Bách Luyện Thành Tiên

Chương 379: Q.5 - Chương 379: Tế luyện Ma anh




Sau khi dặn dò Vũ Vân Nhi cho tốt, Lâm Hiên lấy ra một bộ trận kỳ bố trí bảo vệ cả toàn bộ trang viên, sau đó lại gọi Thi Ma cùng Xuyên Sơn Giáp ra nghe theo phân phó của Nguyệt Nhi.

Sau đó Lâm Hiên bắt đầu điều tức. Khi tinh khí thần đều khôi phục đến trạng thái tốt nhất thì tế ra Tử Long Đỉnh.

Nhìn đỉnh này thì Lâm Hiên lại thở dài, nhớ năm xưa Cầm Tâm đã giao đỉnh lô này giao cho hắn, chớp mắt mà đã qua hơn hai trăm năm.

Rất nhanh hắn thu liễm tâm tình, một lần nữa bàn tay vỗ nhẹ. Linh quang chợt lóe, mấy bình ngọc cùng hộp ngọc được tế ra.

Chính là nguyên liệu dùng để luyện chế Chuyển Anh Đan.

Thông qua sưu hồn Huyết Ma tôn giả, Lâm Hiên biết luyện chế nó cực kỳ cực kỳ khó khăn. Bất quá có Lam Sắc Tinh Hải nên hắn không lo lắng lắm.

Sau đó khi đem các tài liệu dung nhập vào Tử Long đỉnh thì hắn phun ra một đạo Anh hỏa bao trùm lấy nó, bắt đầu luyện đan.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nếu luyện chế Chuyển Anh Đan bình thường cần hai ngày một đêm nhưng Lâm Hiên chỉ mất có ba canh giờ do không ngừng gia tăng cường độ của Anh hỏa thêm bảy tám lần.

Nắp đỉnh vừa mở, từ bên trong lấy ra một viên đan dược màu đen nhánh cỡ nắm tay hài nhi.

“Thiếu gia, đây là Chuyển Anh Đan?”

Bạch quang chợt lóe, Nguyệt nhi không nhịn được đã hiện ra.

“Ừm!” Lâm Hiên gật đầu, cầm viên đan dược trong tay thì lộ vẻ vui mừng. Sau đó bắt đầu điều động Lam Sắc Tinh Hải.

Tinh hải trong cơ thể chậm rãi lưu động, các điểm tinh quang dọc theo kinh mạch tập trung vào lòng bàn tay, sau đó truyền vào trong đan dược.

Một canh giờ sau, trước người Lâm Hiên đã có một nhúm bột màu đen. Màu sắc chuyển Anh Đan đã biến thành màu đỏ sẫm nhưng nhỏ đi rất nhiều, mùi gay mũi đã thay bởi hương thơm thấm đậm lòng người.

Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ vui mừng, mùi vị màu sắc quả nhiên giống miêu tả của Huyết Ma bất quá còn chưa hoàn toàn thỏa mãn, có thể tinh chế thêm một lần nữa hay chăng?

Do chỉ có bốn chín ngày để tế luyện Ma Anh nên cần mạo hiểm một phen.

Tuy Chuyển Anh Đan là linh đan tinh chế hết sức gian nan, bất quá hắn đã tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, có thể nắm chắc thành công.

Nghĩ vậy Lâm Hiên không chần chờ nữa, hai tay hợp lại ép Chuyển Anh Đan vào giữa. Sau đó hít vào một hơi điều động tinh quang.

Khoảng hai canh giờ sau hắn mở mắt. Chuyển Anh Đan chỉ còn lại to cỡ mắt rồng, màu sắc trở nên đỏ tươi, mùi hương nộng đậm tràn ngập căn phòng.

Khóe miệng Lâm Hiên vểnh lên, trên mặt lộ vẻ vô cùng hài lòng, nhưng chưa lập tức phục dụng. Hắn dược liệu còn thừa thu lại rồi lấy ra một số tài liệu khác.

Muốn tế luyện Ma Anh ngoài Chuyển Anh Đan còn cần có trận pháp hỗ trợ.

Hai tay Lâm Hiên huy vũ đánh ra các đạo pháp quyết. Theo động tác của hắn, thời gian một tuần trà mô trận pháp đã hoàn thành. Hắn dụng thần thức kiểm tra không có sai sót thì mới vươn tay vỗ lên túi trữ vật. Hai cái hộp ngọc nhỏ làm bằng Thiên Niên Huyền Ngọc xuất hiện trước mặt.

Mặt ngoài hai cái hộp ngọc có dán mấy tấm phù, hiển nhiên là có hiệu quả phòng linh khí tràn ra.

Lâm Hiên bắn ra kiếm khí bắn vào cái hộp bên trái, phù triện lập tức không gió tự cháy, nắp hộp vừa mở thì một tinh thể màu xanh biếc xuất hiện trong tầm mắt. Mộc linh khí lập tức khuếch tán ra bốn phía.

Cực phẩm tinh thạch!

Bên trong hộp còn lại cũng là cực phẩm tinh thạch màu hổ phách, chỉ là thuộc tính thổ mà thôi.

Lâm Hiên thở dài, trong mắt lộ vẻ nuối tiếc. Cực phẩm tinh thạch dù là tại Linh giới cũng là vật hi hữu.

Hắn đi trên tiên đạo hơn hai trăm năm, thấy qua vô số các loại bảo vật nhưng chỉ có cực phẩm tinh thạch chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lần trước tiến nhập vào không gian độc lập quỷ dị nơi Vân Lĩnh sơn, dù trải qua nhiều gian khổ nhưng thu được bảo vật của tu sĩ Ly Hợp Kỳ lưu lại cho hậu nhân.

Trong đó có cả cực phẩm tinh thạch Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mỗi thuộc tính đều có một viên.

Lâm Hiên cũng rất nghi hoặc, lúc phá toái hư không từ Yêu Linh đảo trở về Nhân Giới chỉ cần có một khối cực phẩm tinh thạch, vì sao một trận pháp nhỏ tế luyện Ma Anh lại cần hai khối mới có thể khởi động?

Bất quá cũng không có tâm tình để nghiên cứu vấn đề khó hiểu này. Hắn phất tay áo một cái, hai khối cực phẩm tinh thạch phát sáng bay vào trong trận pháp.

Tất cả đã chuẩn bị tốt.

Lâm Hiên hít vào một hơi, ngửa đầu đem Chuyển Anh Đan màu đỏ tươi nuốt vào sau đó khoanh chân mà ngồi, hai tay đặt lên trên đầu gối.

Linh lực trong cơ thể lưu chuyển bắt đầu luyện hóa Chuyển Anh Đan, rất nhanh một luồng nhiệt lực l xuất hiện trong đan điền. Hắn vội thi triển Nội Thị Thuật, chỉ thấy bên trong khí hải vô biên xuất hiện một đám mây mù quỷ dị đỏ chói, khiến người có cảm giác như từ bên trong nhỏ xuống máu tươi vậy.

Không cần phải nói, mây mù này chính là Chuyển Anh Đan biến hóa ra.

Trong đan điền có hai anh nhi đang khoanh chân mà ngồi, mắt thấy mây mù đã bay tới đỉnh đầu thì Chân Anh vẫn ngồi im bất động còn Ma Anh màu đen đã mở hai mắt. Nhìn đám mây mù này trên mặt nó lộ vẻ do dự cùng sợ hãi, bất quá rất nhanh được thay thế bằng kiên quyết.

Thân hình vừa chuyển hóa thành một đạo ô quang, chợt lóe tiến vào bên trong mây mù.

Sau đó như khởi động cấm chế vậy, mây mù kịch liệt dâng lên cuồn cuộn.

Sắc mặt Lâm Hiên trắng bệch. Toàn thân không ngừng run rẩy nhưng hai mắt vẫn nhắm, hai tay không ngừng huy động đánh các đạo pháp quyết.

Ma Anh chưa được tế luyện, chỉ là hấp thu dược lực của Chuyển Anh Đan đã khó khăn như vậy.

Bạch quang chợt lóe, Nguyệt nhi liền ra, trên mặt đầy vẻ lo lắng nhưng lúc này nàng cũng không giúp được gì.

Bất quá thiếu gia từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, lần này nhất định cũng không có việc gì, tiểu nha đầu đành tự an ủi bản thân.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Từ lúc chính ngọ đến hoàng hôn, Lâm Hiên mới chậm rãi mở hai mắt.

Nguyệt nhi lộ vẻ vui vẻ nhưng vẫn không có mở miệng. Nàng hiểu rõ rằng hiện không được quấy rầy hắn.

Trên trán Lâm Hiên tràn đầy mồ hôi nhưng lại vươn tay ra sờ vào thiên linh cái.

Quang hoa quỷ dị chợt lóe, Ma Anh đã xuất hiện trên đỉnh đầu.

Khác với lúc trước, hiện nó đã lớn hơn một chút, quỷ dị nhất chính là làn da.

Trước kia Ma Anh đen bóng như mực nhưng hiện tại từ đầu đến chân đều phủ đầy những hoa văn. Không, không phải hoa văn, chính xác là phù chú.

Phù văn màu đỏ tươi khắp người, màu sắc cũng tương tự với Chuyển Anh Đan. Bộ dáng của tiểu gia hỏa lúc này có vẻ vô cùng thống khổ.

Lâm Hiên là bản thể, đương nhiên cũng vô cùng khó chịu. Lúc này Ma Anh được một đoàn hắc quang bao lấy bay vào trong trận pháp.

Nếu chỉ là tu tiên giả bình thường, khi Nguyên Anh ly thể thì toàn thân không thể cử động. Bất quá Lâm Hiên còn có một Nguyên Anh bên trong khí hải nên không ảnh hưởng.

“Đi!”

Lâm Hiên chỉ vào trận pháp, hai khối cực phẩm tinh thạch liền bạo mở, hai luồng thiên địa linh khí vô cùng tinh thuần truyền ra, tiếng ông ông truyền vào tai. Trận pháp đã được khởi động.

Ma Anh lơ lửng bên trong trận, dưới chân chợt lóe linh quang đã xuất hiện một tấm Thái Cực Đồ trắng đen rõ ràng. Mà trên đỉnh đầu cũng là Cửu Cung Bát Quái Đồ.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng mà thôi, hai tay không chút ngừng nghỉ. Từ ngón tay bắn pháp quyết đủ màu sắc.

Thái Cực Đồ chợt lóe thanh quang rồi chậm rãi chuyển động. Vô số ngân châm như sợi tơ xuất hiện, sau đó một tiếng xé gió vang lên, cả người Ma Anh bị bắn đầy các huyệt vị.

Bên ngoài trận pháp, cả người Lâm Hiên run rẩy kịch liệt. Cái gì lên núi đao xuống biển lửa, so với thống khổ lúc này chỉ là phẩy ruồi mà thôi.

Ý chí của Lâm Hiên rất cứng nhưng khuôn mặt lại vặn vẹo đau đớn, có điều mới chỉ là bắt đầu tế luyện mà thôi.

Muốn thu hoạch lớn bao nhiêu, nhất định phải nỗ lực cỡ bấy nhiêu. Tiên đạo cầu trường sinh vốn là chuyện nghịch thiên.

Tế luyện Ma Anh vốn là một thủ đoạn bất chính, nhưng một khi thành công sẽ mang đến vô số chỗ tốt.

Ma Anh có thể tiến giai lên Nguyên Anh hậu kỳ.

Như vậy Lâm Hiên có được hai Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực không đơn giản chỉ như hai đại tu sĩ cộng lại.

Khi đó pháp lực còn kém một chút nhưng bằng vào thần thông cùng bảo vật, hắn sẽ có lực đại chiến cùng lão quái vật Ly Hợp kỳ một trận.

Lúc này Lâm Hiên lại cắn răng đánh ra một đạo pháp quyết. Cửu Cung Bát Quái đồ cũng lóe lên linh quang, biến hóa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Nguyệt Nhi ở bên vẫn tràn đầy vẻ lo lắng, nàng quay đầu đi không đành lòng nhìn hắn chịu khổ. Mặc dù nàng rất rõ đây là một quá trình cần phải có, giống như con tằm xấu xí phải hóa kén mới trở thành loại hồ điệp mỹ lệ vậy.

Không nói đến đau khổ mà Lâm Hiên đang trải qua. Ngay lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng bên cửa sổ một tòa lầu các khác.

Dung mạo có phần non trẻ nhưng vóc người phong vận bức người. Âu Dương tiên tử tuyệt đối có thể nói là vưu vật trời ban. Nàng lại đang trúng kịch động, sắc mặt tái nhợt có thêm vài phần đáng thương.

Bên cạnh nàng còn một thiếu nữ mắt mày tinh anh đang đứng, chính là Vũ Vân Nhi.

“Sư phó, người lo lắng sư bá có chuyện gì sao?” Vũ Vân Nhi nhìn một ngôi lầu phía xa xa mở miệng.

Vừa rồi lúc trận pháp khởi động, thiên địa linh khí phát tán ra dồi dào như vậy. Hai nàng ở bất quá chỉ cách có bảy tám trượng mà thôi, dễ dàng cảm nhận được nên mới đi tới cửa sổ quan sát.

Có điều chỉ là phí công. Lâm Hiên có bố trí trận pháp che chắn nên không thể thấy tình huống bên trong.

“Ta cũng không biết.” Âu Dương Cầm Tâm khẽ thở dài, trong mắt cũng hiện tia lo lắng.

“Người cũng không biết, chẳng lẽ sư bá bế quan cũng không nói qua nguyên nhân với sư tôn.” Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi.

Âu Dương Cầm Tâm lắc đầu, Lâm Hiên hành sự vẫn vậy, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, khiến người ta đoán không nổi.

Bất quá ngày đó hắn đang trò chuyện cùng nàng thì trên mặt lộ vẻ thống khổ, hơn phân nửa có liên quan đến chuyện hắn bế quan.

Hắn không nói có lẽ sợ nàng lo lắng thêm nhưng gã ngốc này thật không hiểu. Càng mờ mịt như vậy càng khiến tâm lý người ta càng thêm bất an.

Âu Dương Cầm Tâm thầm nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn như thường, nha đầu Vân Nhi này rất tinh linh cổ quái, nếu bị nó nhìn ra điều gì thật là xấu hổ.

Đưa mắt nhìn về phía ngôi lầu hồi lâu, Cầm Tâm càng trở nên lo lắng. Hắn hơn hai trăm đã năm đã trở thành đại tu sĩ, tất nhiên rất đáng mừng nhưng ẩn dấu nhiều hiểm họa. Nàng không giúp được gì, chỉ mong hắn không có chuyện gì thì tốt.

Chợt thân thể mềm mại của Cầm Tâm run lên, hắc khí xuất hiện trên mặt. Chu kỳ phát tác Thiên Thù Cổ Độc ngày càng ngắn.

Vũ Vân Nhi liền đỡ nàng ngồi xuống, đưa tay lấy ra mấy cái bình ngọc tinh xảo.

Nhìn đan dược trong tay đồ nhi, trong mắt Cầm Tâm hiện tia kinh ngạc: “Đây là Lâm huynh đưa cho.”

“Đúng vậy, trước khi sư bá bế quan đã gặp đồ nhi môt lần, thưởng cho vô số linh đan diệu dược có thể khắc chế kịch độc trong cơ thể sư phó” Vũ Vân Nhi nhu thuận nói, sau đó lại hé miệng cười: “Sư bá đôi khi rất giống đầu gỗ nhưng kỳ thật lại lo lắng rất kỹ”

“Nói hươu nói vượn cái gì” Âu Dương trừng mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh một cái: “Nha đầu này thật không biết lớn nhỏ”

Thấy nàng liên tục ho khan, Vũ Vân Nhi cũng không dám nữa, vội đem linh dược cho nàng phục dụng.

***

Mấy chục ngày đêm đối với tu tiên giả bất quá chỉ là trong nháy mắt.

Nhưng Lâm Hiên thì khác, thời gian này đối với hắn quả thật giống như trong luyện ngục vậy.

Trước kia tại Luyện Tâm Lộ so với lúc này nhẹ như lông hồng vậy. Thống khổ mà hắn phải nhận cơ hồ đã tới điểm cực hạn, may mà đã chống đỡ tới cùng.

Lâm Hiên chậm rãi mở hai mắt đánh ra một đạo pháp quyết, thanh âm ông ông rốt cuộc cũng dừng lại, linh quang cũng ảm đạm theo.

Hắn nhìn qua hai khối cực phẩm tinh thạch đang lơ lửng trên không trung, màu sắc cũng ảm đạm đi rất nhiều. Linh lực còn lại không nhiều nhưng hắn vẫn thu vào trong túi trữ vật.

Trận pháp ngừng lại, linh quang toàn bộ tản đi, lộ ra dung mạo Ma Anh đã trải qua thiên chuy bách luyện.

So với trước rõ ràng là cường tráng hơn nhiều. Trong mắt nó xuất hiện tinh quang, cả người vẫn màu đen nhưng những phù văn màu đỏ sẫm đều đã biến mất.

Lâm Hiên vô cùng mừng rỡ. Hiện tại không chỉ giải trừ tai họa ngầm mà còn có tu vị Nguyên Anh sơ kỳ đình phong.

Bất quá trên mặt Ma Anh tràn đầy vẻ mệt mỏi, từ thiên linh cái tiến nhập vào cơ thể, trở lại đan điền trong khí hải nghỉ ngơi.

“Hiên!”

Bạch quang chợt lóe, Nguyệt nhi đã bay đến trước mặt. Mấy chục ngày nay tiểu nha đầu ở một bên thấy mà kinh hãi run sợ.

Phương pháp tế luyện Ma Anh này thật quá thống khổ, khiến người xem vô cùng hoảng sợ, không biết thiếu gia ở trong phải có ý chí kiên cường như thế nào mới có thể vượt qua.

“Chàng có chuyện gì không?” Trên mặt tiểu nha đầu tràn đẩy vẻ quan tâm.

“Ma Anh đã tế luyện thành công, ta đương nhiên không thể tốt hơn.” Lâm Hiên cười nói. Hắn cũng nhìn ra sự lo lắng trên mặt Nguyệt nhi. Hai người trò chuyện một lát, tâm lý của tiểu nha đầu rốt cuộc cũng thả lỏng.

“Được rồi, thiếu gia, tại sao Ma Anh lại tế luyện nhanh vậy, mới có hơn một tuần trăng mà thôi.”

“Cái gì, mới hơn một tuần trăng?” Lâm Hiên ngẩn ngơ: “Có nhớ lầm không?”

“ Ngày đó thấy chàng chịu khổ, muội cũng bắt đầu tính thời gian, không sai, tế luyện Ma Anh tổng cộng dùng ba mươi sáu ngày.”

“Ba mươi sáu ngày?” Thấy Nguyệt nhi khẳng định như vậy, Lâm Hiên trợn mắt há mồm. Hắn chọn bốn chính ngày đã rất mạo hiểm rồi, cuối cùng sao mới có ba sáu ngày?

Lâm Hiên suy nghĩ, chỉ có một khả năng giải thích duy nhất là Lam Sắc Tinh Hải, dùng bảo vật thần kỳ này tinh chế Chuyển Anh Đan khiến dược lực tăng lên gấp bội, thời gian cần thiết cũng rút ngắn lại.

Lâm Hiên thầm kêu may mắn không thôi, càng thêm tò mò đối với Lam Sắc Tinh Hải. Tiếc là nó quá huyền bí. Nhưng Lâm Hiên cũng không vội, hắn tin một ngày nào đó sẽ khám phá được bí mật về Lam Sắc Tinh Hải.

“Thiếu gia, chàng đang nghĩ gì vậy?” Âm thanh của Nguyệt nhi truyền vào tai.

Lâm Hiên hiển nhiên không giấu diếm nàng, liền đem nghi hoặc nói ra.

Trên mặt Nguyệt nhi cũng lộ vẻ hứng thú. Khi nào có cơ hội phải hỏi tiểu Đào một chút, nha đầu kia biết không ít chuyện, không biết lúc nào nàng mới tỉnh lại.

Nữa canh giờ sau, Lâm Hiên chậm rãi từ trong phòng đi ra.

Âu Dương Cầm Tâm cùng Vũ Vân Nhi hiển nhiên cảm ứng được, hai người cũng đi tới.

“Vân Nhi chúc mừng sư bá xuất quan.” Vũ Vân Nhi yêu kiều hành lễ, thấy Lâm Hiên bình an vô sự thì trên mặt nha đầu tràn đầy vẻ vui mừng.

“Lâm huynh, ngươi không sao chứ?” Bộ dáng Cầm Tâm có vẻ rụt rè nhưng trong mắt tràn đầy ý quan tâm.

“Không có gì, không phải ta vẫn tốt hay sao.” Lâm Hiên cười nói sau đó cùng hai nàng đi tới hoa viên trang nhã, xung quanh cũng có đủ loại linh hoa.

Gió nhẹ mơn man thổi qua, hương thơm mát làm người thoải mái, Vũ Vân Nhi pha một bình linh trà, lại lấy ra vài món điểm tâm mỹ vị.

“Sư bá, ngươi nếm thử mấy món điểm tâm này xem, Vân Nhi tự tay làm đó.” Thiếu nữ cung kính mở miệng.

“Ừm!”

Lâm Hiên gật đầu, gắp một miếng bánh Liên Tâm Hoa bỏ vào trong miệng, ngọt mà không ngán, trên mặt lộ phần tán tưởng: “Cầm Tâm thu được một đồ đệ rất tốt.”

“Lâm huynh nếu thích nha đầu này, hay để cho nó bái ngươi làm thầy.” Âu Dương Cầm Tâm cười nói.

Tu tiên giới khác với thế tục, không có nhiều phép tắc như vậy, tất cả đều vì theo đuổi trường sanh. Một đệ tử bái vài sư phụ cũng chỉ là bình thường.

Lâm Hiên nghe mà cười khổ lắc đầu, Vũ Vân Nhi tư chất kỳ tài, nhưng hiện hắn không có thời gian phân tâm. Huống hồ trên người còn nhiều bí mật như vậy.

Vũ Vân Nhi thấy thì trên mặt thoáng tia thất vọng nhưng không dám nói gì.

“Vân Nhi, chúng ta dù không có duyên sư đồ nhưng lúc rãnh rỗi ta sẽ tận tâm chỉ điểm cho ngươi.” Lâm Hiên cười nói: “Với tu chất của ngươi, chỉ cần cố gắng thì sau trăm hẳn là có thể Kết Anh”

“Tạ ân sư bá.” Vũ Vân Nhi cắn răng khẽ nói.

“Được rồi Lâm huynh, tại sao ngươi đột nhiên bế quan, là tu luyện gặp chuyện phiền toái sao?” Cầm Tâm liền chuyển đề tài, hỏi tới chuyện mà nàng quan tâm nhất.

“Có một chút nhưng hiện tại đã không còn trở ngại.”

Với Cầm Tâm, Lâm Hiên không cần phải dấu diếm, liền đem ngọn nguồn nói ra.

Chánh ma kiêm tu, hiện lại có thêm đệ nhị Nguyên Anh. Hai nữ tử nghe mà không thể khép cái miệng nhỏ.

“Ngày trước thấy Lâm huynh sở học là huyền môn chánh tông, nhưng lại có bí pháp khống thi thuật như ma đạo vậy, thì ra là thế”

“Đúng vậy, là song Nguyên Anh. Rốt cuộc Vân Nhi cũng rõ lần đó tại Vân Lĩnh sơn, sư bá là Nguyên Anh trung kỳ mà thần thông lại trên cả đại tu sĩ.” Trên mặt Vân Nhi càng lộ vẻ bội phục.

Lâm Hiên lại hàn huyên một lát, Vũ Vân Nhi đột nhiên mở miệng: “Sư bá, có một việc không biết Vân Nhi nên nói hay không.”

“Chuyện gì?”

“Gần đây độc tố của sư phó phát tác ngày càng liên tục. Nếu cứ tiếp tục như vậy...”

“Yên tâm, ta đã có manh mối giải Thiên Thù Cổ Độc, hiển nhiên sẽ đi thu thập cho Cầm Tâm, bất quá hiện thời cơ chưa đến nên không cần phải gấp.”

“Vâng.”

Vũ Vân Nhi thở phào nhẹ nhõm còn Cầm Tâm thì yên lặng không nói, không hiểu nàng nghĩ gì mà trên mặt lại hồng lên, may mà hai người không để ý.

“Lần này ta xuất quan sớm hơn dự định, có một vài ngày rãnh rỗi để làm một việc. Vân Nhi, ngươi ra ngoài tìm hiểu tin tức, xem lũ lừa trọc Vạn Phật Tông còn ở tổng đàn Bích Vân sơn khi trước không?” Lâm Hiên trầm ngâm mở miệng.

“Sư bá muốn báo thù cho chúng ta?! Thật tốt quá, Vân Nhi đã hỏi qua, dù đã qua mấy tuần trăng nhưng lũ lừa trọc Vạn Phật Tông vẫn chưa rời đi.”

“Ồ?” Lâm Hiên có điểm bất ngờ: “Bọn chúng ở lại là có ý đồ gì?”

“Vân Nhi cũng không rõ lắm chuyện này.”

“Ừm, biết chúng còn ở đó là đủ rồi.” Trong mắt Lâm Hiên hiện sát khí, hắn vốn không đội trời chung với Vạn Phật Tông. Đối phương thực lực hùng hậu, không đánh được tổng đàn thì diệt phân đà đối phương cũng là chuyện sảng khoái.

Hơn nữa còn vì Cầm Tâm cùng Bích Vân sơn báo thù, lưỡng toàn kỳ mỹ như thế sao lại không làm?

Vũ Vân Nhi hưng phấn không thôi nhưng vẻ mặt của Âu Dương Cầm Tâm có điểm do dự, rốt cuộc mở miệng: “Đa tạ ý tốt của Lâm huynh, chỉ là thăng trầm của một môn phái tu tiên vốn là bình thường. Mỗi ngày có không biết bao nhiêu môn phái gia tộc bị diệt vong, ngươi thật không nên vì chúng ta mà đắc tội với Vạn Phật Tông.”

“Sư tôn!”

Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ, Lâm Hiên cũng có điểm bất ngờ, nhưng suy nghĩ một chút thì thấy Cầm Tâm là vì hắn. Đại tu sĩ ở Vân Châu đương nhiên không thể coi thường, nhưng vẫn không thể trêu chọc tới thất đại môn phái.

Cầm Tâm cũng nghe nói qua truyền kỳ về Như Yên tiên tử, nàng cũng không muốn Lâm Hiên bị những lão quái vật như vậy truy sát.

Đáng tiếc nàng không biết hắn làm gì còn đường lui, trải qua nhiều ân oán như vậy. Hắn cùng Vạn Phật Tông không phải ngươi chết thì ta chết.

“Cầm Tâm, ta hiểu ý tốt của nàng. Chỉ là ta cùng Vạn Phật Tông đã không đội trời chung, ta đã quyết định rồi.” Lâm Hiên chậm rãi nói.

“Lâm huynh có cừu oán cùng Vạn Phật Tông!” Cầm Tâm ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“…” Lâm Hiên cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn Vũ Vân Nhi đứng ở bên cạnh

“Là ta không nói, sư tôn trúng Thiên Thù Cổ Độc thương thế đã rất nặng. Nên Vân Nhi lớn mật đem chuyện bị truy sát bỏ đi” Sắc mặt Vũ Vân Nhi lo lắng, vội quỳ xuống

“Nha đầu ngốc, lo lắng chu đáo như vậy là rất đúng”.

Lâm Hiên phất tay một cái, một đạo quang hà bay vút ra nàng Vũ Vân Nhi dậy. Đúng là nói cho Cầm Tâm cũng không có ý nghĩa, chỉ làm nàng thêm lo lắng mà thôi.

“Hai ngươi đang nói cái gì, có chuyện gì dấu ta?” Âu Dương ngẩn ngơ, có điểm oán trách mở miệng hỏi.

Lâm Hiên lúc này mới chậm rãi nói ra ân oán của hắn cùng Vạn Phật Tông.

“Cái gì, Thủ Tọa La Hán đường. Không Huyễn thần tăng, một trong Tứ Đại Kim Cương của Vạn Phật Tông sao?” Cầm Tâm lấy tay che miệng.

“Cái gì mà thần tăng, hèn hạ vô sỉ, nhiều nhất chỉ là một con lừa trọc không biết xấu hổ” trên môi Lâm Hiên lộ vẻ giễu cợt.

“Là Cầm Tâm sai, bất quá nghe nói Không Huyễn hơn trăm năm trước từng một mình bị hai yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ vây công mà không rơi vào hạ phong. Trong các tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng bài danh hàng đầu”

“Vậy sao?” Lâm Hiên nghe đến đây thì nhướng mày: “Lão lừa trọc này thần thông cũng không tệ nhưng không thái quá như vậy. Khi rời Hiên Viên thành ta gặp hắn giữa đường, hiện nay Nguyên Anh của hắn đang trong tay ta”

“Lâm huynh đã đả bại hắn?” Thanh âm Cầm Tâm không khỏi lộ vẻ kinh hãi lẫn bội phục, nhưng rất nhanh lại trở nên lo lắng: “Lão này ở tại Vạn Phật Tông có địa vị tôn quý, Nguyên anh rơi vào trong tay Lâm huynh thì sợ rằng hậu hoạn vô cùng. Thiên Nhai Hải Các có tu tiên giả Ly Hợp kỳ, Vạn Phật Tông đương nhiên cũng có”.

“Nàng an tâm, ta biết rõ thực lực của lão quái vật Ly Hợp kỳ, tuy kém hơn nhưng muốn lưu lại ta chỉ là si tâm mộng tưởng” Lâm Hiên cười cười, hết sức tự tin nói.

Hai nàng nghe những lời hùng hồn này không khỏi nhìn nhau. Như Yên tiên tử năm xưa chỉ xem tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ như con kiến hôi.

Bất quá Cầm Tâm đã biết Lâm Hiên cừu oán cùng Vạn Phật Tông không thấp hơn mình. Hắn muốn tiêu diệt phân đà của đối phương thì nàng cũng không có gì để khuyên.

Bất quá như nhớ lại thì nàng thở dài, trên mặt lộ vẻ cô tịch.

“Cầm Tâm, sao vậy?”

Cầm Tâm yêu kiều đứng dậy, hướng về phía Lâm Hiên xá một cái. Hắn vội vàng đỡ nhưng nàng không đứng dậy: “Một xá này là đa tạ Lâm huynh báo thù cho Bích Vân sơn ta. Ta không thể báo, chỉ có thể thay mặt các đồng môn đã tử nạn đa tạ huynh”.

“Không có gì, năm đó ta không ở U châu. Bái Hiên Các được quý phái chiếu cố. Huống chi đây là cừu oán giữa ta và Vạn Phật Tông, nàng không nên như thế”.

Lâm Hiên nghiêng người, không muốn để Âu Dương thi lễ. Vũ Vân Nhi lại quỳ xuống ở bên cạnh. Trên mặt không còn vẻ nghịch ngợm. Mi mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Sư tôn nói không sai. Vân Nhi khắc trong tâm khảm đại ân đại đức của sư bá, người không muốn chịu lễ của sư tôn. Ta là tiểu bối, thay mặt các đồng môn cùng oan hồn tử nạn Vũ gia khấu đầu tới người”.

Nói tới đây nàng liền bái xuống.

Hai người làm Lâm Hiên luống cuống chân tay. Từ khi bước vào tiên đạo, đấu tâm đấu lực không biết bao nhiêu lần nhưng lần đầu gặp phải trường hợp thế này, không biết nên làm sao cho phải.

Bất quá Vũ Vân Nhi nói không sai. Nàng là tiểu bối, hắn đành miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng khiến Lâm Hiên để tâm là. Nghe nói tới báo thù thì Vân Nhi lộ vẻ hưng phấn cùng vui mừng. Còn Âu Dương Cầm Tâm thì chau mày suy tư.

Trong lòng Lâm Hiên chợt động: “Vân Nhi, ta có chuyện muốn nói với sư phó của ngươi, lui ra ngoài trước đi”

“Vâng” Vũ Vân Nhi gật đầu nhẹ nhàng lui ra ngoài.

“Cầm Tâm, nàng sao vậy?”

Cầm Tâm nhìn hắn một lát, chợt vẻ chua xót: “Từ nhỏ ta lớn lên tại Bích Vân sơn. bảy tuổi nhập môn, hiện tại đã hơn ba trăm năm. Từ U châu chuyển tới Vân châu này đã từng thấy những môn phái thăng trầm, nhưng chưa từng ngờ bổn môn sẽ bị đồ sát thê thảm như thế. Trận chiến ấy, trừ một số rất ít đệ tử ở bên ngoài. Toàn bộ tu sĩ ở tại tổng đàn đều ngã xuống. Phụ ấu lão nhược, một người cũng không thoát. Thậm chí bọn chúng cũng không buông tha phàm nhân Vũ gia, máu chảy thành sông. Cuối cùng trốn được chỉ có ta”

Lâm Hiên thở dài: “Tu tiên giới vốn là như thế. Cầm Tâm cũng không nên quá mức thương tâm”.

“Ta biết, chỉ là Thái thượng trưởng lão mà không thể tự tay báo thù, thật sự…” Nói tới đây, với tính cách kiên cường của Âu Dương mà mi mắt không khỏi đỏ lên.

Tu tiên giả đa số là xem nhẹ tình cảm, xem môn phái như một cây đại thụ để dựa vào. Nhưng cũng không phải ai cũng như thế. Cầm Tâm sinh trưởng ở Bích Vân sơn ba trăm năm, người chứ không phải là cỏ cây. Nàng thật rất muốn trừu hồn luyện phách đám lừa trọc này, chỉ tiếc Thiên Thù Cổ Độc…

Lâm Hiên nghe xong, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm: “Thật ra muốn tạm thời áp chế độc tố, có thể trong khoảng thời gian ngắn hồi phục thần thông”.

“Cái gì, thật có phương pháp như vậy?” Âu Dương Cầm Tâm chỉ là tức cảnh sinh tình, không ngờ Lâm Hiên lại có phương pháp tốt như vậy.

“Có thì có, bất quá..” Lâm Hiên nói đến đây thì gãi đầu, trên mặt có điểm cổ quái.

“Dù chịu phong hiểm thì Cầm Tâm cũng không sợ, mong rằng Lâm huynh thành toàn cho ta” Trên mặt nàng tràn đầy vẻ kiên định.

“Thật ra không có phong hiểm nhưng…” Lâm Hiên nói tới đây thì ấp a ấp úng.

Thấy hắn như thế, Cầm Tâm lại càng nóng ruột: “Không phong hiểm? Vậy còn có chỗ khó xử khác. Lâm huynh đừng ngại cứ nói”

“Điều này, điều này…” Lâm Hiên vẫn ấp úng, thật khó có thể mở miệng, lại càng không muốn cho Cầm Tâm tưởng rằng hắn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.