Gió nhẹ lướt qua, toàn bộ hoang mạc khôi phục lại bình thường tĩnh lặng, tựa hồ toàn bộ mọi việc đều chưa từng xảy ra.
"Thiên Lang Chu ! thật không nghĩ tới ở hoang mạc lại gặp loại linh trung này" Lâm Hiên thì thào tự nói. Có thời gian rảnh rỗi quan sát, hắn đã đọc qua ngự linh tâm đắc nên không khó để nhận ra thân phận loại nhện nhỏ kia
Thiên Lang Chu cũng là man hoang kỳ trùng, có điểm giống huyết nghĩ kiến của Lâm Hiên là đều dùng số lượng để thủ thắng, tuy nhiên loại trùng này nếu số lượng đầy đủ thì dù phân thần kỳ cũng phải tránh xa ba bước
Tại đây tại sao có thể có Thiên Lang Chu? Đến tột cùng là ma trùng hoang dại hay có người điều khiển?
Lâm Hiên thiên về vế sau hơn, hắn lập tức thi triển Thiên Phượng Thần mục đến tận cùng, hai mắt tỏa sáng chói mắt nhìn xuống. Nhưng phía dưới mặt đất hơn 1 trượng có một cỗ lực lượng quỷ dị ngăn trở, không thể nhìn thấu. Lâm Hiên vẫn chưa chịu bỏ qua, thần thức cường đại ào ào xâm nhập xuống, bất quá kết quả vẫn như cũ, không thể xuyên qua cỗ dị lực kia
Bất quá như vậy cũng có thể khẳng định phiến hoang mạc này chắc chắn có huyền cơ. Nhắm mắt ly khai, xem như chưa từng thấy gì, hay tìm tòi đến tận cùng ? Lâm Hiên nội tâm cân nhắc một chút, sau đó nhanh chóng có quyết định, tu tiên chính là nguy cơ cùng kỳ ngộ cùng tồn tại. Chỉ thấy tay áo hắn khẽ phất, một đạo thanh hà bay vút ra, thổi bay toàn bộ cát đá trong phạm vi vài dặm
"Ồ, đây là..." Lâm Hiên ngẩn ngơ nhìn xuống, có chút ngoài ý muốn
Cát bị thổi đi, để lộ bên dưới là một trận pháp, nhìn có chút phức tạp, bề mặt điêu khắc không ít phù văn thần bí, xung quanh khảm nạm khá nhiều tinh thạch, đồng thời theo kiểu bố trí của trận pháp có thể thấy nó còn thông qua hấp thu ma khí trong không khí bổ sung cho tinh thạch khô kiệt
"Pháp trận phong ấn !"
Lâm Hiên tuy không phải trận pháp đại sư gì, nhưng tu tiên bách nghệ hắn đều đã từng tìm hiểu qua, không khó nhận ra loại pháp trận nổi tiếng này. Loại pháp trận này một là để phong ấn yêu ma quỷ vật lợi hại, hoặc cừu nhân không tiện diệt trừ, và hai là chôn cất đại lượng bảo vật, phong ấn linh khí không cho tiết ra ngoài
Là yêu ma hay là bảo vật ? Lâm Hiên lại một lần nữa đắn đo, nhưng chỉ thấy hắn cười khẽ một tiếng, tay phải nâng lên, mười đạo kiếm quang như cá bơi ra, sau đó đón gió biến lớn, một hóa ba, ba hóa chín... rất nhanh đã có đến gần ngàn kiếm quang, che trời lấp đấp, mỗi đạo dài đến mấy trượng, bên ngoài hồng quang chói mắt
"Chém" Lâm Hiên điểm tay về phía trước, những đạo kiếm quang như sóng biển cuộn trào, mãnh liệt chém tới trận pháp
Trận pháp tựa hồ cảm nhận được áp lực, hắc mang liên tục chớp động, biến ảo ra vô số xúc tu lớn nhỏ không đều, hướng kiếm quang cuốn tới
Sưu Sưu !
Những xúc tu nhìn vậy mà lại có thể ngăn trở đại bộ phận kiếm quang. Lâm Hiên nhướng mày, tay phải lại nâng lên, thả ra ngàn đạo kiếm quang nữa. Trận pháp dù huyền diệu nhưng bản thân nó tự vận hành mà không có người điều khiển, không phát huy nổi một phần uy lực, rất nhanh đã bị hủy diệt
Oành !
Lâm Hiên ánh mắt ngưng trọng nhìn xuống, đề phòng có quỷ vật từ bên trong lao ra. Bất quá một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, khi khói bụi tản đi, chỉ thấy trước mắt là một hắc động sâu không thấy đáy, thần thức bị ngăn trở, dùng mắt thường chỉ có thể lờ mờ thấy một đoạn cầu thang
Lâm Hiên đã quyết thì nhất định không bỏ cuộc giữa chừng, hắn đáp xuống, men theo cầu thang đi xuống lòng đất. Cầu thang rất dài, đã đi một lúc mới nhìn thấy ánh sáng phía cuối. Là một đại sảnh hình bầu dục, đường kính chừng mấy trượng, bên trong không nhiễm một hạt bụi, bốn phía vách tường đều khảm nạm một ít bảo thạch, phát ra ánh sáng mờ mờ
Đừng nói Thiên Lang Chu một con cũng không thấy, mà ngay cả hai gã cổ ma xấu số cũng không thấy đâu, nơi này nhìn bình thường nhưng chắc chắn có điều cổ quái ! Lâm Hiên trái phải đi vòng một hồi, phát hiện thạch thất này không phải là bị phong bế, mà bên trái có một cửa đá thông với đoạn hành lang không biết kéo dài tới nơi nào
Lâm Hiên lại men theo hành lang đi tới, tốn công phu chừng cháy hết nén nhang mới đi tới điểm cuối, bất quá gương mặt hắn lại vô cùng cổ quái. Trước mắt cũng là một thạch thất rộng chục dặm vuông, khắp nơi đá vụn vương vãi, bốn phía tràn ngập ma khí nồng đậm
Lâm Hiên chưa kịp có thêm hành động gì thì bên cạnh vang lên hàng vạn tiếng côn trùng kêu bén nhọn, một đóa trùng vân đen thùi thùi kéo dài vài mẫu nhào về phía hắn
Thiên Lang Chu !