"Đạo hữu không cần đa nghi, kết cục của ta hôm nay không khỏi hồn phi phách tán. Người sắp rời nhân gian nói lời sự thật, bây giờ ta lừa gạt ngươi thì có ích gì chứ?" Huyết Linh thản nhiên cười, vẻ mặt thành khẩn.
Lâm Hiên im lặng không nói, đối phương nói có lý. Nhìn bộ dáng của nàng cũng không giống nói dối.
"Được rồi, ta tin tưởng ngươi."
Lâm Hiên thở dài, trên mặt lộ phần thương hại: "Chẳng qua thương thế của đạo hữu đã hết cách xoay chuyển, chỉ có thể tự cầu phúc thôi, Lâm mỗ cáo từ"
"Chờ một chút."
Mắt thấy Lâm Hiên sắp rời đi thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh lộ ra vẻ lo lắng, vội mở miệng gọi hắn lại.
"Đạo hữu còn lời gì muốn nói?"
Lâm Hiên nhướng mày, song phương chẳng qua là bình thủy tương phùng, không giao tình thì cần gì dài dòng?
"Đạo hữu không nên hiểu lầm, thiếp có một chuyện nhỏ nhờ phó thác mà thôi." Huyết Linh sợ Lâm Hiên phất áo bỏ đi, trên mặt không khỏi lộ vẻ lo lắng.
"Chuyện nhỏ? Được rồi, đạo hữu cứ nói. Nếu thuận tiện thì Lâm mỗ sẽ tương trợ, nhưng nếu phức tạp xin thứ cho..."
"Đạo hữu yên tâm, thiếp sao lại không hiểu đạo tiến thối, sự tình phó thác rất đơn giản."
Nguyên Anh vừa nói vừa vươn cánh tay nhỏ bé ra, cố hết sức vỗ vào sau gáy. Một tia bích quang từ trong miệng của nàng bay ra. Sau khi xoay một vòng thì hình thể nhanh chóng tăng vọt lên.
"Ồ..."
Lâm Hiên nhíu mày tiếp nhận có chút ngạc nhiên, không ngờ lại là chiếc Trường Mệnh Tỏa (1) dùng cho tiểu hài tử, có điều không không phải dùng hoàng kim đúc thành mà là từ ôn ngọc.
Trên thân vòng còn điêu khắc điểu thú trùng ngư, nhìn qua vô cùng tinh xảo.
"Đây là vật gì?" Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, không có cấm chế hay là chỗ nào đặc biệt cả.
"Đây là bao vật gia truyền của thiếp, ta thấy đạo hữu niên kỷ còn trẻ mà đã có tu vị như vậy thì chắc chắc sẽ phi thăng đến Linh giới. Thiếp thân còn có hai nữ nhi ở thượng giới, đạo hữu nếu có cơ hội gặp mặt xin đem vật này giao chúng." Huyết Linh nói đến đây, trên mặt tràn đầy vẻ hi vọng cùng khẩn cầu.
"Đã là bảo vật gia truyền của đạo hữu, chúng ta chẳng qua chỉ là bình thủy tương phùng, đạo hữu đem giao cho ta mà không sợ Lâm mỗ nuốt luôn sao?"
Nghe Lâm Hiên nói như vậy, Huyết Linh cười khổ mở miệng:
"Thiếp chắc chắn phải ngã xuống, không phó thác cho đạo hữu thì làm thế nào đây? Chẳng lẽ đem vật này mang theo xuống hoàng tuyền luôn sao. Trường Mệnh Tỏa này tuy là vật gia truyền của thiếp nhưng qua biết bao thế hệ chưa từng có người nào tìm được chỗ tốt gì. Chỉ là hữu danh vô thực, một kiện tín vật của tổ tiên truyền xuống mà thôi…"
Lâm Hiên nghe xong trầm mặc, không biết nên tin tưởng lời đối phương hay không.
"Lời của thiếp tuyệt không có nửa câu dối trá, nếu đạo hữu không tin có thể tự chứng thật. Nếu ngươi phát hiện được Trường Mệnh Tỏa này là bảo vật thì tự thu lại, thiếp tuyệt không chút oán hận." Nguyên Anh nói chắc như đinh đóng cột.
"Cho dù đạo hữu nói không sai nhưng Linh giới rộng lớn như vậy, tại hạ sao có thể gặp được hai nữ nhi của ngươi?"
"Bọn họ ngụ cư tại Hiên Viên thành."
"Hiên Viên?"
Lâm Hiên nhướng mày. Nhân giới cũng có một tòa thành thị tên giống vậy. Thiên Vân giao dịch hội chính là cử hành tại đây. Nhưng vì âm mưu của La gia nên nhân yêu lưỡng tộc thương vong hơn mười vạn, bị La gia lão tổ dùng làm vật huyết tế mở ra thông đạo tới hành cung của Tu La Vương.
"Đạo hữu có thể cho ta một cái ngọc giản được chăng, để thiếp đem bức họa của hai tiểu nữ khắc bên trong. "
Yêu cầu như thế là đương nhiên, Lâm Hiên phất tay, một cái ngọc giản xanh biếc bay vút ra.
Nguyên Anh gấp gáp hé miệng nhỏ, bắn ra một tia linh khí quấn lấy ngọc giản. Chân nguyên của nàng đã không còn nhiều, động tác đơn giản như vậy cũng khiến sắc mặt trở nên khói coi.
Nguyên Anh miễn cưỡng duỗi tay đem thần thức chìm vào ngọc giản. Chỉ sau vài nhịp hô hấp thì ngẩng đầu lên, Lâm Hiên điểm tay một cái ngọc giản thu về trong tay.
"Làm phiền đạo hữu."
" Được, chẳng qua Lâm mỗ nói thẳng, chúng ta không quen không thân, nếu Trường Mệnh Tỏa này thực sự là bảo vật thì đừng trách Lâm mỗ trông coi không tốt mà kiếm chút lợi ích. Nếu vật này quả thật chỉ có ý nghĩa kỷ niệm. Ta nhất định sẽ đi Hiên Viên thành một chuyến, đương nhiên có được tìm nữ nhi của ngươi hay không phải xem ý trời" Lâm Hiên chậm rãi nói, hắn không phải là chính nhân quân tử, chán ghét những gia hỏa dối trá, có làm cũng phải làm chân tiểu nhân.
Nghe Lâm Hiên nói như vậy Huyết Linh không giận mà còn lộ vẻ yên tâm, cố hết sức gật gật đầu: "Đa tạ đạo hữu, hảo nhân sẽ có hảo sự"
"Hảo nhân?"
Lâm Hiên ngẩn ngơ, sau đó trên mặt lộ nụ cười khổ.
Đương nhiên đối phương không phải châm chọc hắn, chẳng qua cách xưng hô hảo nhân này Lâm Hiên quả thật không dám nhận. Tu Tiên giới cá lớn nuốt cá bé, nếu hắn thật sự là người tốt thì chỉ sợ bây giờ ngay cả xương cốt cũng không còn.
Ánh mắt đảo qua trên thân Huyết Linh. Khí tức của nàng đã trở nên vô cùng yếu ớt. Nếu không phải tâm nguyện còn chưa thành, mạnh mẽ thi triển bí thuật thì đã sớm tiêu tán rồi.
Đem Trường Mệnh Tỏa giao cho Lâm Hiên, cuối cùng trên mặt Nguyên Anh cũng lộ nụ cười an tâm.
Nàng quả thật không nói dối, vật này là truyền thừa chi bảo nhưng kỳ thật chỉ có ý nghĩa kỷ niệm thôi.
Lúc này nàng mới thở ra một hơi, linh quang toàn thân nổi lên tựa hồ khôi phục chút nguyên khí, nhưng chẳng qua chỉ là hồi quang phàn chiếu trước khi tiêu tán mà thôi.
Lâm Hiên khẽ thở dài, chỉ thấy trên thân Nguyên Anh xuất hiện một vết rách nhỏ, trong nháy mắt lại như mạng nhện nhanh chóng lan ra bốn phía, rất nhanh đã phủ kín cả thân thể Nguyên Anh.
Bỗng bụp một tiếng, Nguyên Anh biến thành vô số những đốm sáng hoa lệ. Một trận sơn phong thổi nhẹ qua thì nhanh chóng tan đi trong không khí.
Lâm Hiên nhìn thượng giới tu sĩ ngã xuống, trong lòng có chút cảm xúc.
Tiên đạo gian nan, nhất thiết không thể khinh tâm tự phụ, chỉ có cẩn thận và cẩn thận mới có thể sống lâu được.
Ý niệm vừa chuyển thì toàn thân chợt lóe thanh quang, bay vút về phía trước.
Một khi thân phận của tu sĩ phía trước đã rõ thì không cần tiếp tục che dấu tu vị. Thực lực của Tân Nguyệt không bằng ác thú, căn bản không tạo thành uy hiếp cho hắn.
Huống chi trải qua một màn vừa rồi, hiện tại nàng đã là chim sợ cành cong. Nữ nhân điêu ngoa này trước nay đều được chúng tu sĩ nâng niu. Hôm nay bị đả kích lớn như vậy thì mười phần là đã khiếp đảm, nào dám tìm hắn gây phiền toái nữa.
Lâm Hiên không chút cố kỵ nên tốc độ phi hành nhanh hơn gấp mấy lần. Rất nhanh biến mất trong màn sương mù nhàn nhạt phía trước.
Cùng lúc đó tại một cầu thang bằng ngọc vô dài hun hút, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối uốn lượn lên đỉnh Bồng Lai sơn.
Ở đây đang đó những âm thanh bạo liệt ầm ầm ầm truyền vào tai.
Nếu có người đi ngang qua nơi này khẳng định sợ tới mức trợn mắt há mồm. Không ngờ trên bậc thang tụ tập mấy chục tên yêu quỷ. Đám này tướng mạo khác nhau nhưng đều cực kỳ dữ tợn.
Quái vật của Âm ty giới cả ngàn hình thể kỳ lạ mà trăm quái mô quái dạng, còn vượt qua cả đám Cổ Ma.
Cương thi âm hồn chỉ là bình thường.
Lúc này tại trên các bậc thang có một bộ Khô Lâu khôi ngô, toàn thân tản mát ra lệ khí khiến người hít thở không thông.
Tu vị quái vật chỉ là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong nhưng không hiểu sao khiến người có cảm giác lợi hại hơn đại tu sĩ rất nhiều.
Phương thức công kích của Khô Lâu cũng rất kỳ lạ. Gia hỏa này khi còn sống là một kiếm khách trong chốn võ lâm, thân nó cao hơn mười trượng mà thanh kiếm còn to hơn.
Kiếm này dùng bạch cốt luyện thành, mũi kiếm ẩn ẩn màu đen hiển nhiên ẩn chứa kịch độc.
Mỗi một kiếm bổ ra mang theo tiếng quỷ khóc thê lương, linh khí vô cùng hỗn loạn.
Không thể nghi ngờ, nếu một tòa núi cao mấy trăm trượng chắn ở trước mặt khẳng định sẽ bị bổ làm đôi.
Nhưng công kích mãnh liệt như vậy tiếp xúc với sương trắng trước mắt lại hoàn toàn không có hiệu quả gì, giống như đổ nước xuống biển không nổi một tia gợn sóng.
Mà bên cạnh bộ Khô lâu cực lớn này còn có một quái vật hình người, chỉ có điều làn da khô héo cùng răng nanh màu đen lộ ra ngoài.
Thi ma Nguyên Anh hậu kỳ! Cũng khiến người cảm giác thực lực vượt xa đại tu sĩ bình thường.
Vũ khí của nó cũng rất kỳ lạ, không ngờ là một sợi Thiết Liên (2), hai đầu được đeo vào hai cổ tay.
Gia hỏa này ra sức vung hai tay đập về phía trước. Thiết Liên giống như ma tiên huyễn hóa ra hàng nghìn hàng vạn hư ảnh, giống như ma xà hung hăng đớp tới màn sương trắng. Đáng tiếc cũng không có bất cứ hiệu quả gì.
Các quái vật của Âm Ty giới khác cũng không đứng nhàn rỗi. Một quái vật thân hình hỏa hồng sắc, nhìn kỹ không ngờ là một đoàn hỏa diễm bừng bừng, thân hình mơ hồ huyễn hóa ra ngũ quan của nhân loại.
Một tiếng tê rống bất thường truyền vào tai, tay phải bành trướng lên gấp ba lần, hung hăng công kích cấm chế trước người.
Cách đó không xa, một quái vật có hình dáng Thạch Nhân rất lớn cũng cố gắng công kích tới.
Đếm qua trên bậc thang chừng hai ba mươi tên đang ra sức công kích.
Chẳng qua còn hai người chưa xuất thủ, dùng ánh mắt không ngừng đánh giá bốn phía.
"Ngô huynh, còn bao lâu mới có thể công phá cấm chế này. Chúng ta ở chỗ này đã lâu. Hay là ta với ngươi đồng loạt ra tay đi." Lên tiếng chính là một nam tử chừng tứ tuần phục sức đế vương khí thế bất phàm. Lúc này trên mặt hắn lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Đạo hữu không thể nóng vội, hai ta phải duy trì pháp lực ở trạng thái dư thừa, nếu không chưa đoạt được bảo thì lại chết ở trong tay kẻ khác" Thanh bào lão giả có vẻ bình tĩnh hơn, thanh âm không kinh không hỉ.
"Hừ, nói như vậy nhưng chúng ta cũng không thể chậm trễ lâu được, nếu không tên giả hỏa ở phía sau kia đuổi tới thì quả là không ổn." Thiết Trụ Vương thì thào nói.
"Việc này quả thật có chút khó giải quyết." Thanh bào lão giả cũng tán thành gật đầu: "Hai ta hợp lực thì diệt sát dễ dàng tu tiên giả khác, nhưng hai gia hỏa này lại là tồn tại đồng cấp với chúng ta..."
"Hừ, thần thông của hai người này có chỗ độc đáo, nếu không phải không may phát động cấm chế thì chúng ta không thể phát hiện được" Thiết trụ Vương thở dài, lời nói lộ vẻ kiêng kị.
"Không sai, quả thật là lão thiên gia tương trợ, ai có thể ngờ tại nơi chúng ta đi qua không có việc gì. Hai người bọn họ tới vô tình phát động cấm chế. Nếu không sao biết có hai gia hỏa Ly Hợp hậu kỳ đang lẳng lặng theo dõi." Thanh bào lão già sờ sờ chòm râu, trong lòng còn sợ hãi.
"Tại lúc hai người bọn họ bị cấm chế vây khốn, ta thấy rõ ràng trong đó một là Cổ Ma, có lẽ là từ Ma giới xuống đây..."
"Việc này không có gì kỳ lạ, bảo vật tại Bồng Lai sơn giá trị không nhỏ, không chỉ riêng Linh giới cùng Âm ti giới chúng ta mà Cổ Ma cũng thèm khát từ lâu." Thanh bào lão giả thản nhiên nói.
"Không, Ngô huynh, ngươi hiểu lầm ý của ta. Cổ Ma kia có một số thần thông nghịch thiên cũng không có gì kì lạ, nhưng kẻ còn lại là một tu tiên giả nhân tộc, sao lại ở cùng một chỗ với hắn?" Thiết trụ Vương trầm ngâm mở miệng, trên mặt có chút khó hiểu.
"Ta sao biết được, có điều trên thế gian này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn. Cổ Ma cùng tu sĩ có thể phối hợp với nhau, chỉ là tu vị của chúng không thấp. Chúng ta phải cẩn thận một chút mới được"
Hai người ở một bên đàm luận, trên mặt đều hiện thần sắc lo âu. Những âm hồn quỷ vật còn lại như không nhìn thấy gì, không ngừng công kích sương trắng trước mắt.
Ở đây không có thêm tồn tại Ly Hợp kỳ nhưng tu vị thấp nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong. Hai mươi mốt tên ở cùng một chỗ, thực lực quả là đáng sợ.
Thanh âm ầm ầm tiếp tục truyền vào tai!
***
Cùng lúc đó ở một nơi cách đây không biết bao nhiêu ngàn dặm. Cũng là bậc thang bằng ngọc, cảnh vật bốn phía hầu như tương tự.
Chỗ khác nhau duy nhất là tại trên cầu thang bằng ngọc có sáu trụ đồng cực lớn cao hơn trăm trượng, phân bố thành hình lục giác đều.
Chỉ thấy từ các đồng trụ phóng xuất ra vô số ánh sáng hợp lại thành một quầng sáng bao phủ phạm vi vài dặm.
Chú thích:
(1) Giống như một cái vòng hình tròn được uốn lại từ một thanh kim loại bằng vàng hay bạc. Ở hai đầu thanh kim loại thì uốn tạo dáng. Thường dùng đeo trên cổ như vật của Hồng Hài Nhi.
(2) Xích sắt.