Biểu lộ trên mặt Thanh giáp cổ ma tràn đầy oán độc, trong đôi mắt của lão như có từng đợt sóng lửa phun ra vậy, nhưng như thế thì đã sao chứ, lúc này không những đã bị Huyễn Linh Thiên Hỏa đông cứng mà pháp lực còn rớt xuống tận hai cảnh giới, lão còn có thể động đến móng tay Lâm Hiên được sao.
Mặc dù trong nội tâm cực hận Lâm Hiên đã khiến vợ chồng lão rơi vào khốn cảnh hôm nay nhưng đã đến nước này thì quả thực không thể xoay chuyển càn khôn được nữa rồi.
"Ngươi đừng nhìn ta như vậy, Thiên Lam song ma việc ác bất tận, số lượng oan hồn chết dưới tay hai vợ chồng các ngươi chẳng lẽ còn ít hay sao?"
Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng, lời còn chưa dứt đã thấy hắn nhấc một tay lên, màn kiếm do Cửu Cung Tu Du Kiếm tạo thành lập tức giải khai, tám mươi mốt chuối tiên kiếm bay trở về chui vào ống tay áo. Sau đó Thanh giáp cổ ma đang bị đóng băng dường như cũng bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt hướng phía Lâm Hiên bay tới.
"Ngươi muốn làm gì?" Mặc dù lão ma bị đông lại, tứ chi đều không thể động đậy nhưng mở miệng nói chuyện thì không trở ngại chút nào.
"Làm cái gì?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia chê cười: "Điều này chẳng lẽ rất khó đoán sao? Ngươi đã rơi vào tay Lâm mỗ thì đương nhiên ta sẽ không để cho ngươi chết một cách đơn giản như thế được!"
"Chẳng lẽ ngươi...ngươi muốn trừu hồn luyện phách ta sao?" Trong mắt Thanh giáp cổ ma hiện lên vẻ sợ hãi, mặc dù lão chưa tự mình trải qua mùi vị kia như thế nào nhưng trong các loại điển tịch đều miêu tả một cách chi tiết, tuyệt đối là sống không bằng chết.
"Chính xác!"
Lâm Hiên gật đầu cười, hắn ngược lại không phải vì tra tấn lão ma, hơn nữa Lâm Hiên cũng không phải hạng người có thù tất báo, hắn chỉ có một mục đích duy nhất để làm như vậy mà thôi.
Đó chính là thu thập thêm nhiều tin tức nữa!
Dù sao mình cũng là Tu tiên giả, tuy có Thiên Quỷ Thượng Nhân chỉ điểm nhưng Ma giới vẫn vô cùng lạ lẫm, mà lão ma trước mắt đã sống gần mười vạn năm ở đây, cũng có thể xem là “thổ địa” rồi, thông qua Sưu hồn thuật chắc hẳn sẽ tìm được rất nhiều thông tin hữu dụng.
Vốn dĩ lão ma muốn báo thù cho ái thê nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại là chính mình cũng rơi vào tay địch nhân. Buồn giận lẫn lộn, thanh âm thê lương của Thanh giáp cổ ma truyền tới: "Muốn đem bản tôn trừu hồn luyện phách sao? Ngươi không cho rằng ta sẽ để cho ngươi vừa lòng đẹp ý chứ?"
Lão chưa dứt lời đã hít vào một hơi, muốn đem toàn thân pháp lực áp súc lại nhưng không hề có chút hiệu quả nào cả, với tâm cơ của Lâm Hiên há lại để cho lão có cơ hội tự bạo ư?
Đừng nói là tự bạo, cho dù lúc này lão muốn nhúc nhích cũng là nằm mơ giữa ban ngày rồi. Hàn khí của Huyễn Linh Thiên Hỏa đã xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch, pháp lực vận hành hoàn toàn bị ngăn trở, vừa rồi lão còn là cổ ma vô địch, vậy mà giờ này đã biến thành một phế nhân.
Cuối cùng, lão ma hoàn toàn tuyệt vọng, không còn chút phản kháng nào liền bị Lâm Hiên hút vào lòng bàn tay. Đương nhiên Lâm Hiên cũng không khách khí gì, chỉ thấy ánh sáng màu xanh chói mắt, hắn dùng tay trái lăng không ấn xuống đầu lão ma, bắt đầu thi triển Sưu hồn thuật.
Trọn vẹn qua thời gian uống cạn một chiếc trà, Lâm Hiên mới vung tay lên, ném bay lão ma ra ngoài, đồng thời vài đạo kiếm quang vút ra chém Nguyên Anh thành tám khối. Tu vi Thanh giáp cổ ma đã rớt xuống Ly Hợp nên Lâm Hiên diệt trừ tự nhiên nhẹ nhõm như chém dưa thái rau vậy.
Tuy nhiên cho dù đối phương đã bị loạn kiếm phanh thây nhưng dường như Lâm Hiên cảm thấy còn chưa đủ, chỉ thấy hắn bấm tay búng vài đạo hỏa cầu về phía trước, tàn thi lão ma tức thì biến thành tro bụi.
Bầu trời một lần trong sáng nữa trở lại, chỉ còn một túi trữ vật trơ trọi lơ lửng giữa không trung. Lâm Hiên đem vật này thu vào trong lòng bàn tay, thân gia cổ ma Phân Thần kỳ khẳng định là không nhỏ, lần này đúng là một đại thu hoạch a! Song trên trán Lâm Hiên lại ẩn ẩn thần sắc lo lắng, không có chút hưng phấn nào cả.
Thông qua Sưu hồn thuật, hắn đã thu được rất nhiều tin tức hữu dụng, còn lớn hơn tưởng tượng của hắn mấy lần.
"Thiên Nguyên Thánh Tổ."
Lâm Hiên thì thào tự nói, đúng là oan gia ngõ hẹp. Nói như vậy không sai chút nào, Thiên Nguyên Thánh Tổ là ai đương nhiên Lâm Hiên nhớ rõ, lúc trước còn ở Nhân giới chính hắn đã đoạt thức ăn trước miệng hổ, cướp đi bảo vật tiên nhân trong tay Thiên Nguyên tại Bồng Lai sơn, hơn nữa còn ngang nhiên diệt sát một đám phân hồn của lão. Thật không ngờ đối phương lại đầu nhập dưới trướng Băng Phách, hơn nữa giao tình cùng Bảo Xà cũng không tệ.
Ngoài ra bọn chúng còn tìm kiếm một người xưng là Tam Nhãn Thánh Tổ, nhưng Lâm Hiên càng nhìn kẻ này lại càng cảm thấy quen mắt. Chẳng lẽ là người mình gặp tại Cô Hồn Sa Mạc chính là...
Lâm Hiên nhíu mày suy tư, mơ hồ có cảm giác mình đang bị quấn vào một trường phong ba của Ma giới. Nếu mình không cẩn thận có thể tan xương nát thịt nơi đây, phải mau mau rời khỏi chỗ thị phi này thôi.
Lâm Hiên cũng không thể nói rõ nguy hiểm sẽ ập đến ở nơi nào, bất quá hắn cảm thấy mình tiếp tục ở chỗ này sẽ cực kỳ không hay. Nơi đây hoàn toàn không có gì lưu luyến cả, dù sao mục đích tiến giai Phân Thần Kỳ của Lâm Hiên đã hoàn thành rồi.
Lâm Hiên suy nghĩ như vậy nên không chần chừ thêm nữa, hắn liền thu túi trữ vật của đối phương vào trong ngực, sau đó đưa mắt nhìn quanh xem có sơ sót điểm nào không.
Quả nhiên có chỗ sơ sót!
Chỉ thấy xa xa hơn trăm trượng có hơn mười thanh ma nhận đang lẳng lặng huyền phù trên không. Hình dạng những ma nhận kia hoàn toàn giống nhau, dài hơn ba thước, mỏng như cánh ve, mặt ngoài ẩn ẩn còn có lưu quang hiện lên, không cần phải nói, chính là bổn mạng pháp bảo của nữ ma kia, Hắc Thủy Tu La Đao.
Vốn dĩ có tận bảy mươi hai chuôi nhưng chúng đã bị Cửu Cung Tu Du Kiếm đánh nát một ít, tuy nhiên số lượng còn lại vẫn là khả quan vô cùng.
Tay phải Lâm Hiên phất một cái, một đạo quang hà bay vút ra, đem toàn bộ những này ma nhận cuốn đi, ngay cả mảnh vỡ trên mặt đất cũng không tha, tuy uy lực Hắc Thủy Tu La Đao yếu hơn một ít so với Cửu Cung Tu Du Kiếm nhưng vẫn là bảo vật chỉ có thể ngộ không thể cầu, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Sau khi Lâm Hiên vơ vét tất cả pháp bảo phụ cận, xác định không có bỏ sót cái gì thì lập tức thanh mang toàn thân hắn lóe lên, dùng tốc độ mắt thường khó thấy bay về phía chân trời.
Cùng lúc đó, tại một chỗ thần bí cách nơi này không biết bao xa. Thanh sơn, lục thủy, cầu nhỏ, thác nước, Thúy Trúc tuyết tùng, có thể nói nơi đây là Tiên Cảnh nhân gian cũng chưa đủ, ngay cả thiên địa ma khí cũng đều biến thành thuần trắng. So với ma khí bình thường thì loại Chân Ma Khí này càng thêm tinh khiết vô cùng, mặc dù Ma giới diện tích rộng lớn kinh người nhưng địa phương có được Chân Ma Khí cũng chỉ rải rác một vài chỗ mà thôi.
Tại nơi nào đó bên cạnh tiểu hồ có vài gian phòng ốc dùng Thúy Trúc dựng lên. Một trung niên nhân thân mặc nho bào đang ngồi trong phòng nhắm mắt đả tọa.
Quả thực người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đong bằng đấu, người ngồi kia trông thư sinh nho nhã như vậy nhưng lại là Thiên Nguyên Thánh Tổ, tuy hắn được Băng Phách cùng Bảo Xà nhờ vả tìm kiếm tung tích Tam Nhãn, nhưng việc thu thập tin tức tự nhiên sẽ có người dưới đi làm, hắn chỉ cần tọa trấn chỉ huy là được rồi.
Trong phòng im ắng không một tiếng động, đột nhiên Thiên Nguyên mở mắt ra, trên mặt mang một tia kỳ quái, sau đó hắn duỗi nhẹ tay phải xuất ra một trảo, một đám hắc khí từ hư không xuất hiện trong tầm mắt. Mà khi ánh mắt của hắn vừa đảo qua thì biểu lộ trên mặt lập tức có chút kinh ngạc, hắn phái Thiên Lam song ma đi Linh Nguyên Cốc tìm kiếm Long Viêm Thảo dùng để luyện chế đan dược, nhưng bây giờ lại chỉ còn một đám tàn hồn của Thanh giáp cổ ma trốn về nơi này, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Phải biết rằng trong mắt hắn, Thiên Lam song ma tuy không tính là gì nhưng dù sao cũng là tồn tại đại năng Phân Thần kỳ, hơn nữa hai vợ chồng bọn chúng liên thủ thì còn có cái gì có thể uy hiếp được cơ chứ, sao lại có thể chật vật như thế này được?