Nhưng trong khi Lâm Hiên còn chưa hết thán phục, trong những thiết vệ đó có một tên đột nhiên giống như phát điên. Gã này xoay thân thể lại liều mạng vọt tới sau lưng Băng Phách, đánh ra một đòn trí mạng.
Biến cố như thế khiến cho Lâm Hiên sợ ngây người. Lấy kiến thức uyên bác của hắn, chuyện như vậy cũng mới nghe lần đầu, cuối cùng là tại sao?
Vẻ mặt của Băng Phách ngược lại không bất ngờ chút nào, phất tay một cái,
một vầng sáng hiện lên. Lập tức không gian vặn vẹo, dường như có vô số
mảnh thủy tinh vỡ ra rơi đầy đất. Hoa máu tán loạn, gã thiết vệ nổi điên kia đã bị nàng tự tay giết chết.
Ánh mắt của Băng Phách lạnh
băng, nhưng Lâm Hiên lại phát hiện sâu trong đáy mắt nàng có vài phần
luyến tiếc và hối hận. Hiển nhiên, nàng rất là bất đắc dĩ mới phải làm
như vậy.
Ở đây rốt cục là có bí mật gì?
Thị vệ kia dù sao
cũng là cường giả cấp Thánh Tổ, là ai có thể trong nháy mắt điều khiển được hắn? Điều này ngay cả Chân Tiên cũng không nhất định có thể làm
được!
Trong lòng Lâm Hiên vô cùng rung động và mờ mịt.
Phóng nhãn nhìn lại, Nhân, Yêu, Cổ Ma, còn có Âm hồn Quỷ vật trợ giúp lẫn
nhau, rồi lại chém giết lẫn nhau. Trước một khắc còn là chiến hữu khăng
khít, sau một khắc lại đột nhiên trở thành tử địch. Không hề có dấu hiệu báo trước nào, dường như đột nhiên bị ma ám mà phát điên lên.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Các thế lực trong tam giới, không phải là có thù hận trùng trùng điệp điệp
sao? Thậm chí Atula Vương dẫn đầu Âm ti quỷ vật, đánh giết tới Linh giới máu chảy thành sông sao? Tại sao giờ phút này, Nguyệt Nhi thân là Âm ti chi chủ lại cùng Tán Tiên Yêu Vương, Chân Ma Thuỷ tổ kề vai chiến đấu?
Đến tột cùng là trong thời kỳ thượng cổ xảy ra chuyện gì?
Ban đầu Lâm Hiên còn tưởng rằng giữa Linh giới và Âm Ti giới có mối thù nào đó không thể hóa giải, hiện tại xem ra trong chuyện này còn có bí ẩn
khác.
Lại còn chuyện Atula Vương dùng sức một người, đi tới Bắc
Cực Nguyên Quang điện chiến đấu với ba gã Chân Tiên. Nhưng trước khi đi
nàng cũng đã có sự chuẩn bị, để lại bổn mạng pháp bảo Huyền Âm Bảo Hạp,
thậm chí dùng thần thông phong ấn trí nhớ của Tiểu Đào.
Đủ loại bố trí, cũng không phải là không có mục đích.
Hết thảy những chuyện này cuối cùng là vì cái gì?
Lâm Hiên từng bước một tiếp xúc được càng nhiều tin tức, nhưng càng như vậy lại càng giống như lọt vào trong sương mù. Hắn vô cùng bức thiết muốn
biết, nhưng mà hết lần này tới lần khác, vào thời khắc này hình ảnh
trước mắt lại chấm dứt. Thần thức của Lâm Hiên bị đẩy ra khỏi Ánh Tượng
Châu. Tuy rằng vật ấy bất phàm, nhưng dung lượng cũng có hạn, chỉ có thể ghi lại bấy nhiêu đấy tin tức.
Đáng giận!
Giờ phút này Lâm Hiên gần như muốn phát điên lên.
Thật vất vả mới có cơ hội tiếp xúc với những vấn đề liên quan đến Nguyệt Nhi.
Thật vất vả mới có thể động chạm đến bí mật của tam giới, nhưng tại thời
khắc mấu chốt lại cứ như vậy chấm dứt. Mặc dù lòng dạ trí tuệ của Lâm
Hiên vượt qua người thường rất nhiều, thế nhưng đụng phải tình trạng này cũng khó có thể không phiền muộn.
Dù sao Lâm Hiên cũng không
phải nhân vật siêu phàm thoát tục, huống chi trong chuyện này lại có
người và vật mà hắn quan tâm nhất.
Quả nhiên là đáng giận!
"Sư thúc."
"Lâm sư thúc."
" Ngài làm sao vậy?"
Ngay lúc Lâm Hiên vô cùng ảo não, bên tai có tiếng gọi gấp rút vang lên. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy chính là một gương mặt trái xoan thanh tú đang
tràn đầy sợ hãi và lo lắng.
Không cần phải nói, đúng là nữ tử thanh tú kia.
Quả nhiên thần thông của Lâm sư thúc không phải chuyện đùa, đã xem được tin tức bên trong Ánh Tượng Châu. Nhưng sự việc tiếp theo lại khiến cho
nàng sợ ngây người.
Khuôn mặt của Lâm sư thúc vặn vẹo, biểu lộ vô cùng dữ tợn, giống như là... giống như là sắp tẩu hỏa nhập ma.
Như vậy, làm sao không khiến cho nàng ta không vừa sợ vừa lo lắng đây?
Lâm Hiên có thể nói là niềm hy vọng của bổn môn. Bổn môn có thể phát dương
quang đại, trở thành siêu cấp tông môn hay không hoàn toàn là dựa vào
hắn.
Có Lâm sư thúc, mới có việc quy phục của ba đại tông môn. Có Lâm sư thúc, thân phận địa vị của đệ tử bổn môn hôm nay mới được đề cao rất nhiều so với ngày xưa, ngay cả tiếng nói cũng có trọng lượng mười
phần.
Nếu như vì nàng mà Lâm sư thúc bị tẩu hỏa, vậy nàng cũng không tưởng tượng nổi chuyện gì tiếp theo rồi.
Chính mình cho dù có chết trăm lần cũng không hết tội. Huống chi cho dù đã
đến Âm Ti Địa Phủ, nàng cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ
liệt tông.
Biểu lộ của trường bào lão giả và nam tử nho nhã ở bên cạnh cũng tương tự.
Tuy nhiên rằng việc này là do Cát sư muội gây nên, nhưng bọn hắn cũng ở bên cạnh, bất kể thế nào cũng khó thoát khỏi dính líu. Điểm này bọn hắn
chắc chắn, cho nên mặt mũi cũng tràn đầy lo lắng và sợ hãi, so với thiếu nữ kia cũng không thua kém.
Cũng may lo lắng là dư thừa.
Tuy rằng hình ảnh bên trong Ánh Tượng Châu kia khiến cho Lâm Hiên bị đả
kích thật lớn. Nhưng dù sao hắn cũng không phải tu tiên giả bình thường, rất nhanh đã tỉnh táo lại.
"Các ngươi không cần lo lắng, Lâm mỗ không có việc gì."
"Hô."
Nghe được câu này, ba người đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
"Lâm sư thúc, ngài thực không có sao chứ?"
Nam tử nho nhã kia lưỡng lự hỏi thêm một câu. Biểu lộ quỷ dị của Lâm Hiên
lúc nãy, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, làm sao chỉ trong nháy mắt thì đã
không có chuyện gì?
"Như thế nào, lời nói của Lâm mỗ, ngươi cũng
không tin tưởng sao, lời nói của sư thúc ta đối với ngươi giống như là
gió thoảng bên tai à?"
Vốn là do sau khi nhìn thấy hình ảnh trong Ánh Tượng Châu, tâm tình của Lâm Hiên đã có chút không tốt. Bởi vậy mà
quay sang trách mắng kẻ lắm miệng kia một câu.
"Đúng, đúng, đệ tử đáng chết, kính xin sư thúc thứ tội."
Nam tử nho nhã kia vô cùng hối hận, hận không thể tát mình một cái. Tục ngữ nói, họa là từ miệng mà ra, mặc kệ sư thúc nhìn thấy cái gì bên trong
Ánh Tượng Châu cũng không liên quan đến mình. Vì sao phải lắm miệng? Vạn nhất thực sự phạm vào úy kỵ, dù cho sư thúc bắt mình rút hồn luyện
phách thì chắc chắn bổn tông trên dưới cũng không có ai đếm xỉa.
Cũng may Lâm Hiên cũng không phải kẻ có tính nết cổ quái tàn nhẫn, sau một
câu trách cứ cũng không để việc này trong lòng. Hắn quay đầu lại, nhìn
về phía thiếu nữ đang đứng ở một bên.
"Cát sư điệt, Có một việc
Lâm mỗ muốn hỏi ngươi, nếu ngươi thành thật trả lời sẽ có chỗ tốt cho
ngươi, nếu ngươi cố ý giấu diếm cái gì..."
Lâm Hiên nói đến đây, ý uy hiếp đã biểu lộ rõ ràng.
"Sư thúc ngài nói quá lời, ngài cứ hỏi là được, chỉ cần thiếp thân biết,
tuyệt đối không dám giấu diếm mảy may, nhất định sẽ không biết không
nói, biết gì nói nấy."
Nàng này cả kinh, tuy rằng còn không biết Lâm Hiên định hỏi
mình cái gì, nhưng nghe được Lâm sư thúc nói như thế, không khỏi kinh hỉ một hồi. Nếu như câu trả lời của mình có thể làm cho hắn thoả mãn, sợ
rằng sẽ có cơ duyên thật lớn đưa tới trước mắt mình.
Dẫu sao nàng cũng là tu tiên giả Động Huyền Kỳ, chút ít nhãn lực như vậy nàng vẫn phải có.