Bách Luyện Thành Tiên

Chương 334: Q.5 - Chương 334: Những thạch trụ quỷ dị




Ở bên kia, Lâm Hiên không biết sắp phải đối diện với sự nguy hiểm cực lớn, lúc này hắn đang hưng phấn mở nốt chiếc hộp cuối cùng.

Bên trong mắt hai chiếc ngọc giản. Hắn chậm rãi đem thần thức chìm vào.

"Thiếu gia, trong ngọc giản viết gì vậy?" Thanh âm tò mò Nguyệt Nhi truyền vào tai.

"Nàng tự mình xem đi!"

Nội dung trong ngọc giản này gồm ba phần.

Phần đầu nói về lai lịch của Thuỷ Nguyên tán nhân này, chính là một tu sĩ Ly Hợp trung kì.

Điểm này quả thực làm Lâm Hiên kinh ngạc. Lão không phải là thái thượng trưởng lão của đại phái nào mà là một tán tu.

Không có môn phái ủng hộ mà tu luyện đến bước này, Thủy Nguyên tiền bối này thật là một nhân vật đáng nể.

Ngoài phần đầu, phần lớn văn tự trong ngọc giản ghi chép lại những công pháp vị tiền bối này đã tu luyện.

Lão quái vật Ly Hợp kì để lại tất nhiên không tồi, là công pháp thuỷ thuộc tính đỉnh cấp có tên Nguyên Thuỷ chân kinh.

Phần cuối chính là tâm đắc tu luyện!

Tâm đắc tu luyện của lão quái vật Ly Hợp kì đối với Lâm Hiên quả thực từng chữ như những viên ngọc, nếu tham ngộ được thì tu luyện sẽ bớt được đường vòng.

"Thiếu gia, muội có một chuyện không hiểu." Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn sang.

"Cái gì?"

"Trong này Thuỷ Nguyên tiền bối có nói, khi người độ kiếp thì thọ nguyên chỉ còn lại khoảng một trăm năm. Như vậy cho dù tới được linh giới thì sao chứ. Với một trăm năm còn lại, chẳng lẽ người sẽ tiến giai được tới Động Huyền Kì?"

"Điều này..." Lâm Hiên ngẩn ra nhăn mặt, Nguyệt Nhi nói rất đúng.

Tuổi thọ còn lại của Thuỷ Nguyên tán nhân này không nhiều, cho dù thành công đến được Linh giới thì không phải cũng sẽ tọa hóa sao?

"Thiếu gia, có lẽ đây là bí mật, sau này có thể tiến giai Ly Hợp chắc chắn sẽ hiểu." Thấy hắn mày nghĩ ngợi, Nguyệt Nhi lại vội mở lời khuyên giải.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười, cũng không truy cứu nữa mà tiếp tục xem xét cái ngọc giản thứ hai.

"Thông thiên linh bảo" Sau một hồi, vẻ mặt Lâm Hiên hoảng sợ cùng mừng rỡ lẩm bẩm.

Nội dung trong ngọc giản thứ hai được chia làm hai phần. Ở phần đầu, Lâm Hiên từng xem nhiều cổ tịch nhưng chưa từng có một quyển nào nhắc đến một chút về danh tự đó.

Linh bảo chính là những pháp bảo có uy lực cường đại vượt xa những bảo vật thông thường. Thứ nổi bật trong linh bảo lại được đặt kèm thêm hai chữ "thông thiên" để chỉ uy lực dời non lấp bể của nó.

Thanh đoạn kiếm chính là một thứ phẩm Thông Thiên Linh bảo. Cho dù bị hỏng một nửa nhưng uy lực của nó vẫn lớn đến mức người ta không thể tin nổi.

Theo như Thuỷ Nguyên tán nhân miêu tả, năm đó lão vô tình mà có được, bảo vật này có lẽ là được tu sĩ Linh giới mang xuống.

Năm xưa lão dựa vào bảo vật này mà tung hoành thiên hạ, thậm chí còn đấu ngang với một lão quái vật Ly Hợp hậu kì. Đáng tiếc thanh Ma Duyên Kiếm thần công kích tuy lợi hại nhưng phòng ngự không mấy đặc biệt.

Nói cách khác là chẳng thể giúp gì khi độ kiếp.

Đương nhiên, Thuỷ Nguyên tán nhân vẫn mang theo bên mình, nếu có thể độ kiếp thành công thì bảo vật này ở Linh giới vẫn không thể xem nhẹ.

Phần cuối là một đoạn văn tự dài không quá nghìn từ.

Linh bảo vốn khác với pháp bảo thông thường, nếu muốn sử dụng thì cần tu luyện pháp quyết đặc thù.

Lâm Hiên xem qua thì khoé miệng bất giác lộ nụ cười gượng. Cảnh giới Nguyên Anh trung kì vốn là hàng đầu tại Nhân giới nhưng mới vừa đủ đáp ứng được yêu cầu tu luyện mà thôi, hơn nữa chỉ có thể phát huy được một phần uy lực của linh bảo.

Lâm Hiên thu Ma Duyên Kiếm và ngọc giản lại, lại phát ra thần thức tiếp tục tìm tòi.

***

Trước mắt là một vùng màu đỏ đậm, Điền Tiểu Kiếm đang bơi xuyên qua lại hồ nham thạch nóng chảy.

Chiếc hồ này rất kì quái. Khi Lâm Hiên đi qua từng gặp hai con cổ thú cực lớn đáng sợ, nhưng Điền Tiểu Kiếm bơi như vậy mà chưa gặp chút nguy hiểm.

Đột nhiên, một vùng ánh sáng đỏ quỷ dị vô xuất hiện trong mắt. Điền Tiểu Kiếm đại hỉ, vội tăng tốc bơi đến.

***

Lúc này Lâm Hiên mở trừng mắt, vẻ mặt trở nên hết sức khó coi.

"Thiếu gia, sao vậy?"

"Có hai tồn tại Nguyên Anh hậu kì đang đến đây. Hình như là dùng một loại pháp khí đặc thù vượt qua kiếp vân"

"Cái gì, Nguyên Anh hậu kì! Thiếu gia, không phải đây là một không gian độc lập sao?" Nguyệt Nhi ngẩn ra rồi lo lắng hỏi.

"Sư bá, nên làm thế nào đây?"

"Chúng ta chia ra đi"

"Cái gì? Chia ra?"

"Đúng vậy, lúc này các ngươi theo ta chỉ càng nguy hiểm thôi. Vân Nhi, ngươi còn nhớ Liễm Khí Thuật ta đã dạy chứ?"

"Vâng, sư bá."

"Ừm, ngươi tìm một chỗ an toàn để trốn, mục tiêu của đối phương là ta, chắc sẽ không chú ý đến một tu tiên giả Ngưng đan kì như ngươi đâu, sau này ta sẽ đi tìm ngươi."

"Vâng, sư bá"

Nằm ngoài sự liệu của Lâm Hiên, không ngờ Vũ Vân Nhi lập tức đồng ý, tâm cơ của nữ tử này quả thực không tồi.

Đấu pháp ở đẳng cấp Nguyên Anh, đối phương chỉ dùng một ngón tay cũng đủ để khiến nàng hồn phi phách tán. Đi cùng Lâm tiền bối quả thực làm vướng chân vướng tay người mà còn nguy hiểm hơn.

"Nhưng sư bá, nếu ta thật sự qua mắt được hai lão quái vật thì người sao để tìm ta?"

"Ngươi không phải lo điều này" Lâm Hiên phất tay áo lên, một vầng thanh hà bay vút ra nhập vào đỉnh đầu thiếu nữ: "Ta đã lưu lại ấn ký, sẽ tìm được ngươi"

Rồi Lâm Hiên lật lòng bàn tay lên, lấy ra một xếp phù lục: "Bây giờ có đưa ngươi bảo vật thì ngươi cũng không có thời gian tế luyện, hãy mang theo những tấm phù lục này, có lẽ sẽ giúp được cho ngươi."

"Đa tạ sư bá." Vũ Vân Nhi mừng rỡ nhận lấy, ánh mắt lướt qua thì trên khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Đây đều là Địa Giai Phù?"

"Hiện tại ta chỉ có thể giúp ngươi bấy nhiêu thôi. Phía trước nguy hiểm cần vô cùng cẩn thận, đương nhiên nếu có cơ hội thì mau trốn ra."

"Vâng" Vũ Vân Nhi gật đầu thi lễ, hiện không có thời gian nói nhiều, nàng hoá thành một kinh hồng bay ra khỏi động phủ.

Nhìn theo thân ảnh, thần sắc Lâm Hiên càng lúc càng ngưng trọng.

"Thiếu gia, chúng ta nên làm sao đây?"

Lâm Hiên không đáp mà toàn thân nổi thanh quang bay ra ngoài động. Xuyên Sơn Giáp vẫn trung thành canh giữ ở chỗ cũ, thấy hắn xuất hiện thì nó nhếch mép lên cười ha ha một cách ngốc nghếch.

Lâm Hiên lắc lắc đầu, đưa tay lấy ra một cái linh thú túi thu Xuyên Sơn Giáp vào trong rồi toàn lực bay đi.

Đáng ghét, được một lúc hắn đã cảm ứng được được hai lão quái vật đang nhanh chóng bay theo.

Trở lại với hai lão quái vật. Sau khi vượt qua kiếp vân, cả hai vẫn lẳng lặng bay đến nơi này. Không ngờ lại bị đối phương phát hiện ra. Hơn nữa độn tốc của tiểu tử này nhanh đến mức khiến bọn họ thêm kinh ngạc. Cả hai không dám xem thường nữa mà bắt đầu xuất lực.

Ba đạo kinh hồng một trước hai sau phá không mà đi, vẽ nên những đường cong mỹ lệ trong không gian đầy quỉ dị này.

"Thiếu gia, người xem phía trước"

Ánh vào tầm mắt hai người là một ngọn núi cao chót vót, dưới chân có rất nhiều trụ đá sắp xếp có vẻ lộn xộn.

Có điều Lâm Hiên rất nhanh dừng độn quang lại.

Dù sao tốc độ của hắn cũng chậm hơn đối phương, sớm muộn cũng sẽ bị đuổi kịp. Nói không chừng những trụ đá này lại là đường thoát khỏi không gian độc lập.

Mặc kệ, cứ tới đó đã!

Lâm Hiên thần thức phóng ra, bắt đầu nghiên cứu những trụ đá cổ quái này.

***

Ở phía khác, dưới hồ nham thạch nóng chảy.

"Đây là cái gì?"

Điền Tiểu Kiếm đã đến được chỗ phát ra ánh sáng quỉ dị. Nếu Lâm Hiên ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc thất sắc. Nơi này cũng có rất nhiều thạch trụ nhưng còn có thêm một truyền tống trận đơn giản.

***

Lâm Hiên cũng đang nghiên cứu thạch trụ nhưng hắn vội hơn Điền Tiểu Kiếm nhiều. Hai lão quái vật hậu kì đang truy theo sau.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên. Một hư ảnh màu đen đã hiện ra.

"Không thể nào, sao nhanh như vậy..." Lâm Hiên thất thanh la lên, thì ra đối phương thi triển Súc Địa Thuật.

Không cần phải nói, kẻ đến trước đương nhiên là Yêu Ma.

Đã mấy lần để Điền Tiểu Kiếm chạy thoát, Yêu Ma không còn dám xem thường những tu tiên giả có cảnh giới thấp hơn.

Đang truy đuổi thì tiểu tử này đột nhiên dừng lại, không phải đối phương đã tìm được cách rời khỏi không gian độc lập chứ?

Yêu Ma không dám sơ suất, lập tức thi triển Súc Địa thuật bỏ lại Bắc Minh chân quân mà trước một bước.

Trong hắc quang mơ hồ có thể thấy được tướng mạo dữ tợn của Yêu Ma. Sau khi hiện thân thì thân hình Yêu Ma trở nên mờ ảo. Lại hiện ra chỉ cách Lâm Hiên bảy tám trượng, một quỷ thủ đen thùi từ trong ma khí cuồn cuộn thò ra.

Thấy đối phương hung hãn xông tới trước mặt, Lâm Hiên vội lật tay trái, một cây trường mâu hiện ra khua về phía đối phương.

Thanh quang lóe lên, không gian lập tức dao động một hồi.

Lợi trảo chưa kịp đánh tới thì Yêu Ma đã lảo đảo dừng lại, trường mâu của Tuyết Hồ Vương có thể phá cả thuật thuấn di, thì Súc địa thuật thì có là gì?

Trên mặt Yêu Ma lộ vẻ kinh ngạc nhưng Lâm Hiên không cho hắn thời gian suy nghĩ, tay áo phất lên, một thanh quang chói mắt bay vút ra.

Thanh Hỏa Kiếm đón gió bạo tăng, hung hăng nhắm thẳng vào đỉnh đầu đối phương trảm xuống.

Đồng thời Lâm Hiên há mồm, từ trong bắn ra một đạo hỏa diễm bích lục cỡ nắm tay. Một con tiểu điểu hiện ra giương hai cánh, tốc độ như sao băng bay tới đối thủ, cơ hồ chớp mắt đã đến trước mặt Yêu Ma.

Lâm Hiên vẫn chưa vừa lòng, đem túi linh thú đựng Xuyên Sơn Giáp tế ra.

Oanh!

Linh áp đáng sợ từ trên trời giáng xuống.

Hoá hình hậu kì! Bản thể Xuyên Sơn Giáp cao bảy tám trượng xuất hiện trên không.

Dù sao linh trí của tên này chưa được mở, dùng yêu thể đối địch thì dễ phát huy thực lực.

Xuyên Sơn Giáp mở mồm phun ra yêu vụ cuồn cuộn, giống như một tầng sóng dữ cuốn tới Yêu Ma.

Tuy không biết là pháp thuật gì nhưng công kích của yêu tộc hậu kì tuyệt không phải là nhỏ.

Lúc này vẻ mặt Yêu Ma đỏ bừng, dường như sắp bị làm tức phát điên hét to:

"Tiểu bối vô tri, tìm chết!"

Yêu Ma há mồm phun ra một đạo Ma hỏa màu xám trắng, cuồn cuộn hoá thành một con mãng xà một sừng cao cả trượng, há mồm nuốt tiểu điểu do Bích Huyễn U Hỏa hoá thành vào bụng.

Trên mặt Yêu Ma hiện vẻ tàn nhẫn nhưng Lâm Hiên lại không một chút hoang mang, song thủ kháp quyết đem pháp lực cuồn cuộn nhập vào Thanh Hỏa Kiếm khiến nó phát ra linh quang càng chói mắt.

Tròng mắt Yêu Ma co rút, một tu sĩ trung kì mà khu dụng được bảo vật có uy lực lớn đến mức này.

Hắn giơ tay trái, tiếng xương cốt lách cách truyền vào tai, một thanh Cốt đao dài khoảng một thước xuất hiện trong tay. Ma khí và Linh khí giao nhau, nhất thời Cốt Đao đã chặn được Thanh Hỏa Kiếm

Tiếp theo Yêu Ma quay sang cười một cách dữ tợn với Lâm Hiên.

Không phải là cười mà một vật màu đỏ từ trong miệng hắn bắn ra, chính là cái lưỡi.

Không dừng lại ở đó, từ trong mắt hắn cũng bắn ra hai cột sáng màu xám trắng.

Đòn công kích không thu hút nhưng Lâm Hiên lại có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, thân hình lóe lên đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ.

Sau một sát na, cột sáng và đầu lưỡi đâm xuyên hư ảnh của Lâm Hiên.

Thật là nguy hiểm, tuyệt kỹ của Yêu Ma có thể so sánh với thuấn di. Suýt chút nữa tránh không kịp. Lâm Hiên vội vàng vỗ vào túi trữ vật, tế ra Ô Kim Long Giáp Thuẫn bảo vệ toàn thân.

"Hả!"

Yêu Ma càng kinh ngạc hơn, dùng chiêu này tập kích thì dù là đại tu sĩ cũng sẽ nếm mùi đau khổ.

Đối phương vừa thi triển là bí thuật gì, lại còn huyền ảo hơn cả Súc Địa Thuật mấy phần.

Cuộc tranh nãy giờ nói thì phức tạp nhưng chỉ trong chớp mắt. Lúc này yêu vụ mà Xuyên Sơn Giáp phun ra mới ùn ùn kéo đến bao phủ lấy thân hình Yêu Ma.

Không biết trong này còn có những pháp thuật cổ quái gì mà Yêu Ma cảm thấy hành động trở nên không linh hoạt.

Đám yêu vụ tụ lại huyễn hóa ra một cái mồm sở hữu hàm răng nanh dài đến cả trượng rất đáng sợ, một đớp như muốn cắn nát người Yêu Ma vậy.

Lâm Hiên bất động thanh sắc quan sát nhưng toàn thân cuồn cuộn linh quang, đề phòng đối phương thi triển Súc Địa Thuật đánh lén.

Rắc rắc!

Quỷ diện do yêu vụ ngưng tụ vừa mới cắn vào thân thể Yêu Ma thì hắc quang toàn thân tản ra.

Lúc này Lâm Hiên đã nhìn thấy chân diện của hắn. Mặt mũi hung tợn đáng sợ, từ đầu đến chân đều là màu xanh đen, con mắt trắng dã trông như cá chết, khuôn mặt đầy vẻ hung tợn.

Không ổn!

Tròng mắt Lâm Hiên co rút, không chút nghĩ ngợi mà đánh ra một đạo pháp quyết. Ô Kim Long Giáp thuẫn hoá thành một tầng sáng bao phủ lấy người hắn, trên màn quang đó còn có vô số những phù văn lập lòe.

Một loạt âm thanh như tiếng kim thiết vang lên, may là phản ứng của Lâm Hiên đủ nhanh. Yêu Ma không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau, cong khuỷu tay dùng xương nhọn hung hăng đâm bổ tới.

Linh quang trên tầng sáng cuồng thiểm, cho dù không bị phá nhưng một luồng lực cực lớn đánh tới khiến Lâm Hiên cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, không dám quay đầu mà trực tiếp thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, đồng thời thao túng Thanh Hỏa Kiếm cản địch.

Yêu Ma vốn không muốn buông tha nhưng uy lực của Thanh Hỏa Kiếm nào phải nhỏ, hắn đành phải đứng lại chống đỡ.

Lâm Hiên một hơi độn quang ra xa đến cả hơn trăm trượng, lúc này sợ hãi quay đầu nhìn.

Cảnh tượng làm cho hắn ngẩn ra, không ngờ Yêu Ma trông còn thảm hại hơn!

Khuôn mặt hắn trắng bệch, cánh tay trái từ khuỷu tay bị gãy.

Lâm Hiên biết rõ ràng không phải do hắn đánh gãy. Lại liên tưởng đến màn quỉ dị vừa rồi,

Đối phương vì muốn đánh lén lại không tiếc tự tàn thân thể, thi triển bí thuật thế thân độ kiếp.

Quỷ kế không thành, Yêu Ma càng tức giận điên cuồng.

"Phốc" một tiếng vang lên, Ma xà kia lộ bộ dáng đau đớn rồi còn một con tiểu điểu xé bụng nó bay ra.

Tiểu điểu lại chợt bốc cháy, hoá thành một tầng hỏa diễm màu xanh bao vây lấy ma xà.

Yêu Ma biến sắc, đây là hỏa diễm gì lại có thể thôn phệ được cả Ma hỏa của hắn. Lúc này vẻ kiêu ngạo trên mặt hắn đã biến mất.

Vù! Xuyên Sơn Giáp cũng bay lại bên cạnh Lâm Hiên.

Giao thủ chỉ một thoáng nhưng vô cùng hung hiểm, hai bên một lần nữa đứng đối diện.

****

Ở chỗ khác.

Vũ Vân Nhi hóa thành một đạo kinh hồng đang bay rất nhanh. Đột nhiên nàng độn quang chậm lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía sau. Ở phía xa thứ gì phát ra ma khí đang đuổi theo.

Nếu là lão quái vật hậu kì thì sớm đã đuổi kịp rồi. Đây rất có thể là khôi lỗi, nghĩ vậy nhưng bộ dáng của nàng vẫn khá ngưng trọng.

Toàn thân đại phóng linh quang bay đi, tốc độ còn nhanh hơn gấp mấy lần.

Trong tu sĩ cùng cấp, độn tốc của Vũ Vân Nhi không tồi nhưng so với đám ma vân đằng sau thì rõ ràng là kém một chút, sớm muộn sẽ bị đuổi kịp.

***

Trong lúc đó Điền Tiểu Kiếm lại ung dung hơn rất nhiều, hồ nham thạch có hiệu quả che giấu thần thức nên không bị hai lão quái vật phát hiện. Lúc này hắn đang đứng quan sát những thạch trụ lớn kia.

Ở giữa các thạch trụ, truyền tống trận càng thu hút người ta.

Đột nhiên Điền Tiểu Kiếm ngẩng đầu. Nham thạch xung quanh rung động, tựa hồ như có một quái vật cực lớn đang chạy tới rất nhanh.

Thần sắc Điền Tiều Kiếm căng thẳng, tuy chưa tế ra U Minh Toái Tâm Kiếm nhưng quanh người đã thấp thoáng có ma vụ cuồn cuộn.

"Đây là cái gì?"

Qua thời gian nửa tuần trà, Điền Tiểu Kiếm đã nhận ra quái vật cực lớn đó, không kìm nổi la lên thất thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.