù trong lòng oán thầm không ngớt nhưng lão cũng không nhàn rỗi, khẽ lắc vai từ trên người tách ra một đạo tử quang, quay tít một vòng hình thành một cơn lốc màu tím...

Lúc này trong hốc mắt hai Thạch sư lóe ra hồng quang, dường như tỉnh lại sau một giấc ngủ say. Quái vật có thân hình khổng lồ này tuyệt không phải là sinh linh nhưng cũng không giống dùng khôi lỗi thuật chế thành, có lẽ là bí thuật thượng cổ hiện nay đã thất truyền.

Mắt thấy cơn lốc tím sắp đến xoáy tới, Con Thạch Sư bên phải đột nhiên đứng lên dựng hai chân trước bổ xuống, linh lực cuồn cuộn ngạnh cứng đem đạo gió lốc kia đánh tan.

Thực lực của quái vật này không thể xem thường!

Khổ đại sư nheo mắt hai tay chà xát, một vòi tinh huyết từ trong lòng bàn tay lão hiện ra, sau đó lão quái vật này bấm niệm pháp quyết còn tay kia họa điểm liên tục. Mấy đạo phù văn cỡ nắm tay từ trước ngực hiện ra.

Mỗi phù văn lại lóe ra những tia huyết quang nhìn qua như là công pháp Phật môn nhưng lệ khí lại còn vượt bí thuật ma đạo một bậc.

***

Khi hai lão quái vật cùng thạch sư đấu pháp kịch liệt thì Lâm Hiên cũng gặp phải cản trở.

Lúc này hắn đang đứng ở bên cạnh một cái ao đầm.

"Thi anh kia đi đâu rồi?"

Lâm Hiên nhíu mày nhìn, phía trước là mấy con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu dẫn vào sâu bên trong mây mù.

Ban đầu Lâm Hiên nhờ vào Ẩn Linh đan cùng bí Liễm khí thuật lặng lẽ bám theo quái vật đáng sợ kia. Thi anh có một đặc điểm, mặc dù tinh thông các loại tà pháp quỷ dị nhưng thần thức không mạnh mẽ. Chỉ tương đương cỡ tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ. So với Lâm Hiên còn kém một bậc.

Mới đầu còn có chút thuận lợi nhưng lúc này quái vật kia lại vô thanh vô tức biến mất. Sắc mặt Lâm Hiên khó coi vô cùng, nơi đây dường như bị bố trí loại cấm chế khiến thần thức của hắn bị hạn chế rất lớn.

"Nên đi đường nào đây?"

Lâm Hiên nhìn mấy con đường mòn trước mắt thì đưa tay vỗ lên trán, trên mặt đầy vẻ trầm ngâm.

Nguyệt Nhi từ ống tay hắn hiện ra. Cũng mở to mắt bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Đột nhiên nàng hít cái mũi thanh tú, thần sắc hơi động chỉ vào con đường thứ ba bên tay trái: "Thiếu gia, dường như là nơi này. Ta cảm thấy được chút thi khí sót lại."

"Ồ!"

Lâm Hiên vui mừng vội bước qua cẩn thận tìm hiểu. Quả nhiên có vương lại chút thi khí rất mờ nhạt.

Nhìn tiểu nha đầu với ánh mắt tán thưởng, thân hình Lâm Hiên khẽ động. Toàn thân nổi thanh quang chói mắt quấn Nguyệt Nhi vào bên trong rồi biến mất.

Bờ hồ nhỏ lại khôi phục yên lặng, chừng thời gian qua một chén trà.

Xoẹt...

Trên mặt đất, một khối nham thạch cỡ trứng ngỗng đột nhiên không gió tự lăn mấy cái sau đó biến hóa thành một tiểu nhân cao mấy tấc.

Tiểu nhân này giống như hài nhi nhưng da thịt nhăn nheo không có chút huyết sắc, ngay cả con mắt cũng là màu trắng xám làm người ta sởn tóc gáy. Chính là Thi anh ma quái kia.

Gia hỏa này không có chạy xa mà sử dụng loại huyễn thuật ẩn nấp ở một bên.

Lúc này nó nhếch miệng cười nhìn con đường Lâm Hiên đã đi, trong miệng bắt đầu thì thầm:

"Tiểu tử này dù thận trọng nhưng phen này lại hỏng ở kiến thức quá uyên bác, biết thần thức của Thi Anh chúng ta không mạnh, cho rằng theo sau sẽ không bị phát giác"

"Hừ, bây giờ ngươi cần gì phải nói những lời chế nhạo này. Tiểu tử kia dù chỉ là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ nhưng tiềm tàng thần thông không thể coi thường. Nếu không có lời đề tỉnh của ta, ngươi chưa hẳn phát hiện được" Một âm thanh dễ nghe khác vang vọng lên, có điều trong giọng điệu lại mang theo vài phần khinh thường cùng chán ghét: " Ta cũng không ngờ, sau trăm vạn năm sư huynh ngươi vẫn có thể sống lại, đáng tiếc lại lấy hình thái Thi Anh làm người ta ghê tởm."

Chủ nhân của âm thanh kia dường như là đồng bọn của quái vật nhưng lời nói lại không có chút nể nang.

Thi anh nghe xong thần sắc hơi ngưng trệ nhưng cũng không tức giận, quay đầu nhìn nơi trống trải nào đó trên hồ nhỏ: "Đã qua bao nhiêu năm rồi, sư muội nói chuyện vẫn khắt khe như vậy sao. Thi anh thì sao, chúng ta tu tiên không phải là vì trốn tránh quy luật sinh tử luân hồi của thiên địa sao. Sau khi tu ma giả bước vào Ly Hợp hậu kỳ còn không biến thành yêu ma sao? Vi huynh có thể sống lại đã thỏa mãn lắm rồi, còn là quỷ vật thì có làm sao. Trái lại sư muội gan lớn bằng trời. Ở thời kỳ nội loạn, khi mấy vị thái thượng trưởng lão trong môn trong động thủ đấu pháp, lại dám xuất thủ tập kích chưởng môn sư bá."

"Vậy thì thế nào?" Nhắc tới chuyện cũ âm thanh của nữ tử trở nên lạnh lẽo, dù vẫn dễ nghe nhưng mang theo một khí tức hung lệ.

"Không có gì, vi huynh chỉ là biểu thị sự bội phục, Lệ sư thúc hay là chưởng môn sư bá đều Ly Hợp kỳ tu tiên giả ở lưu lại ở nhân gian. Không ngờ sư muội dám nhúng tay vào tranh đấu giữa bọn họ, dũng khí phi thường như thế người nào có thể sánh" Thi Anh nở nụ cười méo mó.

"A, Triệu sư huynh đang chế nhạo ta sao?" Nữ tử đầu tiên có chút phẫn nộ nhưng lập tức nhớ đến điều gì bình tâm tĩnh khí trở lại: "Nhớ năm đó không phải huynh đệ hai người các ngươi cũng thủ túc tương tàn..."

"Được rồi sư muội, năm xưa chúng ta đều vì chủ của mình nhưng thế sự xoay vần. Hôm nay bất kể là Lệ sư thúc hay là chưởng môn sư bá đều đã bụi về với bụi, đất về với đất. Những ân oán gì cũng sớm tan biến, vi huynh nếu còn mang thù hận sao lại phá cấm chế Huyền băng cho muội"

Nhất thời âm thanh của nữ tử trở nên trầm mặc, qua một lát hồng quang chợt lóe, một Nguyên Anh cao mấy tấc hiện ra ở bờ bên kia.

Nguyên anh này mi thanh mục tú da thịt hồng hào không giống Thi Anh, xác thực là Nguyên Anh của tu sĩ nhân tộc.

Nàng thở dài xa xôi: "Lời sư huynh không sai, thời thế đổi dời mọi cừu hận cũng nên theo mây phiêu tán. Năm đó nếu không phải muội bị ma quỷ ám ảnh, muốn lấy lòng Lệ sư thúc thì đã không bị chưởng môn chân nhân phong ấn trong Huyền Băng. Nhưng trong họa có phúc. Nếu không phải thế thì đã sớm hao tận thọ nguyên"

"Sư muội có thể nghĩ thông điểm này là tốt rồi, cố nhân đều đã là bụi đất, chúng ta còn tranh đấu làm gì." Thi Anh cười khổ nói.

"Đúng, Hồng Lăng còn muốn cảm tạ sư huynh cứu ta khỏi Huyền Băng, nhưng ta giúp ngươi dẫn hai tên kia vào ngã rẽ cũng coi như là báo đáp ân tình. Đại trận phía trước chính là chưởng môn sư bá năm đó tự tay bố trí, dù chỉ dùng một tia thần niệm nhưng dù sao cũng là thần thông của tu sĩ Ly Hợp kỳ, hẳn là dễ dàng giết chết hai gã tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ kia, do đó sư huynh có thể yên tâm." Hồng y nữ tứ hé miệng cười thản nhiên nói.

Thi anh nghe xong lại không vui mừng trái lại nhướng mày mở miệng:

"Sư muội nói lời này là có ý gì, chẵng lẽ không định cùng ta đi đoạt bảo?"

"Bảo vật? Như lời sư huynh chúng ta có thể từ trường hạo kiếp kia sống sót đã rất may mắn rồi. Hồng Lăng không muốn mạo hiểm, huống chi đã qua rất nhiều năm, trong tổng đàn cuối cùng còn có bảo vật gì cũng rất khó nói."

"Sư muội..." Thi Anh ngạc nhiên há miệng dường như muốn khuyên nữa.

"Được rồi sư huynh, dù chúng ta có thể gạt qua ân cừu nhưng đã từng đánh đến ngươi chết ta sống, huynh cho rằng chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu bắt tay hợp tác sao?" Giọng nói của nữ tử đột nhiên trở nên nguội lạnh: "Sư huynh tự giải quyết ổn thỏa, tiểu muội cáo từ..."

Nói xong lời này hồng quang chợt lóe. Nguyên anh kia đã sử dụng thần thông thuấn di biến mất không thấy.

Nữ tử nói đi là đi ngay để lại Thi Anh với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, bộ dáng không khỏi trầm mặc trong chốc lát. Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra một nụ cười lạnh:

"Hừ, không có ngươi cũng tốt, mình Triệu mỗ cũng có thể lấy được bảo khố, lại không cần chia chác với ai"

Nói xong lời này Thi Anh mở miệng phun ra một đạo khí màu xám trắng bao quanh thân, hướng về phía trước bay đi.

Cùng lúc đó Lâm Hiên cũng dừng lại một nơi, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng.

"Thiếu gia làm sao vậy?"

Lâm Hiên không mở miệng mà quay đầu cẩn thận đánh giá bốn phía nhưng không phát hiện dị trạng gì. Chẳng lẽ vừa rồi là hắn đa nghi?

Lúc này trong lòng Lâm Hiên có một cảm giác bất an tựa như có cái gì nguy hiểm.

Có câu cẩn tắc vô áy náy, hắn đề cao cảnh giác tiếp tục đi về phía trước.

Sau thời gian một tuần nhang, Lâm Hiên nhíu mày nhìn cảnh vật phía trước.

Lúc này hắn đang ở trong một vùng sương mù nồng đậm cổ quái có công hiệu ngăn cản thần thức. Còn không phải là cấm chế sao? Lâm Hiên thi triển thần thông muốn xua tan nhưng chỉ một lát sau sương mù lần nữa tụ lại.

Lại nói hắn đuổi theo lâu như vậy mà bóng dáng Thi Anh vẫn không có tăm hơi. Lâm Hiên bắt đầu hoài nghi rằng đã lầm đường.

Hoặc là đã mắc quỷ kế của quái vật kia chăng?

Ánh mắt Lâm Hiên lóe ra như ánh sao đứng lại nghĩ ngợi một chút.

Đúng lúc này một luồng linh khí kinh người đột nhiên phóng lên cao, Lâm Hiên chấn động vội quay lại nhìn thì thầm kêu không tốt, không chút nghĩ ngợi lập tức hóa thành một đạo độn quang lui về phía sau nhưng không kịp.

Linh quang chợt lóe rồi một vòng bảo hộ hình tròn màu xanh xuất hiện đem phạm vi hơn trăm trượng bao phủ vào trong.

Vẻ mặt Lâm Hiên phát lạnh phất tay áo bào một cái đem Phiêu Vân lạc Tuyết Kiếm tế ra. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết lên trên thân kiếm. Tiên kiếm đón gió cuồng trướng biến thành một đạo lệ quang màu lam lăng lệ chém xuống vòng bảo hộ kia.

Coong…

Kiếm quang dài vài thước thanh thế có vẻ phi phàm, nhưng khi đập vào vòng bảo hộ kia thì thậm chí còn không tạo được một gợn sóng.

Vẻ mặt Lâm Hiên lần nữa lại khó coi, dù là linh quang hộ thể của lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng không thể cứng như thế này. Chịu sự công kích của hắn mà không hề có phản ứng! Đây là trận pháp gì mà lực phòng ngự lại biến thái như thế.

Nhưng hắn căn bản cũng không có thời gian suy tính, đã thấy một đạo quang ảnh đỏ như máu xuất hiện trước mắt. Chớp động mấy cái đã biến thành một tấm phù cỡ bàn tay.

"Đây là…."

Lâm Hiên nheo mắt, tấm phù này hết sức kỳ lạ, không chỉ chất liệu hết sức đặc biệt mà trên mặt phù linh lực dao động rất kinh người.

Trên mặt có vẽ một thanh tiểu kiếm hơn một tấc.

Không phải ngũ hành phù mà cũng không phải linh phù bình thường, vậy là cái gì?

Đang lúc Lâm Hiên kinh nghi thì phù kia đột nhiên không gió tự cháy hóa thành một thanh tiểu kiếm cổ phác, tiếp theo trên thân kiếm tỏa ra linh quang rực rỡ.

Tiên kiếm cách Lâm Hiên hơn mười trượng nhưng linh áp đã khiến hắn hô hấp không thông, trên trán đầy mồ hôi sắc mặt trắng bệch.

Chẳng lẽ tiên kiếm này là…

Lâm Hiên đột nhiên nghĩ đến một khả năng, trong lòng thầm nổi hàn khí.

"Thiếu gia, thứ này chẳng lẽ là Phù Bảo?"

"Nguyệt nhi, ngươi cũng nghĩ ra rồi sao? "

"Ưm! " Thiếu nữ xinh đẹp gật đầu, trên mặt thoáng hiện tia tuyệt vọng. Bên kia Lâm Hiên cũng không khá hơn bao nhiêu, chẳng lẽ hai người sẽ ngã xuống ở đây sao!

Trước kia bị Hạo Thiên quỷ đế đuổi giết hoặc rơi vào tay Khổng Tước tiên tử, Lâm Hiên còn chưa có cảm giác khuất phục thế này, hiện tại dường như là đã hết sinh lộ.

Thực ra Phù Bảo thần thông đặc biệt của tu sĩ Ly Hợp Kỳ.

Lấy da lông yêu thú Hóa Hình Kỳ làm vật dẫn cộng với mấy chục loại tài liệu vô cùng trân quý hiếm, lại dùng bí pháp tế luyện mới có thể chế tạo ra. Sau đó cao thủ Ly Hợp Kỳ còn phải đem một phần uy năng của bản mạng pháp bảo phong ấn trong đó.

Chỉ có thể là bản mệnh pháp bảo tâm thần tương thông mới thỏa mãn yêu cầu.

Lại dùng chân hỏa trong người bồi dưỡng ít nhất một năm, cuối cùng mới chế tác thành công một tấm Phù Bảo.

Tuy rằng uy lực không thể so sánh với khi tu sĩ Ly Hợp Kỳ chân chính sử dụng pháp bảo nhưng nghe nói, cho dù là Phù Bảo cấp thấp thì cũng không kém hơn tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ.

Đương nhiên Phù Bảo cũng có khuyết điểm. Điểm thứ nhất phải là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ mới có thể sử dụng. Điểm thứ hai là giống như phù lục, uy lực phong ấn bên trong dù sao cũng có hạn, hao tổn thì không thể bổ sung.

Với các điều kiện hà khắc như vậy, cao nhân nguyện ý luyện chế Phù Bảo rất hiếm. Phù Bảo cơ hồ đã tuyệt tích tại Nhân giới này. Các tông môn gia tộc xem là truyền thừa bảo vật, thờ phụng ở tổ sư đường. Nếu không phải gặp họa diệt môn thì tuyệt đối không lấy ra sử dụng.

Lúc này khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười méo mó.

Đối mặt với loại bảo vật trong truyền thuyết này, lại bị vây trong màn hào quang cổ quái, hắn và Nguyệt Nhi còn có cơ hội thoát hiểm sao?

Ầm!

Lúc Lâm Hiên bị hãm vào sát trận khủng bố thì ở một hạp cốc cách nơi này rất xa. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Một con thạch sư cao mấy trượng đột nhiên động thân, ở giữa mi tâm bắn nhanh ra một thanh phi đao hơn một thước. Vô số tế vết rạn rộng khắp cơ thể rồi ầm một tiếng, thạch sư đã hóa thành một đống loạn thạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.