Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2362: Q.7 - Chương 2362: Nửa bức tàng bảo đồ




Diện tích căn nhà đá tuy rộng lớn nhưng trang trí bên trong cũng rất đơn giản, ngoài một bàn một ghế ra thì không còn vật gì khác.

“Sư thúc, mời ngồi.”

Lâm Hiên tất nhiên không khách khí mà ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, còn ba gã cổ ma kia sắc mặt cung kính, khoanh tay đưng yên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ cùng một mùi hương thơm ngát truyền đến, hai thiếu nữ ma tộc trẻ tuổi nâng khay đi vào trong phòng. Trên khay đặt rượu ngon, dưa cùng trái cây. Sau khi hai người đặt các thứ lên bàn, liền quỳ gối khẽ chào Lâm Hiên rồi lui xuống.

“Nơi đây đơn sơ, có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo xin sư thúc chớ trách.” Cổ ma mập mạp vẻ mặt cười cười, cẩn thận mở miệng.

Lâm Hiên lắc đầu, tất nhiên hắn sẽ không chú ý tới chuyện này.

Ánh mắt cổ ma trung niên đảo qua người Lâm Hiên, nét mặt không khỏi lộ vẻ kinh dị. Tuy với thực lực của hắn rất khó phán đoán ra tu vi hiện giờ của Lâm Hiên nông sâu thế nào, nhưng hiện tại Lâm Hiên không có ý tận lực che giấu nên hắn vẫn phát hiện ra chút dấu vết.

Cảm thấy vị Lâm sư thúc đã khác nhiều so với lần đầu tiên gặp, chẳng lẽ…sư thúc chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã tiến cấp tới Phân Thần kỳ rồi sao.

Tuy lần trước sư thúc tìm hiểu về Linh Nguyên cốc là vị muốn chuẩn bị trùng kích bình cảnh Phân Thần kỳ, nhưng muốn đột phá qua nó khó khăn thế nào chứ, vạn người không được một.

Trong đầu hiện lên vô số ý niệm, song hắn cũng không dám khẳng định phỏng đoán đó, đang lúc do dự thì tiếng nói của Tam sư muội truyền đến: “Chúc mừng sư thúc đã tấn cấp thành đại năng Phân thần kỳ.”

Thần sắc trung niên nhân khẽ động, tuy tu vi tam sư muội còn kém hơn mình một chút nhưng nàng sở tu công pháp đặc thù, có thể nhận ra một cách chuẩn xác cảnh giới của những tu sĩ tu vi cao hơn, nếu nàng đã nói như vậy thì khẳng định là đúng.

“Chúc mừng sư thúc.” Trong lòng nghĩ vậy, trung niên nhân cùng mập mạp lập tức xoay người hành lễ.

"Không cần đa lễ." Lâm Hiên nhàn nhạt nói

Ba người sau khi đứng lên, thần sắc càng cung kính hơn. Phân Thần kỳ đối với bọn họ mà nói là muốn cầu cũng không được, sư thúc đã tấn cấp thành công tất có thể giải quyết được nguy cơ hôm nay của bổn môn. Ân, tất rất nhẹ nhàng thôi.

“Được rồi, Lâm mỗ không muốn dông dài. Lúc đầu ta gia nhập Tiên Vân Tông chẳng qua là muốn có chỗ dung thân. Hiện tại Lâm mỗ đã là Phân Thần kỳ rồi, tòa miếu nhỏ Tiên Vân Tông không thể giữ nổi ta, bất quá Lâm mỗ cũng không phải loại người vô tình vô nghĩa, bất kể như thế nào thì quý tông với ta cũng có một đoạn tình cảm, nếu Tiên Vân Tông gặp phải nguy cơ thì ta sẽ giúp các ngươi giải trừ nhưng phải có điều kiện…” Lâm Hiên nói rất vô tình, đối với vài tiểu tu tiên giả nhỏ yếu như con sâu cái kiến, hắn không cần quanh co lòng vòng làm gì, trực tiếp nói ra ý đồ của mình .

Ba người nghe xong không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt tất nhiên là không tốt, bất quá bọn họ cũng không lộ thần sắc bi phẫn gì mà có vẻ như đã đoán trước được tình huống này.

Lâm Hiên không phải đệ tử tu hành từ nhỏ trong bổn môn. Song phương hợp tác với nhau chỉ vì lợi ích, nhưng hiện giờ một môn phái nho nhỏ như Tiên Vân Tông không thể cung cấp gì được cho Lâm Hiên nữa, bọn họ đã mất đi tư cách hợp tác nên Lâm Hiên phản ứng như vậy cũng là bình thường. Đổi lại là người khác thì cũng sẽ làm thế thôi, không có gì đáng tức giận cả.

Ba ma nghĩ vậy nên tâm tình cũng rất bình thường. Bọn họ vẫn bảo trì vẻ cung kính như trước, vị nữ tử trong ba người mở miệng: “ Sư thúc nói đúng, song Tiên Vân Tông tuy cửa nhỏ nhà nghèo nhưng chưa chắc đã không có bảo vật gì khiến ngài để ý.

“Hừ, Lâm mỗ sở dĩ tới đây là vì nghe nói các ngươi đang nắm giữ đại bí mật, sẽ không khiến ta đi một chuyến vô ích, lúc này lại nói thế, chẳng lẽ muốn trêu đùa ta sao?” Lâm Hiên nhướng mày, sắc mặt bất thiện.

“Sư thúc hiểu lầm, đệ tử nào có to gan như vậy.”

Ba ma thấy thế lập tức sợ hãi, vôi quỳ xuống nhận lỗi, mấy người bọn hắn làn sao dám thừa nhận lửa giận của đại năng Phân Thần kỳ chứ, Lâm Hiên chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể di chết họ rồi.

Sự tình đã đến bước này, ba ma cũng không dám dấu diếm nữa, thở dài: “Sư thúc có điều không biết, thực lực bổn môn hôm nay tuy không đáng nhắc tới, nhưng nếu đặt ở mấy trăm vạn năm trước lại rất có tiếng tăm.”

“A?” Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hứng thú: “Tiếp tục nói đi.”

“Không biết sư thúc có từng nghe qua về Tam Nhãn Thánh Tổ không?”

“Tam Nhãn Thánh tổ?” Lâm Hiên lập tức nhẩn ngơ, trong tâm không khỏi thập phần kinh hãi, nhưng với lòng dạ của hắn tất nhiên là trên mặt vẫn bất động thanh sắc.

Lâm Hiên sao lại không biết Tam Nhãn Thánh Tổ được, lúc trước tên kia thoát cảnh bị vây khốn ở sa mạc Cô Hồn cũng là do hắn, chỉ có điều khi đó Lâm Hiên không biết rõ lại lịch của tên đó mà thôi.

Nhưng về sau khi ở Linh nguyên cốc, Lâm Hiên sưu hồn Thanh giáp cổ ma liền tìm ra vài thứ khiến hắn vô cùng kinh hãi.

Ở ma giới không chỉ có chín vị Chân Ma Thủy Tổ mà còn có một đệ đệ của Ma tộc Đại thống lĩnh, chẳng qua là không biết tại sao tên đó lại chọc giận đại thống lĩnh nên bị thân ca ca hắn tự tay phong ấn.

Trải qua thương hải tang điền, mấy trăm nau sau Ma tộc đại thống lĩnh đại chiến với Chân tiên rồi biến thành khói bụi, đến giờ vị Tam Nhãn thánh tổ đó đã thoát khốn.

Nhưng theo những tin tức mà Lâm Hiên nắm giữ thì dù đều là cấp bậc chân ma thủy tổ, nhưng quan hệ giữa hắn và hai người Bảo Xà Băng Phách tựa hồ vô cùng ác liệt. Hai người đó khi hay tin tên kia thoát khốn đã phái ra rất nhiều thủ hạ truy tìm tung tích, từ đó mới khiến Ma giới nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.

Lâm Hiên tự nhiên là không muốn bị cuốn vào việc không can hệ đến hắn. Không nghĩ tới một Tiên Vân Tông nho nhỏ lại có quan hệ với Tam Nhãn Thánh Tổ, quả thực khiến người rất đỗi kinh ngạc. Lâm Hiên không ngắt lời mà tiếp tục chờ đối phương nói tiếp.

“Sư tổ sáng lập ra bổn môn chính là người phụ tá đắc lực nhất của Tam Nhãn đại nhân. Năm đó Tam Nhãn đại nhân thấy tình thế không ổn liền ủy thác cho bổn tổ sư cất giấu bảo vật của hắn tại một nơi bí mật, mà Tiên Vân Tông vẫn một mực bảo tồn tấm tàng bảo đồ đó.” Thanh âm cung trang nữ tử vang lên.

“A!” Lâm Hiên vắt tay lên trán suy nghĩ, hắn cũng hơi động tâm rồi, song vừa nghĩ một lát lại đưa ra nghi ngờ của mình: “Bảo vật mà Tam Nhãn Thánh tổ ủy thắc chắc không phải vật bình thường, qua nhiều năm như vậy chẳng lẽ quý phái đã tương truyền nhiều đời mà không có người động tâm sao?”

Lâm Hiên nói ra vấn đề này rất chính xác, dù vị tổ sư sáng lập ra Tiên Vân Tông rất trung thành và tận tâm với Tam Nhãn Thánh Tổ nhưng đám đồ tử đồ tôn của hắn lại không chắc tên nào cũng nghe theo lời tổ huấn. Chuyện này vô luận là nói thế nào cũng có điều không đúng.

“Sư thúc nói không sai. Chúng ta tất nhiên là động tâm với bảo vật Tam Nhãn đại nhân lưu lại, nhưng tấm bản đồ mà bổn môn giữ chỉ có một nửa, cũng không phải toàn vẹn.” Mập mạp thở dài, nếu không phải vậy thì bọn hắn đã sớm đi tầm bảo rồi chứ đâu có ngồi ngốc ra ở chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.